• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Hai ngón tay kẹp viên đạn

Sử dụng Cáp Mô Công, Đồ Phu đã hóa thân trở thành một viên thịt lớn, như là một quả pháo thịt người, mà cái đầu bóng loáng kia, thì như đầu đạn, trong nháy mắt bắn tới trước mặt Diệp Trần.

“Chết!”

Hai mắt của Đồ Phu đỏ ngầu, nồng đượm sát ý!

Hai chú cháu Tào Khôn trong phòng khách VIP, tất cả đều đang siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy vẻ sốt sắng nhìn về phía bóng dáng gầy yếu kia, ở trong lòng cầu nguyện. “Né tránh! Mau tránh ra a!”

Nhưng mà, Diệp Trần giống như là sợ quá mà choáng váng, giống như căn bản không kịp phản ứng, vẫn đứng chôn chân tại chỗ, chỉ nhẹ nhàng vươn cánh tay lên để ngăn cản.

“Xong!”

Thấy cảnh này, trong lòng Tào Khôn và Tào Văn lập tức nguội lạnh, đã không còn dám nhìn.

Uy lực của Cáp Mô Công rất lớn, tuy rằng Đồ Phu này chỉ có tu vi Ám Kình tiểu thành, nhưng liều mình một kích như thế, coi như cao thủ Ám Kình đỉnh phong, sợ rằng cũng không dám chính diện chống lại như thế.

Nếu để cho một kích này của Đồ Phu thành công, Diệp Trần coi như không chết, sợ rằng cũng trở thành tàn phế, sau này còn đánh đấm như thế nào?

“Chú tư, cháu đi mời Mạnh lão, để ông ta ra tay ngăn cản…cái gì!!!!!?”

Lời nói của Tào Văn vẫn còn chưa nói xong, giống như là đang nhìn thấy một chuyện khó có thể tin, hai mắt tròn xoe thật lớn.

Chỉ thấy ở phía dưới lôi đài, Diệp Trần nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, lại có thể chặn lại một kích liều mình của Đồ Phu.

Oanh!

Toàn bộ lôi đài cũng như toàn bộ cả hội trường, đều lắc lư một cái như một trận động đất.

Mà những những người ngồi xem ở gần lôi đài, thì cảm giác không khí cuồn cuộn, giống như đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện một cơn lốc.

Thế mà, Diệp Trần đang ở trung tâm của cơn lốc đó, lại giống như một cây Định Hải Thần Châm, vậy mà đứng tại chỗ không hề dao động một chút nào, thậm chí một cánh tay khác vẫn luôn thả lỏng chắp lại ở phía sau lưng, căn bản không có ý định ra tay.

“Vậy mà chặn được? Hình như có vẻ còn rất nhẹ nhàng?”

Vẻ mặt của Tào Khôn và Tào Văn cứng đờ như mấy thằng thiểu não! Tất cả mọi người trong hội trường đang vây xem đều phải tròn xoe đôi mắt, há hốc cả mồm, quả thật không dám tin vào những gì đang xảy ra ở trước mắt.

“Ta đã nói, đánh bại ngươi, chỉ cần một chiêu!”

Diệp Trần chỉ cần một cái tay, sau khi dễ dàng ngăn cản một kích liều mình của Đồ Phu, chậm rãi mở miệng.

Oanh!

Trong lúc nói, chân nguyên trong cơ thể Diệp Trần, từ bàn tay đột nhiên phát ra, trong nháy mắt đánh vào cơ thể của Đồ Phu.

“A!”

Đồ Phu lập tức hét lên một tiếng kêu thảm thiết giống như con heo đang bị cắt tiết, sau đó cả người như quả bóng bị xì hơi, trong nháy mắt từ “Viên thịt” trước đó trở lại trạng thái bình thường, tiếp theo liều mạng giãy giụa kêu rên trên mặt đất.

“Ngươi lại có thể…ngươi lại có thể phá đi nội kình của ta!”

Hóa ra Diệp Trần phát ra một chưởng kia, chân nguyên trực tiếp đảo quanh đan điền của Đồ Phu, đã rõ ràng phá vỡ một thân tu vi của hắn.

Sau này Đồ Phu không có nội kính, so với võ giả bình thường cũng không bằng, đời này xem như hoàn toàn trở thành người tàn phế.

Nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra trên lôi đài, toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh!

Mọi người đột nhiên phát hiện ra rằng mặc dù họ đã đoán được sức mạnh thực sự của Cô Lang này đến mức độ lớn nhất, nhưng cuối cùng họ vẫn là đang coi thường hắn!

Đồ Phu có hung danh hiển hách, đủ để tranh hùng với quyền thủ vương giả, lại có thể bị phế chỉ ở trong một chiêu!

Thực lực của Cô Lang này, rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào? Bọn họ đã không dám tưởng tượng…

Ngay cả như Tào Khôn người thường thấy sóng gió cuộc đời, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, qua thật lâu sau vẻ mặt mới kích động nói:

“Tông sư Hóa Kình! Tuyệt đối là tông sư Hóa Kinh! Nếu không không có khả năng có thực lực khủng bố như thế!”

Còn về Tào Văn đang đứng ở một bên, thì thào nói:

“17 tuổi tông sư Hóa Kình? Đây chẳng phải nói so với phụ thân kia của hắn còn lợi hại hơn! Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?”

Diệp Trần thuận tay làm xong tất cả những thứ này, cũng không thàm để ý tới Đồ Phu đang kêu rên trên mặt đất, quay người đi tới hướng cửa ra của lồng sắt

Bây giờ hắn đã thắng được mười trận liên tiếp, cũng nên đi lĩnh tiền thưởng.

Không nghĩ tới Đồ Phu nhìn thấy Diệp Trần muốn đi, trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ mặt rất không cam lòng,

“Ngươi dám phế đi tu vi của ta, ta phải giết ngươi!”

Trong khi Đồ Phu đang nói cùng lúc đó tay đột nhiên giơ lên, trên tay là một vật màu đen. Nhìn kĩ lại thì rõ ràng thấy trên tay Đồ Phu có một khẩu súng!

Hóa ra tên này, ở dưới cánh tay vậy mà lại cất giữ một khẩu súng, cố ý gia công cải tạo súng trở nên đơn giản, loại súng không có tay cầm bị tay áo che chắn, người bình thường căn bản không phát hiện ra được.

“Ầm!”

Đồ Phu đối với Diệp Trần đã hận thấu xương, căn bản không có bất cứ một chút do dự nào, trực tiếp bóp cò.

Một tiếng súng vang lên!

Toàn bộ người xem trong hội trường, tất cả mọi người gần như theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng lên, mắt dáo dác nhìn về phía Diệp Trần.

“Tại sao trên người hắn có thể có súng!”

Tào Khôn hét lớn một tiếng, vốn tưởng là chuyện đã kết thúc, nhưng không ai ngờ lại có thể thể xoay chuyển tình thế một lần nữa, quả tim lại bị treo lên lần nữa.

Theo như những gì hắn biết, cho dù là tông sư Hóa Kình, ở lúc không thi triển nội kình hóa cương, dưới tình huống hình thành một cái cương khí hộ thể, cũng không có cách nào ngăn cản đạn súng.

Huống chi khoảng cách giữa hai người làn gần như thế!

“Chẳng lẽ thiên tài tông sư 17 tuổi này, thế nhân còn chưa được biết đến, đã phải mất mạng ở chỗ này hay sao? ”

Ôm cái ý nghĩ này, Tào Khôn vội vàng tập trung nhìn vào, không nghĩ tới lại thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị!

Chỉ thấy, bước chân của Diệp Trần không nhúc nhích, đầu hơi nghiêng sang một bên, tay phải giơ lên hai ngón, mà ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, rõ ràng đang kẹp một viên đạn!

Hóa ra, sau khi Diệp Trần phát giác được nguy cơ ở sau lưng, trong nháy mắt phong tỏa đạn từ đằng sau bắn tới, sau đó vậy mà lấy hai ngón tay kẹp lại!

“Hai ngón tay kẹp viên đạn?”

Nhìn thấy cảnh không thể tưởng tượng này, gần như trong lòng tất cả mọi người, không hẹn mà cùng nhau nảy ra một suy nghĩ giống nhau.

“Cái tên này đến cùng là người hay là quỷ? Chẳng lẽ là thần tiên hay sao?”

Còn về Đồ Phu nổ súng bắn lén kia, càng là khiếp sợ giống như gặp quỷ, hoàn toàn tê liệt, dưới đũng quần hắn có một dòng suối nước nóng chảy ra.

“Không! Ta không tin!”

Chờ sau khi hắn kịp phản ứng, vội vàng nâng cánh tay, giơ khẩu súng lên lần nữa, muốn tiếp tục nổ súng, đáng tiếc, Diệp Trần làm sao sẽ cho hắn thêm một cơ hội nữa, trực tiếp cong ngón tay búng viên đạn trong tay bay ra, tốc độ không kém như lúc đến một chút nào, bắn ngược lại mà đi!

“Ầm!”

Đạn bị búng bay vào giữa mi tâm của Đồ Phu, vậy mà xuyên qua đầu bay ra ngoài, bay ra đằng sau hắn rồi mới rơi xuống mặt đất.

Phù phù!

Đồ Phu này giết rất nhiều người trên lôi đài, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống, kết thúc cả đời tội ác của hắn.

Thế nhưng, hắn đến chết cũng không hiểu ra vấn đề là ở đâu. Lấy thực lực của đối phương, cho dù là nằm trong hàng ngũ tông sư Hóa Kình, sợ rằng cũng có tồn tại rất mạnh.

Nhân vật bậc này, giống như thần long trên chín tầng trời, tội gì phải tới loại địa phương như sàn đấm bốc dưới lòng đất này, cùng tiểu nhân vật bọn hắn cạnh tranh cao thấp?

Chẳng lẽ chỉ vì đi chơi cho biết hay sao?

Nếu như nói cho hắn biết, Diệp Trần sỡ dĩ đi tới loại địa phương này, cũng chỉ vì 500 vạn đồng tiền tưởng kia, đoán chừng hắn không tức chết mới là lạ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, một mực chờ Diệp Trần đi ra khỏi lồng sắt, trở lại phía sau hậu trường, toàn bộ khán giả trong hội trường, lúc này mới kịp phản ứng chuyện trước đó xảy ra, lập tức cả hội trường hoàn toàn nổ tung!

Tông sư Hóa Kình!

Đây chính là nhân vật thuộc về truyền thuyết trên những đám mây kia!

Bây giờ lại có thể gặp được ở sàn đấm bốc dưới lòng đất nho nhỏ này, hơn nữa còn thi đấu hắc quyền?

“Quả thực như là ảo mộng a……ngươi xem ta có đang nằm mơ không?”

Bốp!

Ai ui con mẹ nó đau!

“Con mẹ nó không phải là mơ!”

“…”

P/S: Ha ha, Truyện này nhanh gọn xúc tích, cực hay, mọi người hãy đón đọc và những ai đọc truyện thấy lôi cuốn quá cũng đừng quên click Ta thích nhé!!!!!!! đồng thời like Facebook nữa nha….!!!!!!!. chương trước lỡ quên chưa click quay lại click nha kkkk. Đẩy kim phiếu càng có động lực để dịch hơn.

======

Chương 20: Nguồn gốc của Tào gia

Diệp Trần tháo mặt nạ xuống, thay đổi lại quần áo một lần nữa, từu trong phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông trung niên trên mặt có bộ râu quai nón, bên cạnh có một nam thanh niên đang đứng chờ ở đó.

Chú cháo Tào Khôn nhìn thấy Diệp Trần đi ra, vội vàng đi lên trước, cung cung kính kính hành lễ một cái,

“Chúc mừng Diệp tông sư, trận chiến ngày hôm nay, sẽ vang danh thiên hạ! Vãn bối Tào Khôn, không biết tông sư giá lâm, không thể nghênh tiếp từ xa, còn xin thứ tội!”

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không nhíu mày,

Hắn vốn chỉ muốn kiếm ít tiền tiêu xài, căn bản không có ý định bại lộ tu vi của mình, nhưng không có nghĩ tới, trong cái lôi đài nho nhỏ ở dưới mặt đất này, lại có cao thủ như Đồ Phu vậy, lúc đó mới thi triển thực lực ra một chút.

Thi đấu lôi đài dưới mặt đất này có rất nhiều người xem, chỉ sợ không được bao lâu, hắn một chiêu giết chết Đồ Phu, sự tích tay không kẹp đạn, phải truyền ra tới toàn bộ giới võ lâm của Hoa Hạ.

Diệp Trần làm người hai đời, tự nhiên hết sức rõ ràng, một tên tông sư Hóa Kình, đối với người trong giới võ đạo mà nói, đó là tồn tại cao thương tới cỡ nào.

Nếu như thân phận của hắn bởi vậy mà bại lộ, bị người có tâm điều tra ra được, chỉ sợ không được bao lâu, sẽ bị Diệp Vô Thương

biết được.

Tuy rằng hắn cũng không sợ gì cả, nhưng bây giờ còn chưa có chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, trước khi có được thực lực chống lại với Diệp gia ở kinh đô, tự nhiên cũng không muốn bại lộ thực lực của chính mình quá sớm.

Vừa nghĩ đến đây, Trong đôi mắt Diệp Trần không thể không hiện ra vẻ lạnh lùng, lạnh giọng nói:

“Xem ra các người đều đã điều tra qua thân phận của tôi đi, tôi có thể không truy cứu, nhưng hi vọng các người có thể giữ bí mật!”

Cho dù Tào Khôn thân là đại lão ở một phương Vân Châu, cảnh tượng nào mà chưa tường thấy, bị Diệp Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua, mồ hôi ngay lập tức chảy ra đầm đìa, thân thể cũng có chút hơi run rẩy, vội vàng nói:

“Vâng vâng vâng! Diệp tông sư cứ yên tâm, việc này tôi đã bàn giao xuống dưới, người ngoài chỉ biết sự tích ngài một chiêu giết chết Đồ Phu, nhưng tuyệt đối sẽ không ai biết được thân phận thực sự của ngài!”

Tào Văn đứng ở một bên cũng vội vàng hùa theo nói:

“Không sai! Lúc ngài vừa ra sân, là mang theo mặt nạ, người ngoài có suy nghĩ tới nát óc, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ ra ngài tuổi còn trẻ như thế! Sau này chúng ta lại thả ra một số tin tức giả, sẽ càng không có ai nghi ngờ tới trên người của ngài!”

Diệp Trần suy nghĩ cũng thấy đúng, không còn tiếp tục quanh co tới việc này, thản nhiên nói:

“Đã như vậy, vậy thì cảm ơn rồi! Đúng, tôi đã thắng mười trận liên tiếp, 500 vạn tiền thưởng kia cũng nên trao cho tôi có phải hay không?”

“A?”

Chú cháu Tào Khôn và Tào Văn nghe được điều này, đều sững sờ, suýt chút nữa hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

Đường đường là tông sư Hóa Kình, lại có thể chủ động yêu cầu tiền tài, hơn nữa chẳng qua chỉ là 500 vạn…

Nhưng ngay lập tức, hai người nghĩ tới tuổi tác của Diệp Trần, lập tức bình thường trở lại,

Cho dù Diệp Trần có thiên tư trác tuyệt, nhưng dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, chính là không biết gì, tuổi khát khao mạnh nhất, và hắn ta sinh ra trong nghèo khó, khía cạnh vật chất chắc chắn không giàu có, yêu cầu tiền tài cũng chính là chuyện hợp tình hợp lý.

Nghĩ đến đây, ngược lại trong lòng hai người rất vui mừng,

Nếu như là những tông sư Hóa Kình công thành danh toại kia, đã quen với cảnh tượng hoành tráng, sớm đã mắt cao hơn đầu, làm sao có thể cọi trọng một cái thế lực nho nhỏ như Tào gia bọn họ đây?

Nhưng loại người như Diệp Trần sinh ra trong nghèo khó không được người ngoài biết đến, đây không phải đúng là cơ hội mà ông trời cho bọn họ hay sao?

Bởi vì cái gọi là, nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng!

Nghĩ tới đây, Tào khôn lập tức móc ví ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ màu đen, cung cung kính kính đưa tới trước mặt Diệp Trần,

Diệp tông sư nói rất đúng! Trong tấm thẻ này có một ngàn vạn, xin ngài vui lòng nhận cho!

Diệp Trần nhíu mày, cũng không có đưa tay ra nhận, thản nhiên nói:

“Tôi chỉ cần số tiền nên được, ông vẫn là nên chuyển cho tôi 500 vạn theo cách khác đi!”

“Cái này…”

Tào Khôn hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần sẽ giữ vững nguyên tắc như thế, tay cầm thẻ ngân hàng lơ lửng giữa không trung, lập tức có chút xấu hổ.

Tào Văn đứng ở một bên phản ứng rất nhanh, vội vàng cười nói:

“Diệp tông sư có chỗ không biết, ngay hôm nay, chú tư của tôi đặt lại quy tắc đấu trường một lần nữa, đã tăng tiền thưởng từ 500 vạn lên tới 1000 vạn, cho nên đây là số tiền mà ngài nên được, xin ngài đừng từ chối!”

“Đúng đúng! Diệp tông sư cũng không nên từ chối!”

Tạo Khôn vội vàng hùa theo nói.

Diệp Trần làm sao có thể không nhìn ra, chú cháu Tào Khôn đây là đang cố ý giao hảo với chính mình, đối với chuyện này hắn cũng không có gạt bỏ, thế là gật nhẹ đầu, lúc này mới nhận lấy tấm thẻ màu đem có 1000 vạn kia.

Tào Khôn lập tức vui mừng ra mặt, cười ha ha một tiếng rồi nói:

“Diệp tông sư đại giá quang lâm, làm vẻ vang cho kẻ hèn này, không bằng Tào mỗ chuẩn bị tiệc rượu buổi tối, tẩy trần cho Diệp tông sư…”

Không đợi Tào Khôn nói xong, Diệp Trần khoát tay áo,

“Không cần! Cảm ơn lòng hiếu khách của ông chủ Tào, đã quá muộn, tôi còn phải trở về!”

“Vâng vâng!”

Tào Khôn tự nhiên không dám ép buộc, vội vàng xoay chuyển lời nói, hướng Tào Văn đứng ở một bên nói:

“Vậy để A Văn tự mình lái xe, đưa Diệp tông sư trở về!”

Diệp Trần suy nghĩ một chút, không từ chối nữa.

Tuy rằng Tào gia không được tính là một gia tộc lớn cỡ nào, nhưng dù sao cũng là địa đầu xà ở Vân Châu, người ta đã chủ động lấy lòng, hắn cũng không cần thiết phải tránh xa người ta ngàn dặm.

Mấy phút sau, trên một chiếc xe Bentley màu bạc trắng,

Tào Văn tự mình lái xe, Diệp Trần ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, hướng quán cơm Tô thị mà đi.

“Tôi từng nghe nói tới chú tư Tào Khôn của anh, đối với Tào gia cũng có chút ấn tượng, nghe nói Tào gia một nhà có bốn người tài giỏi, bốn anh em Tào gia đều là nhân vật có tiếng, không biết cha của anh là người nào?”

Diệp Trần nhàn rỗi nhàm chán, nên trò chuyện với Tào Văn.

Tào Văn nói:

“Cha tôi đứng hàng lão đại, nhưng đã qua đời cách đây năm năm, chú hai của tôi kinh doanh ở nước ngoài, chú ba và cha tôi khi còn sống luôn luôn bất hòa, cho nên tôi luôn đi theo bên cạnh chú tư.”

Tào Văn nói:

Diệp Trần gật nhẹ đầu,

“Nghe nói Tào gia các anh năm đó chính là đời sau của Tào Bang, không biết đây là thật hay giả?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Tào Văn trở nên hào hứng,

“Đương nhiên là thật a! Trong nhà của tôi còn giữ lại gia phả, tổ thượng của tôi là Tào Bang, vị cuối cùng là Tổng đà chủ Tào Đức Dung!”

“Nhớ năm đó từ thời Ung Chính của triều đại nhà Thanh đến trong thời kỳ Càn Long, thế lực Tào Bang chúng ta trải rộng từ nam ra bắc, thậm chí ngay cả hoàng đế Càn Long năm đó, là một thành viên….”

“Đáng tiếc sau khi đến thời dân quốc, Tào Bang lại sụp đổ, về sau tuy ở thành phố Thượng Hải cũ có uy danh hiển hách, Thanh Bang, Hồng Bang, thật ra đều thuộc về một mạch của Tào Bang chúng tôi…”

Tào Văn vừa kể về lịch sử của Tào Bang, lập tức nói liên tục không ngừng, nói liên miên lải nhải một hồi lâu, mới nhớ tới người đang bên cạnh mình, chính là một tông sư Hóa Kình, lúc này mới vội vàng dừng lại, xoay chuyển lời nói, nói:

“Những chuyện này đều đã là chuyện cũ từ ngày xưa, bây giờ là thời xã hội pháp chế, những tổ chức của xã hội ngày xưa, đã sớm tan thành mây khói, không cần đề cập tới cũng được!”

Diệp Trần cảm thấy tò mò, đang muốn tiếp tục hỏi, ngay vào lúc này, điện thoại trong ba lô đội nhiên vang lên, lấy ra kiểm tra, rõ ràng là Ngô Lỗi gọi tới.

“Này, Diệp tử, ông đang ở đâu đấy? Buổi tối tự học không đến, gọi điện thoại cũng không nghe, anh em còn tường rằng ông đang bị mất tích đây!”

Diệp Trần không thể không cười khổ lắc đầu,

“Trước khi đi không phải tôi đã nói với ông rồi sao, tôi có việc, bây giờ vừa mới làm xong, đang chuẩn bị về nhà!”

Không nghĩ tới, Ngô Lỗi nghe được điều này, vui vẻ vội vàng nói:

“Vậy thì quá tốt rồi! Ông đừng vội về nhà, bây giờ chúng tôi vừa tới cửa hàng Diễm Dương, hôm nay là ngày lớp chúng ta tổ chức một buổi liên hoan khó mà có được, lớp trưởng đại nhân vừa rồi hỏi tôi về ông đấy, ông tranh thủ thời gian đến đây đi! Tôi chờ ông a!”

Ngô Lỗi nói xong lời này, không đợi Diệp Trần từ chối, đã trực tiếp cúp điện thoại.

P/S: Thêm một chương nữa nha ^^ Ta thích đi a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK