Nhưng Chung Lệ Nhan lại hướng tới bản thân, tới mạch đập của chính mình, sau khi cô tiến vào ngành y tá, học được kiến thức, nói cho cô, một khi cắt vỡ động mạch trên cổ tay, con người sẽ nhanh chóng chết đi, cô vô số lần nằm mơ thấy, Chung Lệ Nhan đối với động mạch của bản thân cắt xuống.
Sau đó, cô vô số lần từ trong mộng thức tỉnh.
"Vợ ơi? Lam Lam?" Tiết Nhượng phát hiện bả vai cô đang run, lập tức nâng mặt cô nhìn, nước mắt trong hốc mắt Trương Lam chuyển động, Tiết Nhượng ngăn chặn lại môi cô.
Trương Lam lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại, Tiết Nhượng trằn trọc hôn môi cô, một giọt nước mắt theo khóe mắt anh rơi xuống, trong lòng anh càng không ngừng nói xin lỗi, thực xin lỗi....
Mẹ của anh quá cực đoan.
Biết được mẹ của anh dùng biện pháp như vậy ép cô rời đi, anh suýt chút nữa cùng mẹ anh đoạn tuyệt.
Trương Lam hoạt bát đáng yêu, cô được bảo hộ rất tốt, nhưng mẹ anh lại dùng phương thức tàn nhẫn nhất làm người ta sợ hãi, anh không biết Trương Lam có phải hay không cũng sợ hãi như thế.
Nhưng cô vẫn luôn không liên lạc với anh, ngay cả một câu chia tay cũng không có.
Những năm này, anh không dẽ chịu, nhưng anh cũng biết Trương Lam đau khổ, anh ôm cô thật chặt, thấp giọng nói: "Anh sẽ luôn luôn ở bên cùng em."
"Ừ."
Chờ Trương Lam dần dần bình tĩnh, Tiết Nhượng ôm cô đi tắm rửa, sau đó đi ra, ôm cô đi thư pòng, cô làm bài tập, anh xem cổ phiếu.
Vài ngày sau Trương Lam có một kỳ thi, gia tăng ôn tập cùng học tập, bàn học rất lớn, Tiết Nhượng ngồi ở phía sau, năm chiếc máy tính ở trước mặt đang vận hành, Trương Lam ngồi ở bên cạnh, một bên học tập tài liệu một bên ôn tập, Tiết Nhượng có lúc suy nghĩ cả người liền tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay khớp xương rõ ràng ở trên bàn nhẹ nhàng gõ.
Trước kia anh ở một mình, suy nghĩ liền đóng cửa phòng.
Đêm nay, anh chống đầu, nhìn Trương Lam hết sức chăm chú làm bài tập, tóc cô hai ba lần bị nắm xuống, nắm lấy bím tóc nhỏ, lộ ra một khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn, ánh đèn chiếu vào trên mặt cô, da trắng như tuyết, lúc cô nghiêm túc, thật đẹp...
Wechat nhanh chóng có một giọng nói phát ra.
Lúc này Tiết Nhượng mới hoàn hồn, cầm lấy điện thoại.
Một giọng nam không có khí lực truyền ra, "Lần trước cậu nói điều động, có muốn ném hay không? Tôi cảm thấy giá hai ngày nay tốc độ tăng không ít, mơ hồ có khả năng rớt xuống."
"Tôi nhìn một chút." Tiết Nhượng mở ra màn hình bên cạnh, ngón tay thon dài thật nhanh đè con chuột, sau một lát, anh nghiêng đầu nói với điện thoại di động: "Đừng ném, ném liền thua thiệt, kiên trì hai ngày nữa."
" Được rồi... Cậu lần trước để cho tôi ném tiền, tôi cho cậu ném, cậu cảm thấy lần này có thể ổn sao?"
" Có thể."
"Lão Tề không cho cậu đi làm cho lão sao?"
"Làm, bởi vì gần đây không rảnh, lần sau gọi các cậu đi cùng nhau."
" Được, lão cho tiền hoa hồng còn rất cao, tôi cảm thấy lão sẽ dám ra tay, tôi thích lão hào phóng."
Tiết Nhượng khẽ cười một tiếng: "Tình huống bên New York sao rồi?"
"Gần đây công ty ra một kiểu sảm phẩm mới, tránh các rủi ro có thể xảy ra, tôi cảm thấy rất ổn, nhưng hắn rất lớn mật, hắn muốn thẻ tín dụng, chê tiền hoa hồng quá thấp, cho nên.... "
"Ừ, mặc kệ hắn, sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ."
Bên kia hừ hừ một tiếng: "Tôi cũng tin chắc sớm hay muộn, bất quá... Tôi cảm thấy do cậu làm, cậu nhất định có thể đi, cậu sao lại bảo thủ như vậy?"
Tiết Nhượng nhìn Trương Lam vẫn đang nhìn trộm mình, lười biếng cười một tiếng, "Bởi vì tôi phải nuôi vợ..."
"Cái gì?? Cậu khi nào thì có vợ?? Mẹ nó..... Liên minh độc thân thiếu một người.... Không được Nhượng ca... Cậu không thể..... "
Trương Lam đang cúi đầu làm bài tập mặt đỏ như máu, cô trợn mắt nhìn Tiết Nhượng một cái.
"Ai là vợ của anh."
"Em nha."
Tin tức từ ngay trong ánh mắt truyền ra ngoài.
Tiết Nhượng để điện thoại di động xuống, hỏi: "Bài tập làm xong rồi? "
" Xong hết rồi."
"Lại đây."
"Làm gì?"
"Ôm ôm."
Trương Lam làm bộ không tình nguyện, thu thập bài tập, đi tới bên người anh, bị anh vươn tay kéo lấy, ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đùi, Tiết Nhượng ngửi thấy cô dùng sữa tắm của anh, lại nhìn bài tập trong tay cô, "Có bài không biết sao? Anh dạy em."
Trương Lam chậc một tiếng: "Anh bây giờ không học cùng khoa với em, anh dạy cái gì nha, nam y tá?"
Tiết Nhượng khẽ cười một tiếng: "Nam y tá chỉ phục vụ cho em, xin hỏi em có nơi nào khó chịu? "Tay anh không đàng hoàng sờ đi lên, Trương Lam đỏ mặt, đè tay anh, không biết tại sao, đại khái là sau khi xảy ra chuyện đó, cô cảm thấy thân thể nhạy cảm hơn nhiều, tay anh sờ trên thắt lưng cô một cái, cô liền run rẩy, ngay cả ngực cũng theo bản năng đứng thẳng.
Thật là mất mặt..... Cô che mặt.
Tiết Nhượng bận bịu đến gần mười một giờ rưỡi, bài tập của Trương Lam cũng làm xong, anh dạy Trương Lam thấy thế nào là khu giao dịch, Trương Lam chỉ xem hiểu mấy cái cột xanh đỏ lên xuống... Những thứ khác cái gì cũng không hiểu....
Mắt thấy xong hết rồi.
Hai người trở về trên giường trong phòng ngủ, Trương Lam mặc quần áo ngủ Tiết Nhượng mua, nằm vào trong chăn, Tiết Nhượng cũng mặc một bộ áo ngủ màu xám tro giống cô lên giường.
Nhưng vừa đến trên giường, Trương Lam cũng không mệt.
Cô vươn tay sờ mặt Tiết Nhượng, Tiết Nhượng tùy ý cô sờ, Trương Lam nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai buổi sáng tỉnh lại, anh còn ở đây sao?"
"Ở." Tiết Nhượng ôm sát thắt lưng cô.
Trương Lam còn nói, "Kỳ thực em vô số lần nghĩ tới bộ dạng chúng ta gặp mặt, nhưng em vẫn luôn không đến gặp anh."
"Là anh không tốt." Tiết Nhượng nói.
"Ừ, anh không tốt."
Trương Lam hất cằm lên, cắn hầu kết của anh.
Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha ha ha ha.