Chương 47: Giáo viên chủ nhiệm Bạch Nhược Băng
Trong biệt thự,
Diệp Trần đứng ở nóc nhà, lấy ra cái Khay ngọc mang từ Cổ Nguyệt Trai về, tự nhủ:
“Vốn định lấy nó ra để làm nền tảng cho Thanh Long đại trận, nhưng nếu không tìm thấy được linh hồn của Thanh Long, việc này nói không chừng tương lai còn có biến số, không bằng dứt khoát dù nó để chế tạo Tụ Linh trận, trước tiên giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt lại nói!”
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần không do dự nữa, trực tiếp rót chân nguyên vào trong ngay ngọc, đồng thời trong miệng quát khẽ một tiếng,
“Dậy!”
Khay ngọc kia lập tức giống như lông chim bay lơ lững giữa không trung.
Ngay sau đó, Diệp Trần lấy ngón tay chỉ vào hư điểm, từng đạo phù văn phức tạp thâm ảo, lập tức được khắc vào bên trong khay ngọc kia.
Ước chừng qua bốn, năm tiếng, bên trên Khay ngọc đã khắc lục từng chuỗi lít nha lít nhít phù văn,
“Vũ Trụ Hồng Hoang, Thiên Địa Huyền Hoàng! Chư Thiên Chi Khí, tụ!”
Ầm ầm!
Theo tiếng quát khẽ của Diệp Trần, trên bầu trời vậy mà đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền!
Ngay sau đó, lấy Khay ngọc kia làm trung tâm, rõ ràng nhấc lên một trận cuồng phong! Mà khay ngọc kia thì vang lên tiếng ông ông, tỏa ra ánh sáng chói mắt!
Diệp Trần đã có thể rõ ràng cảm nhận được, linh khí xung quanh đang bắt đầu từ từ trở nên dày đặc hơn, trong lòng lập tức vui mừng,
“Tụ Linh trận cơ sở đã chế tạo thành công, chỉ cần tìm đến một ít kỳ thạch có thuộc tính ngũ hành, phân biệt sắp xếp ở năm cái vị trí trong biệt thự, Tu Linh trận này coi như là xong rồi!”
Sau khi tự lảm nhảm một câu, động tác trên tay của Diệp Trần cũng không có dừng lại, tiếp tục lại khắc lục thêm mấy đạo phù văn, sau đó lại quát khẽ một tiếng nữa,
“Ẩn!”
“Ong ong ~ ”
Sau khi cái Khay ngọc kia rung động một lúc, lập tức giống như dung nhập vào bên trong không trung, hoàn toàn biến mất không thấy bất kỳ dấu vết nào.
Diệp Trần khắc lúc thêm phù văn gia trì, Khay ngọc kia giấu ở trên không biệt thự, sẽ tự động ngưng tụ linh khí từ bốn phương tám hướng xung quanh, mà ở dưới sự chống đỡ của linh khí, Khay ngọc cũng sẽ không rơi xuống.
Làm xong tất cả chuyện này, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, tiwf trên nóc nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt đất.
Việc này cũng có biệt thự ở nơi vắng vẻ, gần như không có khả năng sẽ có người tới, bằng không nếu nhìn thấy cảnh tượng kinh người kia, chỉ sợ không khéo dọa cho người ta phải giật mình sợ hãi.
“Thiếu đi linh thạch thuộc tính ngũ hành dẫn dắt, uy lực của Tụ Linh trận còn chưa có cách nào phát huy hoàn toàn, năng lực tụ tập linh lực sợ rằng cũng sẽ không quá mạnh, xem ra cần phải nhanh chóng tìm được kỳ thạch ngũ hành thuộc tính mới được!”
“Nếu như ở Tu Chân giới Linh thạch ở khăp nơi trên đất, trực tiếp lấy linh thạch ngũ hành là được, nhưng ở đây là trái đất, linh khí khô kiệt, đoán chừng chăn bản không có sự tồn tại của linh thạch, nhất định phải tìm một số kỳ thạch…ví dụ như lấy mã não ở gần miệng núi lửa, mã não có thể thay thế cho Hỏa Linh thạch, lấy Lam Bảo thạch ở dưới đáy biển sâu, Lam Bảo thạch có thể thay thế Thủy Linh thạch…”
Sau khi cơ bản đã xác định rõ nhu cầu của mình, Diệp Trần trở về trong phòng lấy điện thoại di động ra, định gọi điện cho Cổ Thuần Dương hỏi một chút, xem chỗ của hắn có đồ vật mà chính mình cần hay không.
Thế nhưng khi hắn mở điện thoại ra kiểm tra, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, lại là do Ngô Lỗi gọi tới.
Lúc hắn đang làm pháp hoặc là lúc hắn tu luyện, vì để tránh bị quấy rầy, đã tạo thành thói quen để điện thoại di động thành chế độ yên lặng hoặc là chế độ máy bay.
“Cái ông này làm sao đột nhiên lại nhớ tới gọi điện thoại cho ta? Không phải chú Ngô nói chuyện ở Cổ Nguyệt Trai hôm nay cho hắn biết?”
Diệp Trần trực tiếp gọi lại, một lát sau, điện thoại kết nối,
“Lỗi tử, tìm tôi có chuyện gì không?”
Đầu bên kia điện thoại, lập tức vang lên giọng nói trách mắng của Ngô Lỗi vang lên,
“Ta nói Diệp tử, ông cũng quá tùy hứng đi? Liên tiếp một tuần lễ này không có đi học, cô giáo chủ nhiệm lớp sắp bị ông làm cho giận đến tức điên kia kìa! Lúc này ngay cả Đường gia lớp trưởng đại nhân giúp ông nói chuyện cũng không được, cô Bạch đã bắn tiếng, ngày mai nếu như ông vẫn không đi học, sẽ tự mình đi tới nhà ông mời ông đi học!”
“Ngạch…”
Diệp Trần lập tức ngạc nhiên một lúc,
Từ sau khi hắn sống lại, xác thực không có để việc học tập ở trong lòng, thậm chí nếu như không phải bởi vì không muốn giải thích với Tô Lam, đoán chừng hắn đã sớm trực tiếp thôi không đi học nữa.
Đối với hắn mà nói, đi tới trường học thuần túy chỉ là lãng phí thời gian!
Sau khi nói chuyện điện thoại với Ngô Lỗi xong, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là Đường Thanh Nhã gọi điện tới,
“Diệp Trần, thật xin lỗi, cô Bạch bên kia tôi đã không có cách nào tiếp tục giải vây cho anh, nếu không, ngày mai anh đến trường học một chuyến a? Dù sao cứ trốn học mãi như vậy cũng không tốt lắm…”
Diệp Trần không thể không cười khổ một lúc, không thể làm gì khác hơn nói:
“Được a, ngày mai tôi đi tới trường học tự mình tới giải thích với cô Bạch đi. Đúng rồi, Thanh Nhã, dược liệu tôi để cho nhà cô chuẩn bị thế nào rồi, có vấn đề gì không?”
Nghe được Diệp Trần đề cập đến việc này, Đường Thanh Nhã lập tức có một chút vui vẻ nho nhỏ,
“Nghe anh tôi nói, trên cơ bản toàn bộ đã gom góp đủ, còn thiếu một vị dược tài cuối cùng, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai chắc là có thể tới tay!”
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không âm thầm cảm thán,
Không hổ là gia tộc đệ nhất Vân Châu, hiệu suất làm việc này rất cao!
Dược liệu cần có để luyện chế Tục Mệnh Hồi Xuân Đan rất hiếm thấy, nếu như để cho hắn đi tới tiệm thuốc tìm, đoán chừng một hai tháng cũng chưa chắc có thể gom góp đủ.
“Quá tốt rồi, chỉ cần dược liệu đầy đủ, ta có thể lập tức luyện chế Tục Mệnh Hồi Xuân đan cho Đường lão!”
…
Sau khi nói chuyện điện thoại với Đường Thanh Nhã xong, sắc trời cũng đã mờ đi.
Diệp Trần về quán cơm Tô thị một chuyến, nhìn thấy Tô Lâm ở bên này tất cả vẫn như trước, lúc này mới trở lại biệt thự lần nữa, trực tiếp bắt đầu tu luyện.
Chớp mắt một cái, thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua.
Có Tụ Linh trận gia trì, nồng độ linh khí xung quanh rõ ràng tăng lên một cái cấp bậc, tu vi của Diệp Trần cũng thuận lợi từ Luyện Khí tầng bốn trung kỳ, tăng lên tới Luyện Khí tầng bốn hậu kỳ.
…
Buổi sáng ra cửa,
Bởi vì cách thời gian lên lớp còn sớm, hơn nữa trường học cũng không xa, lúc Diệp Trần chậm rãi ung dung đi tới gần trường trung học số một Vân Châu, vẫn còn chưa tới bảy giờ.
Lúc này bản tin buổi sáng còn chưa có kết thúc, Diệp Trần không muốn đi vào trường vào lúc này, thế là lượn lờ xung quan trường học.
Bỗng nhiên!
Một tiếng quát mắng của một cô gái, truyền đến từ trong ngõ hẻm ở phía trước.
“Lưu Tử Minh! Tôi đã chia tay với anh! Xin anh sau này đừng tới làm phiền tôi!”
Cũng không biết vì sao, Diệp Trần cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi là ai, thế là đi tới đầu hẻm, nhìn vào bên trong, một cái nhìn hờ hững không để tâm, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong ngõ hẻm, có một nam một nữ,
Nam thanh niên kia dáng dấp cũng có mấy phần đẹp trai, hơn nữa trên người mặc bộ bộ áo da, tóc cũng nhuộm thành màu vàng kim, dáng vẻ ăn mặc kiểu lưu manh, nhìn qua thì đây chính là loại thanh niên lêu lổng.
Còn nữ thanh niên kia toàn thân mặc đồng phục giáo viên, khí chất đoan chính hiền lành thanh cao, dung mạo tuy rằng chưa nói tới mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng xũng được coi là một đại mỹ nữ.
Diệp Trần sở dĩ sửng sốt như vậy, bởi vì, bởi vì nữ thanh niên kia, rõ ràng đúng là cô giáo chủ nhiệm lớp của hắn Bạch Nhược Băng!
“Khóc trách ta nghe giọng nói lại có chút quen thuộc như vậy, không nghĩ tới thế mà lại là cô giáo Bạch! Cũng không biết cô ta và nam thanh niên này có quan hệ như thế nào?”
Diệp Trần vốn đang định tìm Bạch Nhược Băng nói một chút về chuyện học tập, vậy là dứt khoát đứng đực người ở tại đầu hẻm quan sát.
Chỉ thấy vẻ mặt của người nam thanh niên kia cầu khẩn, nói:
“Nhược Băng, thật xin lỗi! Anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh lần này có được không? Anh và cô gái kia chỉ là gặp trận diễn trò, em mới là người mà anh trân trọng!”
Thanh niên lêu lổng vừa nói, một bên muốn đưa tay ôm lấy eo thon nhỏ của Bạch Nhược Băng.
“Ba!”
Bạch Nhược Băng trực tiếp một bàn tay đánh vào cánh tay của thanh niên lêu lổng kia, cười lạnh nói:
“Lưu Tử Minh a Lưu Tử Minh, anh có thể không nên vũ nhục hai chữ trân trọng này được không? Nếu như không phải tôi bắt gian tại giường, tôi cũng không biết, chính mìn thế mà lại đi yêu loại người cặn bã như anh! Cút ngay cho tôi!”
Bạch Nhược Băng nghiêm sắc mặt, đẩy Lưu Tử Minh ra, chuẩn bị rời khỏi.
Không nghĩ tới, Bạch Nhược Băng vừa mới đi được hai bước, lại bị Lưu Tử Minh nắm được cổ tay, sau đó mạnh mẽ kéo lại, hơn nữa trên mặt Lưu Tử Minh, rõ ràng hiển lộ ra vẻ mặt thẹn quá hóa dữ tợn.
=======
Chương 48: Ước định
“Bạch Nhược Băng! Tao theo đuổi mày hơn nửa năm, mày ngoại trừ để cho tao nắm tay, ôm cái eo, ngay cả miệng đều không cho ta hôn một cái! Con mẹ nó mày có coi tao là bạn trai của mày hay không? Muốn chia tay với tao đúng không? Có thể! Vậy trước tiên mày ít nhất phải ngủ với tao một lần!”
Lưu Tử Minh vừa nói, một tay nắm lấy cổ tay của Bạch Nhược Băng kéo đi.
“Cái thằng khốn kiếp này! Buông tay!”
Tuy rằng Bạch Nhược Băng liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lưu Tử Minh, căn bản không làm nên chuyện gì.
“Dừng tay!”
Nhìn đến đây, Diệp Trần rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quả quyết đứng dậy.
“Buông cô giáo Bạch ra!”
Bạch Nhược Băng nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, nhưng khi cô nhìn thấy rõ ràng người tới, lập tức lại thất vọng một lúc.
“Diệp Trần? Tại sao em lại ở chỗ này? Em đi mau! Việc này không có quan hệ gì với em!”
Không phải Bạch Nhược Băng coi thường Diệp Trần, thật sự là hình thể của hai người chênh lệch quá nhiều, một thanh niên có cơ thể khỏe mạnh, một thiếu niên còn chưa hoàn toàn phát dục.
Hơn nữa Lưu Tử Minh còn từng học qua loại hình võ thuật Taekwondo, có thể dễ dàng đánh ba bốn người trưởng thành không nói chơi, Diệp Trần nếu như xen vào chuyện của người khác, chẳng những không cứu được cô ta, ngược lại sẽ rước họa vào thân.
Lưu Tử Minh vốn là cũng giật nảy cả mình, nhưng nhìn thấy rõ ràng người tới là ai, lập tức thở dài một hơi, cười lạnh nói;
“Anh bạn nhỏ, không nghe thấy lời nói của cô giáo Bạch mày sao? Việc này không liên quan tới mày! Còn không cút nhanh lên cho tao!”
Diệp Trần ngó lơ như không nghe thấy, lại từ từ đi về phía trước mấy bước, cười nhạt một cái nói:
“Hôm nay việc này tao còn phải nhúng tay vào rồi, mày có thể làm được gì tao?”
“Tao có thể làm gì được mày? Tao giết chết mày!”
Lưu Tử Minh quát lớn một tiếng, sau đó đột nhiên nhảy lên, trực tiếp đạp một cái, hướng bụng dưới của Diệp Trần mạnh mẽ đạp tới!
Theo suy nghĩ của Lưu Tử Minh, một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch miệng còn hôi sữa, làm sao có thể chống nổi một cú đạp của mình, một đạp này của hắn đạp xuống, đảm bảo để tiểu tiểu tử này kêu cha gọi mẹ.
Thế nhưng ngay sau đó, dưới chân hắn chợt đạp vào khoảng không, rõ ràng không thể đạp trúng đối phương, cả người cũng lập tức ngã nhào xuống phía trước, cũng may hắn từ học Taekwondo mấy năm, công phu trên đùi vẫn còn có một chút, lập tức điều chỉnh trọng tâm, cũng không có vì vậy mà ngã quỵ.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Tử Minh đột nhiên cảm giác được bắp chân của mình đau xót, tiếp theo toàn thân cũng vì đó mà tê rần, cả người đột nhiên không khống chế được, cái đầu thẳng tắp ngã nhào trên mặt đất,
“Cái gì? Thối quá!”
Sau khi Lưu Tử Minh vừa ngã xuống đất, lập tức ngửi thấy được mùi hôi thối, vội vàng tập trung nhìn vào, lại phát hiện, mặt của mình vừa vặn khéo léo đâm vào trên một đống cứt chó…
“Mẹ nó…”
Lưu Tử Minh lập tức tức giận đến muốn giết người, đang muốn từ dưới đất bò dậy, cho thiếu niên đã tào thành tất cả việc này, một cái giáo huấn mà cả đời khó có thể quên được, thế nhưng trên lưng chợt truền đến một cỗ trọng lực, giống như một ngọn núi đặt ở trên người hắn, hắn căn bản di chuyển sợ rằng không được.
Hóa ra lại là, một chân của Diệp Trần đang dẫm ở trên lưng Lưu Tử Minh.
Đây là hắn còn khống chế được lực đạo, bằng không nếu toàn lực một chân dẫm xuống dưới, đoán cừng có thể giẫm nát Lưu Tử Minh!
Lưu Tử Minh lại ngã xuống mặt lại cắm vào đống cứt chó một lần nữa!
“Không phải mày muốn giết chết tao sao? Bây giờ còn có thể được loại chuyện đó không?”
Diệp Trần hơi cúi người, nhìn qua một mặt của Lưu Tử Minh toàn cứt chó, ung dung mở miệng nói.
Lúc này Lưu Tử Minh mới phát hiện, chính mình coi thường người thiếu niên có bộ dáng học sinh này, nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương có bao nhiêu lợi hại, chẳng qua chính mình nhất thời khinh địch, lúc này mới bị đối phương đánh thành như này mà thôi.
“Thằng oắt con! Mày có biết tao là ai không? Mày có biết anh tao là ai không? Anh tao thế nhưng là anh Long a nổi tiếng trên đường Ngọc Lâm! Mày dám đắc tội tao, là không có kết quả tốt đẹp gì!”
Diệp Trần định đạp cho cái nữa phế đi cái tên này, tuy nhiên hai mắt đảo một cái, nghĩ ra một kế hay hơn, thế là cười nói:
“Hóa ra là anh Long đại danh đỉnh đỉnh a! Vậy ngược lại tao muốn gặp một lần học hỏi một chút!”
Lưu Tử Minh nằm dưới chân, trong lòng lập tức vui mừng,
“Được tiểu tử có dũng khí! Mày nếu thực sự có dũng khí, tám giờ tối nay đến quán ba Lam Dạ trên đường Ngọc Lâm, nếu mày dám đến, tao cam đoan sau này không làm phiền cô giáo Bạch của ngươi nữa, như thế nào có được không?”
Diệp Trần không hề nghĩ ngợi, một lời đáp ứng,
“Được, tao đáp ứng mày!”
Nói xong, Diệp Trần đưa chân ra khỏi người Lưu Tử Minh, sau đó Lưu Tử Minh đứng dậy, vừa mới đứng lên, Diệp Trần lại đạp thêm một cái nữa, mặt lại cắm vào một đống cứt khác bên cạnh,
Vẻ mặt hắn bị che dấu bởi cứt nhưng vẫn thấy rõ vẻ hơi hoảng sợ, lộn nhào một cái chạy vội ra hẻm.
Sau khi Lưu Tử Minh đi, Bạch Nhược Băng vôi vàng đi tới, vẻ mặt lo lắng nói:
“Diệp Trần, cám ơn em giúp cô, nhưng chuyện này em sau này không cần xen vào nữa, chính cô có thể giải quyết…”
Diệp Trần hai tay ôm vai, giống như cười mà không phải cười nói:
“Cô Bạch, sau này cái tên này ngày nào cũng đây quấy rồi cô, cô dựng định giải quyết như thế nào?”
Bạch Nhược Băng cắn răng,
“Vậy cô đi báo cảnh sát!”
Diệp Trần không thể không lắc đầu,
“Đối phó với loại người lưu manh vô lại này, cô cảm thấy báo cảnh sát có tác dụng không? Hơn nữa nếu như hắn đi vào trong trường học làm náo loạn lên thì sao đây? Vậy thanh danh của cô chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?”
Bạch Nhược Băng nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp lập tức tái mét, dựa theo tính cách lưu manh vô lại của tên Lưu Tử Minh kia, đoán chừng loại chuyện này hắn thật đúng là có thể làm được!
“Vậy, vậy…vậy em nói phải làm sao bây giờ?”
Diệp Trần đợi chính là câu nói này của Bạch Nhược Băng, lập tức vỗ vỗ vào ngực nói:
Cô giáo Bạch nếu như tin tưởng em, chuyện này em cam đoan có thể giúp cô giải quyết một cách thỏa đáng, để tên Lưu Tử Minh kia, sau này cũng không dám lại đi tìm cô gây rắc rối!
“Em thực sự có thể làm được sao?”
Vẻ mặt của Bạch Nhược Băng tràn đầy mừng rỡ, cũng còn có mấy phần nghi hoặc.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Diệp Trần vẫn luôn là một học sinh có thành tích xuất sắc, tính cách hơi hướng nội một chút, nhưng hôm nay làm sao giống như đột nhiên biến thành một con người khác?
Diệp Trần cười nhạt một tiếng,
“Em nói được thì làm được! Thế nhưng, cô giáo Bạch, em giúp cô giải quyết chuyện này, cô có thể cũng giúp em một chuyện có được hay không?”
Vẻ mặt Bạch Nhược Băng ngỡ ngàng,
“Cô có thể giúp em làm cái gì?”
Diệp Trần cười hắc hắc, rốt cuộc lộ ra đuôi cáo,
“Cô giáo Bạch, thực ra thì em nói thật với cô đi, em gần đây nhất xuất hiện một triệu chứng khủng hoảng, tiến vào phòng học đã cảm thấy toàn thân khó chịu, cho nên cô xem, em sau này có thể không cần tới trường học lên lớp nữa, mà tự học ở nhà có được hay không?”
Bạch Nhược Băng nghe được điều này, lập tức đôi mi thanh tú nhăn lại, hiển nhiên đối với Diệp Trần có chỗ nghi ngờ,
“Triệu chứng khủng hoảng? Em không phải là đang lừa dối cô đấy chứ? Sang năm sẽ phải thi tốt nghiệp trung học rồi, em là học sinh học khá giỏi của lớp chúng ta, cũng không thể làm loạn vào thời điểm này!”
Diệp Trần vội vàng cười nói:
“Làm sao có thể có chuyện này a! Em làm sao dám lừa gạt cô giáo Bạch đây? Cô giáo Bạch nếu như không yên lòng, em cam đoan sau này mỗi một lần kiểm tra, đều đứng đầu toàn trường đi có được không?”
Lấy tinh thần lực bây giờ của hắn, đã sớm có thể làm được nhìn thấy là không quên được, đến kỳ thi thì đọc qua toàn bộ kiến thức một chút, kiếm cái đứng đầu toàn trường vẫn là rất dễ dàng.
“Cái này…”
Bạch Nhược Băng vẫn còn có chút chấn chừ.
Diệp Trần thấy thế, cố ý nhún vai một cái nói:
“Nếu như cô giáo Bạch không đáp ứng, chuyện Lưu Tử Minh kia, em cũng lực bất tòng tâm, em cũng không dám cam đoan, hắn có thể làm ra chuyện khác người gì nữa hay không!”
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp xoay người rời khỏi.
“Chờ một chút!”
Bạch Nhược Băng lập tức cuống lên, vội vàng gọi Diệp Trần lại, cắn răng nói:
“Được! Chỉ cần em thực sự có thể cam đoan mỗi một lần kiểm tra đều có thể đứng thứ nhất toàn trường, cô giúp em hướng trường học xin, để cho em tự học ở nhà!”
Diệp Trần nghe được điều này, lúc này mới nghiêng đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng,
“Một lời đã định!”