Trên đường đi về, mưa rơi tầm tã, cần gạt nước hoạt động liên tục, vệt nước làm ánh đèn thành phố vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Tống Địch không dám nói gì, vì Phó Thuấn cũng không nói một lời.
Phó Thuấn còn ở trong khoảnh khắc tuyệt vời đó chưa thoát ra được. Anh cực kỳ muốn nói Tống Địch, cô đừng về nhà, tiếp tục trò chuyện với tôi trong xe đi!
Nhưng, rõ ràng là không phù hợp.
Thời gian đẹp luôn ngắn ngủi, mà trong lòng anh cũng lạc lõng, giống như cơn mưa thu này.
Tống Địch tìm đề tài để nói chuyện: “Chắc anh Phó không biết…”
“Hả?”
Phó Thuấn quay lại nhìn cô, như thể thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, anh nhanh chóng dời mắt về vị trí cũ, chủ yếu là vì sợ tai nạn xe hơi – tại sao sự lái xe tự động lại phát triển chậm như vậy, các kỹ sư/nhà khoa học/số học gia trên toàn thế giới đang lề mề cái quái gì thế?
Tống Địch nói tiếp: “Lúc ở khu mua sắm và bãi đậu xe, đều có người cố ý quay đầu nhìn anh.”
“Oh… vậy hả?”
“Rất nhiều cô gái đều lén lút nhìn anh đó.”
Tống Địch cười nói: “Anh rất cao, đứng ở đâu cũng đều nổi bật, còn… đẹp trai giống như người mẫu.”
“Ừm, lúc trước đi học, trong trường cũng có.”
Tống Địch híp mắt hỏi: “Vậy thì anh…”
Cô đột nhiên dừng lại: “Chắc là quen rồi hả.”
Phó Thuấn nói: “Ừm.”
Những cô gái nước ngoài rất dạn dĩ, đọc sách trong thư viện cũng có thể có người đến làm quen. Tuy nhiên lúc đó anh đang bận học hành, bận trở thành người đứng nhất trong tất cả các môn học, thực sự không có tâm trạng đi ngắm nhìn các cô gái.
Sao nói xong câu này lại không nói tiếp nữa, Phó Tuần nghĩ thầm, có phải anh cũng nên hỏi lại cô không: “Còn cô thì sao?”
“Cái gì?” Tống Địch cảm thấy thẹn thùng mà cười cười: “Tôi bị chìm trong đám người rồi, nhìn không thấy tôi nữa.”
“Điều này cũng đúng.” Phó Thuấn nói một cách đương nhiên.
“…”
Qua một lúc lâu, Tống Địch mới dám nhìn dáng vẻ anh tập trung tinh thần lái xe, quay đầu đi nói: “Có phải tôi quá thấp hay không?”
Phó Thuấn nghe theo nghĩa đen của câu nói, vô cùng chân thành, rất nhanh mà “Ừm” đáp lại.
Anh cảm thấy dựa theo chiều cao của anh, ít nhất Tống Địch phải cao một mét bảy mươi lăm mới miễn cưỡng xứng với anh, hiện tại thật sự là chênh lệch quá lớn.
Đây đúng là cảnh tượng vô cùng chéo ngoe khi nam nữ nói chuyện với nhau mà.
Tống Địch níu lấy túi ba lô, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Phó Thuấn thì chỉ thấy dư vị trong nhà hàng vẫn còn chưa tan hết, trong lòng rất vui, trên mặt cũng không dám biểu hiện quá lố, sợ hù đến bé thỏ trắng.
Trước cổng khu chung cư của Tống Địch có vũng nước, khi xe đến thì bảo vệ không cho vào, cách thật xa hô: “Xe bên ngoài không được vào, không được vào!”
“Vậy thì dừng ở chỗ này đi anh Phó, tôi tự vào được rồi.” Tống Địch lấy dù từ trong túi.
“Đừng nhúc nhích.” Phó Thuấn nói: “Tôi lui ra dừng ở bên ngoài.”
“Anh muốn đưa tôi vào sao? Không cần, cũng không xa lắm.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn không để ý đến lời này, lui ra ngoài theo ý của bản thân, dừng xe xong lại nói: “Đưa dù cho tôi.”
Tống Địch đờ ra không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy anh cầm dù từ trong tay cô, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Nhưng nút khóa của cái dù này có chút vấn đề, Phó Thuấn lại sợ anh sẽ bẻ gãy dù của người ta, chỉ có thể đóng cửa xe lại, đi qua cốp xe phía sau lấy dù.
Vừa mở chiếc dù cán dài hiệu Tinh Công của chính mình ra đã thấy Tống Địch từ ghế phụ lái đi ra.
Bên ngoài đang mưa, Phó Thuấn vội vàng chạy qua che cho cô: “Cô xuống làm gì?”
Thấy mái tóc đen dài của cô dính đầy hạt mưa, muốn giơ tay lau đi nhưng lại không dám.
“Không có việc gì, tôi có thể tự trở về được, anh Phó.”
Tống Địch cầm lấy dù của co từ trong tay anh, mở không ra, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Phó Thuấn không nhúc nhích, nhìn cô làm trong chốc lát, mới nói: “Đi thôi. Tôi tiễn cô.”
“Được, làm phiền anh Phó rồi.” Tống Địch khăng khăng ôm chiếc dù của chính mình nói.
Phó Thuấn không hiểu tại sao thái độ của cô lại biến thành như vậy?
Vừa rồi ở nhà hàng không phải rất tốt sao?
Lúc hai người bình đẳng trò chuyện cùng nhau, cô rất hoạt bát trò chuyện một số vấn đề.
Nhưng anh cũng không dám hỏi, chỉ có thể che cho người đang đi ở phía trước.
Tuy dù rất lớn, nhưng Phó Thuấn rất ít khi cầm dù cho con gái, cẩn thận từng li từng tí hơi nghiêng dù sang bên kia của cô, đợi đến lúc đi đến cánh cửa dưới lầu, nửa người của anh đều dính mưa.
Dưới ánh đèn ngoài cửa, Tống Địch ngẩng đầu lên nhìn quần áo của anh đều ướt sũng, bối rối đứng trong cửa hỏi: “Anh Phó, quần áo anh bị ướt rồi, có muốn đi lên lau khô không?”
Phó Thuấn nghiêng đầu nhìn, không quá để ý: “Không ướt nhiều lắm, quần áo này trước kia là làm trang phục quân sự công nghiệp, vải không thấm nước.”
“Vâng… Vậy sao? Vậy thì cũng tốt.” Tống Địch trả lời nói: “Tôi lên đây anh Phó.”
“Được, vậy cô nghỉ ngơi sớm chút.”
Phó Thuấn nói, thấy Tống Địch gật đầu rời đi, anh đột nhiên hỏi: “Cô có muốn quần áo không thấm nước như vậy không?”
“Không… Tôi có áo khoác. Cảm ơn anh Phó.”
Tống Địch cảm giác cô không thể hiểu nổi Phó Thuấn, phất tay bỏ chạy lên cầu thang.
Phó Thuấn nghe tiếng bước chân, ừm, rất trật tự, rất đều đặn nhanh chóng, rất tốt.
Anh xoay người che dù, nhìn qua con đường trước mặt này, lần trước ngay ở chỗ này, Tống Địch ngồi trên xe đã từ chối đề nghị xem kịch của anh, còn chạy ra khỏi xe của anh.
Không ngờ không lâu sau bọn họ đã có thể hẹn đi ăn cơm còn trò chuyện suôn sẻ như thế.
Gặp phải một vũng nước lớn, Phó Thuấn ỷ vào chân dài mà bước qua.
Anh cảm giác được mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp, sung sướng mà che dù đi từ trong tiểu khu đi ra ngoài.
Phó Thuấn lái xe về nhà, thay quần áo giày bị ướt ra.
Không thể chờ đợi được mở tủ rượu lôi chai rượu vang Bách Thúy chín mươi năm tuổi mà lúc trước mang từ nước Pháp về, vốn là chuẩn bị đến ngày tết mới nhâm nhi, nhưng hiện tại Phó Thuấn muốn lập tức dùng rượu đỏ đến hóa giải tình cảm đối với Tống Địch.
Chất rượu màu đỏ ngọc chậm rãi chảy vào từ trong bình rượu, mùi thơm nồng đậm của trái cây rót vào không khí.
Phó Thuấn cảm giác chóng mặt mơ màng, không uống mà tự say.
Ngâm nga bài hát đi tắm rửa, Phó Thuấn có một loại xúc động muốn nói cho toàn bộ thế giới, hôm nay anh và bé thỏ trắng kia cùng nhau vượt qua một đêm rất tốt đẹp.
Đương nhiên đây chỉ là cảm xúc xúc động không tiết chế, theo góc độ lý trí mà nói, anh cũng không muốn bất cứ ai biết rõ về vẻ đẹp tuyệt vời của bé thỏ trắng.
Cầm rượu trốn vào trong thư phòng, mở rèm cửa sát đất ra
Hết mưa rồi, đêm thu mát mẻ đã dần se lạnh, anh ngồi ở bệ cửa sổ bên cạnh, tắt đèn trong phòng, nhìn lên bầu trời đêm đen như mực, cảm giác hết thảy đều vừa ý.
Một mình anh vui thích uống hết nửa bình rượu vang, thì chị dâu gọi điện thoại đến.
Câu hỏi đầu tiên chính là: “ Thuấn… Emcó ở nhà sao?”
Phó Thuấn bước chân trần lên mặt thảm dê nhung đi mở đèn, ánh sáng xuyên thẳng vào mắt, anh khó hiểu mà đứng ở bên cạnh công tắc: “Nếu không thì em ở đâu?”
Ngay sau đó là câu hỏi càng kỳ quái hơn: “Em… ở một mình hả?”
“Nếu không thì sao?” Phó Thuấn không biết hôm nay chị dâu uống nhầm thuốc gì: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Chị dâu cười cười xấu hổ: “Em về nhà sớm quá.” Cô ấy không đợi Phó Thuấn trả lời, cứ tiếp tục nói: “Anh hai của em nghe nói em ăn cơm cùng một cô gái, còn bảo chị đừng quấy rầy em, em sẽ sắp xếp tốt. Bây giờ chỉ thấy, chị đoán chừng chắc là em ăn cơm chiều xong rồi về nhà ngay đúng không?”
Vẻ mặt Phó Thuấn choáng váng: “Đúng vậy.”
Chị dâu bất lực thở dài: “Anh hai em nói em đã thông suốt rồi. Chị không cảm thấy như vậy.”
“Thông cái gì suốt? Chỉ số thông minh của em cao hơn anh hai!” Phó Thuấn vừa quay lại: “Lúc trước khi anh ấy đi học luôn có cảm giác không đủ chỉ số thông minh.”
Chị dâu cười ra tiếng.
Bỗng nhiên vang lên một chuỗi âm thanh, Phó Thuấn chỉ nghe thấy âm thanh truyền tới của anh hai: “ Thuấn, anh với chị dâu của em đánh cược rồi, em xem, em mà làm cho anh thua thì thật sự rất mất mặt.”
“Hai người lấy em đánh cược? Anh hai, anh như vậy được sao?” Phó Thuấn chỉ biết im lặng với vợ chồng bọn họ.
“Thật sự, trước kia anh cả nói em là đầu óc khi yêu đương chậm phát triển, anh cảm thấy có lẽ không phải.” Anh hai thở dài bất lực nói.
Phó Thuấn phản bác nói: “Đương nhiên đầu óc em không có chậm phát triển gì, kết quả học tập của em toàn bộ đều là A.”
“Đúng, hiện tại anh cảm thấy, em là một quý ông tàn tật trong yêu đương.” Anh hai khoa trương cười nói.
“…”
Phó Thuấn uống rượu, bên tai hơi đỏ lên, đêm nay tâm trạng của anh rõ ràng tốt như vậy, không hiểu sao lại bị hai vợ chồng này phá vỡ, tức giận trách móc nói, “Vậy muốn em làm thế nào? Trực tiếp đem con gái người ta mang về nhà hoặc là đưa đến khách sạn thuê phòng sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Nhưng như thế thì không phải là một quý ông.” Phó Thuấn thật sự nổi giận: “Em không thích.”
“Haizz, vậy là em đã ga lăng mà tiễn cô gái đó về nhà sao?” Anh hai hỏi.
“Ừm.” Phó Thuấn hiện tại không muốn cùng anh hai cách vài tuổi này nói chuyện, khoảng cách thế hệ thật sự rất lớn.
“Vậy người ta cũng không hỏi xem em có được lên uống nước hay không à?”
“Không hỏi, trời mưa, quần áo của em bị ướt.” Phó Thuấn ngồi trên ghế sô pha, bưng lên rượu uống một hớp lớn: “Cô ấy muốn mời em đi lên lau quần áo.”
Anh hai rõ ràng là mở cửa đi ra ngoài, chị dâu sáp tới gần hỏi: “Vậy em từ chối hả?”
“Quần áo của em không thấm nước rất tốt, bên trong đâu có bị ướt.” Phó Thuấn bình luận vô cùng lý trí khách quan trung lập: “Được rồi, em không muốn biết những mánh khóecủa hai vợ chồng đã kết hôn, em cự tuyệt.”
Đối diện đã cười đến rõ ràng như thế, chỉ nghe anh hai nói: “Được rồi, được rồi, không cười nhạo em nữa chàng độc thân già, em có nhiều thời gian thì về nhà vài lần, ở cùng một thành phố, đừng làm như thể đang ở nước ngoài. Vả lại dù, em bận rộn thế nào còn bận hơn so với hai người bọn anh sao? Một đại gia đình chúng ta mỗi ngày đều tụ lại cùng nhau ăn cơm, còn thiếu mỗi em, nghỉ Quốc Khánh bảy ngày rồi mà em cũng không về, ngoài miệng ba mẹ không nói gìnhưng trong lòng rất nhớ. Chị dâu cả vừa tới Ngạc Nhĩ Đa tự chọn rất nhiều áo dê nhung, lúc nào trở về lấy.”
“Biết rồi biết rồi, em cúp máy đây.” Phó Thuấn nói, nhấn mạnh: “Tạm biệt.”
Chương 28
Sắp đến Quốc Khánh bận rộn đến trời đất mù mịt, vào giữa tuần tháng mười một đại hội sáng tạo khoa học cấp Thế Giới sẽ được tổ chức, viện nghiên cứu muốn vận chuyển chiếc xe không người lái đến hội trường để triển lãm, cũng tổ chức một buổi họp báo nhỏ thông báo tin tức về kỹ thuật điều khiển trí tuệ nhân tạo.
Toàn bộ đại hội đã lên tới cấp quốc gia, sẽ có nhiều người lãnh đạo quan trọng của các quốc gia đến dự họp, đến lúc đó phần đông xí nghiệp quốc gia công nghệ cao đến từ khắp nơi trên thế giới cũng sẽ hội tụ, đơn vị nghiên cứu, hơn nữa sẽ có internet, vô số truyền thông uy quyền của lĩnh vực sáng tạo khoa học đến tiến hành đưa tin, bởi vậy AP&AD là không được phép sai lầm bất cứ cái gì.
Phó Thuấn ngoại trừ kiểm soát toàn bộ dự án, mấy ngày nay, mỗi ngày đều làm ổ ở khu kiểm tra, thậm chí có đôi khi là chạy cả hai bên, từ văn phòng đến hội nghị kỹ thuật rồi lại lái xe đến nhà xưởng.
Mỗi ngày đều bận rộn đến rạng sáng mới về đến nhà, xông vào tắm xong là đi ngủ ngay.
Ngẫu nhiên nhớ đến Tống Địch, cũng biết rõ hơn nửa đêm đi liên lạc cũng không thích hợp, bởi vậy nên thôi.
Mỗi ngày Phó viện trưởng Trương của Viện nghiên cứu đều nói chuyện với Phó Thuấn, muốn Phó Thuấn đi làm báo cáo cuối năm cho lãnh đạo phía trên, nói là đại hội quốc gia năm nay sẽ vô cùng coi trọng trình độ, tiến độ phát triển của trí tuệ nhân tạo lưới [NET] liên kết cùng trí tuệ nhân tạo công nghiệp ô tô, Bộ giao thông vận tải, Bộ công nghiệp và công nghệ thông tin,… đợi các lãnh đạo cấp Bộ, cấp Cục, và cùng với cấp Sở, các cấp lãnh đạo liên quan đều đến tham gia.
“Còn trẻ nổi bật cũng không có gì là không tốt, ở trong lĩnh vực này, kỹ thuật của cậu đã rất nổi bật. Đi ra ngoài mở cuộc họp, nói lên cái tên Phó Thuấn đều nhận được lời khen, nhưng sau này khi nghiên cứu sâu hơn cậu sẽ biết rõ, tình hình trong nước không giống với nước ngoài, cậu phải thích ứng một chút hoàn cảnh phát triển trong nước điều khiển Trí tuệ nhân tạo, không chỉ có thể chế tạo xe là được, cậu phải thông hiểu nhiều lí luận hơn, mới có thể tận dụng được sức mình mượn lực dùng lực.”
Phó viện trưởng Trương cũng đã nói hết nước miếng, Phó Thuấn đứng trước mặt ông, giống như một cây cột đá.
“Có nghe thấy không tiểu Phó?”
Phó viện trưởng Trương giả bộ tức giận mà vỗ vỗ bàn: “Buổi họp báo lần này bộ phận kỹ thuật phân cậu đi trình bày báo cáo, quyết định như vậy đi.”
“…”
Phó Thuấn vò đầu bứt tóc, lơ đãng nói: “Không phải còn có Kỹ sư Trần sao? Kỹ sư Trần có kinh nghiệm hơn tôi, sóng gió cách mấy cũng vững vàng. Tôi đi lên, tuổi quá trẻ sẽ chống đỡ không được.”
Phó viện trưởng Trương liếc anh, bất đắc dĩ chỉ vào anh nói: “Tôi thật sự không hiểu, nếu có thể tiến về phía trước một chút, mấy người trẻ tuổi khác đều tranh thủ cướp lấy, còn sau này cậu lại chạy? Xảy ra chuyện gì à? Muốn cả đời làm kỹ thuật không muốn làm lãnh đạo sao?”
Phó Thuấn lắc đầu, anh muốn ở khu thí nghiệm làm kỹ thuật, vừa nghe làm lãnh đạo là đầu muốn nổ tung.
“Cho dù như thế nào, dù sao thì Kỹ sư Trần đều đề nghị cậu đi làm báo cáo, tôi cũng đã giao cho cậu rồi.” Phó viện trưởng Trương trịnh trọng thông báo.
Phó Thuấn cầm laptop trong tay, thở dài : “Vậy thì tôi có thể có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn không?”
“Suy nghĩ kỹ lại đi, dù sao tài liệu báo cáo là do cậu làm, chắc là đã thuộc làu, một giây cuối cùng tới gật đầu vẫn còn kịp.” Phó viện trưởng Trương cười nói.
Phó Thuấn gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe Phó viện trưởng Trương nói, “Năm nay số vụ tai nạn xe cộ trong nước xảy ra rất nhiều, đặc biệt nhất là số thảm án đã nhiều hơn, lãnh đạo quốc gia nhìn xa trông rộng, càng coi trọng kế hoạch điều khiển trí tuệ nhân tạo so với những năm qua. Với khả năng kia của cậu, vô cùng có lợi thế, không bao lâu nữa sẽ là lúc cậu thật sự đóng góp vì xã hội, vì quốc gia rồi, đừng trốn trách nhiệm với tôi.”
“Vâng.”
Phó Thuấn nghe dạy dỗ xong thì rời đi, nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi tối, ngày mai là thứ bảy, anh nghĩ thầm nên hẹn Tống Địch cuối tuần ăn cơm hay là uống cà phê đây?
Được rồi, bây giờ nên đi xem thử đóng cửa tiệm chưa.
Một tuần không gặp, Phó Thuấn lại nhớ tới bé thỏ trắng kia.
Phó Thuấn lái xe phi tới đó, vậy mà cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, vẫn rất náo nhiệt, trên con đường này cũng không có nhiều chỗ đậu xe, anh phải đi về phía trước một đoạn mới tìm được vị trí để đỗ.
Phó Thuấn xuống xe, mặc thêm áo khoác ra bên ngoài, chậm rãi đi tới đó.
Tống Địch đang ở ngay bên lề đường cùng với người khác đặt một hoa lên xe tải để chuyển đi, rồi xem xét những thứ quan trọng mà cửa hàng cần phải dùng.
Bởi vì hoa dài, nên cửa cốp xe ở đằng sau không đóng lên được, Tống Địch đứng đó căn dặn đối phương: “Anh Thần, lúc anh mở ra thì chậm một chút thôi, trên đường giờ vắng xe lắm, đừng nóng vội nha.”
“Tống Địch, cám ơn em, để giá thấp như vậy, tôi cũng không biết phải làm gì nữa.”
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô cười nói: “Em xem tay em còn bị thương nữa, tôi cũng rất áy náy, chờ mấy ngày khai trương giảm giá xong tôi hết bận rồi sẽ mời em ăn cơm một bữa được không?”
“Không có việc gì đâu, anh Thần anh mau trở về mau lên, ngày mai khai trương còn rất nhiều việc, nhớ kỹ là phải nhẹ nhàng với hoa đấy.” Tống Địch khẽ nóinhẹ nhàng nói.
Phó Thuấn chú ý tới tay của cô, đúng là có dán băng, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Vậy em nghỉ ngơi đi, đừng làm việc muộn như vầy, kiếm thêm được mấy đồng tiền cũng không là cái gì, về sau gả cho chồng tốt là được.”
Người đàn ông cười nói: “Em còn buồn chuyện gả đi sao? Ha ha.”
Tống Địch cười cười , chờ xe van lái đi mới quay người lại, giương mắt thấy Phó Thuấn đang đứng ở giữa mình và cửa hàng.
Phó Thuấn ngược chiều ánh sáng đứng ở trước ánh đèn chỗ cửa hiên, thân hình hết sức khôi ngô cao lớn, áo khoác dài ôm hai cái chân thẳng tắp, tùy ý đặt hai tay ở trong túi của áo khoác.
Nhưng nhìn không rõ sắc mặt của anh, giống như có một chút mù mịt, ánh mắt cũng rất ủ dột.
Tống Địch cắn môi, đi lên phía trước nói: “Anh Phó, sao anh lại tới đây?”
Phó Thuấn nói: “Sao cô lại gọi người khác là anh thân thiết như thế?”
“Ừ?” Tống Địch một mặt không hiểu: “Kia… Cái kia… Tất cả mọi người đều gọi như vậy, nên tôi cũng gọi theo.”
Phó Thuấn ừ : “Tay thế nào rồi?”
“A, giỏ hoa có dằm đâm ra ngoài, tôi không chú ý nên bị đâm một phát.” Tống Địch xin lỗi rồi nói: “Bên ngoài hơi lạnh, anh vào bên trong ngồi đi.”
Phó Thuấn thấy cô đang co rúm bả vai lại, chắc là chính cô cảm thấy lạnh mới đúng.
Trên bàn dài trong cửa hàng chất một đống đồ, các loại hoa còn lại, đồ dùng cắt giấy, nhựa plastic để gói, các công cụ khác nữa, Tống Địch theo thói quen đi dọn dẹp trước.
“Hãy kiểm tra tay trước đi.” Phó Thuấn nhắc nhở.
“Vâng.”
Tống Địch như em bé ngoan, anh nói cái gì thì làm cái đó, ngoan ngoãn rửa sạch, nhưng chỉ có nước lạnh, cô nhíu mày rửa sạch sẽ vết máu, xoay người lại trông thấy Phó Thuấn đang đứng ở sau lưng, cầm trong tay một chiếc giấy ướt: “Lau khô đi.”
Tống Địch cẩn thận nhận lấy: “Không sao đâu anh Phó, vết thương không lớn.” Cô nhận lấy khăn ướt đè lên trên: “Thường xuyên bị như này rồi, nên đây cũng không phải lần đầu tiên của tôi.”
“Thường xuyên?” Phó Thuấn nhìn qua ngón áp út chỗ bị rách kia, hai đốt ngón tay dài như vậy, chí ít cũng phải ba bốn centimet trở lên, sau khi rửa qua vẫn còn hơi rướm máu.
Tống Địch lấy đồ lót từ cái bàn ở trên kệ bên cạnh, lấy ra hộp nhỏ, mở ra bên trong có miếng dán miệng vết thương, bình cồn, các loại bông y tế, cô thuần thục lấy ra, ngược lại cười với Phó Thuấn nói: “Anh xem, tôi đã có chuẩn bị rồi.”
Cũng không biết chỗ nào không đúng lắm, Phó Thuấn luôn cảm thấy lời này nghe như kiểu đã xảy ra nhiều nên thành thói quen, hết lần này tới lần khác làm cho anh sinh ra cảm giác đau lòng.
Phó Thuấn vươn tay muốn giúp cô mở bình cồn ra, đã thấy cô có thể tự mở được, một tay đang dùng cây bông chấm vào để lau.
Trong không khí có một chút mùi của rượu tinh chất, hương vị của máu, dù trong không khí có tràn ngập hương hoa như mùi này vẫn rất rõ ràng.
Thấy Phó Thuấn muốn giúp, Tống Địch cúi đầu lau, nói với anh: “Anh cứ ngồi đó là được rồi, tôi có thể tự mình lau.”
Phó Thuấn không nhúc nhích.
Tống Địch lau xong, lại tìm một miếng băng keo cá nhan thích hợp trong mớ băng keo đủ kích cỡ kia, ngẩng đầu nhìn anh một chút thấy anh vẫn đứng đó: “Vậy anh… dán giúp tôi được không?”
Phó Thuấn vui lòng đi đến.
Nhưng khi đụng phải ngón tay lành lạnh của Tống Địch, Phó Thuấn cảm giác trong lòng mình ở một nơi nào đó đang chuyển động.
Ngoài ý muốn chính là anh cảm giác được lỗ tai của anh hơi nóng lên.
Cũng may Tống Địch thấp hơn anh, cô không thể thấy nơi đó, cô rụt tay lại rồi nói: “Cảm ơn anh.”
Lúc này Phó Thuấn mới xoay người đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Phó Thuấn vừa định nói gì đó, chỉ thấy cô đã bắt đầu dọn dẹp mặt bàn: “Xin lỗi, chỗ này bừa bộn quá.”
“Có liên quan gì đến tôi à?” Phó Thuấn không hiểu logic trong ngôn ngữ của cô, lại nghĩ đến mục đích hôm nay anh đến đây, hỏi: “Ngày kia có thời gian không?”
Tống Địch dừng tay lại, Phó Thuấn để ý thấy.
Nhưng sau đó Tống Địch nói: “Cũng không có việc gì.”
“Đi dạo bên hồ một chút được không?” Phó Thuấn nói, anh cũng là vừa nghĩ đến, có thể buổi sáng sẽ xuất phát, tùy tiện đi một chút, giữa trưa đến chỗ nào đó ăn một bữa cơm, buổi chiều lại tiếp tục ở cùng với nhau, rồi ban đêm lại có thể đi ăn cơm tối, mới mang người trở lại.
Có thể gặp cô cả ngày, thì không gì có thể hoàn mỹ hơn.
“Được, được chứ.” Tống Địch tiếp tục quét lấy khăn trải vứt vật liệu không dùng đến trên bàn vào trong thùng rác.
Phó Thuấn hỏi: “Hoặc là cô muốn đi nơi nào không?”
Tống Địch lắc đầu: “Không cần đâu, chỗ nào cũng được anh Phó.”
“Lần trước nói tôi đã nói qua cô đừng gọi tôi là anh Phó.” Phó Thuấn luôn cảm thấy xưng hô thế này tạo ra cảm giác lạ và xa cách, mới vừa rồi cô còn gọi người khác là anh…
“Nhưng…” Tống Địch rũ mắt xuống: “Vậy muốn tôi xưng hô với anhnhư thế nào đây?”
“Cũng không cần dùng kính ngữ —— tôi không có già như thế.” Phó Thuấn tiếp tục chỉ “rõ sai lầm” cho cô“”.
“Thế nhưng…” Tống Địch rũ đôi mắt xuống: “Tôi không biết nên gọi anh… gọi anh như thế nào”
Phó Thuấn nghe thấy cô lập tức nghe theo lời anh, cong khóe miệng, giống như cười mà cũng không phải là cười. Mà vấn đề có liên quan tới chuyện xưng hô này: “Cô cũng có thể gọi tôi là anh.”
“…” Tống Địch mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
Phó Thuấn bị cô nhìn như thế, lúng túng đẩy đẩy kính mắt: “Thế nào? Không muốn sao?”
“Không phải.”
Tống Địch lắc đầu: “Thôi được rồi.”
Phó Thuấn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, nếu như Tống Địch lớn tuổi hơn mình thì phải làm sao bây giờ? Anh lập tức thăm dò cô, không thể nào, nhìn qua thì là không thể nào hơn 25 tuổi được, đoán chừng không chênh lệch nhiều lắm so với thực tập sinh viện nghiên cứu của bọn họ.
“Đúng rồi, cô bao nhiêu tuổi?” Phó Thuấn hỏi.
Tống Địch lại mơ màng nhìn về phía anh, hơi chu miệng ra, lúc sau mới trả lời: “24 tuổi.”
“Ừ.”
Phó Thuấn nghĩ, quả nhiên không có đoán sai, ánh mắt của anh cũng không tệ lắm, anh nói với đối phương: “Tôi 28 tuổi.”
“Ừ.”
Sau khi Tống Địch trả lời , rồi bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Phó… Thời gian không còn sớm, hay là… anh cứ đi về trước đi? Tôi còn muốn chuẩn bị cho công việc của ngày mai.”
Cô nói ra câu một cách ngập ngừng.
Nhưng Phó Thuấn cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ nói: “Được rồi, vậy chín giờ sáng chủ nhật tôi sẽ đón cô ở dưới tầng nhà cô.”
“Chín giờ sao?” Tống Địch hơi sững sờ, mới hỏi.
“Ừ, hay là cô cảm thấy quá muộn?” Thật ra Phó Thuấn cũng nghĩ sẽ đi sớm một chút, tốt nhất là xuất phát vào lúc sáu giờ sáng , dù sao được thấy cô càng sớm càng tốt.
“Không đâu.”
Tống Địch thấy anh đứng lên, tiến lại gần, hỏi: “Chúng ta là đi bộ quanh hồ, cả một ngày sao?”
Phó Thuấn gật gật đầu, lại lặp một lần nữa: “Hay là cô muốn đi chỗ nào khác?”
Tống Địch ngơ ngác lắc đầu: “Không cần đâu.”
Cô mím môi cười cười: “Được rồi, vậy thì gặp lại sau.”
À, thấy được nụ cười của cô, cuối cùng cũng thả lỏng.