• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29


Thứ bảy, Phó Thuấn tận dụng thời gian rảnh đi đến chuồng ngựa, anh có nuôi một con ngựa ở câu lạc bộ ngựa ngoại ô, lâu rồi cũng chưa đi thăm. Đó là một con ngựa thuần chủng lông đen, Phó Thuấn đặt cho nó biệt danh là Alex.


Anh vừa đến thì được chào đón nhiệt tình, dẫn ngựa chạy hai vòng, tâm tình vô cùng thoải mái, anh nghĩ có thời gian có thể dẫn theo Tống Địch đến đây cưỡi ngựa. Vừa trò chuyện cùng với quản lý câu lạc bộ, anh vừa đi tìm kiếm một con ngựa cỡ nhỏ, có thể cho phụ nữ ngồi cưỡi.


“Muốn màu sắc nào đây anh Phó?” Quản lý câu lạc bộ đứng ở một bên.


Phó Thuấn đang đút Alex ăn cỏ khô, nhìn thì như đang rất tập trung, thật lại đang thất thần, anh không biết Tống Địch thích màu gì.


Ngẩng đầu nhìn ngựa đang chạy ở phía xa: “Anh có đề nghị gì không?”


“ có một con ngựa nhỏ cùng sinh ra với , cũng lông màu đen, vô cùng xinh đẹp, anh xem có được không? Như vậy thì, Alex sẽ làm quen nhanh hơn.” Quản lý nói.


Phó Thuấn xoa Alex: “Được rồi, vậy nhanh lên.” Chờ quản lý đi xa, anh nói khẽ: “Về sau có bạn ở cùng với mày rồi.”


Alex phì mũi coi như đáp lại.


Hôm sau, Phó Thuấn dậy sớm tắm rửa, lấy ra giày Vans màu đen như đã dự tính, phối hợp với quần bò đơn giản cùng với thắt lưng, cộng thêm một chiếc áo khoác màu đen, đứng trước gương chải tóc, có phải trông trẻ tuổi hơn thì sẽ càng hợp với Tống Địch không nhỉ?


Dù sao không thể quá trưởng thành dày dặn được, Tống Địch mới 24 tuổi, vẫn có khác nhau.


Chờ đến tám giờ ba mươi, lúc anh đi lấy xe, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Tống Địch.


Trong lòng hơi lo lắng, không phải là có việc đột xuất gì rồi chứ.


“Alo?”


“Anh Phó, tôi…” Tống Địch nói một cách khó xử: “Tôi không ở nhà.”


“Vậy cô đang ở đâu?” Đến giờ này rồi, còn chạy đi đâu chứ.


Tống Địch nói: “Tôi đang ở trong cửa hàng.”


“Ừ.” Phó Thuấn vặn chìa khoá xe lên: “Vậy bây giờ tôi sẽ đến cửa hàng đón cô.”


Không nói nhiều lời đã cúp điện thoại, tuy Phó Thuấn là có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi tỉ mỉ.


Chờ đến ngoài cửa Hoa Nguyệt anh dừng xe xong đi vào, mới cảm thấy có gì đó không đúng —— vừa mới sáng sớm, mà trong cửa hàng để thật nhiều hoa.


Chỉ thấy Tống Địch đứng ở chỗ mấy bó đang ký hợp đồng, thấy anh mới vội vàng chạy đến: “Anh Phó, anh đã đến rồi.”


“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Phó Thuấn không hiểu, không phải hôm nay phải đi ra ngoài sao? Tại sao còn giao hoa nữa?


Tống Địch cuống quít vẫy tay: “Không phải, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn ký nốt tờ đơn này, một lúc nữa tiểu Phi sẽ đến cửa hàng lấy đi.”


Phó Thuấn sững sờ: “Cô làm những thứ này từ lúc nào?”


“Hoa đã đặt từ trước, năm giờ rưỡi đã đưa đến trong cửa hàng, tôi… bắt đầu bó luôn.” Tống Địch để một tờ hóa đơn cuối cùng trên một hoa, không chú ý tới ánh mắt của Phó Thuấn, rất vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng xong trước chín giờ, làm tôi sợ muốn chết, chỉ sợ lại làm chậm trễ thời gian của anh.”


“…” Chậm trễ thời gian của ai? Ai làm chậm trễ ai chứ? Phó Thuấn cảm thấy anhkhông nói được gì nữa.


Tống Địch nhanh chóng dọn dẹp bàn, tháo tạp dề màu đen treo lên trên kệ: “Anh Phó đã ăn sáng chưa?”


Lúc này Phó Thuấn không muốn nói gì hết, một hồi lâu mới dời đôi mắt đang nhìn một hoa chuyển sang trên mặt Tống Địch: “Vì sao cô không nói cho tôi biết?”


“Hả?” Tống Địch cắn môi, một hồi mới nói: “Tôi sợ nếu tôi nói thay đổi thời gian, thì anh sẽ không rảnh nữa.”


Chẳng biết tại sao, sau khi cô nói xong những lời này thì mặt đỏ ửng: “Tôi biết anh rất bận.”


“…”


Phó Thuấn càng cảm thấy khó chịu, anh thì bận bịu cái gì chứ?


Hôm qua anh còn chạy từ thành Tây chạy đến thành Đông, ở vùng ngoại ô nhàn nhã nhàm chán dắt ngựa đi dạo, tiện đường còn vòng qua trang trại rượu cầm theo mấy bình rượu trắng… Như vậy cũng là bận bịu sao.


“Hôm qua cô cũng vẫn gói hoa sao?”


Tống Địch gật gật đầu: “Đến cuối tuần, sẽ đắt nhiều hơn một chút.”


“Nhân viên trong cửa hàng của cô không biết làm mấy chuyện này sao?” Phó Thuấn nói.


Tống Địch không trả lời vấn đề này, mềm mại yếu ớt mà nói: “Anh Phó, đã hơn chín giờ rồi.”


Phó Thuấn hít sâu: “Đi thôi.”


Thời tiết tháng mười, đến chín giờ cũng vẫn có chút hơi lạnh, nhưng dù lạnh cũng không lạnh bằng vẻ mặt của Phó Thuấn.


Trên đường đi anh không chủ động mở miệng nói một câu nào, toàn thân toát lên vẻ khó chịu.


Hôm nay Tống Địch mặc áo lông màu trắng sữa, tay giấu ở trong tay áo, chỉ lộ ra mấy ngón tay đặt trên quần dài nhung màu xanh đen, móng tay nhẹ nhàng gẩy mấy sợi vải ở góc.


Suy nghĩ đi suy nghĩ lại nửa ngày mới nói: “Có phải anh giận hay không?”


“Không phải vậy—— anh.”


“Ừm.” Tống Địch như lấy hết can đản nói thêm một lần nữa: “Có phải là anh tức giận hay không?”


Phó Thuấn quay đầu nhìn cô: “Không.”


Anh dừng lại: “Nhưng lần sau gặp tình huống này nữa, cô nhất định phải nói cho tôi biết.”


“Không có chuyện gì.”


Tống Địch cười híp mắt nói: “Tôi đã hoàn thành hết rồi. Một chút nữa Tiểu Phi mở cửa hàng đưa đi là được, cũng sẽ không làm chậm trễ mọi chuyện.”


“Hôm qua mấy giờ cô đi ngủ?” Phó Thuấn nói quan tâm một cách đầy tự nhiên.


Tống Địch suy nghĩ một chút: “Hôm qua tôi cố ý đi ngủ sớm, đóng cửa tiệm khoảng chín giờ, chắc là mười giờ rưỡi đã đi ngủ rồi.”


Phó Thuấn tính toán, tính ra cũng chỉ ngủ được khoảng sáu giờ: “Thôi không đi nữa, cô đi về nghỉ đi.”


“Tôi không muốn.” Tống Địch kinh ngạc hét lên.


Có lẽ là phản ứng có chút thái quá, Phó Thuấn cũng hơi sợ, đến lúc đèn đỏ nhìn về phía cô, thấy cô đang cúi gằm xuống.


Tống Địch bỗng nhiên giương mắt nhìn anh, giọng điệu vô cùng cẩn thận hỏi: “Anh không muốn đi nữa sao? Tôi làm cho anh không vui đúng không?”


Đèn xanh sáng lên, Phó Thuấn giẫm chân ga đi về phía trước: “Không phải tôi không muốn đi, cũng không phải là cô làm cho tôi không vui. Chỉ là tôi cảm thấy cô cần được nghỉ ngơi.”


“Không sao.” Giọng nói nho nhỏ, giống như là đang phản kháng.


“Được rồi, đi.” Phó Thuấn nói.


“Ừ, vâng.” Tống Địch trả lời ngọt ngào.


Phó Thuấn thầm nghĩ, ôi, ở cùng với một cô gái, thật sự là rất khó —— còn tưởng rằng cô mệt không muốn đi, ai biết được đến khi nói không đi thì cô lại muốn đi chứ? Cứ như một trục quay đang có vấn đề, không thể đưa ra điều kiện chính xác nhất.


Lúc này Phó Thuấn đang học cách quan tâm, đột nhiên đổi ý chọn một phòng trà kiểu Hán Phong Trung Quốc: “Đi ăn cái gì đi, thuận tiện nghỉ ngơi.”


“Được rồi.”


Tống Địch ngoan ngoãn đi theo sát anh, mặt hồ xanh lăn tăn gợn sóng bình tĩnh, gió nhẹ thổi đến, thổi bay tóc mái của cô một chút.


Phó Thuấn nghĩ, có vẻ cô rất vui vẻ? Vậy đã đến đúng nơi rồi nhỉ?


Cân nhắc muốn cho Tống Địch được ngủ một lát, Phó Thuấn chọn một phòng trà riêng.


Hai người cởi giày đi vào, trên miếng lót tatimi còn có đệm êm và gối dựa, có thể ngồi, có thể dựa vào thậm chí có thể nằm.


Lúc Phó Thuấn cởi áo khoác ra, còn lặng lẽ nhìn thoáng qua hai cái mặt ở bên cạnh nhau, một lớn một nhỏ, anh không tự giác cong môi lên.


Mặt kính sát đất trong suốt ở đối diện có thể thấy toàn bộ nước hồ, mặt trời màu vàng đã lên cao treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng lấp lánh rơi xuống trên mặt hồ, hình thành những đợt sóng lăn tăn ánh sáng.


Trên giá sách trong phòng trà còn có sách vở cùng với các sản phẩm gốm nghệ thuật.


Nhân lúc Phó Thuấn đang tìm hiểu menu, Tống Địch thưởng thức một sản phẩm đồ gốm với hình thù kỳ quái trên giá.


Một nữ phục vụ mặc hán phục đẩy cửa ra tiến vào có ý tốt nhắc nhở: “Cô ơi, đồ gốm của chúng tôi đều là được đặt thiết kế làm riêng, không thể cầm lên.”


“Ừ.” Tống Địch gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.


Phó Thuấn ngước mắt nhìn những vật nhỏ được nung kia: “Không có việc gì đâu, cô cứ đi xem đi, cái này tôi bồi thường nổi.”


“…”


Nhân viên phục vụ nhìn qua thấy anh ngồi như một ông chủ, trông như là một người đàn ông xuất chúng, cũng không nói thêm gì nữa.


Tống Địch nhanh chóng lắc đầu: “Chúng ta ăn cái gì đây?”


Phó Thuấn cười cười, nâng ly trà lên thổi cho bớt nóng: “Mang lên thì cô sẽ biết.”


Đồ được bưng lên là những món bánh ngon nhất của phòng trà, bày đầy bàn dài, nhân viên tạp vụ còn mang thêm bàn trà nhỏ. Trà bánh đều là được tạo hình theo phong cách cổ xưa, màu hồng, màu xanh matcha, màu trắng sữa, vị ngọt thanh và chan chan vừa miệng, kết hợp với một bình trà hoa quả tươi mát, có thể chạm đến trái tim của thiếu nữ.


Tống Địch tựa lên gối dựa, ăn đến quên cả trời đất: “Anh Phó…”


Cô ngẩng đầu, thấy người đàn ông ở đối diện đang nhìn chằm chằm cô, mặt cứng đờ, nhanh chóng sửa lời định nói ra: “Tôi thấy anh mặc cái áo khoác này nhìn thật đẹp.”


Phó Thuấn nhìn chiếc áo khoác đen treo ở trên kệ một chút: “Ừ, tôi cũng cảm thấy không tệ, trước có đặt làm mấy cái cùng kiểu dáng nhưng khác màu.”


“Không phải…” Tống Địch cầm chén trà bên trong đen bên ngoài trắng: “Tôi nói là anh rất đẹp, không phải là áo khoác.”


“…”


Phó Thuấn cảm giác đầu anh hơi nóng lên, cần phải ra ngoài hóng gió để bình tĩnh lại một chút.


Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, bởi vì con thỏ nhỏ ở đối diện lại càng thẹn thùng hơn, anh nhanh chóng suy nghĩ —— đây là có ý gì? Con thỏ nhỏ đang tán tỉnh anh sao? Đây là tán tỉnh sao? Hay là không tính đây? Đến cùng là có được tính không?


“Cô ăn thêm đi, rồi dựa vào mà nghỉ ngơi một lát, tí nữa lại đi dạo.” Phó Thuấn dùng giọng điệu ra lên nói để đánh vỡ sự bối rối.


“Vâng, được rồi.”


Tống Địch thấy thật nhiều đồ ăn: “Anh không ăn sao? Bánh đậu xanh mơis ra lò, cũng rất ngon.” Cô dùng đũa bằng gốm sứ xinh xắn gắp cho Phó Thuấn một miếng.


Phó Thuấn nhìn miếng bánh ngọt trong đĩa màu xanh của bầu trời, phản ứng đầu tiên là —— có phải nên chụp một bức ảnh lưu lại hay không? Con thỏ nhỏ chủ động gắp cho mình.


Ho nhẹ , anh mở miệng nói: “Không cần, tôi không thích ăn ngọt.” Nhìn đối phương giống như đang ngượng ngùng lại bồi thêm một câu: “Cô cứ ăn đi, nếu ăn ngon thì lúc về đóng gói thêm mấy hộp nữa mang về.”


Con thỏ nhỏ lại bởi vì câu nói này mà nhướng mày cười lên.


Ôi, thật sự là tuổi trẻ mà, chỉ đơn giản như vậy, bởi vì được ăn bánh ngon ngọt mà cảm thấy vui vẻ.


Lần đầu tiên Phó Thuấn hoảng hốt mà phát hiện ra anh là người đàn ông đã sắp ba mươi rồi, mà Tống Địch đang ngồi đối diện —— tuổi xuân mơn mởn, đang còn thanh xuân, đơn giản lại đơn thuần, thật là năm tháng không buông tha con người mà.


Chương 30


Ăn xong, nhân viên phục vụ dọn chén đĩa, Phó Thuấn bảo Tống Địch dựa tường ngủ một lát, lúc đầu Tống Địch còn rất căng thẳng nói không cần, nhưng hai người nói chuyện thêm một lát thì cô đã ngủ.


Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Phó Thuấn đi ra ngoài cùng người khác, lại cam tâm tình nguyện bị người ta gạt sang một bên như vậy.


Con thỏ nhỏ nghiêng đầu, lúc ngủ trông rất xinh, ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn từ góc độ nào cũng thấy trắng nõn xinh đẹp, nhìn mà mát con mắt.


Từng tia ánh nắng xuyên qua màn trúc chiếu vào trong phòng, mờ mờ ảo ảo, có cảm giác thật là yên tĩnh.


Phó Thuấn tiện tay rút quyển sách”Đồ vật nhàm chán” trên kệ“”, đọc lướt qua vài trang, nghĩ đến hình như trước kia mẹ của anh thích nghiên cứu những thứ này, đồ đạc ở trong nhà lưu giữ không ít, là do ba anh cố gắng đi tìm từ nước ngoài đến trong nước.


Nghĩ đến việc này, lại nhìn vào con thỏ nhỏ trắng hồng ở trước mặt, chẳng biết tại sao, trong lúc nhất thời Phó Thuấn lại suy nghĩ đến những điều mà trước nay chưa từng có.


Tống Địch thật sự thiếu ngủ, không cẩn thận ngủ thẳng tới hơn mười hai giờ ở trước mặt Phó Thuấn.


Tương đương với việc để cho Phó Thuấn đợi ròng rã hai giờ, khi cô tỉnh dậy hoảng đến mức sắp mất tinh thần, gấp gáp nói xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi thật…”


“Không có việc gì đâu, tôi cũng vừa nghỉ ngơi một lát.” Phó Thuấn nói: “Ở đây cũng thật yên tĩnh, nghỉ ngơi một chút, cũng không có gì ngại cả.”


“Tôi…” Tống Địch thật muốn đào cái hố chôn bản thân xuống, cô lại gần một chút lặng lẽ hỏi: “Tôi không có ngáy to chứ?”


Phó Thuấn bật cười: “Cô đoán xem?”


Tống Địch bị biểu cảm này của anh làm cho có chút mơ màng, túm lấy tóc đen: “Có đôi khi quá mệt mỏi tôi cũng thường bị vậy, sẽ ngáy lên, cái này. . .”


“Không có.”


Phó Thuấn sợ cô xấu hổ đến mức muốn nhảy hồ: “Thật sự không có.”


“Phù.”


Tống Địch chu môi, giống như oán trách nói: “Anh phải gọi tôi tỉnh lại chứ.”


Phó Thuấn vừa định phản bác lại—— nhưng thấy cô như thế này, nghĩ lại, vẫn là thôi vậy: “Tôi cũng không có việc gì gấp.”


Tống Địch được anh an ủi như thế, cô ôm đầu gối nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Ngủ ngon thật, cảm giác không còn uể oải. Lâu rồi tôi không thư thái như vậy, trước đó vẫn còn muốn tìm thời gian để đi du lịch, tìm một chỗ nào đấy thật an tĩnh, ngồi uống trà, phơi nắng,cũng không có khách hàng đến giục, ngẫm lại thì thấy thật hạnh phúc.”


Phó Thuấn chỉ cảm thấy giọng điệu nói chuyện này như có chút nũng nịu? Hả? Là lỗ tai anh có bệnh sao? Hay là khi Tống Địch khi ở riêng thực sự sẽ dễ thương đến như vậy?


Nhưng, rất êm tai.


“Vậy thì đi thôi.” Phó Thuấn khép sách lại: “Cô muốn đi đâu nào?”


“Không còn nhiều thời gian nữa, cũng không thể để Tiểu Phi trông cửa hàng được một mình.” Tống Địch chống cằm dựa vào trên mặt bàn: “Thật ra gần nhất là Ô trấn có lễ hội kịch nói, tôi rất muốn đi, nhưng thời gian không cho phép, khoảng hai mươi đến cuối tháng đều rất bận rộn.”


“Trong khoảng thời gian này Ô trấn có rất nhiều người, đến tháng mười là có lễ hội hí kịch, tháng mười một thì có thể có đại hội sáng tạo khoa học cấp thế giới.” Phó Thuấn nói: “Nếu như mà cô muốn đi du lịch an tĩnh , gần đây cũng không được tính là thời gian tốt nhất.”


“Vẫn rất muốn đi.”


Tống Địch lè lưỡi ra: “Thật ra trước kia có xem ‘Tự thủy niên hoa’, nên tôi cực thích Ô trấn.” Thấy Phó Thuấn không hiểu, cô giải thích nói: “Là một bộ phim truyền hình được quay ở Ô trấn, chỉ là phim văn nghệ thôi, cũng lâu rồi, nên có lẽ anh không biết.”


Phó Thuấn nói: “Vậy thì đi thôi.”


“Hả?” Tống Địch cười cười: “Ừ, chọn hôm nào rảnh đi. Coi như là đi du lịch.”


“Ô trấn cách Văn thành xa lắm à? Từ đây đi cao tốc, nhiều nhất chính là một giờ.” Phó Thuấn cảm giác cô giống như đang nói đến những cái như là những vùng phía bắc Tân Cương, mấy nơi mà không thể đi đến ngay lập tức.


“Đúng vậy.”


Tống Địch cũng tự thấy xấu hổ: “Rõ ràng rất gần nhưng vẫn không thể đi. Nhưng tôi chưa đi cao tốc, không dám lái.”


Phó Thuấn uống trà, nghiêm chỉnh nói: “Vậy thì cô cũng không nên lái vào đường cao tốc.”


Tống Địch gật đầu: “Đúng rồi, anh đi chưa?”


“Bốn năm năm nay, năm nào cũng đi.”


Phó Thuấn nhún vai: “Chủ yếu là tháng mười một có đại hội khoa học sáng tạo, viện nghiên cứu muốn điều đi hơn một nửa số người.” Anh cầm lấy chén trà.


Tống Địch gật đầu: “Nhưng hàng năm đều đi qua thì quá tuyệt vời.” Mắt của cô như lóe lên tia hâm mộ.


“Cô cũng muốn đi sao?”


Phó Thuấn bỗng nhiên đề nghị, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Địch, mới nói: “Viện nghiên cứu có thể thêm được một số người vào danh sách đi cùng, cũng có xe buýt để đi về, rất thuận tiện.”


“Là giả vờ làm đồng nghiệp trong viện nghiên cứu của các anh, rồi đi tham quan hội nghị và du lịch luôn sao?” Tống Địch mở to hai mắt hỏi.


“Thời gian là từ mười sáu đến mười tám tháng sau, cô sắp xếp được thời gian không?”


Phó Thuấn mong đợi, nếu cô mà cùng đi có lẽ sẽ có thể đi dạo chơi ở Ô trấn, dù có nhiều người cũng không quan trọng, chỉ cần có cô đi cùng.


Tống Địch rầu rĩ nghĩ nửa ngày, mới nói: “Ba ngày chỉ sợ là sẽ không được, ôi, có lẽ cả đời này của tôi không có duyên với Ô trấn.”


Nghe cô nói không được, Phó Thuấn thất thần, nhưng vẫn nói: “Một đời dài như vậy, cô mới sống được mấy năm? Cô cứ suy nghĩ một chút đi? Đến lúc đó đi một ngày cũng được, bởi vì bình thường là tôi cũng tự mình lái xe đi, hai ngày là về.”


“Thật sao? Được rồi.” Tống Địch cởi mở hơn, nhưng một lát sau vẫn xác nhận lại: “Thật sự có thể chứ? Sẽ không làm phiền tới anh sao?”


“Không phiền.”


Sao lại phiền phức được, Phó Thuấn thầm nghĩ, nếu có thể ở cùng cô suốt hai ngày, thực sự là không tồi, anh chột dạ uống trà, cảm giác như vừa lừa gạt được một bé thỏ trắng.


“Đúng rồi, lần trước ở đại hội triển lãm anh đã nói viện nghiên cứu AP&AD là đơn vị nghiên cứu điều khiển trí tuệ nhân tại tốt nhất, vậy có phải sẽ được cử lãnh đạo làm báo cáo hay không?” Tống Địch tò mò hỏi.


Phó Thuấn lúc này mới nhớ tới còn có một lần như thế, anh gật đầu: “Đúng vậy. Chúng tôi còn có một buổi trình diễn kỹ thuật mới nữa.” Nghĩ đến phó viện trưởng Trương, anh lại nói: “Đến lúc đó, chắc là sẽ có một phần là do tôi trình bày.”


“Woa, nhất định vô cùng đẹp trai.” Tống Địch bỗng dưng bật cười.


“Hả?” Phó Thuấn khó hiểu.


Đây là cái logic gì vậy?


Phó Thuấn lạnh nhạt hỏi: “Vậy cô có muốn tới xem không?”


Tống Địch ngẩng mặt lên nhìn anh: “Tôi muốn đi.”


“Được rồi.” Phó Thuấn nói: “ Vậy cô cứ sắp xếp mọi việc trong cửa hàng đi?”


Tống Địch gật đầu thật mạnh: “Ừ!”


Sau đó hai người lại đi ăn thêm chút gì, mặc dù không có đi đến tối như kế hoạch ngốc nghếch của Phó Thuấn, nhưng cũng đã vượt qua mong muốn của anh.


Nhưng cũng không đúng, đã nhảy vọt ba cấp bậc, một phát là quyết định luôn việc đi du lịch cùng nhau…


Phó Thuấn mang Tống Địch trở về nhà một cách an toàn, sau lại nhận được điện thoại gọi về nhà cũ để ăn cơm chiều, thế là trực tiếp lái xe về nhà cũ của họ Phó.


Anh không biết, khi nhờ ơn của anh hai chị dâu chờ sẵn, mấy hôm nay cả nhà đều đang đợi anh vềđể chính miệng tuyên bố anh đã kết thúc kiếp độc thân.


“Chú ba!” Giọng nói của ba đứa cháu trai vang lên liên tiếp.


Phó Thuấn từng chút nhớ lại trong quá khứ, đây là đứa con trai của anh cả, anh hai sinh đôi, bởi vậy nhà cũ họ Phó đến lúc ăn cơm chiều, luôn luôn rất náo nhiệt.


Sợ tùy tiện mang vấn đề về tình cảm riêng tư ra sẽ làm thằng ba bực mình, nên trên bàn cơm mọi người vẫn là yên ổn, cũng không có nói cái gì.


Ngược lại Phó Thuấn mở miệng hỏi nữ chủ nhân Thành Bội Dao của nhà họ Phó: “Mẹ, có phải con có một bộ âu phục Ermenegildo được may riêng không, mẹ biết để chỗ nào không?”


bà Thành thản nhiên để bát đũa xuống, uống trà xanhmới nói: “Không phải con nói trông già quá, nên sau ba mươi tuổi mới mặc sao?”


“Thật vậy sao?” Phó Thuấn hoàn toàn quên mất, quét mắt xung quanh thấy tất cả mọi người đang nhìn vào mình: “Có chuyện gì sao?”


“Thế nào?” Chị dâu thứ hai có quan hệ thân thiết nhất với Phó Thuấn, nhíu mày nói: “Đang muốn đi làm chuyện đứng đắn gì sao?”


“Họp.” Phó Thuấn lạnh nhạt nói: “Không phải tháng sau có đại hội khoa học sáng tạo sao, ban lãnh đạo để cho em lên báo cáo, em nghĩ mặc chỉnh tề một chút, không làm cho nhà chúng ta mất mặt.”


Nữ sĩ Thành Bội Dao là người đầu tiên nhìn thấu con trai của bà: “Có mặt trong đại hội khoa học sáng tạo đều là cán bộ quốc gia, con mặc bộ âu phục mấy chục vạn đi, là để báo cáo, hay là đi chọc phải thị phi cho nhà họ Phó?”


Nói ra lời này, tất cả mọi người đã hiểu, chị dâu thứ hai không nín được, cười trước.


Phó Thuấn bị chọc thủng tâm tư, tâm tình khó chịu: “Vậy thì con mặc quần jean.”


Giọng điệu ngây thơ, Thành Bội Dao nghe thấy vậy lắc đầu: “Ăn xong rồi thì đi đến thư phòng với mẹ.”


Sau khi nói ra lời này, tất cả mọi người ngậm miệng ăn cơm.


Người đứng đầu nhà họ Phó, Phó Vân Tụng là người đội vợ lên đầu điển hình nhất trong giới nhà giàu, Thành Bội Dao nữ sĩ là gia chủ ẩn của nhà họ Phó, không ai dám làm trái lời nói của bà.


Phó Thuấn đồng ý .


bà Thành cũng có thư phòng riênng, hoặc có thể nói mỗi người trưởng thành ở nhà họ Phó đều có thư phòng riêng, chỉ là có phòng lớn có phòng nhỏ mà thôi


bà Thành đeo một chiếc kính mắt, bên tai rủ xuống hai đầu dây lấp lánh, bà chỉ chỉ vào cái ghế đối diện bàn: “Ngồi xuống đây đi.”


“Có phải là đang có bạn gái hay không?”


Phó Thuấn cảm giác đau gan : “Chị dâu nhiều chuyện quá rồi đó? Con không cần riêng tư sao?”


“Mẹ đã ra lệnh có bất cứ gió thổi hay cỏ lay gì đều phải nói cho mẹ, nếu không đợi mẹ tra ra được, ai cũng đừng mơ được yên.”


“Mẹ, con đã hai mươi tám, không phải mười tám.”


“Mười tám mẹ mới không sợ. Bây giờ mẹ mới sợ.” bà Thành quấy canh ấm: “Sợ con không có bản lĩnh cưới cho mẹ được con dâu thứ ba.”


Phó Thuấn nói: “Lhông phải là là con đã gặp… Gặp được một người rồi sao.”


bà Thành nghe anh nói như vậy đề nghị: “Vậy mang về nhà nhìn thử xem?”


Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào bà: “Nếu là người bình thường, mẹ sẽ không chia rẽ chúng con chứ?”


“Người bình thường mới tốt chứ.” Bà Thành lại mừng rỡ nói: “Về nhà chúng ta đương nhiên sẽ là tiểu công chúa, rồi sẽ không muốn trở về, thật tốt bao nhiêu?”


Lúc trước bà Thành sinh mãi sinh mãi, chỉ là muốn sinh cho mình một đứa con gái, kết quả ai biết được đứa cuối cùng vẫn là con trai, bởi vì thế mà nhiều năm qua mà bà vẫn yêu con dâu hơn con trai ruột.


“Không hiểu.” Phó Thuấn nói: “Thôi, được rồi, nhưng đây không phải là trọng điểm. Chúng con còn chưa đi tới một bước kia đâu!”


“Tết nhất rồi, tuổi ta của con cũng ba mươi, Thuấn à, con là đứa út, hai anh trai đều đã giúp con nối dõi tông đường rồi, nhưng con thật sự phải suy nghĩ đến chuyện lập gia đình.”


Bà Thành uống canh ấm xong, đặtchénvào khay, chậm rãi xoa tay nói: “Mẹ cũng không muốn sau này mẹ với Phó Vân Tụng nhìn con cô đơn một mình.”


“Nói những này làm gì?”


Phó Thuấn cảm thấy tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đều có cách suy nghĩ bay nhảykhông thể hiểu nổi, hơn nữa không phân biệt tuổi tác, kinh nghiệm sống, ai cũng thế cả.


“Không nói đến chuyện lập gia đình, nói đến chuyện lập nghiệp vậy.”


Bà Thành nâng gọng kính: “Lần trước đã nói với con, lúc nào thì nênvề nhà phụ giúp, con đã nghĩ kỹ chưa?”


Phó Thuấn cẩn thận nói: “Von làm việc trong viện nghiên cứu rất thuận lợi, sắp làm dự án tiếp theo có hai đến ba kỹ thuật sáng tạo quan trọng sắp phải tuyên bố.”


Anh thấy bà Thành không lên tiếng, dùng lời phó viện trưởng Trương để làm cớ nói dối: “Điều khiển lái xe thông minh là trợ giúp quốc gia cải thiện an toàn giao thông, lợi quốc lợi dân.”


“Làm sao? Con đang chê mẹ ngăn cản con hiến thân vì quốc gia à?” Bà Thành liếc mắt : “Lần trước anhcon tìm mẹ nói chuyện, hiện tại điều khiển lái xe thông minh phát triển như thế, nhà họ Phó cũng muốn chiếm lợi ích từ việc này.”


“Nhưng công tác nghiên cứu ở viện nghiên cứu của con vẫn đang rất tốt mà. Phó viện trưởng ngày nào cũng khen ngợi biểu hiện của con trước mặt các lãnh đạo, chắc sắp thăng chức cho con làm kỹ sư trưởng của một dự án lớn. Bây giờ con rời đi thì thật sự không hợp lý chút nào.”


Phó Thuấn ngẫm nghĩ: “Dù sao thì tự kinh doanh là cầm tiền đi gây dựng sự nghiệp, so với nghiên cứu trong viện nghiên cứu thì quả là hai việc khác nhau…”


Anh chống tay lên bàn hỏi: “Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thương trường của mẹ, mẹ nhìn xem trên người con có giống thương nhân chút nào không?”


Mặt bà Thành hiện rõ vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đúng là không có.”


“Vấn đề này bàn sau đi.” Phó Thuấn nói nhưng không nói đến cùng: “Việc anh cả sắp làm là một cơ hội tốt, con chắc chắn sẽ hỗ trợ hết sức.”


“Phải, con nói thì hay lắm. Sự thật là kêu con đi vài bữa tiệc, con cũng không đồng ý, mỗi ngày đều than viện nghiên cứu có việc gấp, viện nghiên cứu có việc vội. Mẹ nuôi con hơn hai mươi năm, còn không bằng Phó viện trưởng Trương trả con mấy đồng lương quèn kia sao?” Bà Thành giả vờ tức giận.


Phó Thuấn cười: “Lần này là thật, việc lần này anh cả phải làm là một cơ hội tốt, con nhất định sẽ hỗ trợ hết sức.”


Anh chỉ thấy phiền những người góp vốn và mấy cấp dưới trong công ty suốt ngày nịnh nọt thôi, mỗi lần có thể tránh thì anh đều muốn bỏ chạy.


Hai người im lặng một lát, Phó Thuấn mới nói: “Con ra ngoài đây, mẹ làm gì thì làm đi.”


Bà Thành nhìn anh một lúc, cuối cùng mới nói: “Con ở ngoài làm việc cũng vậy, chuyện tình cảm cũng vậy, nói chung là đều phải cẩn thận một chút.”


Phó Thuấn nhớ đến gương mặt nhỏ nhắn của thỏ con thì cảm thấy bà Thành đã lo xa quá rồi, đành nói: “Con hiểu rồi, con sẽ chú ý.”


“Đi đi, đi ra ngoài rồi kêu anh cả con vào đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK