• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Diệp Trần lo lắng

Khi trọng tài thông báo kết thúc hiệp một, năm người của lớp 12a3, trở về chỗ nghỉ ngơi với khuôn mặt chán nản.

“Các ông bị làm sao thế? Các ông không thấy Hướng Hải đang một mực cản trở tôi sao? Mẹ nó mấy người các ông đều chết hết rồi à, các ông có biết phối hợp bao bọc phòng ngự như thế nào không?”

Trần Húc Dương tức sôi cả ruột, không có chỗ nào để trút cơn giận này, đành phải quát tháo, trách móc với bốn người còn lại. Hình ảnh ngày xưa lạnh lùng và thanh lịch là thế, sau khi giận dữ lại trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy, không còn sót lại chút nào. Bốn người nghe được điều này, trong lòng cảm thấy lạnh dần, mặc dù ở ngày thường đối với uy nghiêm của Trần Húc Dương có đôi chút lo ngại, cũng không nói thêm gì, nhưng ở trong lòng ít nhiều có chút nhàm chán.

“Khỉ! Lão Phạm! Đợi lát nữa hai ông kèm chặt Hướng Hải cho tôi, còn về những người khác các ông không cần quản!”

Sau khi Trần Húc Dương trút giận một hồi, thì chỉ vào Ngô Lỗi và một thiếu niên khác, ra lệnh.

“Được rồi, đội trưởng!”

Mặc dù hai người có phần không thoải mái với thái độ của Trần Húc Dương, nhưng họ cũng biết rằng, Trần Húc Dương là chủ lực tuyệt đối của bọn họ, nếu như bọn họ muốn chuyển bại thành thắng, họ chỉ có thể lắng nghe sự sắp xếp của Trần Húc Dương.

Diệp Trần ở bên cạnh, và nghe được Trần Húc Dương nói với Ngô Lỗi đi kèm chặt Hướng Hải, không thể không suy nghĩ, “Ở kiếp trước có phải Ngô Lỗi bị chấn thương ở trong trận đấu này, có phải bởi vì kèm Hướng Hải kia không? Mặc dù người này vừa mới ngưng luyện ra nội kình, vẫn còn xa để phóng nội kình ra ngoài làm tổn thương người, nhưng chỉ cần tiếp xúc va chạm với thân thể của hắn, hắn có thể lấy nội kình ra làm tổn thương người trong vô hình, người bình thường căn bản sẽ không chịu nổi…”

Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần nhịn không được, không thể không nhắc nhở:

“Lỗi, lát nữa ông kèm Hướng Hải, hãy nhớ tuyệt đối không nên tranh chấp bóng ở quá gần hắn!”

Diệp Trần nói ra điều này, không chỉ Ngô Lỗi, Trần Húc Dương và những người khác thi nhau nhìn sang hắn, ngay cả lớp trưởng Đường Thanh Nhã cũng có vẻ mặt rất nghi hoặc nhìn sang hắn. Ngô Lỗi còn chưa kịp trả lời, Trần Húc Dương đã không nhịn được cười lạnh nói:

“Ông có biết chơi bóng rổ hay không? Đối với loại cao thủ bóng rổ như Hướng Hải, chỉ có kèm sát người mới tạo nên hiệu quả, không bám sát người kèm chết hắn, chẳng lẽ cứ để cho hắn lấy điểm tăng thêm điểm số của đội hắn à! Thực sự chẳng biết cái gì cả!”

Thực ra thì đứng ở góc độ của Trần Húc Dương, sắp xếp như vậy cũng không có gì sai cả, bởi vì hắn ta không biết gì về võ giả, một người võ giả có nội kình, lực sát thương đối với người bình thường mạnh bao nhiêu hắn càng không biết.

Diệp Trần nhíu mày, vẫn muốn nói tiếp, Ngô Lỗi lại chớp mắt vài cái với hắn.

“Diệp, ông không hiểu chiến thuật của bóng rổ, nói ít đi a!”

Thấy Ngô Lỗi cũng nói như vậy, Diệp Trần đành phải âm thầm thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.

Đoán chừng những người này căn bản ngay cả võ giả nội kình là gì chắc cũng chưa từng nghe nói, coi như Diệp Trần nói ra, sợ rằng sẽ không ai tin vào điều đó, sẽ chỉ làm tăng thêm trò cười mà thôi.

“Tút tút ~~ ”

Khi tiếng còi của trọng tài vang lên, hiệp hai của trận đấu cũng chính thức bắt đầu.

Ngay vào lúc này, lớp trưởng Đường Thanh Nhã đột nhiên bước đến bên cạnh Diệp Trần, tò mò hỏi:

“Diệp Trần, ý của anh là gì khi nói như vậy?”

Thành thật mà nói, Diệp Trần không nghĩ rằng Đường Thanh Nhã sẽ chủ động nói chuyện với chính mình, khi hắn nhớ đến trường trung học ở kiếp trước, tính cách của hắn sống nội tâm hơn trước khi vào đại học, hắn ta nói chuyện không quá mười câu với Đường Thanh Nhã. Nhìn vào cô gái xinh đẹp trước mặt với những nét đẹp tinh tế, Diệp Trần không thể không nhớ tới kiếp trước, cảnh tượng Đường Thanh Nhã chết thảm, mà lấy tâm cảnh của hắn bây giờ, cũng không thể không bị ảnh hưởng. Đường Thanh Nhã được Diệp Trần nhìn chằm chằm với ánh mắt tràn đầy thâm tình, trái tim của cô không hiểu nhảy loạn lên một hồi, thậm chí ngay cả cô cũng không thể nói lên được tại sao.

“Vì sao trước đây không có nhận ra, anh chàng này dường như có vẻ…khá hấp dẫn!”

Nghĩ về điều này, gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Nhã không thể không đỏ lên một chút, vậy mà không dám đối mặt với Diệp Trần, chột dạ chuyển dời ánh mắt sang một bên, cố ý hừ nhẹ một tiếng, nói:

“Tôi đang hỏi anh đó! Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì?”

“Khụ khụ…”

Diệp Trần trở nên lúng túng, vội vàng cười nói:

“Xin lỗi a, lớp trưởng đại nhân, tôi vừa nhìn thấy mỹ nữ nên hơi căng thẳng, cô vừa hỏi tôi điều gì a?”

“Phốc ~ ”

Khi Đường Thanh Nhã nghe thấy điều này, nhịn không được hé miệng cười, nghĩ thầm nói, “Làm sao mà tôi không thấy anh có một chút dáng vẻ nào là đang căng thẳng đây?”

Nói ra cũng thật kỳ lạ, nếu đổi lại là một anh chàng khác, luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy, còn lắm lời như vậy, cô ta đã sớm nổi giận, nhưng khi đối mặt với ánh mắt phức tạp tràn đầy thâm tình kia của Diệp Trần, cô ta chẳng những không tức giận, thay vào đó tim lại đập nhanh không thể giải thích được.

“Vừa rồi tôi hỏi anh, tại sao anh không cho Ngô Lỗi kèm sát người Hướng Hải? Chẳng lẽ anh còn có biện pháp khác tốt hơn?”

Diệp Trần nghe thấy Đường Thanh Nhã hỏi về chuyện này, khuôn mặt hắn hơi nghiêm túc một chút, ánh mắt của hắn lại chuyển đến trên sân bóng, khẽ thở dài một hơi, nói:

“Không! Tôi chỉ hơi lo lắng…”

“Anh đang lo lắng về điều gì?”

Đường Thanh Nhã rất có tinh thần đánh vỡ nồi đất để hỏi đến cùng, và tiếp tục hỏi.

Diệp Trần hướng về phía cô ta mỉm cười, nói:

“Lát nữa cô sẽ biết!”

Ngay khi hai người nói chuyện, trận chiến trên sân bóng rổ, đã sớm tiến vào trạng thái gay cấn.

Khoan hãy nói, Trần Húc Dương cho Ngô Lỗi và một người khác kèm chặt Hướng Hải, thực sự đã tạo ra hiệu quả nhất định.

Hướng Hải bị hai người cao lớn, lấy cách của thuốc cao da chó kèm chặt, hành động quả nhiên rất hạn chế.

Sau khi Trần Húc Dương thoát khỏi bóng ma của Hướng Hải, hắn ta lập tức phục hồi lại sự kiêu ngạo như thường ngày, còn lại Vu Cương và bốn người khác, căn bản không phải là đối thủ của Trần Húc Dương, bị hắn liên tục ghi điểm tăng lên điểm số của đội bóng.

Sau một thời gian, điểm số của hai đội từ 25 – 7, đuổi trở lại đến 30 – 18.

Mặc dù điểm số vẫn còn rất nhiều phía sau, nhưng ít ra đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, khán phòng bùng nổ lên tiếng vỗ tay.

“Có!”

“Trần Húc Dương đã liên tục ném ba quả 3 điểm a?”

“Tuyệt vời!”

“Theo tình huống này, cần phải nhanh chóng san bằng điểm số, thậm chí còn có thể lật ngược thế cờ!”

Thấy được tình hình của lớp 12a3 rất tốt đẹp, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không xấu hổ, nói thầm:

“Có phải vì ta đã nghĩ nhiều rồi không? Chẳng lẽ sau khi ta trọng sinh, quỹ tích của lịch sử cũng theo đó mà thay đổi?”

Tại thời điểm này, Diệp Trần đột nhiên thấy rằng, đến phiên lớp 12a6 cầm bóng, Vu Cương bỗng nhiên bám vào Hướng Hải thấp giọng nói một cái gì đó, sau đó gật đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc.

Chẳng mấy chốc, bóng rổ lại đến tay của Hướng Hải, giống như trước đây, chuẩn bị dẫn bóng vào sân trước.

Ngô Lỗi và một tên đồng đội khác, ngay lập tức cho thấy chiến thuật thuốc cao da chó, trực tiếp kèm sát người.

Hướng Hải thấy vậy, khóe miệng giương lên một chút, trong đôi mắt hiện ra sát khí, thực hiện dẫn bóng hướng hai người trực tiếp va chạm,

Diệp Trần nói thầm một tiếng không tốt!

Thật không may ở trong tình hình hiện tại, hắn đã không có đủ thời gian để đi ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hướng Hải vận đủ nội kình, mạnh mẽ đánh vào trên cơ thể hai người.

Ngay tại lúc ba người đang tiếp xúc thân thể với nhau, người bên ngoài có lẽ không có để ý tới, nhưng Diệp Trần lại nhìn thấy rõ ràng, sau khi Hướng Hải giả vờ té ngã, hai khuỷu tay lại vừa vặn đè vào huyệt Đàn Trung của hai người!

Huyệt Đàn Trung, chính là một cái huyệt lớn trên cơ thể con người, khí hải ở chỗ đó, một đòn của cao thủ, là có thể lấy đi mạng sống của con người!

Ầm! Ầm!

Ngô Lỗi và một đồng đội khác, trực tiếp ngã bay ra ngoài, nặng nề rơi vào sân bóng rổ, kêu đau không thôi.

P/S: Bắt đầu từng ngày từng ngày dịch truyện này, mới dịch nên số chương có lẽ chỉ được 1 ngày 2 chương…

=======

Chương 10: Đánh cược

“Lỗi tử!”

Diệp Trần không thể không thở dài, và ngay lập tức bước nhanh về phía Ngô Lỗi, và với tay ra để kiểm tra tình trạng thể chất của hắn.

Còn may, mặc dù bị Hướng Hải dùng nội kình đánh vào huyệt vị quan trọng trong cơ thể, nhưng cũng may nội kình của tên kia vừa mới hình thành, còn chưa đủ để phát huy ra uy lực của võ giả nội kình, không đến mức làm tổn thương mạng sống của Ngô Lỗi.

Nhưng mặc dù là như vậy, nếu như đạo nội kình kia tùy ý ở lại trong cơ thể Ngô Lỗi, rất khó để phục hồi mà không có một khoảng thời gian hai tháng điều trị, và nó sẽ để lại nội thương, các thiết bị y tế thông thường căn bản kiểm tra không ra.

“Không có gì ngạc nhiên khi Lỗi tử luôn có vấn đề về ho khan, hóa ra lúc đầu là nhờ tên này ban tặng!”

Suy nghĩ về điều này, Diệp Trần vươn tay ra đưa tới vị trí lồng ngực của Ngô Lỗi, vỗ nhẹ nhàng một cái, đã hóa giải đạo nội kình trong cơ thể hắn một cách vô hình, và đồng thời cũng vỗ một cái vào trên người của một đội viên khác.

“Diệp tử, tôi…khụ khụ, tôi không sao!”

Sau khi nội kình được Diệp Trần hóa giải, Ngô Lỗi đột nhiên trở nên tốt hơn, không còn đau đớn khó chịu như trước nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn là không thể vào trận được nữa.

Vào lúc đó, tiếng còi của trọng tài đã vang lên,

Hướng Hải rõ ràng là dẫn bóng đánh người, trực tiếp bị thổi còi phạm quy, nhưng hắn không quan tâm chút nào, ngược lại trên mặt hiện ra vẻ đắc ý và giễu cợt,

“Người của lớp 12a3, tất cả đều là những con gà yếu ớt, chẳng qua bị tôi va vào một phát, thật dễ vỡ như vậy sao? Tôi nghĩ tám mươi phần trăm là giả vờ, cố ý tạo phạm lỗi!”

“Đúng rồi!”

“Thật hèn hạ!”

Đám người trong lớp 12a6 cũng hùa theo thi nhau cười lớn,

Hướng Hải càng thêm đắc ý, còn muốn tiếp tục nhạo báng, đột nhiên cảm thấy một khí tức khốc liệt đánh tới, cả người đột nhiên bị trì trệ, nhanh chóng nhìn về phía người sở hữu khí tức kia.

Chỉ thấy, người bên cạnh hai người mà mình vừa đánh trúng, một thiếu niên nhìn qua có vẻ gầy yếu, lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chính mình.

“Khí tức này…làm sao sẽ?”

Tại thời điểm đó, Hướng Hải cảm thấy một cảm giác ngột ngạt không thể diễn tả từ trên người thiếu niên gầy yếu này, loại cảm giác này hắn đã từng cảm nhận được ở trên người sư phụ của hắn lúc trước, và khí tức trên người của thiếu niên trước mắt này, dường như so với sư phụ của hắn còn mạnh mẽ hơn!

Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, khi Diệp Trần cùng những người khác trong lớp 12a3, đỡ hai người Ngô Lỗi về chỗ nghỉ ngơi, thì hắn không còn cảm nhận được nữa.

“Lạ thật! Có phải cảm giác của ta bị nhầm lẫn không? Cũng có khả năng, sư phụ từng nói, với tuổi của ta, có thể tu luyện ra nội kình, đã được tính là một thiên tài võ thuật hiếm hoi, ở trường trung học số một Vân Châu này, làm sao lại có một người nào đó mạnh hơn cả sư phụ mình, hơn nữa còn là một học sinh cấp ba?

Lớp 12a3 có hai đội viên bị thương, khẳng định trong thời gian ngắn không có cách nào vào sân, chỉ có thể thay người ở hàng ghế dự bị vào.

“Các ông có ai đồng ý thay thế vị trí của Ngô Lỗi và lão Phạm không?”

Trần Húc Dương đảo mắt nhìn qua mấy người trong hàng ghế dự bị, khi ánh mắt đến, mọi người đều cúi đầu xuống và không có ai lên tiếng.

Nhìn thấy hai người Ngô Lỗi rơi vào kết quả như vậy, trong lòng những người khác tự nhiên có sợ hãi, không ai dám đứng ra làm con chim đầu đàn.

“Tôi sẽ thử một chút!”

Ngay khi mọi người đều không nói gì, đột nhiên có một giọng nói bình thản vang lên.

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, bất ngờ chính là Diệp Trần!

“Ông?”

Trần Húc Dương không thể không cau mày, rõ ràng có mấy phần khinh thường. Trong đám người lớp 12a3, lúc này có vài người bắt đầu lên tiếng nhạo báng Diệp Trần.

“Hắc hắc, còn ngại lần trước chưa đủ mất mặt sao? Đều bị Vu Cương đánh bại!”

“Để ông vào chơi, với chịu thua có khác nhau ở chỗ nào không?”

“Thực sự không biết tự mình hiểu lấy một chút nào, đúng là lấy trứng chọi đá!”

Nghe thấy sự nhạo báng của mọi người, Diệp Trần chẳng hề mảnh may suy nghĩ bất cứ điều gì, Ngô Lỗi thì ngược lại, không nhịn được vùng vằng từ dưới đất đứng lên, chỉ vào mấy người kia tức giận mắng mỏ. “Mặc dù Diệp Trần chơi bóng rổ không giỏi, nhưng ít ra cậu ấy dám đứng ra, còn các ngươi thì sao? Ngoài việc chỉ biết đứng ra châm chọc người khác còn biết làm cái gì?”

Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần, rõ ràng là đầy khinh thường. Diệp Trần đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đường đường là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, nếu không phải bởi vì bạn tốt bị người ám toán, thực sự không có hứng thú tranh luận với một đám trẻ con, tuy nhiên khi hắn đã quyết định ra tay, thì hắn không có lý do gì để rút lui.

Vì vậy, Diệp Trần đã đi lên hai bước, hướng về phía Đường Thanh Nhã nói: “Lớp trưởng đại nhân, để cho tôi vào sân đi, tôi có thể kéo số điểm trở lại”

Khi Diệp Trần nói ra lời này, đầu tiên mọi người đều sững sờ, sau đó thi nhau cười nhạo.

“Chỉ dựa vào ông? Tôi không có nghe nhầm chứ?”

“Không sợ gió lớn thổi đau đầu lưỡi a!”

“Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể thổi cho da trâu thành tươi mới và tinh tế như vậy!”

“Ngay cả Trần Húc Dương cũng không có cách nào kéo số điểm trở lại, ông nghĩ ông là ai?”

Ngay cả Ngô Lỗi khi nghe Diệp Trần đột nhiên thốt lên câu nói điên rồ này, trên mặt cũng cảm thấy có chút nhịn không được, vội vàng giật giật ống tay áo của Diệp Trần.

“Diệp tử, bây giờ không phải là lúc hờn dỗi nói mạnh miệng a!”

Diệp Trần hướng hắn mỉm cười, sau đó quay sang nhìn về phía Trần Húc Dương.

“Trần Húc Dương, ông có dám đánh cược cùng với tôi hay không?”

Trần Húc Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn mỉm cười lạnh lùng.

“Ông muốn đánh cược gì với tôi?”

Diệp Trần thản nhiên nói: “Rất đơn giản, hãy để tôi tới thay thế vị trí của Ngô Lỗi, và sau đó ông sẽ cho tôi tất cả quyền ném bóng, tôi chỉ cần năm phút, là có thể san bằng điểm số!”

Xoạt!

Toàn bộ lớp 12a3, đều nghe được lời này của Diệp Trần, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, gần như trong đầu của mỗi người, cùng tung ra hai chữ.

“Cuồng vọng”

Trần Húc Dương thậm chí còn cười vì những lời nói của Diệp Trần nghe quá mức hoang đường. Lúc đầu còn muốn trực tiếp khiển trách Diệp Trần một phen, nhưng hắn lại nghĩ lại, đội của hắn có hai vị tướng bị thương, và gần như chắc chắn sẽ thua. Đã như vậy, không bằng dứt khoát để tân binh như Diệp Trần vào sân cho mất mặt xấu hổ, để hắn ta có thể đẩy trách nhiệm thua trận cho Diệp Trần, và đưa cho Diệp Trần một bài học, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Suy nghĩ về điều này, Trần Húc Dương một lần nữa mỉm cười lạnh lùng, nói:

“Tốt! Tôi có thể để cho ông ra sân, cũng có thể cho ông tất cả quyền ném bóng, nhưng nếu ông không thể làm điều đó thì sao?”

Vẻ mặt Diệp Trần rất tùy ý, vẫy tay sang một bên.

“Tất cả tùy ông!”

“Tốt tốt tốt!”

Trần Húc Dương giận quá hóa cười, bây giờ hắn ta thấy dáng vẻ của Diệp Trần, dáng vẻ nhẹ nhàng như gió thổi, liền tức giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, nói:

“Hôm nay tôi sẽ đánh cược này với ông! Nếu ông thực sự có khả năng này, Trần Húc Dương tôi sẽ tự rót trà rót rượu bái ông làm thầy!”

Không ngờ, Diệp Trần lại chỉ cười nhạt một tiếng “Muồn trở thành đồ đệ của tôi, ông ngược lại nghĩ hay thật! Hay là đơn giản một chút đi, chúng ta lấy mười vạn đồng làm tiền đánh cược, nếu như tôi có khả năng làm được điều đó, ông sẽ cho tôi mười vạn đồng, trái lại tôi sẽ cho ông mười vạn đồng, như thế được không?”

Nếu như Trần Húc Dương thật sự bái Diệp Trần hắn làm thầy, đây không phải là trừng phạt, ngược lại còn là phần thưởng a.

Phải biết, ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu nhân tài, suy nghĩ nát cả óc, muốn bái Cuồng Đế hắn làm thầy đây!

Ở trong trí nhớ của Diệp Trần, Trần Húc Dương dường như là con của một nhà giàu có, mười vạn đồng tiền chắc là sẽ không để vào mắt, mà hắn bây giờ, thiếu nhất chính là tiền. Quả nhiên, Trần Húc Dương ngay lập tức đáp ứng.

“Tốt! Tôi đánh cược này với ông! Nếu ông có thể thắng, tôi trực tiếp cho ông hai mươi vạn! Nhưng nếu ông thua, tôi không cần tiền của ông, tin rằng ông cũng không có nhiều tiền như vậy để trả tôi, tôi chỉ cần ông cởi sạch quần áo, chạy một vòng quanh sân! Bây giờ, ông có dám đánh cược với tôi không?”

P/S: Chính thức từ ngày hôm nay sẽ dịch truyện này, ít nhất một ngày 2 chương. Cần click nút ta thích hoặc đẩy kim phiếu để có động lực một ngày hơn 2 chương, như truyện Hệ thống chưởng môn một ngày dịch nhiều nhất được 10 chương, mong rằng mọi người thích đọc truyện dịch ủng hộ, truyện dịch sẽ úp nhiều chương đuổi theo tác giả….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK