Sau khi nàng và Lục Tông bái tế Bồ Tát xong, lúc này mới nắm lấy tay hắn đi về phía ao phóng sinh. Nước trong ao gợn sóng từng làn từng làn nhỏ, hai bên bờ trồng hoa cẩm tú màu đỏ, đong đưa trong gió vô cùng đẹp mắt. Khương Lệnh Uyển hai tay chống cằm nhìn đàn cá bơi trong nước, Lục Tông ở một bên vẫn không nói lời nào, nhưng mỗi lần nàng nhảy lên hắn sẽ lập tức che chở tránh cho nàng không bị ngã đau.
Khương Lệnh Uyển nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong ao, gương mặt nàng non nớt tròn tròn nhiều thịt thật giống như một cái bánh bao, còn Lục Tông, hắn vẫn tuấn tú như trước.
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện trừ Đào ma ma ra thì không có ai khác.
Tô Lương Thần cũng không theo tới.
Khương Lệnh Uyển nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tô Lương Thần dù sao tuổi còn nhỏ, cứ dính sát như vậy cũng khiến nàng cảm thấy phiền. Chỉ là suy nghĩ kỹ cũng thấy, Tô Lương Thần tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo lại không tồi, vẻ mặt rất nhu hòa, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn mềm mại, gò má hơi có chút mập mập trẻ con, thêm cả nụ cười thuận theo, rất khiến người khác yêu thích.
Vậy Lục tông thì sao?
Khương Lệnh uyển chếch mắt liếc nhìn hắn, tay nhỏ lôi kéo ống áo của Lục Tông.
Y phục của Lục Tông hình thức tuy đơn giản, nhưng vật liệu lại là thượng hạng, sờ rất thoải mái. Đời trước tuy rằng nàng không giúp Lục Tông may bất kỳ thứ gì nhưng thời điểm nàng và hắn mới vừa kết hôn, thấy hắn ăn mặc rất tùy ý, căn bản không chú ý tới xiêm y của mình như thế nào, chỉ cần sạch sẽ thoải mái là được, hắn dù sao cũng là phu quân của nàng, nàng là một người coi trọng mặt mũi, phu quân của mình dung mạo và khí chất đều tốt như vậy, đương nhiên không thể lãng phí, nàng liền cho người đến tiệm xiêm y được các vị công tử thích nhất Trấn thành làm một bộ xiêm y theo số đo của hắn. Chỉ là xiêm y tuy đẹp nhưng bạc cũng tốn rất nhiều, có người nói bạc mà nàng dùng để mua xiêm y trong một tháng cho Lục Tông bằng với hai năm chi tiêu trong phủ.
Lúc đó nàng và Lục Tông tuy đã là phu thê, cũng đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng chung quy vẫn có chút không quen. Lại nói, Lục Tông tuy rằng đối tốt với nàng, nhưng ở trước mặt mọi người, chỉ cần mặt hắn trầm xuống thì đúng là rất đáng sợ. Lần đầu tiên nàng tiêu nhiều bạc như vậy, vị Phan trắc phi kia cũng bị nàng làm cho sợ trắng mặt, cuối cùng cũng không có cách nào, chỉ nơm nớp lo lắng nói chuyện này cho Lục Tông.
Vậy mà Lục Tông chỉ tươi cười, còn khen nàng thật tinh mắt.
Khương Lệnh Uyển là một người vô cùng thích hư vinh, được Lục Tông khen như vậy, nhất thời cái đuôi có thể vểnh lên tận trời, sau đó cười khanh khách nằm trong lòng Lục Tông chỉ cho hắn nên phối hợp xiêm y như thế nào, còn hắn thì chỉ ôm nàng, lẳng lặng nghe nàng nói, mặt mày nhu hòa, vô cùng sủng nịnh nhìn nàng.
Nói tới cũng kỳ quái, trước đây Lục Tông đối tốt với nàng nàng lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, bây giờ trở lúc nàng mười bốn tuổi, mỗi khi nhìn Lục Tông, nàng luôn nhịn không được nhớ lại quãng thời gian hắn đối tốt với nàng. Chỉ là nàng cũng hiểu được hắn đối với bản thân không có loại tình cảm giữa nam và nữ, không giống như cha và nương cùng yêu thương lẫn nhau, luôn suy nghĩ cho đối phương. Nàng chỉ vì muốn tiếp tục chiếm lấy sự nuông chiều của Lục Tông dành cho nàng. Ai lại không muốn được sủng ái chứ? Huống hồ bây giờ nàng cảm thấy bản thân đối với Lục tông đã đủ tốt.
Lục Tông thấy mày của bánh bao nhỏ nhíu quá chặt, mới hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
Khương Lệnh Uyển giang tay ra ôm lấy cánh tay của Lục Tông, giống như một cái bánh bao nhỏ dính lên người. Nàng muốn mở miệng hỏi một chút ấn tượng của Lục Tông đối với Tô Lương Thần như thế nào, nhưng lời đến miệng lại không hỏi ra được.
Đây căn bản không phải tác phong của nàng.
Đời trước nàng không làm tận trách nhiệm của thê tử, nhưng cũng sẽ không hoài nghi Lục Tông lung tung. Hai con mắt của Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên sáng lên trong chớp mắt, nàng ngẩng đầu ra hiệu cho Lục Tông hạ thấp đầu xuống.
Lục Tông tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng cực kì phối hợp khom lưng xuống.
Khương Lệnh uyển buông cánh tay nhỏ đang ôm Lục Tông ra, tay phải trực tiếp bò vào trong cổ áo của hắn, tìm thấy da thịt ấm áp.
Vẻ mặt Lục Tông rốt cuộc có biến hóa, đôi mắt nhìn bánh bao nhỏ trước mặt này, không biết là nàng muốn làm gì.
Khương Lệnh Uyển loan môi cười, âm sắc mềm mại nói: “Tìm thấy rồi.”
Nàng từ trong cổ áo Lục Tông lấy ra một miếng dương chi ngọc bội, tay nhỏ sờ sờ, sau đó nhìn Lục Tông nói, “Tông biểu ca, Xán Xán muốn cái này.”
Lục Tông ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhìn nàng.
Ngọc bội này là miếng ngọc hắn đeo từ nhỏ, rất ít người biết.
Khương Lệnh Uyển biết ý nghĩa của khối ngọc bội này đối với Lục tông, bằng quan hệ hiện tại giữa nàng và Lục Tông, hắn sẽ không cho nàng khối ngọc bội này, nhưng nàng lại muốn thử một chút. Nàng vuốt ve ngọc bội không buông, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Lục tông, mở miệng nói: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn.”
Trước đây nàng muốn, hắn cũng cho.
Còn bây giờ thì sao?
Khương Lệnh Uyển tha thiết mong chờ, ánh mắt giống như khi nàng muốn ăn đồ ăn vặt mà mình thích vậy, trông mà thèm.
Đào ma ma cố ý đi theo Lục tiểu thư, Vinh Thế tử tuy rằng thận trọng nhưng chung quy cũng chỉ mới mười tuổi, mang theo Lục tiểu thư chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, lúc này nghe thấy hai vị tiểu chủ tử nói chuyện. Nàng nhìn Vinh Thế tử vô cùng chăm sóc Lục tiểu thư như vậy, đúng là một vị biểu ca tốt thương yêu muội muội, lúc này Lục tiểu thư lại nhìn chăm chăm vào ngọc bội của Vinh thế tử, Đào ma ma vội vã chạy tới ôm lấy Lục tiểu thư, ôn nhu dỗ dành: “Lục tiểu thư ngoan, lát nữa nô tỳ cho ngài một khối ngọc bội khác đẹp hơn có được hay không?”
Lục tiểu thư là tiểu tổ tông Vệ Quốc Công phủ, muốn loại ngọc bội nào mà lại không có, hơn nữa Lục cô nương tuổi còn nhỏ đã thích chưng diện, ngày thường những thứ ngọc bội xinh đẹp kia cũng không chịu đeo, chỉ thích vòng cổ dây chuyền. Tiểu hài tử luôn yêu thích những thứ rực rỡ óng ánh.
Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông một chút, thất lạc hạ mắt xuống, sau đó ôm lấy cổ Đào ma ma, xoay người dúi đầu vào bả vai Đào ma ma, lầm bầm nói: “Đào ma ma, Xán Xán muốn mẫu thân.”
Nghĩ là Lục tiểu thư đã chơi mệt rồi, Đào ma ma ôm nàng lên một chút, nhìn Lục Tông cười nói: “Vinh Thế tử, vậy nô tỳ mang Lục tiểu thư đi tìm phu nhân trước.”
Lục Tông nhìn Đào ma ma ôm người đi mất, đáy mắt đăm chiêu nhìn ngọc bội đang đeo trước ngực, sau đó lại bỏ vào trong cổ áo.
Khương Lệnh Uyển trở về tìm Chu thị, phát hiện hôm nay An Vương phi cũng dắt theo nhi nữ đến Tương Nguyện tự cầu phúc, trang phục của An Vương phi vẫn phú quý xa hoa như trước, đeo vàng đeo bạc, chỉ lo người khác không biết An Vương đối tốt với nàng biết bao nhiêu, nhưng khuôn mặt này, cũng vẫn xinh đẹp không khác gì trước kia, xinh đẹp đến lộ liễu.
Ngay tới cả Chu Lâm Lang bên cạnh nàng cũng như vậy, khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển rất dịu ngoan gọi một tiếng biểu muội.
Nhìn hai mẹ con nhà này, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy đau đầu, hơn nữa lúc nãy nàng còn giận dỗi với Lục Tông, thời điểm như vậy muốn qua loa cũng không thể qua loa được.
Thấy vẻ mặt mệt mỏi của nữ nhi, Chu thị nghĩ chắc là chơi mệt rồi, giang tay ôm lấy nữ nhi trong lòng Đào ma ma.
An Vương phi thấy Khương Lệnh Uyển trong ngực Chu thị, không khỏi nhíu mày lại, càng cảm thấy cục bột được nuông chiều từ nhỏ này làm sao có thể bằng được một sợi tóc của nữ nhi nhà nàng, xem coi, một chút giáo dưỡng cũng không có.
Mẹ con An Vương phi không thích Khương lệnh Uyển, nhưng lại có người vô cùng yêu thích vị tiểu biểu muội này.
Bên cạnh An vương phi là một vị tiểu công tử mặc một thân xiêm y màu xanh ngọc, không ai khác chính là con trai trưởng của An Vương phủ, Chu Quý Hành.
Chu Quý Hành không giống như mẫu thân và muội muội của hắn, ánh mắt hắn nhìn Khương Lệnh Uyển giống như là chó con nhìn thấy bánh bao thịt vậy, đôi mắt nhất thời liền sáng đến chói mắt.
Vào những ngày lễ tết, mấy hài tử cùng tụ hội lại với nhau, Khương Lệnh Uyển có được vẻ ngây thơ đáng yêu, đương nhiên là có rất nhiều tiểu biểu ca yêu thích nàng, nhưng có thể thân cận với Khương Lệnh Uyển nhất cũng chỉ có hai, một là Chu Quý Hành bảy tuổi, mà người còn lại, không ai khác ngoài Tiết Vanh năm tuổi.
Đừng coi thường số tuổi của Tiết Vanh, nếu nói về tranh sủng, Chu Quý Hành hoàn toàn không phải địch thủ của hắn, mỗi lần hai người đi theo phía sau tiểu biểu muội, bộ dạng đáng yêu trắng trẻo, khả năng làm nũng bán manh thì khỏi phải nói, truyệt đối chiếm đệ nhất.
Hôm nay Tiết Vanh không có ở đây, Chu Quý Hành nhìn tiểu biểu muội đáng yêu đang ở trong lòng mẫu thân nàng, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại yên tĩnh. Dáng vẻ Chu Quý Hành mi thanh mục tú, lúc hắn cười lên, khóe miệng còn mang theo hai hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến người ta cảm thấy vô cùng rạng rỡ ấm áp.
Khương Lệnh Uyển thấy Chu Quý Hành đang nhìn nàng, đầu nhỏ lập tức hơi co lại.
Người nàng không muốn gặp, một người hai người hôm nay đều tới cả.
Nàng biết Chu Quý Hành yêu quý nàng.
Trí nhớ ủa nàng không tốt, đào hoa đời trước khiến nàng nhớ rõ cũng chỉ có ba đóa, một là công tử tài hoa của Trấn thành Tạ Trí Thanh, hai người khác đều là trúc mã lớn lên cùng nàng, một người nàng coi là tỷ muội tốt, Tiết Vanh, còn người cuối cùng, chính là tiểu công tử Chu Quý Hành An Vuong phủ, tuổi còn nhỏ nhưng đã vô cùng hào hoa phong nhã.
Sau khi Tạ Trí Thanh được giải nguyên hắn liền cưới Khương Lệnh Dung, thành tỷ phu của nàng, Tiết Vanh thì sống chết dính chặt lấy nàng, bán manh làm nũng, nhưng đến cuối cùng nàng cũng không thể bỏ qua lằn ranh trong lòng mà tiếp nhận hắn, cả đời này chỉ có thể xem hắn như tỷ muội.
Chu Quý Hành chỗ nào cũng tốt, là công tử số một số hai Trấn thành, gia thế nhân phẩm gương mặt mọi thứ đều tốt, chỉ là bởi vì hắn có mẫu thân là An Vương phi và muội muội là Chu Lâm Lang, đánh chết nàng cũng không gả cho hắn.
Chỉ là ——
Nàng bởi vì muốn đối nghịch với Chu Lâm Lang mà khi còn trẻ không hiểu chuyện, từng đùa bỡn cảm tình của tiểu công tử ngây thơ người ta… Cho tới mãi về sau, mỗi khi nàng vừa nhắc tới Chu Quý Hành, Lục Tông liền dùng biện pháp xấu hổ kia để phạt nàng đến nơi đến chốn.