Mục lục
Ngô gia kiều thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kye

Beta: Mira

Khương Bách Nghiêu vừa vào phòng đã thấy nữ nhi của hắn đang cầm diều cười khúc khích, gò má dịu êm nụ cười xán lạn, tiểu nữ oa thiên chân vô tà. Khương Bách Nghiêu vươn tay chạm lên búi tóc của nữ nhi, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, nhìn Khương Bách Nghiêu cười ngọt ngào mềm mại kêu một tiếng: “Cha.”

Khương Bách Nghiêu gật đầu, môi mỏng khẽ mở: “Diều làm rất đẹp.”

Tất nhiên đẹp.

Khương Lệnh Uyển mặt đầy tự hào nói: “Đây là diều Tông biểu ca tự tay làm.”

Đương nhiên Khương Bách Nghiêu biết, vừa rồi gã sai vặt Vinh Vương phủ tới đây chính là cố ý muốn đưa tới hai con diều này. hắn biết thê tử rất yêu quý hài tử Lục Tông kia, mỗi lúc nhắc tới Lục Tông, nàng khen không hết lời, có điều những lời thê tử nói, hắn cũng rất tán thành —— Lục Tông cái gì cũng xuất sắc. Khương Bách Nghiêu ngồi xuống bên cạnh nữ nhi, tinh tế đánh giá hai con diều, thấy Lục Tông đối xử với nữ nhi rất tốt, trong lòng vui mừng, nhưng hôm nay hắn đến đây không phải để ý những chuyện này.

Khương Bách Nghiêu hắng giọng một cái, cẩn thận hỏi: “Xán Xán, mẹ con có nói cái gì… Mấy ngày nay, mẹ có nhắc tới cha không?”

Khương Lệnh Uyển nhìn dáng vẻ này của cha, suýt nữa cười thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn cố nín nhịn lại, lắc đầu nói: “không có. Nương không có nhắc tới cha.”

Nghe xong lời nữ nhi, ánh mắt Khương Bách Nghiêu nhất thời lộ vẻ thất vọng.

Khương Lệnh Uyển rất hiểu cha nàng, chuyện gì cũng không thể làm khó được hắn, nhưng chỉ cần chuyện có liên quan tới mẫu thân, hắn lại cứng cổ cứng đầu như một tên ngốc. không thể không nói, dáng vẻ ấy của cha thật đáng yêu, Khương Lệnh Uyển cong môi, nói: “Cha muốn mẫu thân không giận nữa đúng không?”

Nhìn đôi mắt sáng ngời của nữ nhi, Khương Bách Nghiêu nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Con có cách sao?”

Khương Lệnh Uyển chống cằm giả vờ trầm tư, lộ ra dáng vẻ một con quỷ nhỏ, sau mới nói: “Nếu đêm nay Xán Xán có thể thuyết phục nương trở về phòng ngủ với cha, vậy Xán Xán có lợi gì?”

Còn muốn lợi ích?

Khương Bách Nghiêu không nhịn được cười to, nhìn nữ nhi tuy còn nhỏ tuổi, thực chất chính là một quỷ tinh linh, hắn liền nói: “Xán Xán muốn cái gì cha cũng đồng ý với con.”

Khuôn mặt Khương Lệnh Uyển sáng ngời, nàng nở nụ cười, ôm lấy cánh tay của cha nói: “Được, cha đãđồng ý thì không được nuốt lời, sau này Xán Xán sẽ đòi lại.”

“Được.”

Tối hôm đó, Khương Bách Nghiêu tắm rửa xong liền ngồi trên giường chờ thê tử, mắt thấy sắp qua giờ Tuất, thê tử còn chưa trở về, trong lòng thật phiền muộn. hắn thật hồ đồ, Xán Xán mới có năm tuổi, làm sao có thể khuyên bảo thê tử cơ chứ? Giữa lúc Khương Bách Nghiêu chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, liền nghe nha hoàn bên ngoài nói: “Bẩm Quốc Công gia, phu nhân trở về.”

Khương Bách Nghiêu nghe xong mắt trợn tròn, sau đó vội vã đeo hài ngủ.

hắn vừa mới đứng lên, liền thấy thê tử mặc một thân áo ngủ sạch sẽ màu vàng nhạt hoa văn tứ hỉ như ý. Khương Bách Nghiêu vui mừng tiến lên ôm thê tử vào trong lòng: “A Cẩm.”

Bộ dáng này, cứ như hai người đã xa nhau mấy tháng.

Chu thị thật hết nói nổi, đã là cha của hai đứa nhỏ mà vẫn còn trẻ con như thế.

Nàng nhìn giường nhỏ, lạnh nhạt nói: “Quốc Công gia đang tính đi ngủ sao?”

Khương Bách Nghiêu thật oan ức: “Ta tưởng hôm nay nàng lại ngủ cùng Xán Xán?” Lời vừa nói xong, Khương Bách Nghiêu lập tức ôm chặt thân thể mềm mại của thê tử, ôn nhu nói: “A Cẩm, nàng đừng tức giận vi phu có được không?”

Qua mấy ngày, Chu thị nào còn tức giận? Chỉ là khi nghĩ đến Thẩm Như Ý kia, trong lòng liền có chút hoảng hốt, nàng cũng không phải là nữ nhân không biết lí lẽ, hai tay ôm lấy eo phu quân, Chu thị nói: “Trải qua chuyện này, khi chăm sóc Xán Xán thiếp đã nghĩ, sau này khi chọn phu quân cho Xán Xán, nhất định không được chọn người quá đẹp, đỡ lo người khác mơ tưởng.”

Thấy thê tử không tức giận, Khương Bách Nghiêu thật vui vẻ a, nghe thê tử nói xong, hắn lại nói: “Tính tình Xán Xán, dáng dấp không đẹp sao có thể lọt vào mắt con bé?”

“Điều này cũng đúng.” Chu thị lẩm bẩm. Nữ nhi nàng quá mức để ý xấu đẹp, sau này chọn phu quân, chắc chắn phải đánh giá gia thế, phẩm chất, còn có cả mặt mũi nữa. Điều này quả thực không thể làm người khác bớt lo.

Chu thị nhớ đến việc ban ngày nàng cùng lão thái thái nói chuyện, nhân tiện nói: “Chuyện này Nhị đệ quá hồ đồ, nhưng Thẩm Như Ý kia lòng dạ cũng thật độc ác, nghe nói khi nàng trở về liền lệnh cho nha hoàn lấy thuốc, xử lí ngay hài tử trong bụng, dáng vẻ đó… Sợ rằng nàng rất hận Vệ Quốc Công phủ chúng ta.” Chu thị là thân nữ nhân, tất nhiên hiểu được đạo lí khó chọc nhất trên đời chính là nữ nhân, một khi nữ nhân nổi lên tâm địa độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Khương Bách Nghiêu an ủi: “Nàng yên tâm, mọi việc có ta.”

“Ân. Nhưng hôm nay lão thái thái đã nói, không thể tiếp tục để Nhị đệ như thế, phải cố gắng tìm một nữ nhân khác quản hắn. Từ thị rời đi nửa năm, nếu chi thứ hai không có nữ chủ nhân tiếp quản, không biết còn rối loạn đến dạng gì nữa.”

Khương Bách Nghiêu cúi người hôn lên gò má thê tử, nhu tình nói: “Cực khổ cho nàng.”

Chu thị có chút oán trách hắn, nói: “Quốc Công gia chàng cũng an phận một chút, lúc nào cũng làm thiếp lo lắng.”

Khương Bách Nghiêu rất biết nghe lời gật đầu: “Được, cái gì cũng nghe theo phu nhân.”

·

Khương Lệnh Uyển có hai cái diều, tất nhiên rất nóng lòng muốn đi thả diều, chỉ tiếc không phải ngày nào Lục Tông cũng rảnh rỗi. Khương Dụ biết rõ tâm tư muội muội, hắn biết muội muội rất thích vị Tông biểu ca này, mỗi lần Lục Tông đến quý phủ chơi, muội muội đối xử với Lục Tông còn tốt hơn hắn. Điều này làm cho Khương Dụ xưa nay rất yêu thích muội muội cũng có chút ghen tị, bây giờ thấy muội muội muốn đi chơi diều, khuôn mặt nhỏ liền xán tới nói: “Xán Xán, để ca ca dẫn muội đi chơi diều.”

Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn ca ca, suy nghĩ một chút liền gật đầu.

Lần này đi với ca ca, lần sau đi cùng Lục Tông. Khương Lệnh Uyển nghĩ vậy.

Hôm nay khí trời rất tốt, Khương Lệnh Uyển được Chu thị cho phép, cùng Khương Dụ lên xe ngựa rời phủ, trước tiên đến Lung Linh trai mua bánh ngọt, sau đó đi đến bãi cỏ bên bờ kênh đào bảo vệ thành gần hồ nước chơi diều.

Hôm nay Khương Lệnh Uyển chỉ mang theo diều cá chép Lục Tông đưa cho nàng, còn diều con heo mập kia ---- nàng thấy nó thật khó coi, xấu hổ không dám mang đến.

Khương Dụ nhìn muội muội ôm diều như bảo bối, thuận miệng nói: “Để huynh thả cho.”

Khương Lệnh Uyển giơ cao diều lên, không cho.

Nhìn hành động bá đạo của muội muội, Khương Dụ chỉ có thể hậm hực thu tay về.

Ai, nếu còn tiếp tục như vậy, vị trí của hắn trong lòng muội muội còn không bằng Lục Tông.

Tuy trong lòng Khương Dụ sốt ruột, nhưng hắn chỉ là một hài tử, tiếp theo bồi muội muội chơi diều, liền đem chuyện kia quên sạch sành sanh.

nói thật, dung mạo Khương Dụ không tệ, dung mạo cha mẹ đều rất đẹp, nhi tử sinh ra tất nhiên khôngthua kém ai. Bây giờ Khương Dụ mới có mười tuổi, đã có được vóc dáng cao gầy, gương mặt trắng nõn tuấn tú có chút trẻ con, nét trẻ con chưa hết, một đôi mắt to lấp lánh có thần, vừa nhìn liền biết là mộtngười hay nghịch ngợm thích gây sự. Nhưng nghịch ngợm như thế nào đi nữa, hắn cũng bao che muội muội vô cùng, chỉ cần có người bắt nạt muội muội của hắn, Khương Dụ lập tức dùng nắm đấm hầu hạ.

Về điểm này, Khương Dụ cùng biểu muội Trung dũng Hầu phủ Tiết Tranh có cùng lập trường.

“Ca ca, diều bay lên rồi!”

âm thanh tiểu nữ oa nhảy nhót vang lên như chuông bạc, giòn tan, vừa nghe cũng có thể cảm nhận được vui sướng của nàng, thoải mái không thôi.

Khương Lệnh Uyển từ nhỏ đã hoạt bát, bây giờ trở thành tiểu nữ oa một lần nữa, lại nửa năm quen thuộc với những tháng ngày trẻ con, tất nhiên lại nhảy lên. Bây giờ nhìn diều bay cao trên bầu trời, diều cá chép to tinh xảo bay trên bầu trời xanh thẳm, thật là đẹp.

Khương Lệnh Uyển nhìn muội muội của mình, trong lòng nghĩ: Cả đời này hắn phải làm cho muội muội thật vui vẻ, không để bất kì ai bắt nạt nàng.

Giữa lúc diều Khương Lệnh Uyển bay thẳng lên trời cao, một diều con bướm không biết từ chỗ nào bay ra, lập tức cuốn vào diều cá chép, đụng vào nhau, cả hai diều cùng rơi xuống.

Khương Lệnh Uyển ném tay cầm gỗ trong tay, “thịch thịch thịch” chạy đi kiếm diều.

Khương Dụ chạy theo, nha hoàn cùng gã sai vặt cũng vội vàng đuổi theo phía sau.

Khương Lệnh Uyển thấy diều rơi trên cỏ, muốn đến nhặt, nàng giương mắt nhìn người đến cách đó không xa, đôi mắt ngẩn ra.

Là Chu Lâm Lang.

Có điều, ngoài Chu Lâm Lang, bên cạnh nàng còn có hai người nữa.

Tiểu nữ oa một thân váy mềm mại màu đỏ có thêu hoa hải đường trước ngực, cao gần bằng Chu Lâm Lang, da trắng nõn nà, một đôi mắt hạnh to, giữa hai lông mày có chút khí tức nuông chiều, trên tay nàng cầm một tay cầm gỗ, diều con bướm kia chính là của nàng. Khương Lệnh Uyển đương nhiên nhận ra tiểu nữ oa này, chính là tỷ muội tốt của Chu Lâm Lang, Tạ Tinh Tinh.

Còn một người khác, tiểu thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện…

Khương Lệnh Uyển vừa nhìn thấy tiểu thiếu niên liền ngẩn người, tiểu thiếu niên không phải người nào khác, mà chính là nhị tỷ phu sau này của nàng—— Tạ Trí Thanh.

Tạ Trí Thanh cùng Tạ Tinh Tinh là anh em ruột, nhưng tính cách không giống nhau.

Kiếp trước, Khương Lệnh Uyển coi như là một người có được muôn vàn sủng ái, nhưng Tạ Tinh Tinh này chỉ có hơn chứ không kém. không biết có phải do nàng và Chu Lâm Lang không hợp nhau hay không, nàng cùng Tạ Tinh Tinh cũng không thích nhau cho lắm. Điều này cũng thật đúng ý Chu Lâm Lang

Tạ Tinh Tinh sai nha hoàn phía sau nhặt diều con bướm lên, nhìn huynh muội họ Khương trước mặt, một đôi mắt linh động đánh giá Khương Lệnh Uyển, tuổi còn nhỏ đã có bộ dáng ương ngạnh, nàng nâng cao cằm, nói: “Còn tưởng là ai, nguyên lai là tiểu mập mạp Vệ Quốc Công phủ… Khương Lệnh Uyển, ta thấy ngươi lại mập thêm một vòng, nếu sau này lớn lên lại mập nữa, đường cũng không cần đi, chỉ cần lăn là được…”

Tạ Tinh Tinh cười to, nghiêng đầu nhìn biểu tỷ Chu Lâm Lang nói: “Lâm Lang, ngươi thấy có đúng không? Còn nói hai người các ngươi là biểu tỷ muội, ngươi gầy đẹp như thế, sao nàng ta lại mập như vậy?”

Tạ Trí Thanh đứng một bên thấy lời nói muội muội có chút quá đáng, liền nhắc nhở: “Tinh Tinh, còn không mau xin lỗi.”

Tạ Trí Thanh và Khương Dụ học cùng trường, bây giờ nhìn thấy tiểu nữ oa mập mạp đáng yêu đứng cạnh Khương Dụ, liền biết đây là muội muội Khương Dụ cả ngày nhắc tới, nhũ danh gọi là Xán Xán. Tiểu nữ oa này tuy hơi mập một chút, nhưng tuổi còn nhỏ, hơi mập mới đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt nhỏnhắn mập mập, làm người ta vừa nhìn liền yêu thích không thôi.

rõ ràng được người gặp người thích.

Tạ Tinh Tinh bị đại gia đình nuông chiều quá mức, tất nhiên sẽ không nghe lời Tạ Trí Thanh, quệt miệng nói: “Muội không làm, hơn nữa muội chỉ nói sự thật…” nói xong liền hướng phía Khương Lệnh Uyển làm mặt quỷ, gằn từng chữ: “Mập mạp, xấu xí!”

Khương Lệnh Uyển là người sĩ diện, bây giờ là một tiểu nữ oa, hơi mập một chút cũng không sao, nhưng nàng không thể chịu được việc người khác chê nàng xấu.

Lại nói nàng chỉ mới năm tuổi, mập mạp, cũng có thể nhìn ra sau này chính là một đại mĩ nhân a, mặc kệ như thế nào cũng không thể ghép với chữ “xấu”. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Khương Lệnh Uyển phồng lên, trừng hai con mắt tròn vo, quai hàm tức giận, đang muốn phát tác, đúng lúc Khương Dụ đứng bên cạnh nhanh hơn nàng một bước, trực tiếp vén tay áo đi lên.

Tạ Tinh Tinh vội trốn phía sau Tạ Trí Thanh, nói: “Khương Dụ, ngươi đừng có mà bắt nạt người khác.”

Khương Dụ ghét nhất là người khác bắt nạt muội muội của hắn, ngày thường tuy hắn hay gây rắc rối, nhưng xưa nay chưa từng bắt nạt nữ hài tử, nhưng hôm nay Tạ Tinh Tinh thật là quá đáng, làm hắnnhịn không được. Khương Dụ tiến lên, nhìn Tạ Trí Thanh văn nhược che chở Tạ Tinh Tinh trước mắt, tuổi còn nhỏ đã rất lịch sự văn nhã, nhìn Khương Dụ nói: “Khương Dụ, chuyện này là do muội muội ta có lỗi trước, ta thay muội muội xin lỗi Xán Xán được không?”

Khương Dụ nổi giận không kìm chế được, sao có thể nghe lọt lời của Tạ Trí Thanh, vội hét lên: “Xán Xán ngươi cũng có thể gọi!”

Lúc trước Chu Lâm Lang không thể từ chối Tạ Tinh Tinh, mới không có cách nào khác cùng nàng đi chơi diều. không ngờ lại gặp Khương Lệnh Uyển. hiện nay Chu Lâm Lang thấy Khương Lệnh Uyển tức đến đỏ mặt, trong lòng bỗng chốc thật thoải mái, khóe miệng hơi cong, lặng lặng đứng nhìn đôi huynh muội gây sự, không có ý tứ muốn khuyên giải.

Tuy Tạ Trí Thanh bằng tuổi Khương Dụ, nhưng xưa nay hắn luôn là học sinh ngoan ngoãn trong học đường, làm gì có khí lực lớn như Khương Dụ? Bây giờ Khương Dụ đẩy mạnh như vậy, toàn bộ thân thể đổ về phía sau, Tạ Tinh Tinh trốn sau lưng hắn cũng bị mất thăng bằng, mạnh mẽ ngã vào người Chu Lâm Lang đang đứng một bên.

Nhất thời hai tiểu nữ oa ngã chồng lên mặt đất.

Tạ Tinh Tinh còn đỡ, ngã lên người Chu Lâm Lang, thảm nhất chính là Chu Lâm Lang, khuôn mặt nhỏ bị Tạ Tinh Tinh đè bên dưới, hiển nhiên còn chưa hồi hồn. Sau đó Chu Lâm Lang cảm thấy có gì đó là lạ, theo bản năng sờ sờ miệng mình, nhìn lòng bàn tay toàn là máu, bình tĩnh hờ hững xưa nay đều bay đihết, nàng sợ hốt hoảng, không nhịn được “Oa” một tiếng khóc to lên.

Nghe được tiếng khóc, Khương Lệnh Uyển sợ hết hồn, vội vã chạy đến nhìn Chu Lâm Lang.

Thấy nàng được hai nha hoàn đỡ dậy, lòng bàn tay cùng mép môi toàn là máu, đây không phải điều quan trọng nhất, trọng yếu chính là —— trên đôi hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết của Chu Lâm Lang, bây giờ thiếu mất một răng cửa, thật dễ nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK