Chạng vạng, Phó Thuấn dẫn Tống Địch về nhà.
Suốt chặng đường Tống Địch vẫn còn rầu rĩ chuyện xe của anh, đợi đến vào tiểu khu mới im miệng: “Khu vực anh sống khang trang như vậy sao?”
“Ừm, thuê đó.” Phó Thuấn nói: “Không lâu sau nếu không trả được tiền thuê thì sẽ bị đuổi ra ngoài.”
Tống Địch lo lắng kéo tay anh, nhìn đèn đường nhìn nhà cao tầng, dáng vẻ vô cùng tự trách.
Vào đến nhà đóng cửa lại, Tống Địch nhìn bài trí bên trong: “Đây là chủ nhà trang trí hay là anh trang trí? Quá…”
Màu đen trắng, phong cách cứng rắn, sofa da đen để sàn màu trắng, phóng tầm mắt nhìn tất cả đều là đồ vật thuần túy nam tính.
“Quá cái gì?” Phó Thuấn thấy ở nhà không có dép nữ nên chỉ có thể đưa cho cô một đôi dép nam mới.
Tống Địch ngạc nhiên nói: “Rất hợp với anh, cảm giác lạnh lùng lại ngầu ngầu.”
Phó Thuấn cất máy tính xách tay và áo khoác đi, xoay người bế cô lên, hôn lên khóe miệng.
Tống Địch khó chịu vặn vẹo, bị anh hôn một hồi, mới nhận ra mình đang bị bế trên ghế sô pha.
“Anh, anh sẽ không bắt nạt em chứ?”
Ai… bắt nạt ai chứ!
Phó Thuấn buồn bực buông ra: “Em không thích anh hôn em sao? Vậy anh sẽ không hôn em.”
“Không phải…” Tống Địch vội vàng nói, nhưng lại không đúng, đỏ mặt cúi đầu, dùng lực kéo mạnh bề mặt ghế sô pha.
Phó Thuần dùng lực sờ sờ tóc của cô: “Anh đi dọn dẹp một chút, tối ngủ phòng khách, đừng suy nghĩ nhiều.”
Anh bước vào phòng tắm, rửa mặt, rửa tay, nhìn miếng gạc trong gương rồi ấn vào, hơi đau.
Tìm đồ vệ sinh cá nhân mới đặt trên bồn rửa mặt, đi qua phòng khách thì thấy Tống Địch ngồi xổm trên chiếc loa lớn màu đen, nhìn trái nhìn phải: “Muốn nghe nhạc không?”
“Được.”
Tống Địch thấy anh đến, gương mặt còn hơi ướt.
Phó Thuấn cúi người chỉnh loa, một bàn tay vươn đến lau cằm anh, sau đó thu lại, nghe Tống Địch khẽ nói nói: “Có nước.”
Aizz, sao cứ mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười lại có thể khiêu khích người ta như vậy?
Rõ ràng cũng không làm cái gì.
Phó Thuấn cảm thấy hơi đau đầu.
Âm thanh của Noel trong dàn âm thanh cổ điển chậm rãi vang lên cùng với tiếng trống… I would like to leave this city, This old town don’t ‘tell too pretty and Well, I can feel the warning signs…
Tống Địch ngân nga hai câu, sau đó ngồi xổm người hỏi: “Hát chính của nhóm Oasis?”
Phó Thuấn nhướng mày: “Em nghe qua rồi?”
“Vâng, bài hát của các ban nhạc Anh hát tương đối chậm và rõ ràng. Em có thể hiểu được. Mấy bài heavy metal và một số bài nhanh em không hiểu được…” Tống Địch ngượng ngùng nói: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Phó Thuấn đứng dậy, nghe âm nhạc quanh quẩn trong phòng khách, đây dường như là lần đầu tiên sau rất nhiều năm có người cùng anh nghe một bài hát.
Nhìn lướt qua dàn âm thanh nổi mua từ chợ đồ cũ ở nước Anh và cơ thể nhỏ bé của Tống Địch, Phó Thuấn yên lặng.
Không quan tâm Tống Địch, để cô ngây ngốc đứng một mình, Phó Thuấn mở chai rượu vang đỏ như thường lệ, lại dọn dẹp phòng khách.
Lúc bước ra, anh thấy Tống Địch ngồi bó gối trước dàn âm thanh, vùi đầu vào đầu gối.
Phó Thuấn bước tới, cúi xuống ôm cô trong tư thế đó.
Tống Địch không động đậy.
Phó Thuấn ngồi trên ghế sô pha và ôm người đặt trên đùi.
Giọng hát thăng trầm vẫn đang phát, trong giọng nói thô ráp ấy có một nét dịu dàng quý giá hiếm thấy, làm người ta càng có phần nghiền ngẫm.
Phó Thuấn không nói, anh biết Tống Địch đang khóc.
Anh cũng rất đau lòng, nhưng cô có cách xử lý riêng thà khóc trước mặt anh còn hơn là một mình trốn đi lén lút khó chịu.
Khoảng mười phút sau, Tống Địch vòng qua cổ anh: “Có phải em rất xấu xa không, thế mà em đang vui vẻ, nếu không phải Ngô Bình thì có lẽ em cũng không thể gặp được anh, em…”
“Chẳng lẽ em còn đi cảm ơn Ngô Bình hả?”
“A! Không phải!” Tống Địch lắc đầu nguầy nguậy: “Em chỉ cảm thấy bản thân may mắn.”
Logic cực kỳ khó hiểu.
Phó Thuấn không còn gì để nói.
Ăn bữa tối đặt từ khách sạn về, Phó Thuấn để Tống Địch tự do hoạt động, bản thân cầm máy tính đi tới thư phòng.
“Cần gì cứ tự lấy không cần hỏi anh.” Phó Thuấn dặn dò cô.
“Không sợ em lấy trộm đi sao?” Tống Địch hỏi.
Phó Thuấn nở nụ cười: “Đáng tiền nhất là anh, em tới trộm đi?”
Tống Địch sửng sốt: “Anh mau đi lo việc mình đi.”
Phó Thuấn bước vào phòng làm việc, cô khó chịu đến mức cảm trong lòng bứt rứt đến hoảng sợ – Sao anh có thể tốt như vậy? Rõ ràng là trông lạnh lùng, lại thật dịu dàng tốt bụng như thế.
Sau khi Phó Thuấn hoàn thành công việc của mình xong, Tống Địch nói với anh rồi đi tắm, nói: “Em phải tìm thời gian để đi lấy quần áo đồ dùng… Nếu như phải ở lại đây lâu.”
Phó Thuấn gật đầu: “Được, ngày mai anh đi cùng em.” Anh thấy người tiến vào rồi mới đi rót một ly rượu.
Đợi uống được một nửa, Tống Địch đi ra, nhìn anh nhỏ giọng đề nghị: “Vậy em về phòng khách nghỉ ngơi. Ngày mai em… em nấu bữa sáng?”
“Không cần đâu, ngủ đi.” Phó Thuấn nói.
Tống Địch đồng ý , không xác định nhìn anh rồi mới nhanh chóng chạy vào phòng.
Loa trong phòng khách vẫn đang phát nhạc, Phó Thuấn cầm lấy ly rượu, tắt đèn trần trong phòng khách, bật đèn đứng, thoải mái ngồi trên ghế sô pha một người.
Anh thở dài, nhắm mắt lại, trong đầu lướt qua những sự việc xảy ra trong hai ngày qua.
Cuối cùng cũng mở mắt ra, nhẹ nhàng nhìn về hướng phòng khách.
Nấu bữa sáng…
Anh cũng không phải muốn một cô bạn gái làm trâu làm ngựa cho anh thật.
Ngày thứ hai, khi Tống Địch thức dậy, Phó Thuấn đã ở bên ngoài chạy một vòng rồi quay lại.
Bữa sáng cũng được bày sẵn trên bàn, mua từ quán trà ở tầng dưới.
Phó Thuấn nhìn cô ngây ngốc đứng ở cửa phòng tắm: “Lại đây.”
Tống Địch đi tới: “Sao anh thức sớm vậy?”
Phó Thuấn hôn lên má cô: “Em ngủ ngon không?”
“Dạ.” Tống Địch không dám nói, giường của anh rất thoải mái…
Phó Thuấn muốn đẩy cô đi ăn sáng, nhưng bị cô giữ tay, thấy cô kiễng chân, hôn lên trên gò má anh.
Thấy cô chủ động như vậy, Phó Thuấn cảm thấy hạnh phúc từng phút giây.
Hai người ăn sáng xong, Tống Địch không biết làm gì, cô gọi điện cho mẹ ở bệnh viện.
Nghe mẹ kể về tình hình em trai sau khi thay tim, còn hỏi cô khi nào thì đến thăm em trai.
Tống Địch khẽ nhìn Phó Thuấn đang gọi ngoài ban công, nói qua vài hôm nữa sẽ đi.
Vào buổi trưa, Phó Thuấn gọi đồ ăn giao từ khách sạn, hai người ăn uống đơn giản.
Tống Địch hỏi: “Ngô Bình có làm chuyện gì khác không? Anh ta có làm hại anh không?”
“Không.” Phó Thuấn nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.” Anh nhét máy tính vào túi: “Buổi chiều anh phải đến viện nghiên cứu, có việc gì thì gọi điện cho anh. Nhớ giữ điện thoại luôn liên lạc được.”Anh nghiêng người về phía trước: “Nếu lại không thể liên lạc-”
“Không đâu!” Tống Địch vội vàng đảm bảo: “Em sẽ không không trả lời cuộc gọi của anh!”
Phó Thuấn bắt taxi đến viện nghiên cứu.
Vài lãnh đạo trong viện đều có mặt, lãnh đạo của công ty trụ sở chính cũng đến.
Đâu chỉ tam đường hội thẩm, lúc Phó Thuấn đẩy cửa bước vào, anh gần như nghĩ rằng đây là đại hội cuối năm.
Phó viện trưởng Trương cầm điếu thuốc gật đầu với Phó Thuấn: “Ngồi đi tiểu Phó.”
Phó Thuấn cảm thấy mũi mình lại sắp phải chịu khổ. Mấy ông lãnh đạo này ai cũng nghiện thuốc lá.
Mọi người lại hiểu rõ một chút sự tình như thế nào.
Lãnh đạo công ty đã nhiều lần hỏi về mối quan hệ giữa Phó Thuấn và Ngô Bình, nhưng Phó Thuấn chỉ nói một câu-ân oán cá nhân.
Mấy vị lãnh đạo hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hỏi ra được nội dung.
“Tiểu Phó phải không?” Một lãnh đạo công ty lớn tuổi nói: “Thái độ cậu như thế này bảo mọi người làm sao đây? Vì một câu ân oán cá nhân của cậu lại ảnh hưởng đến tổn thất của công ty?”
Phó Thuấn lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ chịu tổn thất.”
Anh bị những lời này làm khó chịu, nhíu mày gần như không thấy.
Phó viện trưởng Trương ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn anh.
Mấy lão lãnh đạo cấp tập đoàn đều là sếp lão làng, làm việc đâu ra đấy, không dễ lừa như người trong viện .
Phó viện trưởng Trương liên tục nhìn đồng hồ, hòa giải: “Lưu Đổng, việc này có lẽ phải từ từ nói. Kỹ thuật của tiểu Phó vẫn ổn, về sau chẳng phải bù đắp thêm sao? Tôi cảm thấy cũng có công rồi…”
Lưu Đổng xua tay: “Hai việc này thật sự là do cậu ta làm rò rỉ, kỹ thuật có tốt hơn nữa, anh dám tiếp tục giữ cậu ta trong viện nghiên cứu sao?”
Phó viện trưởng Trương nhả ra một làn khói, không tiếp lời, lại nhìn đồng hồ.
Phó Thuấn nói: “Không được, tôi bị viêm mũi, tôi phải đi ra ngoài.”
“Cái gì?” Lưu Đổng nhíu mày, đối với Phó viện trưởng Trương nói: “Anh xem xem người do hai ông dẫn dắt kìa…”
“Cậu ta bị viêm mũi, lát nữa bệnh cũ lại tái phát, mau ra ngoài rửa mặt đi.” Phó viện trưởng Trương vội vàng nói.
Phó Thuấn cảm thấy hôm nay Phó viện trưởng Trương cũng rất kỳ lạ, đẩy ghế sang một bên, ra khỏi phòng họp dưới con mắt của mọi người đi.
Phó Thuấn rửa mặt, anh không phải viêm mũi, chỉ là không thích ngửi khói thuốc gián tiếp.
Vừa đi trở lại cửa phòng họp thì nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện, tiếng cười sang sảng, anh đi qua mới lộ mặt thì nghe Phó viện trưởng Trương nói: “Tiểu Phó mau lại đây, Phó trưởng phòng Hồ đang tìm cậu nè… Nhanh lên thằng nhóc cậu sao để cho lãnh đạo đợi cậu được.”
Phó Thuấn sửng sốt, lúc này mới nhận ra điều gì đó, nhìn Phó viện trưởng Trương.
Phó trưởng phòng Hồ đến từ Sở giao thông vận tải trong tỉnh, có quan hệ tốt với Phó viện trưởng Trương, vài ngày trước trong bữa ăn tối ở Ô trấn, Phó Thuấn phát hiện ra.
“Tiểu Phó hả? Lãnh đạo của viện nghiên cứu Công Lộ đã trở về Bắc Kinh trước, bảo tôi nhất định phải tìm thấy cậu, nói chi tiết về hệ thống AEB.” Phó trưởng phòng Hồ nói.
Lãnh đạo công ty đương nhiên không thể nói trước được điều gì.
Vì vậy, toàn cảnh trở thành Phó viện trưởng Hồ đến để tìm hiểu về tình hình kỹ thuật và tiến độ thử nghiệm hiện tại của viện nghiên cứu-bởi vì Phó Thuấn làm hết một mình, những người khác cũng không tiếp lời gì được.
Phó trưởng phòng Hồ lắng nghe rất nghiêm túc, cuối cùng nói:
“Là như vầy, Viện nghiên cứu Công Lộ nửa cuối năm tới sẽ có một dự án thử nghiệm công nghệ chủ động an toàn lái xe đối với các phương tiện chở hàng nguy hiểm. Dự kiến mời một số nhà máy sản xuất ô tô và các công ty kỹ thuật tham gia. Hiện có hai công ty được tỉnh chúng tôi lựa chọn, cả hai đều làm ADAS, một công ty lắp đặt trước một công ty hậu kỳ, bao gồm cả AEB của các người. Nếu cả ba công ty đều chọn tham gia vào dự án thử nghiệm thì tỉnh của chúng ta là độc nhất!”
“Phải phải phải…” Mấy ông già trong công ty đưa mắt nhìn nhau.
Ngay sau khi Phó trưởng phòng Hồ rời đi, Phó Thuấn cũng bị đuổi ra ngoài, một số lãnh đạo tiếp tục tổ chức các cuộc họp nhỏ.
Công ty yêu cầu anh về nhà chờ thông báo.
uối cùng Phó viện trưởng Trương vỗ vỗ vai anh, nói rằng vấn đề không nghiêm trọng, mặt mày tươi cười.
Phó Thuấn bắt taxi về nhà, đang nghĩ sẽ đưa Tống Địch đi ăn ở đâu.
Thời tiết ở Văn thành mấy ngày gần đây rất xấu, năm giờ rưỡi chiều mà bầu trời rất u ám.
Ngay khi Phù Thu vừa mở cửa, Tống Địch đã lao tới: “Anh, anh về rồi.”
Anh xoa đầu cô, vừa định nói chuyện, nhưng đã thấy điện thoại vang lên, Phó viện trưởng Trương.
Vừa bắt máy, anh chỉ nghe thấy Phó viện trưởng Trương nói một cậu: “Tiêu rồi tiểu Phó, tôi không giữ nổi cậu rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Phó Thuấn đưa Tống Địch vào nhà, ra ban công nghe điện thoại.
Phó viện trưởng Trương có chút bất đắc dĩ nói: “Những lão già này, cầm kế hoạch kỹ thuật của cậu nói muốn tìm người khác cho tập đoàn , không tin tưởng cậu.”
Phó Thuấn thả ngón tay xuống lan can sắt lạnh gõ hai cái: “Không sao đâu. Cảm ơn ông đã xử lý mọi việc giúp tôi.”
“Tôi xử lý sạch sẽ cái con khỉ. Quên đi.” Có lẽ Phó viện trưởng Trương cảm thấy mình cũng vượt qua rồi mới nói kết quả giải quyết: “Dừng phát lương giữ chức, cho cậu nghỉ ba tháng, sau đó đợi chuyện này qua đi, tìm lý do không làm nữa.”
Phó Thuấn lạnh nhạt nói: “Vâng, được.”
“Tiểu Phó, tôi nói với cậu đó, cậu như vậy… Aizz, cậu tự mình làm đi! Trước khi công ty lấy đi kỹ thuật cậu tự mình làm trước!” Phó viện trưởng Trương như ngồi trên đống lửa nói:
“Người của tập đoàn có ai có thể làm hệ thống này, có thể làm có thể kéo dài đến bây giờ? Kế hoạch của cậu, tôi cũng biết, giữ một phần. Nhưng bất kế thể nào, tìm một vài kỹ sư trưởng không khó để nghiên cứu ra một chút đỉnh.”
Phó Thuấn không ngờ Phó viện trưởng Trương còn có thể thấy anh đã giữ lại một phần, trong lòng nói bình thường lão già này rảnh rỗi cứ thích uống trà, nhưng trong lòng lại rõ như gương soi: “Vâng.”
“Vâng cái gì? Tôi nói cậu nghe không? Tôi nói cậu nghe hiện tại trong tỉnh, trong bộ đều nhắm vào kỹ thuật này, đấu chính là thời gian!” Phó viện trưởng Trương nói: “Cậu tự mình thành lập công ty, tìm một vài người. Nghe thấy không? Không có người tôi tìm cho cậu!”
Phó Thuấn nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Tống Địch cứ nhìn chằm chằm động tác biểu cảm của Phó Thuấn nghe điện thoại, cảm thấy có chút không đúng.
Chờ người đi vào, cô hỏi: “Sao vậy? Lại có chuyện gì vậy?”
Phó Thuấn mở rộng vòng tay: “Em nuôi anh không?”
“Hả?”
Phó Thuấn xông tới, ôm lấy người, vừa thơm vừa hôn nói: “Anh bị đuổi việc rồi.”
Tống Địch sờ cằm anh, vẻ mặt buồn bã: “Em… nuôi nổi không?” Nhìn căn nhà, nhìn cách người này ăn uống, quần áo mặc, đồ sử dụng cái gì cũng đắt tiền, ngay cả máy sấy tóc trong phòng tắm cũng là hàng cao cấp, cô thực sự là…
Để lòng bình tĩnh, Tống Địch nói: “Vâng, em nuôi anh! Ngày mai em đi mở cửa hàng!”
“Được, anh đi giao hoa cho em.”
“…”
Chương 46
Từ khi biết Phó Thuấn đã bị đuổi khỏi viện nghiên cứu, Tống Địch cảm thấy vô cùng lo lắng.
Phó Thuấn tự hỏi không biết có nên trò chuyện cùng cô hay không, nghĩ đến chuyện cô thật sự quan tâm đến mình. Dáng vẻ nhỏ nhắn trông vô cùng thú vị, thế nhưng khi nghĩ đến trước đây cô gạt mình, anh lại không tiết lộ rằng mình có tiền.
“Trong hai trăm vạn mà Ngô Bình đưa em còn có hơn hai mươi vạn, bây giờ em sẽ đưa anh toàn bộ.” Tống Địch nói: “Vốn dĩ đây là số tiền em không nên lấy, ngày mai em đi rút ra.”
“Anh ta chuyển tiền cho em sao?”
“Tiền mặt, em để dành.” Tống Địch nói, thấy anh vẫn có tâm trạng uống rượu vang, cô không biết nói gì: “Sao anh chẳng hề lo lắng một chút nào hết vậy?”
“Anh phải lo lắng cái gì? Ngày mai không phải đi giao hoa cho em sao?”
“Em không muốn, anh đi giao hoa cho em lỡ người mua hoa vừa mắt anh thì sao?” Tống Địch nhíu mày: “Em không muốn.”
Phó Thuấn thấy cô chăm chú vào đồ đạc trong nhà, trong lòng nghĩ đừng nói là chuẩn bị bán tài sản đấy nhé? Anh vội vàng nói: “Viện nghiên cứu không bắt anh bồi thường, anh còn có tiền tiết kiệm, không chết đói được đâu.”
Anh thật sự lo là ngày mai cô nhóc này sẽ bắt đầu cho mình ăn dưa muối.
Phó Thuấn đã quen trải qua cuộc sống nhàn hạ, không muốn hai rau một canh chịu khổ đâu.
“Anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm?” Tống Địch hỏi: “Tính thêm hơn hai mươi vạn của em thì có đủ đợi đến khi anh tìm được việc làm không?”
Phó Thuấn định sẽ hù dọa cô một chút, thế nhưng suy đi nghĩ lại, thì cảm thấy thôi bỏ đi, ngộ nhỡ bị dọa sợ tới mức hỏng mất thì anh biết phải làm sao đây, anh đột nhiên lên tiếng: “Mười mấy vạn là đủ rồi, anh cũng không phải người ngày ngày đều đốt nhân dân tệ đâu-”
“Nhưng xe của anh lại bị hỏng, tiền nhà, tài sản, tiền sinh hoạt thì sao? Hơn nữa anh chỉ toàn muốn ăn đồ ngon…”
Quả nhiên-Phó Thuấn nhanh chóng nói: “Lừa em đó, căn nhà này là anh mua, không cần trả tiền thuê nhà.”
“Thật sao?” Tống Địch mở to hai mắt nhìn anh: “Tại sao anh lại nói dối?”
Phó Thuấn nhanh chóng ôm cô vào lòng: “Chỉ là thay đổi công việc thôi, đừng lo lắng chuyện đó. Không có việc gì nữa đâu.”
“Hy vọng vậy.”
Mặc dù Phó Thuấn bảo Tống Địch đừng lo lắng, nhưng bản thân anh thực sự lo lắng việc Ngô Bình lại tìm Tống Địch gây phiền phức.
Ngày hôm sau anh nhờ Quan Hạo Hiên cử một nữ vệ sĩ từ công ty bảo vệ của anh ta đến để giúp cô khai trương cửa hàng hoa.
Khi Tống Địch thấy nữ vệ sĩ đứng đó, cô không thể tin được rằng mình thực sự có vệ sĩ.
Phó Thuấn nói: “Chính là để giúp em khai trương cửa hàng hoa. Mấy ngày gần đây đừng lái xe đi giao hoa, cho dù kiếm ít tiền cũng đừng đi ra ngoài, nghe rõ chưa?”
Tống Địch gật đầu, không dám gây chuyện nữa.
Có vệ sĩ, Phó Thuấn ngày ngày ở nhà, cẩn thận lựa chọn tất cả những dự án mà anh đã phụ trách trước đó.
Trong vài năm trở lại đây, kể từ khi anh từ nước ngoài về, về cơ bản anh đã dựa theo tiến độ của viện nghiên cứu, tiến hành làm dự án trong nước.
Thật ra dựa theo cách nghĩ của anh, có rất nhiều dự án dư thừa, chủ yếu là vì để trình báo cho từng tầng ở tập đoàn.
Dự án không bị gì thế mà lại phải chấm dứt thì càng nhiều…
Không phải là anh chưa từng nghĩ đến nhưng lời mà Phó viện trưởng Trương đã nói.
Đồng thời, việc bà Thành hỏi về chuyện khởi nghiệp trước đây, vẫn luôn xoay chuyển trong đầu anh.
Gây dựng sự nghiệp là một vấn đề lớn.
Lúc Tống Địch nhờ vệ sĩ đưa về nhà, Phó Thuấn cũng vừa sắp xếp xong tài nguyên nhân mạch trong tay .
Từ những đồng nghiệp kỹ thuật, đến những anh lớn trong giới có quan hệ với anh, đến những đồng nghiệp, những người bạn học cũ ở nước ngoài đã cùng nhau thực hiện các dự án…
Chúng đều được sắp xếp đầy đủ trong tài liệu này.
Ngay lúc Tống Địch gõ cửa, Phó Thuấn rời khỏi máy tính, nhanh chóng đi ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, Phó Thuấn đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cây cỏ, thấy những chiếc lá tròn nhỏ trên cành cây xanh tươi, lúc đó anh mới nhớ ra thứ này tên là Bạch Đàn lá tròn.
Tống Địch nâng bông hoa lên hỏi: “ Trông có đẹp không?”
Phó Thuấn sững sờ trong giây lát.
Tống Địch cười: “Được rồi, em biết anh không hiểu.”
Được lắm.
Phó Thuấn vui vẻ kéo người vào nhà: “ Em có bận lắm không? Nhiều khách không?”
“Không có khách, ngày thường cũng ít người hơn.”
Tống Địch lấy một bình hoa từ trong chiếc túi lớn, sau đó nhanh tay cắm bạch đàn vào trong bình, nhìn trái nhìn phải, đặt lên dàn âm thanh, quay sang hỏi chủ nhà: “Đặt ở đây có được không?”
“Được.” Phó Thuấn nhìn bình thủy tinh: “Không thêm nước sao?”
“Không cần thêm nước, vài ngày nữa sẽ trở thành hoa khô, rất dễ chăm sóc.” Tống Địch nói, cô sống ở đây mấy ngày cũng đã thích ứng được đôi chút, vô cùng tự nhiên đi vào phòng tắm rửa tay.
Phó Thuấn đi vào, dán trên lưng của cô, ôm cô, ngửi mùi hương trên đỉnh đầu cô: “Thơm quá.”
“Không phải là dầu gội đầu của anh sao?” Tống Địch không nói gì nhìn anh trong gương.
“Phải không?” Phó Thuấn ngửi lại và xác nhận đúng thật là như thế: “Thế nhưng khi dùng trên đầu em thì thơm hơn.”
“…” Tống Địch xoay người, kiễng chân, hôn lên mặt anh: “Hôm nay thật tốt.”
Phó Thuấn thầm nghĩ trong lòng, có sao ? Anh lại thấy bữa tốt bữa xấu.
Anh kéo người ra khỏi phòng tắm: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“À!” Tống Địch chạy đến cầm lấy cái túi lớn đặt ở cửa: “Em nấu cơm, em thấy trong bếp có dụng cụ, em mua nguyên liệu rồi.”
“…”
Phó Thuấn bất lực lên tiếng: “Được rồi, em nấu đi.” Nghĩ đến Olivia, anh vội hỏi: “Em biết nấu ăn không?”
“Biết chứ.” Tống Địch rất tự nhiên nói: “Làm sao vậy, anh không tin em à?”
“Không có, vậy em cứ làm đi , anh còn chút việc.”
Phó Thuấn chạy đi thật nhanh, anh không muốn thấy quá trình thức ăn bị giết một cách thô bạo.
Khoảng bảy giờ, Phó Thuấn được Tống Địch gọi ra khỏi phòng làm việc để đi dùng bữa tối.
Phó Thuấn cảm thấy hơi choáng váng, không ngờ mới mấy ngày mà cô đã xem nơi này thành nhà rồi.
Năng lực thích ứng của cô nhóc này quả là mạnh mẽ. .
“Không ngon…”
“Cũng phải nói ngon.” Phó Thuấn tiếp lời.
“Đương nhiên là không được, anh phải nói cho em biết, nếu không em làm sao có thể tiến bộ!” Tống Địch không nói nên lời vỗ anh.
Phó Thuấn cảm thấy buồn cười, dường như khóa học vợ chồng chung sống sinh động của Quan Hạo Hiên và Olivia không phù hợp cho anh và bé thỏ trắng.
Ba món mặn và một canh, có thịt có rau.
Phó Thuấn nhìn những món ăn quen thuộc, rất muốn nói với cô-làm thế nào em lại nấu những món ăn giống như bà dì trong nhà ăn của viện nghiên cứu vậy?
Quên đi, có lẽ sẽ làm cô bị tổn thương.
Phó Thuấn và Tống Địch khi ăn đều không nói gì nhiều.
Tống Địch thấy anh ăn nho nhã, nhai chậm nuốt kỹ nhưng tốc độ khá nhanh, chỉ một lát đã ăn gần hết, còn ăn hết cả mớ rau mình đã xào.
“Vậy… Có ngon không?” Tống Địch căng thẳng hỏi.
Phó Thuấn lấy khăn ướt lau miệng: “Ngon lắm.” Anh đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Nhưng lần sau em đừng làm như vậy nữa.”
“Tại sao? Ăn không ngon à?” Tống Địch bĩu môi: “Anh à, sao anh lại như vậy chứ, anh cứ nói thẳng đi!”
Chờ một chút!
Câu này hơi quen quen.
Phó Thuấn ho nhẹ, đứng dậy đi vào bếp rót hai cốc nước ấm, sau đó đưa cho cô một cốc.
“Vậy em có muốn nghe sự thật không?”
“Ừm!” Tống Địch cầm cốc nước, nhìn chằm chằm vào anh.
Phó Thuấn đặt tay lên mặt bàn, gõ nhẹ rồi chậm rãi hỏi: “Em dành thời gian đi mua sắm và nấu nướng mất bao lâu? Một lát rửa bát lại mất bao lâu?”
Nói xong liền uống một ngụm nước.
Tống Địch tính toán: “Mua rau mất nửa tiếng, nấu cơm , rửa bát, thu dọn… Nhanh nhất cũng phải nửa tiếng.”
“Vậy vừa rồi anh ăn trong bao lâu?”
Tống Địch liếc anh , không hiểu anh có ý gì, chỉ thành thật nói: “Mười lăm phút.”
“Nếu tính toán một cách cẩn thận thì em vừa bỏ ra hai tiếng đầu tư chỉ để đổi lấy mười lăm phút vui vẻ của anh. Anh không nghĩ điều đó xứng đáng đâu.” Phó Thuấn nói.
“Anh đang nói gì vậy?” Tống Địch nghẹn ngào nói: “Em muốn nấu ăn… Nếu anh ăn ngon, vậy thì thời gian em bỏ ra là xứng đáng.”
“Không đáng đâu.” Phó Thuấn vỗ nhẹ vào tay cô: “Nếu em dành hai giờ đó để nghe nhạc, sửa soạn, hay cho dù em chỉ pha một tách trà rồi ngồi bên cửa sổ ngẩn người, anh đều cảm thấy nó có ý nghĩa hơn là cố làm hài lòng anh.”
Tống Địch ngắt lời anh: “Em hiểu, nhưng có chỗ em không hiểu, ý anh là không muốn em làm cho anh vui?”
“Anh chỉ là không muốn em phải bỏ ra hai tiếng lao động chân tay để đổi lấy mười lăm phút vui vẻ của anh.” Phó Thuấn buông tay: “Bát cứ đặt ở đây đi, lát nữa anh mời một dì giúp việc, ngày mai đến dọn dẹp.”
“…” Tống Địch xấu hổ: “Vậy em vào nhà anh để làm gì?”
“ Bình thường khi ở nhà em hay làm gì?”
“Dọn…” Tống Địch đột nhiên không nói nên lời: “Dọn dẹp, rảnh rỗi thì xem phim, coi kịch Mỹ, còn không thì xem một chút video cắm hoa ở nước ngoài.”
“Vậy thì hãy làm những việc đó.”
Tống Địch nhìn bát đĩa trên bàn ăn trước mặt: “Vậy… Vậy em có thể gộp chúng vào chung một chỗ trước không? Đặt nó ở đây rất bốc mùi.”
“Ừm.”
Phó Thuấn sờ sờ trán cô: “Mỗi ngày anh đều phải đi ngủ lúc mười một giờ, đối với anh một ngày rất ngắn ngủi, nên chỉ cần làm những việc có ý nghĩa.”
Tống Địch ngẩng đầu lên nhìn anh, như thể đây là lần đầu tiên quen biết anh, đôi môi mím chặt, mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Vậy trước kia, lúc anh chạy tới gặp em thì sao? Đó có phải là cũng không…”
“Bất cứ những việc gì anh đã làm, anh đều cho là ý nghĩa.” Phó Thuấn dựa trên cái đầu sạch sẽ của cô, nhìn cô đau lòng: “Đừng hoài nghi tình cảm mà anh dành cho em.”
“Ồ.”
Tống Địch nhìn nơi định đặt rượu, chống tay lên bàn, chống cằm nhìn bức tranh trên tường đối diện bàn ăn.
Bức tranh được đóng bằng một tấm vải rách màu xanh lá cây, với đường cắt thẳng.
Ánh mắt Tống Địch di chuyển từ trên tấm vải đến bóng lưng Phó Thuấn đang rót rượu, cảm giác anh thật giống bức tranh này, làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.