• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19


Chờ rượu được đưa lên, Phó Thuấn bỗng nhiên uống hết một ly, mới nói: “Không phải tớ đã nói với cậu là có một phụ nữ đã thêm Zalo của tớ à.”


“Hả?”


“Cô ấy tặng hoa cho tớ hàng tuần, nhưng vấn đề không phải là cô ấy. Dù sao tớ cũng chưa gặp qua cô gái đó. Vấn đề ở chỗ chủ của cửa hàng hoa…”


Phó Thuấn nói đến đây rồi không thể kể tiếp được nữa. Rốt cuộc, Tống Địch có quan hệ gì với anh chứ? Vốn đã rất xa vời: “Haiz, thôi quên đi, cứ vậy đi, không nói nữa.”


Không nói gì tiếp chỉ lắc đầu uống rượu.


“Vậy để tớ đoán xem, cô chủ tiệm hoa ngày nào cũng tặng hoa cho cậu, sau đó thấy cậu đẹp trai, giàu có nên yêu cậu, mỗi ngày đều sống chết theo đuổi cậu?” Quan Hạo Hiên nói: “Sau đó cậu mới bị quấy rầy thành như vậy?”


Phó Thuấn khiếp sợ nhìn anh ta, vẻ mặt không tin nổi: “Đầu óc của cậu chứa cái gì bên trong vậy? Lại có thể nghĩ ra được mấy thứ nhảm nhí như thế như thế.”


Quan Hạo Hiên không nói gì tiếp: “Please, vậy cậu tự mình nói đi.”


“Cũng không có gì, chỉ là tiếp xúc thấy rất thú vị, một cô gái rất đặc biệt.”


Cuối cùng Phó Thuấn cũng kể ra hết: “Nhưng vì cô ấy quá rụt rè và hở ra là lại xin lỗi, xin lỗi.”


Quan Hạo Hiên cuối cùng cũng biết anh bực tức vì chuyện gì, cười vỗ vai anh: “Thì ra là như vậy, người anh em, cậu đã bước vào yêu đạo.”


“Yêu đạo gì chứ?” Phó Thuấn nói.


“Tớ vừa mới đi gặp cô ấy…” Anhta bối rối một lúc, cảm thấy chuyện này rất xấu hổ, nghĩ lại dù sao kể cho Quan Hạo Hiên cũng không có việc gì, mới nói tiếp: “Mỗi lần cô ấy thấy tớ thì cứ như tớ sắp sửa giết cô ấy vậy, hẹn đi uống cà phê thì cô ấy bỏ về trước. Mời cô ấy đi xem kịch thì lại sống chết không đi, còn nói tớ đi lừa gạt phụ nữ khắp nơi, làm sao tớcó thể làm việc này?”


“Chờ đã… xem kịch? Cậu không đi với Vương Tử Đồng sao? Ha ha? Ba người các cậu như vậy cởi mở đến vậy sao?”


Quan Hạo Hiên cười xấu xa nhìn anh: “Tới đây, kể rõ cho tớ nghe đoạn này xem nào.”


“Đừng kéo.” Phó Thuấn nói: “Sau khi tớ cùng cái cô họ Vương kia xem xong đi ra mới gặp được.”


“Ah, đúng là trùng hợp thtạ.” Quan Hạo Hiên nói: “Từ từ, không phải còn cô gái tặng hoa cho cậu sao? Cô gái kia thế nào?”


Phó Thuấn nhún vai nói: “Hoàn toàn không biết, cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua, hỏi qua Zalo xem là ai cũng không thấy trả lời, mới block luôn rồi.”


“Thần bí thế à.” Quan Hạo Hiên nhấp rượu, lắc đầu nói: “Tại sao tớ không có chuyện lãng mạn và thần bí như vậy?”


Olivia đi từ phía sau anh ta, véo tai anh ta nói: “Anh còn cần một mối tình bí ẩn và lãng mạn nào nữa à? Babe?”


“Ôi, chỉ là mơ mộng nhàm chán thôi, em biết không, cả đời này anh chỉ yêu mình em.”


Quan Hạo Hiên ôm vợ, hôn mạnh lên trán cô, Phó Thuấn cảm thấy sắp mỳ rồi, nhích người sang một bên.


Quan Hạo Hiên kể chuyện của Phó Thuấn cho Olivia, chỉ nghe thấy cô ta kinh ngạc: “Có lẽ hai người đó là cùng một người đấy? Phụ nữ luôn có một số tiểu xảo để thu hút sự chú ý của đàn ông, điều này rất bình thường.”


FFây là lần đầu tiền Phó Thuấn nghe thấy cái cách suy nghĩ bay cao bay xa, không ăn khớp với logic như thế này. Anh sững sờ nhìn Olivia, một lúc sau mới nói: “Không thể nào, tớ còn không có Zalo của cô ấy.”


“Ai cơ?”


“Chủ tiệm hoa.”


“Vậy không phải tốt sao, lỡ như là cô ấy thật…”


Olivia kiên quyết với ý kiến của mình, cô ta chạm vào cánh tay của chồng: “Anh yêu, anh nghĩ em nói có hợp lý không? Anh đã bao giờ gặp qua loại phụ nữ có nhiều chiêu trò như này chưưa?”


Phó Thuấn nhìn về phía Quan Hạo Hiên, vẻ mặt tò mò, hy vọng anh xác minh. Quan Hạo Hiên dang tay nói: “Đúng là có mấy cô gái sẽ… có một vài chiêu trò để bám dính lấy đàn ông.”


Anh ta ôm vợ nói: “Dù sao anh đã không gặp nữa. Nhưng lúc anh còn độc thân, đó là chuyện không thể tránh khỏi, không phải là bình thường à. Please, bắt được em vào tay, chẳng khác nào có được cả thế giới?”


“Tớ có cái gì? Tớ cũng không có.” Phó Thuấn không thể gật bừa.


Oliviva giống như một người chị cả tri kỷ, chỉ đường dẫn lối: “Ví dụ, nếu một người đàn ông coi phụ nữ là quần áo, thì phụ nữ lại coi đàn ông giàu có và quyền lực như những chiếc túi hàng hiệu. Ai lại không muốn đi mua sắm với một chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn. Anh là túi hàng hiệu, các cô gái tốn chút đầu óc để bám dính được anh thì không phải là việc bình thường hay sao?”


“Ý cô là nói cô ấy trăm phương ngàn kế quyến rũ tôi?” Phó Thuấn cảm thấy anh nói ra câu này theo một cách vô cùng cực đoan, nghĩ đến gương mặt chống cự cách xa ngàn dặm của Tống Địch: “Không thể nào, cô ấy thấy tớ đã bỏ chạy, nếu không phải tôi…”


“Sao? Nếu không cái gì?” Quan Hạo Hiên hiếu kỳ nói.


“Nếu không phải tôi đi tìm cô ấy, cô ấy có thể sẽ không xuất hiện.”


Cuối cùng Phó Thuấn cũng nói xong, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng đã thoải mái hơn rồi.


Vợ chồng Quan Hạo Hiên cười đến nỗi gục xuống, Olivia thì nói: “Tùy thôi, tình cảm không cần cưỡng cầu, chỉ cần anh cẩn thận chút là được. Dù sao tình yêu đến thì không thể ngăn cản, tình yêu phai nhạt cũng không thể giữ được.”


Phó Thuấn nghe thế ánh mắt tối sầm lại, cái gì không thể ngăn cản, cái gì không thể cưỡng cầu, đều không tồn tại. Cứ như đang thử nghiệm một chiếc xe lái tự động trong khu vực thử nghiệm thì bất ngờ GPS, Camera, Radar, con quay hồi chuyển và cảm biến hồng ngoại đều bị lỗi vậy. Thậm chí phanh tự động cũng bị hỏng khiến anh chỉ có thể loạng choạng va vào đệm bơm hơi. Lôi nó quay lại nhà máy để phân tích và trùng tu.


Phó Thuấn im lặng cầm ly rượu của mình.


Trong đám cưới của Quan Hạo Hiên, đó là lần đầu tiên anh thấy Tống Địch, hôm sau có người đã add Zalo của anh.


Rồi hoa hồng tuần nào cũng được gửi đến như đã hẹn, liệu có phải là Tống Địch?


Nhưng, là ai đã cho cô Zalo?


Phó Thuấn lập tức liên tưởng Tống Địch luôn khúm núm vâng dạ và một người phụ nữ đầy chiêu trò xấu xa lại với nhau, nhưng luôn cảm thấy không thích hợp.


Chương 20


Trên đường về nhà, Phó Thuấn ngồi ở ghế sau, anh uống rượu xong, đang hóng gió.


Những lời cuối cùng của Quan Hạo Hiên vẫn còn vang lên trong tâm trí anh: ‘trong trường hợp đó thực sự là cùng một người thì cậu nên cẩn thận, cậu có thể chơi, nhưng đừng quá coi trọng.’


Phó Thuấn vẫn chưa hiểu được giữa Tống Địch và người tặng hoa có mối quan hệ gì không, hoặc là có động cơ và mục đích gì.


Nhất là dáng vẻ đó của Tống Địch, Phó Thuấn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể đánh đồng cô với cái gọi là “cô gái lắm chiêu trò xấu xa” một chút nào.


Nửa đêm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Phó Thuấn mơ hồ nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của Tống Địch, nếu cô là người phụ nữ tặng hoa hồng, cũng không phải chuyện xấu gì đúng không?


Tuy rằng nghịch ngợm có chút quá đáng, nhưng nếu người đó là Tống Địch thì anh cũng không tức giận như vậy.


Nhưng anh lập tức tỉnh táo lại, không phải Tống Địch, nếu là Tống Địch, vì sao cô lại nói anh có rất nhiều bạn gái? Còn tùy tiện chỉ trích anh như vậy?


Không hợp logic chút nào.


Sáng hôm sau khi thức dậy, phản ứng đầu tiên của Phó Thuấn là anh phải làm rõ chuyện này. Nếu anh không thể giải quyết vấn đề này thì sau này đừng nghĩ đến việc có một cuộc sống yên lành.


Mấy ngày sau là kỳ nghỉ Trung thu kéo dài ba ngày, Phó Thuấn theo quy định cũ của gia đình họ Phó, hôm nay phải tập trung tại nhà để cùng người già tham gia các lễ hội truyền thống.


Trên đường trở về nhà cũ, Phó Thuấn cố tình đi vòng qua tiệm hoa Hoa Nguyệt Hoa Nghệ, nhưng cửa hàng đã đóng cửa.


Phó Thuấn lái xe đi xa, một lúc sau anh mới phản ứng lại, có lẽ là cô đã về quê ăn Tết Trung thu.


Nhưng tại sao đến ngày thứ ba cô vẫn chưa quay lại? Không cần kinh doanh sao?


Anh vỗ nhẹ vô lăng, chống tay trái lên cửa kính xe, nhìn hoàng hôn lặn dần chìm vào đám mây từng chút một.


Về nhà, Phó Thuấn tìm thông tin liên lạc của Tống Địch từ điện thoại di động của mình, hôm trước khi còn ở văn phòng anh đã lưu lại rồi.


Anh bấm gọi không chút do dự, nhưng bên kia rất lâu không trả lời.


Vừa định bỏ cuộc thì một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Xin chào, ai vậy?”


Phó Thuấn ho nhẹ, mở rèm cửa dày từ trần đến sàn của phòng làm việc, đứng ở cửa sổ nhìn về góc thành phố rực rỡ ánh đèn: “Phó Thuấn.”


Người bên kia do dự một hồi, mới chậm rãi hỏi: “Anh Phó? Anh có chuyện gì sao?” Giọng điệu khó che giấu sự kinh ngạc.


Phó Thuấn thật sự không có gì để nói, cũng không đến mức hỏi thẳng trực tiếp, hồi lâu mới nói: “Zalo của cô số mấy, để tôi thêm cô.”


“Ồ.” Tống Địch nhẹ nhàng đáp lại: “Vậy tôi cúp máy và gửi ID Zalo cho anh sau có được không?”


Giọng cô nhỏ nhẹ, đặc biệt là tiếng “được không” ở cuối câu như đang làm nũng.


Phó Thuấn nói, không còn lời nào nữa, cô liền có thể cúp điện thoại.


Tin nhắn được gửi rất nhanh, Phó Thuấn rất hài lòng với điều này.


Anh tìm kiếm thấy tài khoản Zalo tên là Hoa Nguyệt -Tống, cái này có gì khác biệt với mấy cái nick name [AP & AD Trương Thị A / Lý Văn B] trong viện nghiên cứu không?


Cảm thấy bị đối xử một cách công thức hóa, anh lại bực bội.


Phó Thuấn tự hỏi trong lòng, cô thật sự coi anh là khách hàng sao? Anh tựa vào bàn làm việc, hung hăng gõ chữ cái Trung Quốc: “Đừng gửi icon biểu cảm, gửi giọng nói thoại đi.”


Nhưng câu này đã gửi đi rất lâu, bên kia vẫn không có trả lời.


Phó Thuấn vội vã hỏi: “Cô đâu rồi?”


Lúc này mới có một dòng tin nhắn nhảy ra: “Anh Phó, tôi không biết nên nói gì.”


Phó Thuấn nhìn hộp thoại, cảm giác anh cũng sắp điên rồi: “Không có việc gì, chúc ngủ ngon.”


“Được rồi, chúc ngủ ngon.”


Nhìn mấy chữ này, Phó Thuấn đã có thể tưởng tượng ra biểu tình trên khuôn mặt của Tống Địch, chắc chắn là trông như một con thỏ ngoan ngoãn, hiền lành.


Anh uống chút rượu, ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, mở trang cá nhân của Tống Địch.


Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Phó Thuấn lướt trang cá nhân của một người, trải nghiệm ủ cảm giác nhìn trộm cuộc sống của người khác.


Ngoại trừ hoa ra thì cũng là hoa, tất cả đều là hoa.


Ba cái status mỗi ngày, caption đi kèm đều là Hoa Nguyệt Hoa Nghệ, chào mừng bạn đến đặt hàng, kèm theo một chuỗi số điện thoại, hoặc thông tin khuyến mãi trong những ngày lễ, và một chuỗi các tấm hình quảng cáo nhiều loại hoa khác nhau.


Phó Thuấn không có tâm trạng bấm vào xem hình.


Cuối cùng cũng thấy những thứ khác, vé xem phim, thời gian và thông tin là cảnh họ gặp nhau gần đây.


Dòng chữ kèm theo là: Không ngờ vẫn còn dư vé, may thật.


Phía sau có ba icon mà Phó Thuấn không thể hiểu được.


Có lẽ là phấn khích hoặc hạnh phúc, anh nghĩ.


Nhưng ngồi ở vị trí xa như vậy, có gì đáng vui vẻ?


Trong rạp chiếu phim hơn hai nghìn chỗ ngồi, hàng ghế cuối cùng chắc cũng chỉ thấy vài bóng người.


Lướt xuống tiếp thì vẫn là những hoa khác nhau, và rồi anh thấy quán cà phên thành phố Dạ Lữ Nhân quen thuộc.


Nhìn vào logo trên bức tường bên ngoài quán cà phê trong tấm hình, không hiểu sao anh lại thấy hồi hộp, nhưng khi nhấn vào xem kĩ, anh lại thấy tất cả đều là trang trí hoa lá.


Nhìn lại ngày giờ, đúng rồi, sau đó bọn họ đã uống cà phê cùng nhai.


Anh vẫn không bỏ cuộc, quay trở lại đầu trang và tìm kiếm theo ngày anh uống cà phê, mỗi ngày đăng ba tin, nhưng lại không có gì liên quan đến anh.


Phó Thuấn nghĩ, uống cà phê với anh không có gì đáng để đăng sao?


Anh hoàn toàn quên mất tình hình hôm uống cà phê đó đã khó hiểu đến mức nào.


Lùi lại mấy ngày trước, thực sự có một bức ảnh riêng về một đóa hoa hồng mà anh cảm thấy quen thuộc, anh liền bấm vào xem kỹ hơn.


Chú thích: Ba ngày thứ hai liên tiếp, một cô gái đặt hoa cho một người đàn ông. Hoa hồng Bulgary loại đẹp nhất, dành tặng cho người cô ấy yêu thương nhất, tất cả sự ngọt ngào đều tự hiện rõ trong hoa, thật hạnh phúc. Phía sau là một chuỗi biểu cảm kích động và hạnh phúc khác.


Phó Thuấn nghĩ, điều này có phải chứng tỏ cô không phải là người tặng hoa hồng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK