• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Vô tình gặp được

Vô tình gặp được

Ngay vào lúc nàu, một chiếc Land Tover màu bạc xuất hiện ở trước mặt của Diệp Trần, hơn nữa lúc đi tới bên cạnh hắn, bỗng nhiên dừng lại,

“Diệp Trần?”

Một giọng nói đầy bất ngờ, nghi ngờ vang lên.

Diệp Trần quay đầu lại và nhìn vào chiếc xe, đột nhiên lông mày hắn nhăn lại,

Chỉ thấy chỗ ngồi của người lái chiếc Land Rover này, rõ ràng là một nam thanh niên trẻ đẹp trai, bên ghế ngồi tay lái phụ là một cô gái vẻ ngoài xinh đẹp, thần thái kiêu ngạo, còn có một cô gái dễ thương khoảng 14 15 tuổi.

Hoá ra,

Diệp Trần thực sự biết ba người này, nam thanh niên và cô gái ngồi ở phía trước, nam thanh niên tên là Lâm An Nhiên, là anh em họ của Diệp Trần, cô gái tên là Lâm Nhược Nhiên, là em họ của Diệp Trần, hai người đều là con trai con gái cậu hai Lâm Hải của Diệp Trần.

Đối với cô gái đáng yêu ngồi ở hàng sau, đó là con gái cậu ba Lâm Mục của Diệp Trần, được gọi là Lâm Tiêu Tiêu.

Mẹ của Diệp Trần, Lâm Uyển Dung, vốn là thiên kim của Lâm gia, nhưng nhưng bởi vì ngoại tình với cha của Diệp Trần, đắc tội hai gia tộc lớn ở kinh đô, Lâm gia lo ngại thế lực của hai gia tộc lớn kia, nên đã trục xuất cả hai mẹ con hắn ra khỏi Lâm gia, mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt.

Mặc dù đã lớn như vậy, nhưng Diệp Trần và Lâm gia gần như không có bất kỳ liên quan gì, nhưng cũng đã từng gặp những anh chị em họ kia.

Đối với Lâm gia, Diệp Trần của kiếp trước luôn vô cùng hận thù, cho rằng bọn họ đối với thân nhân của mình quá mức vô tình, nếu như lúc trước mẹ của Diệp Trần bị bệnh nặng, Lâm gia có thể giúp đỡ, có lẽ kết quả cũng khác nhau rất lớn.

Nhưng bây giờ làm người hai đời, Diệp Trần lại nhìn một cách thờ ơ, mặc dù hắn và Lâm gia có quan hệ huyết thống, nhưng lại không có bất cứ một chút tình cảm nào, không khác gì những người xa lạ bình thường khác, hắn không nợ Lâm gia cái gì, Lâm gia cũng không mắc nợ hắn cái gì.

Nghĩ về điều này, Diệp Trần không chú ý đến Lâm Anh Niên, tiếp tục đi từ từ về phía trước.

Lâm An Nhien hoàn toàn bị Diệp Trần coi nhẹ, đột nhiên tức giận, lập tức lái xe đuổi theo, lớn tiếng hỏi to:

“Thằng nhóc kia! Tôi đang nói chuyện với cậu, chẳng lẽ cậu không nghe thấy sao? Thái độ của cậu là gì!”

Diệp Trần vẫn đang đi từ từ, thản nhiên nói:

“Cậu nói chuyện với tôi, tôi nhất định phải để ý tới cậu sao? Hai chúng ta dường như không quen thuộc đến vậy a?”

Lâm An Nhiên tức giận đến không chịu được, trực tiếp điều khiển chiếc xe đi lên và chặn đường Diệp Trần.

“Tránh ra!”

Khuôn mặt của Diệp Trần hơi trầm xuống, đối với cách làm hung hăng càn quấy của Lâm An Nhiên, đã có chút tức giận.

Lam An Nhiên làm sao sẽ để Diệp Trần vào mắt, trong ấn tượng của hắn, Diệp Trần chỉ là một đứa con riêng không coi ra gì mà thôi, cũng dám thái độ với hắn, quả thực không biết sống chết.

“Bản công tử không tránh ra đấy! Mày là một con ma nghèo, thực sự dám đi đến nơi có nhiều biệt thự cao cấp như Tử Kim Sơn, tao nghiêm túc nghi ngờ rằng mày đang lẻn vào, có mưu đồ làm loạn! Hiện tại nếu như mày ngoan ngoãn gọi tao một tiếng anh họ, sau đó cúi đầu nhận sai, tao có thể tha cho mày một lần, nếu không tao sẽ để nhân viên bảo vệ đến bắt mày, mày có tin không?”

Lâm An Nhiên ngồi trên xe, vẻ mặt vênh váo khinh người, dường như đã ăn chắc được Diệp Trần.

Lâm Nhược Nhiên ngồi ở vị trí lái phụ, cũng mỉm cười lạnh lùng:

“Con hoang chính là con hoang, không được giáo dục một chút nào, cấp bậc lễ nghĩa đều không có!”

Ngược lại Lâm Tiêu Tiêu ngồi ở đằng sau, không thể chịu nổi, vội vàng nói:

“Anh chị không được bắt nạt anh Diệp Trần!”

Lúc Diệp Trần nghe được hai chữ “Con hoang”, suýt chút nữa sinh ra ý định giết người, nhưng rồi nghe thấy giọng nói của Lâm Tiêu Tiêu, ý định giết người kia lập tức được nhịn xuống.

Hướng về phía Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, Diệp Trần không thèm để ý tới sự uy hiếp của Lâm An Nhiên, lách qua chiếc Land Rover ở bên đường cái, tiếp tục đi về phía trước.

Không nghĩ tới, Lâm An Nhiên vậy mà xông lên lần nữa, một tay lái xe ngăn ở trước mặt Diệp Trần,

“Thằng nhóc kia! Mày xem lời nói của tao như gióng thoảng bên tai sao? Tin hay không…”

“Hừ!”

Diệp Trần bị Lâm An Nhiên liên tiếp khiêu khích, lập tức nổi giận, không thể không hừ lạnh một tiếng, sau đó lạnh lùng liếc qua Lâm An Nhiên!

Oanh ~

Lâm An Nhiên lập tức cảm giác được chính mình như gặp phải một con mãnh hổ để mắt tới, vậy mà dọa cho toàn thân khẽ run rẩy, lời nói tiếp theo rốt cuộc cũng không nói ra được.

“Lâm An Nhiên, tao cho mày một cái lời khuyên, đừng chọc vào tao!”

Hai mắt Diệp Trần nhìn thẳng vào hai mắt của Lâm An Nhiên, nói ra từng chữ xong, bàn tay đặt ở trên nóc xe hơn ấn một cái.

“Ầm ầm!”

Ba người trên xe đột nhiên cảm thấy toàn bộ xe bỗng nhiên lắc lư một lúc, giống như động đất, dọa cho bọn họ vôi vàng nắm chặn tay nắm trên xe.

Mà chờ sau khi bọn hắn kịp phản ứng, Diệp Trần đã sớm vòng qua xe một lần nữa, tiếp tục từ từ đi về phía trước.

“Khốn kiếp!”

Lâm An Nhiên vừa bị uy thế của Diệp Trần chấn nhiếp, vậy mà không dám cãi lại, chờ đến sau khi kịp phản ứng, lập tức nổi nóng, vội vàng khởi động chân ga, muốn đuổi theo một lần nữa,

Đúng lúc này,

“Bành!” “Bành!” “Bành!” “Bành!”

Một loạt các âm thanh nổ vang lên!

Bốn bánh xe của chiếc xe Land Rover thực sự nổ lốp cùng một lúc!

“Cái nồi gì vậy! Tình huống như thế nào? Gặp quỷ!”

Làm sao Lâm An Nhiên biết được rằng, ngay vào lúc Diệp Trần đặt bàn tay lên nóc xe, lặng lẽ sử dụng chân nguyên, đánh nổ bốn cái lốp xe.

Sau khi cho Lâm An Nhiên một cái giáo huấn nho nhỏ, Diệp Trần cũng không có để ở trong lòng, tiếp túc đi về phía trước tìm kiếm biệt thự số 1 của mình.

Nhưng, vừa mới đi ra không được bao xa, sau lưng có một người thở hổn hà hổn hển, chạy tới, hóa ra chính là em họ Lâm Tiêu Tiêu của hắn.

“Anh Diệp Trần, chờ em một chút!”

Lâm Tiêu Tiêu, một trong những người của Lâm gia, là người duy nhất khá thân thiện với Diệp Trần, Đối với người em họ đáng yêu của mình này, Diệp Trần tự nhiên không có cách nào để tỏ ra thái độ lạnh lùng, đành phải dừng lại, chờ cô ta chạy đến trước người,

“Tiêu Tiêu, có chuyện gì sao?”

Lâm Tiêu Tiêu thở dốc một lúc, hướng về phía Diệp Thần nhếc miệng lên cười một tiếng, hiện ra hàm răng trắng noãn,

“Anh Diệp Trần em tới thay anh An Nhiên và nhị Nhược Nhiên xin lỗi anh, lời nói của bọn họ, anh tuyệt đối không nên để ở trong lòng!”

Trong lòng Diệp Trần ấm áp, không thể không đưa tay vuốt vuốt mái tóc trên cái đầu nhỏ của Lâm Tiêu Tiêu, khẽ cười nói:

“Yên tâm! Bọn họ không đang để anh Diệp Trần của em phải tức giận, đúng, Tiêu Tiêu, em biết căn biệt thự số 1 ở chỗ nào không?”

Lâm Tiêu Tiêu lập tức chớp chơp đôi mắt to sáng ngời,

“Anh Diệp Trần đang tìm kiếm biệt thự số 1 sao? Đó là biệt thự sớm nhất được phát triển ở tiểu khu Tử Kim Sơn. Nó nằm trên đỉnh núi ở phía đông, cách ở đây còn rất xa!”

Diệp Trần lập tức giật mình,

Chẳng trách mình tìm mãi mà không thấy, hóa ra căn bản là không ở chỗ này!

Sau đó Lâm Tiêu Tiêu lại thể hiện ra vẻ mặt tò mò nói:

“Anh Diệp Trần tìm biệt thự số 1 làm cái gì? Em nghe nói rằng không có ai sống ở đó!”

Diệp Trần cũng không nó giấu, hắn cầm chìa khóa trong tay và lắc nó trước mặt Lâm Tiêu Tiêu, cười nói:

“Bây giờ có người ở đó!”

Đôi mắt đẹp của Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên tròn xoe, hiện ra vẻ mặt kinh ngạc,

“Anh Diệp Trần, anh thực sự có chìa khóa của căn biệt thự số 1 đó! Em sớm đã nghe người ta nói, Có rất nhiều biệt thự ở tiểu khu Tử Kim Sơn, biệt thự được đầu tư rất lớn, bởi vì đầu tư quá lớn, và sau đó các nhà đầu tư thấy rằng căn bản không chịu đựng nổi, vì vậy đã thay đổi kế hoạch xây dựng một lần nữa, và biệt thự số một cũng được gác lại ở nơi đó…”

=======

Chương 40: Nơi tuyệt vời

Nơi tuyệt vời

Trải qua Lâm Tiêu Tiêu giải thích một phen, lúc này Diệp Trần mới nhận ra, Tào Văn tiện tay ném cho mình một căn biệt thự, hóa ra vậy mà quý giá như thế!

Dưới sự dẫn đường của Lâm Tiêu Tiêu, Diệp Trần cuối cùng cũng tìm thấy được căn biệt thự số 1.

Chỉ thấy ở trên đỉnh núi phía đông của Tử Kim Sơn, biệt thự nằm ở phía bên kia của ngọn núi, đã được che khuất bởi đám cây xanh cao lớn, tương đối bí mật, cũng khó trách Diệp Trần trước đó tìm mãi không thấy.

Cánh cổng sắt lớn đến bốn năm mét được mở ra bằng một chiếc chìa khóa, hai người đẩy cửa đi vào, lập tức thấy được cảnh tượng trong viện mà kinh ngạc đến ngây người

Toàn bộ biệt thự là một phong cách rất cổ điển của Hoa Hạ, cây cầu nhỏ, nước chảy rõ rách, đình nghỉ mát, tre xanh… được thiết kế rất đẹp mắt, đẹp như tranh vẽ.

“Oa!”

Miệng của Lâm Tiêu Tiêu há to ra đến nỗi có thể đặt vào một quả trứng gà, hưng phấn khi nhìn xung quanh toàn bộ căn biệt thự, còn nhịn không được mà lấy điện thoại ra, không ngừng chụp ảnh.

“Anh Diệp Trần, bạn của anh thực sự hào phóng! Lại có thể bỏ được nơi tốt như thế này tặng lại cho anh!”

Diệp Trần mỉm cười chỉ vào trong phòng,

“Đi, đi vào bên trong xem một chút!”

Mở cửa phòng ra, lập tức có một cỗ mộc hương phả vào trước mặt, chỉ thấy sàn nhà trong phòng, bàn ghế và đồ nội thất khác, tất cả đều làm bằng gỗ tử đàn, mặc dù không phải loại gỗ hồng tử đàn, nhưng cả phòng tính ra cũng là một cái giá trên trời!

Sở thích của Lâm Tiêu Tiêu rất cao, đã tham quan tất cả các phòng và thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Ngược lại, Diệp Trần lại vô cùng dửng dưng, chỉ tùy ý nhìn một chút, nhắm mắt lại và bắt đầu cảm thụ phong thủy từ trường ở đây.

Đây mới là chuyện mà hắn quan tâm nhất!

“Ừm?”

Sau một lúc, Diệp Trần đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt hiện ra vẻ nồng đậm sợ hãi lẫn vui mừng,

“Không nghĩ tới, chỗ này lại là long mạch đầu nguồn của toàn bộ Tử Kim Sơn, thậm chí có thể nói là nơi linh khí hội tụ của toàn bộ thành phố Vân Châu!”

“Bởi vì năng lượng ở đây quá mạnh và xa đám đông, ngược lại thích hợp kiến tạo âm trạch hơn, không thích hợp làm dương trạch, người bình thường sống ở đây trong một khoảng thời gian dài, nhất định sinh ra tâm tư bi quan chán đời, người tâm chí không kiên định thường sẽ sinh ra ý nghĩ muốn tự sát!”

“Có lẽ đây cũng là lý do vì sao Tào Văn có biệt thự tốt như vậy, nhưng chưa bao giờ ở đây!”

“Tuy nhiên ở đây đối với ta mà nói, lại là nơi tuyệt vời để chế tạo võ đường tu luyện!”

Diệp Trần lại đi ngắm nhìn xung quanh biệt thự một vòng, càng xem càng cảm thấy thích, nếu như không phải Lâm Tiêu Tiêu còn ở đây, hắn sợ rằng đã không nhịn được bắt đầu thi pháp bày trận.

Lâm Tiêu Tiêu đi dạo một lúc, đột nhiên nhận được một cú điện thoại, chắc là người trong nhà đang thúc giục cô ta trở về.

“Anh Diệp Trần, sau này em có thể thường xuyên đến đây tìm anh chơi không?”

Trước khi Lâm Tiêu Tiêu đi, vẻ mặt mong đợi nhìn qua Diệp Trần mở miệng nói.

Diệp Trần mỉm cười,

“Đương nhiên có thể! Tuy niên em phải nhớ, đây là bí mật của chúng ta, em đừng nói ra cho người khác biết là được rồi!”

“Ừm!”

Lâm Tiêu Tiêu nặng nề gật một cái, lưu luốn không rời ở trong lương đình chụp ảnh, sau đó mới rời khỏi.

Lâm Tiêu Tiêu vừa đi, Diệp Trần trực tiếp khóa trái cửa sắt lại, sau đó trở lại trong sân một lần nữa, bắt đầu dốc lòng tính toán.

Chế tạo võ đường tu luyện, tuyệt đối không phỉa là một chuyện đơn giản, phải căn cư phương vị ở nơi này, hoàn cảnh xung quanh, và phân bố linh khí, lựa chọn một loại trận pháp nào đó thích hợp, như vậy mới có thể phát huy hoàn toàn ra ưu thế.

“Ở đây linh khí nồng đậm, tuy rằng xa xa không cách nào đánh đồng với Tu Chân giới, nhưng là nơi có địa thế rộng rãi, có thể mượn nhờ lực lượng ngôi sao trên trời…Ở đay là phía đông, ngôi sao đối ứng chắc là Thanh Long Thất Túc!”

“Có! lấy Thanh Long đại trận làm chủ trận, sau đó lại lấy Tụ Linh trận, Hóa Linh trận, Sinh Linh trận, các loại trận pháp cỡ nhỏ hộ giúp đỡ, tất nhiên có thể phát ưu thế ở đây tới mức mạnh nhất!”

Nghĩ đến đây, lấy tâm cảnh của Diệp Trần bây giờ, cũng không thể không kích động một chút, đôi mắt trở nên nóng bỏng.

Chỉ cần có thể đạt đươc hiệu quả như hắn dự tính, chắc là có thể đủ để cho hắn tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ, còn về sau khi Trúc Cơ, bây giờ còn không phải là vấn đề mà hắn phải cân nhắc.

Tuy rằng ý nghĩ là tốt đẹp, thế nhưng ngay sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Loại trận pháp cỡ nhỏ như Tụ Linh trận, Hóa Linh trận, đối với Diệp Trần bây giờ trên tay cầm một tỷ mà nói, cũng không tính rất khó khăn, mặc dù không có linh thạch, lại có thể dùng ngọc thạch cực phẩm đến thay thế, hiệu quả cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Thế nhưng Thanh Long đại trận kia, khó khăn rất nhiều, không nói những thứ khác, vật quan trọng nhất mà Thanh Long đại trận cần chính là Thanh Long Chi Hồn!

Bây giờ trái đất ở vào thời đại mạt pháp, Linh thú đã sớm tuyệt tích, hắn đi chỗ nào để tìm ra long hồn đây?

Càng nghĩ, từ đầu đến cuối không thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, Diệp Trần đành phải lắc đầu, quyết định việc này tạm thời để sang một bên.

“Ý tưởng về Thanh Long đại trận quá to lớn, cho dù có thể tìm tới Thanh Long Chi Hồn kia, sợ rằng chỉ những cái vật liệu phụ khác, tài lực của ta bây giờ đều không thể chống đỡ nổi, hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể chế tạo ra trận pháp cỡ nhỏ như Tụ Linh trận, Sinh Linh trận…mà thôi, cung cấp cho việc tu luyện của ta bây giờ, còn về những chuyện khác, chỉ có thể vừa làm vừa nghĩ…”

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần không còn suy nghĩ lung tung nữa, đi thẳng tới lương đình trong viện, tiện tay điểm vài cái, đã bố trí một cái cấm chế phòng ngự đơn giản nhất ở Tu Chân giới, sau đó ngồi xếp bằng ở trong lương đình, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Mãi cho đến ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, Diệp Trần mới tỉnh dậy từ trong trạng thái tu luyện.

“Thở ra!”

Trong miệng phun ra một ngụm khí bẩn, Diệp Trần cũng từ dưới đất nhảy lên một cái, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng.

Cho dù linh khí ở đây, đã vượt xa so với nơi khác, dày đặc hơn rất nhiều, nhưng đối với tu vi của Diệp Trần bây giờ mà nói, vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc, tu luyện suốt cả đêm, bất quá cũng chỉ mới miễn cưỡng bước vào Luyện Khí tầng bốn trung kỳ mà thôi.

Thôn Thiên Thần Công mặc dù là công pháp tuyệt thế, nhưng đôi với mức độ linh khí dày đặc yêu cầu rất hà khắc, cứ theo tình huống này đến xem, căn bản không đủ để hắn đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng năm.

“Xem ra ta cần nhanh chóng bố trí trận pháp cỡ nhỏ, còn về Thanh Long đại trận, nếu như thực sự không được, chỉ có thể lấy trận pháp khác ra để thay thế…”

Sau khi rời khỏi biệt thự, Diệp Trần không có đi cửa chính của tiểu khu, tìm một góc vắng vẻ nào đó, nhẩy qua hàng rào mà ra.

Bố trí trận pháp cỡ nhỏ, cần ngọc thạch cực phẩm, mà toàn bộ thành phố Vân Châu, nơi có ngọc thạch nổi danh nhất phải kể đến là Cổ Nguyệt trai.

Nhớ rõ trước đó, lúc Tào Văn giới thiệu các thế lực ở Vân Châu cho Diệp Trần, từng đề cập tới, ông chủ đằng sau Cổ Nguyệt trai, người xưng là Cổ đại sư, có vẻ như là một cao nhân Đạo gia.

Thế lực của vị Cổ đại sư này, tuy rằng xa xa không cách nào có thể so sánh với ba gia tộc lớn, nhưng vô luận là Tào gia, Đường gia còn là Lâm gia, cũng không dám tùy tiện đi đắc tội người này, cũng có thể coi là một nhân vật truyền kỳ ở Vân Châu.

Ra tiểu khu Tử Kinh Sơn, Diệp Trần tùy tiện gọi một chiếc xe taxi trên đường, hai mươi phút sau, đã đi tới Cổ Nguyệt trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK