Đôi mắt Tiết Nhượng đen nhánh ở trong đêm tối rất sáng, cậu lười biếng, câu môi, cũng nhẹ nhàng cười với cô.
Mang theo mấy phần xấu xa.
Trương Lam mặt lại đỏ lên, cô rụt đầu về, sau đó lại lần nữa nhìn lại.
Xe rẽ ngoặt, cô chỉ thấy góc áo của Tiết Nhượng, cái gì cũng không thấy, cô mới mất mát ngồi xuống ghế dựa, chú Trần nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cô một cái.
Tròng mắt thoáng qua vẻ lo âu, ông lên tiếng nhắc nhở: "Lam Lam, đóng cửa sổ lại, bên ngoài lạnh."
"Nga." Trương Lam hoàn hồn, đưa tay đè nút đóng cửa, cửa sổ vừa đóng, ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài, trong xe yên tĩnh, chỉ có nhạc nhẹ ở trong xe truyền ra.
Trương Lam dựa vào lưng ghế, nhìn cảnh đêm ở bên ngoài.
Khóe môi hơi mỉm cười.
Chú Trần nhiều lần nhìn cô, sau đó thở dài, dò xét hỏi: "Lam Lam, cháu về trễ như vậy, là vì gặp người bạn học nam này?"
"Đúng vậy." Trương Lam hơi ngồi thẳng, có chút cảnh giác đáp.
Cô cũng nhìn về kính chiếu hậu, nhìn vào tầm mắt của chú Trần, chú Trần nhàn nhạt nói: "Là cậu ấy giúp cháu học bổ túc hay là?"
"Học bổ túc."
Trương Lam lập tức trả lời.
Tốc độ nói rất nhanh.
Chú Trần gật đầu: "Ừ."
Sau khi ông nói xong, Trương Lam lại có chút bất an, cô dựa lên trước, cào cào ghế, nói: "Cháu ngày mai có kỳ thi, cậu ấy giúp cháu ôn tập bốn môn, còn có tiếng anh, cháu nghĩ, lần này có thể đạt yêu cầu."
Chú Trần thấy cô như vậy, cười: "Cháu lần trước cũng đạt, lần này khẳng định có thể, cậu ấy gọi là gì?"
"Tiết Nhượng!" Trương Lam biết thành tích của Tiết Nhượng tốt, cho nên nói thẳng tên.
"Ừ."
Chú Trần không hỏi lại.
Trương Lam cào cào ghế, cũng không có gì nói, cô hướng ra sau dựa vào ghế ngồi.
Cha mẹ cô đều là người ngay thẳng, sáng suốt, nhưng cũng không có nghĩa là để cho cô yêu đương, Trương Lam chỉ có thể dò xét bọn họ, có lẽ, bọn họ cũng sẽ thử cô.
Chú Trần là người nhìn cô lớn lên, lời nói cũng có ít quyền lực, cũng có quyền giám sát cô, Trương Trọng Cảnh đem Trương Lam giao cho chú Trần, tự nhiên, cũng hi vọng ông trông coi Trương Lam.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không ngăn được trái tim nhảy tán loạn của Trương Lam.
Cô nắm chặt điện thoại di động, cúi đầu gõ chữ, cười trộm.
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu vừa nãy mới nói cái gì? 】
【 XR: Tôi ôm cậu? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Không phải, là câu tiếp theo. 】
【 XR: Thử trước? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Không phải, là câu tiếp nữa! 】
【 XR: Cậu muốn làm cái gì? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tiết Nhượng! Cậu đừng có mà giả bộ! 】
Đầu bên kia không trả lời, Trương Lam nhìn wechat, nhìn chằm chằm hồi lâu, một lát sau, xe tiến vào sân khu biệt thự, yên tĩnh.
Hai tin nhắn wechat được gửi đến.
Là hai tin nhắn thoại, Tiết Nhượng phát đến.
Trương Lam nhìn chú Trần đang chuyên tâm lái xe, đem di động giơ lên bên tai, ấn nút nghe.
"Bé ngốc."
"Tôi thích cậu."
Thật thấp, trong trẻo, giọng nói như xuyên qua truyền tới, nửa bên mặt Trương Lam nóng lên, cô đem điện thoại lấy ra, cúi đầu gõ.
【 Tiểu tỷ tỷ: Không biết xấu hổ. 】
Sau đó giơ điện thoại lên, nghe lại hai câu kia.
Xe đến gara, thấy chú Trần quay đầu, cô mới vội vàng cất di động, xách túi nhỏ, mở cửa cuống xe.
Chú Trần cười nói: "Chậm một chút, đi ngủ sớm chút."
"Vâng ạ."
Trương Lam gật đầu, sau đó lạch bạch chạy vào nhà, dì Lưu còn chưa ngủ, mở đèn trong phòng khách lên, sáng lên, bà ở trên ghế sô pha chờ Trương Lam, thấy cô vào cửa, lập tức tiến lên: "Bên ngoài lạnh chứ? Đã bảo cháu đừng mặc váy ——"
Trương Lam cười híp mắt, ôm tay dì Lưu: "Cháu muốn ăn một chút, có gì không ạ?"
Dì Lưu: "Dì hầm tổ yến, cháu muốn uống không? Không thích thì dì đi làm mì."
"Vậy thì tổ yến đi." Cô chính là muốn ăn chút gì đó, tổ yến cũng được, dì Lưu đi tới phòng bếp: "Cháu đi tắm trước, dì mang lên cho cháu."
"Vâng."
Trương Lam xách túi nhỏ, ngáp một cái, lên tầng.
Vừa vào cửa phòng, cô lại lấy điện thoại ra.
【 XR: Đi ngủ sớm một chút. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ còn chưa tắm đâu. 】
【 XR: Vậy đi tắm đi, muốn tôi giúp cậu sao? 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu sao lại lưu manh như vậy chứ. 】
Cô ném điện thoại xuống, cầm áo ngủ, đi tắm rửa, trong phòng mở lò sưởi, một chút cũng không lạnh, tắm xong đi ra, dì Lưu bưng tổ yến tiến vào.
Trương Lam uống xong tổ yến, sắp mười một giờ rưỡi, dì Lưu giúp cô lau khô tóc, sau đó lại sấy khô, dặn dò nói: "Đi ngủ sớm một chút, đừng chơi trò chơi."
"Ừm ừm ừm." Cô gật đầu như giã tỏi: " Ngày mai còn có kỳ thi, cháu phải ngủ."
Trương Lam lau miệng, trèo lên giường.
Dì Lưu giúp cô vén chăn, xoay người ra cửa.
Đóng cửa lại, dì Lưu cũng nhân tiện tắt đèn, Trương Lam vẫn là lần đầu tiên ngủ sớm như vậy, nằm trong chăn, cầm điện thoại di động lên, trong chăn tối như mực.
Lập tức liền sáng lên.
Cô híp mắt.
【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ ngủ đây. 】
【 XR: Ngủ ngon. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu còn chưa ngủ sao? 】
【 XR: Chờ cậu. 】
【 Tiểu tỷ tỷ:... ( ngao ô) 】
Đầu bên kia không trả lời, chắc là ngủ rồi. Trương Lam xoay người, nằm trong chăn nở nụ cười.
Cười cười, cô cho tới bây giờ đều chưa ngủ giờ này, chừng mười một giờ bốn mươi phút, liền tiến vào mộng đẹp, bởi vậy tối nay là đêm ngủ sớm nhất.
...