Anh cực kì quen thuộc quán cà phê này, ông chủ trước đây ở Italy, hương vị cà phê nguyên chất, ở toàn bộ khu vực này cũng tìm không ra quán thứ hai.
Nhưng Phó Thuấn không phải năm rưỡi đến mà bốn giờ hơn đã đến rồi. Công việc của anh có thể tự điều chỉnh thời gian đi và tan làm, khá tự do, đi sớm là vì lâu rồi anh không uống cà phê một mình , muốn đến trước uống một ly.
Giờ này quán cà phê không có khách, chỉ có hai vị phu nhân mặc đồ áo nghiêm túc mở máy tính hẳn là đang ngồi hội nghị nhỏ trong góc.
“Sao đến sớm thế?” Ông chủ quán cà phê tên Paul, đầu trọc lóc. Anh ta quanh năm giễu cợt bản thân sẽ không bị gàu làm phiền. Lúc anh ta thấy Phó Thuấn đi vào, mỉm cười: “Cậu trốn việc?”
Phó Thuấn nhún vai, kéo chiếc ghế cao của quầy bar ra: “Có hẹn.”
“Ừ hừ?” Paul dừng động tác lau ly cà phê: “Con trai hay con gái?”
“Con gái.” Phó Thuấn chống cằm, nhịn không được mà cười trước: “Làm gì mà phản ứng lớn như vậy? Tớ không thể uống cà phê cùng con gái?”
“Đương nhiên, đương nhiên có thể.”
Paul nháy mắt, nhìn thấy anh thanh xuân tràn trề, gương mặt lại đẹp trai không gì sáng được, huýt sáo: “Thật là ngạc nhiên, ít nhất mỗi tuần cậu đều đến chỗ tớ một lần, đến đây đã hơn hai năm nhưng đây là lần đầu tiên.”
Phó Thuấn nhẹ nhàng gõ ngón tay thon dài trắng nõn lên quầy bar, dường như đang nhấn mạnh cái gì, nói cho Paul biết: “Cô ấy hẹn tôi.”
Nói xong câu này, có chút ngượng ngùng mà đưa tay gõ cái chuông nhỏ trang trí trong tay.
Paul không có chút hình tượng mà sang sảng cười lớn: “Vậy tớ cảm thấy cô ấy rất giỏi đấy.”
“Hả?” Phó Thuấn không hiểu có ý gì.
Paul sáp lại gần giải thích nói: “Cô ấy có thế hẹn được cậu uống cà phê thì đã là rất lợi hại rồi, nếu không chẳng lẽ cậu còn cùng người con gái nào uống cà phê sao?”
“Không có người khác hẹn tớ.” Phó Thuấn nhún vai: “Chuyện này không phải lỗi của tớ chứ?”
“Ok, nếu như cậu có thể cười nhiều một chút, dịu dàng một chút và nói nói nhiêều với con gái một chút nữa…”Paul ân cần chỉ bảo: “Lời nói dí dóm? Truyện cười? Có thể sẽ có cả đàn phụ nữ bổ nhào đến. Dựa theo cách nói mới nhất chính là từ chỗ này xếp hàng đến tiển sảnh của công ty cậu, hơn nữa có thể nhét vào cả tầng lầu.
“…” Phó Thuấn không nói gì: “Tớ sẽ không ăn nói dí dởm được, nếu như các cô ấy bằng lòng nghe nghiên cứu và phát triển kỹ thuật mới nhất của tính năng người lái thì tớ trái lại có thể cùng các cô ấy tán gẫu mấy đêm.”
Paul cười không nổi: “Ờ, cho nên tớ nói cô gái này rất giỏi. Cô ấy nhất định cực kì có sức hút.”
Phó Thuấn nói: “Cũng hẳn là không có, chỉ là…” anh suy nghĩ một chút: “Có điểm đặc biệt.”
Paul: “Hey, cậu thích cô ấy sao?”
Phó Thuấn lắc đầu: “Tớ cũng không phải là cậu, làm sao có thể tùy tiện thích người khác?”
“Thích thì sao, cần gì phải xấu hổ chứ?” Paul vừa nói vừa nhìn lướt qua cửa: “Ô, cô gái nhỏ xinh đẹp của tôi đến rồi.”
Phó Thuấn đầu cũng không ngoảng lại, thấy anh ta gấp gáp từ quầy bar bước ra ngoài, thầm nghĩ thấy một người yêu một người thì thật sự tốt sao?
Ngón tay anh kẹp cái dây treo nhỏ ở trên chiếc chuông, ngây thơ mà lắc chuông, nâng cằm, không có việc gì, vô cùng nhàm chán mà nghĩ, anh thích cô ấy sao?
Phía sau, giọng nói thân thiện của Paul truyền vào lỗ tai của anh: “Vì sao hôm nay tự mình đưa hoa tới? Là cố ý đến gặp tôi sao?”
Mà một giọng nói khác nho nhã yếu đuối: “Không phải đâu, tôi là đến gặp bạn, nhân tiện đến luôn.”
Phó Thuấn sửng sốt, ngón tay buông lỏng, chiếc dây của chuông bắn trở về phát ra âm thanh “leng keng” trong trẻo.
Anh xoay người nhìn thấy Tống Địch đang cầm bó hoa, khuôn mặt của cô đang ở phía sau đóa hoa màu hồng phấn không biết tên.
Giờ khắc này, Phó Thuấn cảm thấy được bó hoa này thật là vướng víu. Không, vẻ mặt kinh ngạc của Paul đứng ở một bên cũng thật vướng víu, cũng không phải, có lẽ toàn bộ thế giới đều thật vướng víu…
Chương 8
Paul nhận lấy bó hoa từ trong tay Tống Địch rồi nói đùa: “À há, nhìn thấy có người đang chen ngang, vậy ở trên con đường theo đuổi cô, tôi chỉ có thể xếp hàng trước.”
Phó Thuấn không biết vì sao cong môi nở nụ cười.
Paul trừng mắt liếc anh, sau đó đi tới “hung tợn” mà nói: “Tớ nhất định sẽ bỏ muối trong cà phê của cậu!”
Phó Thuấn kkhông thèm quan tâm nhún vai, đi qua nói với Tống Địch: “Hóa ra cô là đưa hoa nên mới thuận tiện hẹn tôi.”
Tống Địch cũng không ngờ anh đến đây sớm vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng giải thích nói: “Không phải anh Phó, vốn dĩ cũng là phải đưa hoa, đúng lúc chúng ta hẹn hôm nay, nên ít đi một người đi giao hoa thì tiết kiệm một ít chi phí nhân công, không đúng sao.”
Không biết vì sao, Phó Thuấn lại muốn đưa tay sờ đầu của cô.
Nhưng anh kiềm chế lại, loại hành vi thô lỗ và vô nghĩa này thực sự không tốt.
Paul không những bưng cà phê không có muối đến mà còn có cả sandwich thịt nướng kiểu Pháp và cá hồi tươi. Anh ta đặt bữa ăn xuống, nói với hai người: “Tóm lại thì tớ đang cảm thấy rất không vui, vì thế các cậu cẩn thận xương cá. Đặc biệt là cậu đấy, đồng chí Phó Thuấn.”
Phó Thuấn vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Cậu biến đi nhanh lên.”
“…” Paul cảm thấy vô cùng đau lòng, buồn bã bỏ đi phân loại số lượng lớn hoa Eustoma do Tống Địch gửi đến.
Tống Địch mím môi cười: “Thì ra anh có quen ông chủ. Ông chủ thật sự rất tốt.”
“Ừm.” Phó Thuấn suy nghĩ rồi hỏi: “Cửa hàng của cô có tiếng thật đấy, đâu đâu cũng có hoa của cô.”
Tống Địch cho biết: “Vì cơ bản là đều ở gần đây, cộng thêm nhà hàng và một số như phòng tập thể dục, ngoài trừ các hoạt động cần phải có hoa ra, phần lớn cũng chỉ dùng để trang trí thêm, số lượng không lớn nên phải tìm cửa hàng cố định để mua, nếu không thì rất là đắt. Ngoài ra, cửa hàng của tôi có rất nhiều hoa và rất tươi…”
“Hơn nữa chỉ cần gọi là cô đến ngay.” Phó Thuấn trả lời: “Có thể hiểu được.”
“Được rồi.” Tống Địch nhấp cà phê, rũ mắt xuống: “Nhưng, tôi thật sự cảm thấy quán cà phê này ngon nên mời anh đến. Thật sự không phải vì tôi muốn giao hoa nên mới hẹn anh đến đây.”
Phó Thuấn không nghĩ đến cô vẫn còn đang khó xử, gật đầu: “Tôi hiểu cách suy nghĩ của cô. Hôm nay cũng là tôi đề nghị, không phải vấn đề của cô, không cần cảm thấy áy náy như vậy.”
Tống Địch gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh Phó đã hiểu.”
Cả hai bỗng nhiên im lặng, Phó Thuấn nói: “Tôi cảm thấy rất ngon.”
Lúc này Tống Địch chủ động cười nói: “Đúng vậy, tôi rất thích những bức tranh phục cổ ở đây, anh nhìn xem có phải là rất tuyệt đúng không?”
Phó Thuấn đặt ngón tay lên kính, ngẩng đầu lên và chú ý đến những bức tranh khác nhau trên tường: “Đúng vậy.”
Đến hôm nay anh mới phát hiện ra, anh đã đến đây suốt hai năm cũng chưa từng nhìn kỹ, mỗi lần nhìn qua đều là thấy khắp nơi lòe loẹt đầy màu mè.
“Anh xem còn có tranh ảnh của Madonna rất lâu về trước, ở đây này, anh xem.” Tống Địch chỉ về phía bên kia của mình.
Đúng là có một bức ảnh phụ nữ đen trắng, Phó Thuấn không thể hiểu nổi cách ăn mặc này, ngực là đinh tán trên ngực, quần bó và áo tắm và tảng đá có chút gì đó không đẹp mắt.
“Tôi rất thích một câu châm ngôn phương Tây trong cuốn tự truyện của cô ấy. Không biết anh đã nghe chưa.” Tống Địch nói: “Good girls to go heaven and bad girls go everywhere.”
Phó Thuấn sửng sốt, tự dịch: “Gái ngoan thì lên thiên đường, gái hư thì đi bất cứ nơi đâu sao?”
Tống Địch cười: “Nói chung là gái ngoan lên trời, gái hư có thể đi bất cứ nơi đâu.”
“Ừm.” Phó Thuấn gật đầu, điều này nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh “Có ý nghĩa gì đặc biệt nào không?”
Tống Địch lắc đầu: “Không, tôi chỉ cảm thấy rất tự do, tôi cảm thấy trên đời ít ai có thể tự do như vậy, có quá nhiều ràng buộc.”
Phó Thuấn nghĩ rằng anh hai của anh cũng đã nói điều tương tự như vậy. Hầu như cuối cùng đều sẽ chốt lại một câu, em út là hạnh phúc nhất, muốn làm cái gì làm, vô cùng phóng khoáng, thật ra đã có hai anh gánh vác gánh nặng hết rồi.
Anh xoa cốc cà phê và nói: “Có lẽ phải từ bỏ một số thứ? Không cố chấp, ”chỉ cần không gò bó, buông bỏ được thì sẽ đi được càng xa.”
Tống Địch trợn tròn mắt nhìn anh, như xác nhận điều anh đang nói, vài giây sau mới gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy những gì anh nói đều có lý.”
Phó Thuấn có chút ngượng ngùng, theo thói quen đưa ngón tay lên cằm vuốt ve vành tai, ngước mắt lên đã thấy Tống Địch rũ mắt xuống, lần đầu tiên hai người ngồi gần như thế, gần đến mức có thể nhìn rõ hàng mi dài của cô. Lông mi dài che đi đôi mắt của cô, cô rất đẹp, làn da của cô trắng đến mức hư ảo dưới ánh nắng chiếu vào quán cà phê.
“Trông cô rất xinh.” Phó Thuấn nói.
Tác giả có điều muốn nói:
Trình độ thả thính của Phó Tam ngày một cao…