Hai bên thềm đá trồng những cây quế già, bây giờ là giữa mùa thu, hương quế tỏa ra, gió thổi qua làm mùi thơm càng đậm thêm, như thấm vào lòng người. Lục Tông nhìn tiểu bánh bao trước mặt, hai búi tóc nhỏ được búi lại bằng hai sợi dây màu hồng nhạt đang bị gió thổi lên, phấp pha phấp phới. Lục Tông thấy nàng không hoạt bát nghịch ngợm như hồi trước, đầu nhỏ cúi xuống cực kì an tĩnh, lúc này hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt mập mạp của tiểu oa nhi, sau đó đặt tay lên bụng nhỏ mềm mại của nàng xoa nhẹ mấy cái.
Khương Lệnh Uyển sợ ngứa, liền cười ra tiếng, sau đó cắn môi tha thiết nhìn Lục Tông.
Tay Lục Tông dừng lại một chút nhưng không có thả ra, chỉ hỏi: “Còn đau không?”
Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu nhỏ. Nàng chỉ giả đau bụng, không phải đau thật.
Từ trước đến nay Lục Tông không biết dỗ dành người khác, huống chi đối phương chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi. Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nguyên nhân khiến nàng giận dỗi dường như có liên quan đến hắn. Lục Tông nhíu mày suy nghĩ một chút, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân, sau đó phảng phất nghĩ tới điều gì liền nói: “Một tháng nay huynh cùng cữu cữu đến Nghi Châu, có mang về ít đồ chơi nhỏ, trở về huynh sẽ lệnh người mang qua cho muội—— “
Khương Lệnh Uyển nghe xong liền ngẩng đầu, hai mắt mở to kinh ngạc nói: “Tông biểu ca đi Nghi Châu?”
“Ừm.” Lục Tông gật đầu. Người hắn kính trọng nhất chính là cữu cữu, sau này muốn cùng cữu cữu chinh chiến sa trường, nhưng tuổi hắn vẫn còn nhỏ, mà cữu cữu nói đợi đến khi hắn đủ mười bốn tuổi mới đưa hắn đến quân doanh. Mấy ngay nay hiếm khi thấy cữu cữu rảnh rỗi, tất nhiên hắn phải đi theo để học hỏi.
Vậy là nàng oan uổng hắn? Khương Lệnh Uyển ảo não không thôi.
Nàng nghĩ rằng hơn một tháng qua hắn không đến thăm nàng là do hắn nuốt lời, không ngờ là vì hắn đi xa nhà. Lấy tính cách của hắn, lúc về còn không quên mang lễ vật cho nàng, đủ để biết rằng hắn cũng đặt nàng trong lòng. Tuy là tình cảm biểu huynh muội nhưng hắn cũng không có quên. Khương Lệnh Uyển trong lòng cảm thấy ngọt ngào —— coi như nàng mới có bốn tuổi, Lục Tông vẫn rất quan tâm đến nàng.
Chỉ với một câu nói, khuôn mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn, đôi mắt to óng ánh như hai hòn bi, nghiêng đầu, đôi môi hồng phấn khẽ mở: “Vậy… Tông biểu ca chỉ mang quà cho Xán Xán thôi sao?”
Lục Tông thành thật “Còn có của Bảo Thiền.”
Lục Bảo Thiền là muội muội ruột của hắn, bây giờ hai người mới mất đi mẫu thân, tình cảm huynh muội lúc này là một thứ cực kì quý giá. Khương Lệnh Uyển dù là một người hẹp hòi cũng không dám cùng vị tiểu cô tử này tranh thủ tình cảm, ngược lại nàng còn cảm thấy Lục Tông là một người rất có tình cảm. Đừng nhìn thấy mặt hắn lạnh như băng mà lầm, hắn tuy vậy nhưng rất quan tâm đến người khác, trong đầu nhớ rất kĩ, tâm tư cũng khá tinh tế.
Khương Lệnh Uyển mừng tít mắt, một khuôn mặt bánh bao đang im lặng lúc này cười khanh khách như một kẻ đần độn, có chút không tự nhiên hơi di chuyển thân thể, đến gần khuôn mặt Lục Tông một chút. Hai mắt nàng nhìn Lục Tông rồi ôm lấy cổ hắn: “Xán Xán cho rằng Tông biểu ca nói xạo… Rõ ràng huynh đã đáp ứng sẽ đến thăm Xán Xán.”
Hai người rất gần nhau, Lục Tông dường như có thể ngửi thấy mùi sữa bên người tiểu bánh bao, thật khiến người ta dễ chịu.
Ma xui quỷ khiến, Lục Tông liền đưa tay ra nặn nặn khuôn mặt mập mập của nàng.
Khương Lệnh Uyển nhíu mày: “...” Tại sao Lục Tông cũng bắt đầu thích nắn mặt nàng? Nếu là lúc trước, ca ca Khương Dụ nắn mặt nàng, nàng nhất định là không chịu, nhưng lúc này trong lòng nàng lại tha thứ cho Lục Tông, hơn nữa hắn rất nhẹ tay, còn có chút thoải mái, lúc này mới để hắn tùy ý nắn. Trở thành tiểu oa nhi bốn tuổi, tính tình dường như cũng dễ chịu hơn, tâm tình không tốt tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Khương Lệnh Uyển cố ý “a ô” vài tiếng xong liền cắn vào ngón tay Lục Tông, sau đó theo bản năng nhìn hắn, nhãn châu* chuyển động, thấy vẻ mặt của hắn đặc biệt ôn hòa, lúc này mới thoảng thả ra, không dám dùng sức, cắn xong mới nhìn về phía Lục Tông cười ngây ngô.
*nhãn châu: con ngươi
Thật tốt.
Biến thành tiểu oa nhi thật tốt a.
Lão thái thái đi ở phía trước quay lại nhìn, thấy tiểu tôn nữ của mình chơi cùng Vinh Thế tử thật vui vẻ, lúc này mỉm cười nói: “Xán Xán của chúng ta đúng là hài tử được nhiều người yêu thích.”
Chu thị đi sau lão thái thái, thấy Lục Tông dắt tay nhỏ của nữ nhi, cận thận bước từng bậc thang, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Đoàn người ở Tương Nguyên tự thờ Phật, thức ăn dùng vào buổi trưa tất nhiên là đồ chay. Khương Lệnh Uyển thấy trong bát sứ nhỏ không có đồ ăn mặn liền không có khẩu vị, xới lên mấy cái chứ không muốn ăn. Nàng buông muỗng nhỏ, nghiêng đầu nhìn Chu thị: “Nương, Xán Xán muốn đi tìm Tông biểu ca.”
Hai người mới ở cùng nhau, đến giờ dùng cơm mới chịu quay về, bây giờ lại nhớ rồi?
Chu thị nói: “Tông biểu ca của con bây giờ đang dùng cơm, lát nữa nương dẫn con đi được không?”
Khương Lệnh Uyển quyệt miệng, có chút không vui. Tô Lương Thần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lão thái thái, dùng cơm xong vẫn rất im lặng. Nàng không phải hài tử kén ăn, ngoan ngoãn ăn xong bát cơm, nghe hai mẹ con Chu thị nói chuyện, mới điềm nhiên nói: “Mợ, để Lương Thần mang Uyển biểu muội đi tìm biểu ca.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong lời này lại không vui, ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thần, trong lòng thầm nói: Lục Tông từ khi nào trở thành biểu ca của nàng ta?
Lão thái thái cũng rất thích đứa nhỏ Lục Tông này, thấy tôn nữ của mình quấn quít người ta như vậy, hơn nữa hậu viện của Tương Nguyên tự cũng là nơi thanh tĩnh, hôm nay cũng ít người, chắc sẽ không xảy ra việc gì, liền nói với Chu thị: “Nếu Xán Xán đã thích Vinh Thế tử như vậy, thì để cho con bé tự mình đi tìm, phái thêm vài nha hoàn ma ma đi theo, sẽ không có việc gì.”
Chu thị rũ mắt, vẫn là không yên lòng, liền thả bát đũa của mình xuống tự mình đưa nữ nhi ra ngoài, Tô Lương Thần cũng đi theo.
“Uyển biểu muội, đi chậm chút, cận thận té.”
Tô Lương Thần chỉ lớn hơn Khương Lệnh Uyển một tuổi, bây giờ có lòng tốt nhắc nhở, giống như tỷ tỷ tốt rất yêu thương muội muội. Nàng thấy Khương Lệnh Uyển chạy nhanh, muốn kéo tay Khương Lệnh Uyển lại, tay vừa cầm đến, đã bị tiểu muội nhanh chóng rút ra. Tô Lương Thần biết tiểu nữ oa này đã bị Vệ Quốc công phủ chiều hư, chỉ thu tay về, ánh mắt rũ xuống thoáng lạnh lẽo, sau đó liền khôi phục dáng vẻ một hài tử hiểu chuyện, tiếp tục đi theo.
Khương Lệnh Uyển thật không có tình cảm gì đối với vị Lương Thần biểu tỷ này. Tuy rằng Tô Lương Thần đối xử với nàng rất thân thiện, nhưng lại tính toán chi li, trong lòng nhớ rất rõ những hành động kia. Kỳ thật Tô Lương Thần mới có năm tuổi, nói thẳng ra thì không nên có tâm tư với Lục Tông mới đúng, nhưng nàng vẫn có cảm giác gì đó rất kì lạ. Nếu đã thấy là lạ, nàng tất nhiên không thể cùng tiểu nữ oa năm tuổi giả vờ giả vịt, không thích chính là không thích, cũng không thể che giấu được. Làm cho nàng hiểu được mình không thích nàng, nếu là người thức thời, thì nên cách xa mình một chút.
Lúc này Phùng Hoài Viễn cùng Lục Tông mới dùng xong cơm chay, hai người người tản bộ tiêu cơm bên cạnh hồ sen sau hậu viện Tương Nguyên tự.
Phùng Hoài Viễn dáng người cao to, mà Lục Tông mới có mười tuổi, đứng bên cạnh Phùng Hoài Viễn, thật là có sự chênh lệch lớn. Tiểu thiếu niên có vầng trán cao, vẻ mặt tuy không có nhiều cảm xúc nhưng vẫn mơ hồ mang theo một chút nhu hòa. Phùng Hoài Viễn nghĩ đến tiểu nữ oa luôn quấn quít lấy Lục Tông, hắn biết nhân duyên của cháu trai xưa nay không tốt, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn được một tiểu cô nương yêu thích, không khỏi cảm thán: “Xán Xán dường như rất thích con, thật là ngạc nhiên.”
Lục Tông nhíu mày. Kỳ thực hắn cũng không hiểu vì sao tiểu bánh bao kia lại thích hắn.
Phùng Hoài Viễn nhớ lại khuôn mặt của nữ oa kia, mặt mày như vẽ, trắng trẻo như pho tượng ngọc, dường như nhớ đến cái gì, liền thấp giọng nói: “Xán Xán rất giống mẫu thân nàng khi còn bé, có điều Xán Xán hoạt bát hơn chút…” Hắn quay đầu nhìn Lục Tông: “Nếu con nhỏ lại vài tuổi, sau này hai đứa lớn lên, nói không chừng sẽ trở thành một đôi.”
Nói đến đây ánh mắt của hắn lại mềm đi mấy phần. Tình cảm thanh mai trúc mã là một thứ tình cảm rất đẹp.
Vậy mà lúc Phùng Hoài Viễn vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu thị đi tới. Chu thị dáng người thướt tha, mềm mại thanh thoát, nàng đang cúi đầu cười nói cùng nữ nhi, nụ cười như hoa làm Phùng Hoài Viễn nhìn đến ngây dại.
Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Lục Tông, lập tức chạy tới. Đôi chân ngắn đi tới bên người Lục Tông, ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Hoài Viễn hô lên: “Cữu cữu.” Sau đó bàn tay kéo áo Lục Tông nói: “Tông biểu ca, cùng Xán Xán đi bái Bồ Tát đi.”
Lúc nãy nàng chỉ lo cùng Lục Tông chơi đùa, đã quên bái Bồ Tát.
Nàng muốn cùng Lục Tông đi bái Bồ Tát.——
Vì cầu tử.