Lục Tông ôm người đến bên cạnh cái giếng, múc nước, nhấn bàn tay nhỏ của Khương Lệnh Uyển vào thùng gỗ, ngâm tay trong nước giếng lạnh lẽo.
Khương Lệnh Uyển bị Lục Tông ôm vào trong ngực, chóp mũi tràn đầy mùi thuốc trên người Lục Tông. Bị ngâm nước lạnh, sự đau đớn từ mấy ngón tay xác thực đã giảm đi rất nhiều, nàng cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang ngâm trong nước, mắt trợn tròn.
Tuy Lục Tông mới mười tuổi, ngón tay cũng lớn hơn của nàng rất nhiều, hơn nữa lại rất thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, rất đẹp.
Nếu vừa nãy nàng còn thấy không thoải mái, vậy bây giờ nàng lại chẳng thể nào tức giận nổi với Lục Tông. Như Lục Bảo Thiền đã nói, đây là tính tình của hắn. Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn Lục Tông, châu hoa trên hai búi tóc sượt qua khuôn mặt trắng nõn của hắn, hai người ôm nhau quá chặt, nhưng bởi vì là hài tử nên không có điểm gì không thích hợp. Nàng thấy mày kiếm Lục Tông cau lại, bộ dáng nghiêm túc, lúc này mới hỏi: “Tông biểu ca, tại sao huynh lại đem ngọc bội tặng cho Xán Xán?”
Trước đây rõ ràng hắn không chịu.
Lục Tông thấy tiểu bánh bao trong ngực không khóc không nháo, biết nàng đã không còn đau, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Không phải muội muốn có nó sao?”
Nàng muốn, hắn liền cho?
Khuôn mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển bỗng nở nụ cười xán lạn. Đôi mắt tiểu oa nhi đen trắng rõ ràng, trong suốt sạch sẽ, bên trong tràn đầy thân ảnh tuấn lãng của tiểu thiếu niên, một chút cũng không che giấu được. Nghe xong, nàng liền được voi đòi tiên: “Vậy sau này không cho phép Tông biểu ca không để ý đến Xán Xán, có được không?”
Nói thật, Lục Tông cảm thấy hắn hết cách với tiểu bánh bao này rồi, vừa nghe xong lời nàng nói, hắn cũng chỉ khẽ vuốt cằm, xem như đáp ứng.
Khương Lệnh Uyển biết Lục Tông nói lời giữ lời, cũng không hỏi thêm nữa.
Nàng thoáng cúi đầu, lo lắng nhìn tay nhỏ của mình, nhíu mày thầm nghĩ: Ai, may mắn không bỏng quá nặng, nếu không bàn tay mình sẽ biến thành một cái móng heo.
Tiết Vanh gây họa, lúc trở về đầu nhỏ vẫn rũ xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy chột dạ và hổ thẹn.
Khương Bách Nghiêu cũng không nghĩ đến hôm nay sẽ xảy ra việc này.
Xưa nay hắn rất yêu thương nữ nhi, nói khoa trương hơn chính là nữ nhi bảo bối mất đi một sợi tóc hắn cũng đã đau lòng rồi. Mấy ngày nay nhiều lần nữ nhi xảy ra chuyện, ngắn ngủi mấy tháng mà bị thương còn nhiều hơn bốn năm gộp lại. Thê tử hắn cả ngày mặt ủ mày chau, hắn cảm thấy bản thân mình vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng hôm nay Tiết Vanh cũng không cố ý, hơn nữa hắn cũng chỉ là một tiểu oa nhi năm tuổi, cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể trách phạt Đào ma ma chăm sóc không cẩn thận. Cũng may không xảy ra chuyện gì lớn, trở về liền khấu trừ hai tháng tiền lương coi như là trừng phạt, chuyện này cũng coi như xong.
Bên trong xe ngựa, Tiết Vanh ngồi thẳng lưng, thoáng rũ mắt, hai tay nhỏ đan chặt thành một nắm bất an nhìn mọi người.
Hắn rất thích tiểu biểu muội, đương nhiên không muốn nàng bị bỏng, nhưng hắn sai rồi… Tiết Vanh cắn môi, đột nhiên nhớ lại ánh mắt lúc nãy Lục Tông nhìn hắn —— giống như một con sói lớn đang muốn nuốt chửng lấy hắn.
Tiết Vanh nghĩ: Không trách tiểu biểu muội thích vị Tông biểu ca này như thế, quả thực Lục Tông lợi hại hơn hắn nhiều.
Sau khi về phủ, Chu thị đang ngồi trên giường thêu khăn lụa, vừa nghe tin nữ nhi bị bỏng, sợ đến nỗi suýt nữa kim đâm vào tay, nàng ôm lấy nữ nhi vào lòng, cẩn thận kiểm tra tay nữ nhi. May mà bát canh kia không quá nóng, lại cộng thêm lúc bị bỏng đã xử lí kịp thời nên vết thương cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng cho dù có không nghiêm trọng, Chu thị vẫn đau lòng a.
Dù sao nữ nhi của nàng mới có bốn tuổi.
Chu thị hôn lên khuôn mặt xinh xắn của nữ nhi một cái, thổi thổi mấy cái, ôn nhu hỏi: “Xán Xán, còn đau hay không?”
Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu nhỏ, tay nhỏ ôm cổ Chu thị, ngoan ngoãn nói: “Xán Xán không đau.” Nàng lại giơ tay vuốt vuốt mày liễu đang nhíu lại của mẫu thân, âm thanh mềm mại kéo dài: “Không cho nương chau mày, nhìn không đẹp...”
Chu thị lập tức cười thành tiếng, ôm nữ nhi liên tục hôn mấy cái mới ngừng lại.
Mà lúc này bên trong Vinh vương phủ, Lục Bảo Thiền thấy Khương Lệnh Uyển cũng Tiết Vanh đều đã rời đi, ngôi nhà bỗng nhiên quạnh quẽ không ít. Nàng chống tay ngồi trên ghế cao, hai chân không an phận lắc qua lắc lại, thật là vô vị. Nàng nghiêng đầu, nhìn gương mặt không chút biểu tình của ca ca nhà mình, bỗng nhiên chạy vèo đến trước mặt Lục Tông, hai con mắt chớp chớp, hiếu kì hỏi: “Ca ca, sao huynh lại quan tâm Xán Xán như thế?”
Lục Tông nghe, nhưng lại không ngẩng đầu.
Lục Bảo Thiền bất mãn lầm bầm một tiếng, đã tập mãi thành thói quen.
Nàng nhớ đến khuôn mặt nhỏ của tiểu biểu muội, không khỏi than thở: “Xán Xán đúng là đáng yêu, muội cũng thích nàng… Mỗi ngày đều muốn chơi đùa với nàng, thật muốn xoa nắn khuôn mặt trắng trẻo mập mạp kia a.”
Lục Bảo Thiền là đích nữ duy nhất của Vinh vương phủ, xưa nay nàng không thích Phan trắc phi nên cũng ít qua lại với thứ muội Lục Bảo Yên. Trong phủ không có hài tử cùng lứa, chỉ có Chu Lâm Lang thường xuyên qua đây chơi với nàng nên nàng tất nhiên rất yêu quý người bạn này. Bây giờ lại có thêm một tiểu biểu muội bánh bao đáng yêu như Khương Lệnh Uyển nữa.
Sắc mặt Lục Tông đã tốt hơn nhiều, sách trong tay cũng đã lật tới trang cuối, xem xong, Lục Tông nhẹ nhàng khép sách lại, đặt nó ngăn nắp qua một bên, cầm lấy một quyển sách khác tiếp tục đọc. Còn bốn năm nữa, hắn muốn đi theo cữu cữu chinh chiến sa trường, đối với Lục Tông mới mười tuổi mà nói không có gì quan trọng hơn mục tiêu này.
Hắn cầm sách, phát hiện sách này có chút nếp nhăn.
Bỗng nhiên nhớ đến bộ dáng một tay ăn bánh ngọt, một tay cầm sách của tiểu oa nhi, hình như là đọc rất chăm chú.
Nhưng nàng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, làm sao hiểu được binh thư.
Lục Tông vừa định mở sách ra xem, phát hiện giữa sách có kẽ hở, hắn nhăn mày, sau đó không nhanh không chậm mở ra giữa sách, nhăn mày dựng thẳng sách lên phủi phủi mấy lần.
.... Vỗ một cái liền có một đống vụn bánh ngọt rớt xuống…·
-------------------
Khương Nhị gia dáng người cao to anh vĩ, hôm nay mặc một thân quần áo màu tím có khoác thêm áo choàng bên ngoài, nhìn hắn so với ngày thường trẻ ra mấy phần. Hôm nay ở ngoài chơi thật thoải mái, tâm tình đương nhiên là vô cùng tốt, khẽ ngâm nga câu hát trở về Tây viện.
Nhưng nhớ đến con cọp cái trong nhà, lông mày Khương Nhị gia liền nhăn lại.
Từ thị này ngày xưa cũng là một đại mỹ nhân, gia thế không tồi, tư thái câu người, ngực căng phồng, cái mông tròn xoa nắn cũng rất thoải mái, mùi vị đêm động phòng hoa chúc ngày đó, làm hắn thoải mái đến mất hồn. Cưới vợ để ý nhất chính là dáng người, dáng người tốt sinh con mới tốt, quả nhiên năm thứ hai sau khi thành thân, Từ thị liền sinh cho hắn một đôi long phượng thai. Tuy nói trưởng nữ chết yểu, nhưng đứa con trai của hắn sinh ra mặt mày tuấn lãng, còn thông minh như hắn hồi nhỏ, Khương Nhị gia liền xem đứa con trai này thành bảo bối của mình.
Chỉ là sau khi sinh xong hài tử, Từ thị thay đổi.
Không còn ôn nhu chăm sóc như ngày xưa, mọi chuyện đều muốn ngồi lên đầu hắn, ngay cả việc xã giao bên ngoài của hắn cũng muốn xen vào chứ nói gì đến chuyện cưới vợ bé. Thời gian trôi qua, mọi người đều nói Khương Nhị gia hắn chính là một kẻ sợ vợ. Nam nhân đều là người sĩ diện, nàng không nể mặt hắn như vậy, trong lòng hắn làm sao có thể thoải mái?
Khương Nhị gia xoa xoa thái dương, nhớ tới Thôi di nương ôn nhu hiền dịu, trong lòng có chút ngứa, giống như có cái móng vuốt mèo cào vô, nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn đi vào sân của Từ thị.
Nếu hôm nay hắn tới Thanh Hà cư, ngày mai không biết sư tử hà đông kia sẽ ầm ỹ cái gì.
Từ thị thấy Khương Nhị gia đi vào, vội vàng lệnh cho nha hoàn ma ma lui ra, một khuôn mặt tươi cười giờ đây tràn đầy hoang mang, sao đó “phù phù” một tiếng thẳng tắp quỳ xuống, vội vàng nói: “Nhị gia, chàng phải cứu thiếp thân.”
Khương Nhị gia đang say chưa tỉnh, thấy Từ thị quỳ xuống như thế, liền cả kinh, men say cũng tản đi hết, con mắt trừng lên, kinh ngạc nói: “Nàng làm cái gì vậy?”
Từ thị là nữ nhân, thường ngày còn rất cường hãn, tóm lại rất hay ức hiếp người nhà. Bây giờ hoảng loạn hoang mang, biết chuyện này chỉ có thể dựa vào phu quân của mình, liền đem việc ngày đó nàng làm ở chùa Tương Nguyên một năm một mười nói ra hết. Sau khi nói xong liền khóc nức nở, khuôn mặt tràn đầy nước mắt nói: “Nhị gia, chàng không biết thường ngày nha đầu kia bắt nạt Huệ nhi của chúng ta như thế nào đâu. Lần trước Huệ nhi bị Vinh Thế tử kia dọa sợ, mấy buổi tối nằm ngủ đều mơ thấy ác mộng, thiếp nhìn cực kì đau lòng, cho nên mới…”
Khương Nhị gia tức đến nỗi gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch, khóe mắt như muốn nứt ra: “Chỉ vì chuyện này mà ngươi ra tay ngoan độc như vậy?”
Hắn biết tiểu chất nữ trắng trẻo đáng yêu, ngày thường tuy hơi nghịch ngợm một chút, nhưng tiểu hài tử cãi nhau một chút cũng là chuyện rất bình thường. Lần trước vu oan giá họa Tô Lương Thần, đã khiến cho hắn không dám ngẩng đầu trước mặt mẫu thân, bây giờ thê tử của hắn lá gan càng ngày càng lớn, lại dám đánh chủ ý lên đầu tiểu chất nữ!
Trên dưới phủ này ai mà không biết —— tiểu chất nữ này của hắn, không chỉ được lão thái thái yêu thích, nàng còn là hòn ngọc quý trong tay Quốc công gia, thương nàng đến tận tâm khảm. Năm ngoái tiểu chất nữ bị bệnh nặng, đại ca hắn liền dùng mọi cách để mời được ngự y trong cung đến khám. Bảo bối như vậy, Từ thị ngược lại làm ra chuyện tốt, trực tiếp kêu người đem một nữ hài bốn tuổi ném vào trong núi sâu.
Khương Nhị gia tức đến giậm chân, nhìn Từ thị quỳ trên đất ôm lấy đùi hắn, lập tức đá văng người ra, cả giận nói: “Xem ngươi đã làm ra việc tốt gì rồi!”
Lúc này Từ thị ảo não không thôi, khóc không thành tiếng nói: “Bản thân thiếp cũng chỉ muốn dọa nàng để xả giận cho Huệ nhi. Mọi thứ đã được sắp xếp rất tốt, thêm vào ngày ấy mưa to, không thể nào để lại dấu vết. Nhưng mà… tên Phùng Hoài Viễn kia lại không buông tha, hắn điều tra theo mê hương kia, tìm ra được hồng tiên*, vừa rồi thiếp thân mới nhận được tin, Phùng Hoài Viễn đã bắt được hồng tiên, chuyện này rất nhanh sẽ truyền đến tai Quốc Công gia…”
*hồng tiên: kẻ được thuê mướn, là nữ.
Hồng tiên kia chỉ là một cô nương có chút công phu, Từ thị có ơn với nàng, hai người mới gặp lại nhau mấy ngày trước. Hồng tiên ghi nhớ ân tình của nàng, muốn báo đáp, nhớ lại mấy ngày nay Khương Nhị gia toàn ngủ lại ở Thanh Hà cư, nữ nhi ngày ngày gặp ác mộng, nàng quyết tâm, mới tìm cách giáo huấn đại phòng một chút —— bản thân nàng trải qua những ngày không thoải mái, làm sao có thể để bọn họ nhàn hạ qua ngày.
Từ thị trắng mặt nói: “Nhị gia, cầu chàng nhất định phải cứu thiếp thân lần này…”
Nàng hiểu Quốc Công gia là người hay bao che, nếu Quốc Công gia biết rõ mọi chuyện lad do nàng gây ra, kết cục của nàng không biết sẽ ra sao. Nhị gia là đệ đệ ruột duy nhất của Quốc Công gia, tình cảm hai người từ nhỏ đã rất tốt, nếu Nhị gia chịu ra tay giúp đỡ, Quốc Công gia thế nào cũng ghi nhớ tình cảm huynh đệ.
Khương Nhị gia cảm giác đầu muốn nổ tung, suy nghĩ một lúc lâu, mới thở dài một hơi, cúi đầu nói với Từ thị: “Người theo ta đến chỗ đại ca, đi ngay bây giờ.”
Từ thị sững sờ ngẩng đầu, mi mắt đầy lệ: “Nhị gia?”
Khương Nhị gia nhìn nữ nhân chật vật trên đất, nào có xinh đẹp khả ái khi xưa? Đáy mắt hắn lóe qua vài tia ghét bỏ, than thở: “ Thật là bực mình, chuyện có thể làm bây giờ là đến trước bồi tội, may ra đại ca mới có thể tha thứ.”
Nhưng lấy tính cách bao che của đại ca hắn, há có chuyện dễ tha thứ?
Từ thị suy nghĩ một chút, Vệ Quốc công phủ dù sao cũng do đại phòng làm chủ, nàng không quan tâm bản thân thì cũng phải nghĩ cho ba hài tử. Nếu nguyên nhân vì nàng mà để con của mình bị kẻ khác ngáng chân, dù nàng có chết trăm lần cũng không đủ.
Khương Nhị gia nhíu mày nói: “ Ngươi cũng trang điểm lại một chút, nếu để hạ nhân nhìn thấy bộ dáng này, còn muốn như thế nào?”
Từ thị ngày thường phục trang đẹp đẽ, bây giờ tóc mây nghiêng lệch, trang dung loạn xạ, nào có nửa phần hào hoa phú quý? Nàng trang điểm đơn giản, rửa mặt, sau đó như một cô vợ ngoan ngoãn đi theo phía sau Khương Nhị gia, một đường đi tới đông viện.
Vậy mà khi vừa tới đông viện, Khương Bách Nghiêu lại không ở đó.
Một nha hoàn áo lục cung kính hành lễ, hiếm khi thấy Từ thị ra vẻ hiểu biết như vậy, đúng là có chút giật mình, nhưng bọn họ làm sao dám phỏng đoán chuyện của chủ nhân, chỉ cung kính nói: “Phùng tướng quân đến chơi, Quốc Công gia đang tiếp đãi ngài ấy nếu nhị gia nhị phu nhân có chuyện gấp, có thể đứng đợi thêm một lát, chẳng mấy chốc Quốc Công gia sẽ trở về.”
Vừa nghe tên Phùng Hoài Viễn, Từ thị đứng sau Khương Nhị gia run lên, hai tay trong ống tay áo nắm chặt lại, sắc mặt cũng trắng xám đi mấy phần.
Khương Nhị gia dù sao cũng là nam nhân, gặp chuyện như vậy hắn hành sự trầm ổn hơn nhiều, khuôn mặt lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Từ thị giương mắt nhìn Khương Nhị gia, một đôi tay trắng mịn kéo ống tay áo của hắn, âm thanh run rẩy: “Nhị gia…”
Khương Nhị gia thấy Từ thị bày ra bộ dáng tiểu nữ nhân, trong lòng thoải mái hơn chút, thầm nói: Nếu nàng sớm biết thời thế, hắn cũng sẽ không nghẹn uất lâu như vậy. Bây giờ thật là hả giận, nhưng nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mà Từ thị làm ra, lòng hắn lại nhịn không được mà phỉ nhổ.
Đến cùng vẫn là nữ nhân, làm việc không có chừng mực, chỉ biết vui vể nhất thời.
Hiện tại tốt rồi, hỗn loạn ném cho hắn dọn.
Vào lúc này nàng mới hiểu hắn là phu quân nàng, là ông trời của nàng, là người bao dung cho nàng, vậy lúc trước nàng đã làm những gì?
Khương Nhị gia cùng Từ thị đợi bên ngoài nửa khắc đồng hồ, liền thấy Khương Bách Nghiêu mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc giống như thường ngày, nổi giận đùng đùng trở về. Khương Bách Nghiêu là người nho nhã, sau khi nhận tước vị, tuy có hơn mấy phần uy nghiêm, nhưng vẫn rất ôn hòa với người nhà, đặc biệt đối với đệ đệ Khương Nhị gia, hai người đều đã làm cha, cũng nhau kề vai sát cánh, tình cảm vẫn thân thiết như hồi còn bé.
Bây giờ Khương Bách Nghiêu nhìn thấy Khương Nhị gia cùng Từ thị, cơn giận dữ xông lên, nhìn Khương Nhị gia nói: “Nhìn coi thê tử của đệ đã làm ra chuyện tốt gì!”
Khương Bách Nghiêu ném cho Khương Nhị gia một đống giấy mà hắn đang cầm chặt trong tay.
Khương Nhị gia cúi đầu nhìn, nhìn bản chữ viết tay tinh tế, Từ thị sai khiến vị hồng tiên cô nương kia, ở chùa Tương Nguyên dùng mê hương làm ngất tất cả mọi người trong phòng, ôm tiểu chất nữ bốn tuổi ném vào trong núi, sau đó Từ thị kín đáo đưa cho nàng chút bạc, còn không cho phép không cho nàng quay trở về Tấn thành… Chuyện xảy ra được ghi lại rõ ràng, cuối cùng còn có dấu tay của hồng tiên.
Khương Nhị gia hiểu rằng chuyện đã bại lộ, bên trên viết quá rõ ràng, hắn vội vàng rũ mắt, sau đó giương lên, tràn đầy áy náy nói: “Đại ca, chuyện này đệ cũng mới biết… Biết xong đệ cũng vội vàng mang Từ thị đến tạ tội.”
Khương Bách Nghiêu giận đến nỗi không nhịn được, con mắt nhìn Từ thị chăm chú, dường như muốn đâm hai cái lỗ thật lớn trên người nàng.
Hắn lạnh lùng nói: “Tạ tội? Xán Xán mới bốn tuổi, nàng liền sai người ném con ta vào trong núi, không phải là muốn mạng Xán Xán sao? Khương Bách Nghiêu ta có đắc tội gì với các người mà các người lại hãm hại nữ nhi ta như thế?”
Nhớ lại chuyện kia, nếu ngày đó không tìm được nữ nhi, thê tử sợ muốn điên, lòng hắn lại đau như dao cắt.
Khương Nhị gia nói: “Đại ca, chuyện này quả thực là do A Trân không đúng. Đệ đã giáo huấn nàng, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện hồ đồ như vậy. Đại ca, nể tình đệ đệ, tha cho nàng một lần, có được hay không?” Hắn nhấc mi tinh tế quan sát sắc mặt Khương Bách Nghiêu, sắc mặt hắn đen sì, không hề có ý muốn bỏ qua chuyện này, biết nhất định phải dùng đến hậu chiêu, liền nói: “Vậy đệ quỳ xuống được không? Đệ quỳ xuống xin lỗi huynh, là đệ không biết quản giáo thê tử…”
“Hôm nay dù ngươi có quỳ gãy chân, ta cũng không tha thứ!”
Khương Nhị gia làm bộ muốn quỳ, mới vừa hất áo choàng, nghe được thanh âm này liền sững sờ.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu thị đứng ở đằng kia.
Cũng không biết Chu thị đã đứng bao lâu, nhưng nhìn thấy tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lòng hắn cũng đoán ra nàng được đã biết chuyện. Chu thị rất đẹp, bây giờ bộ mặt nén giận vẫn cứ xinh đẹp như cũ không sao tả nổi.
nàng mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt thêu hoa phù dung, tóc được chải chuốt vô cùng cầu kỳ xinh đẹp, trên tóc có cài một cây trâm san hồ như ý màu hồng, chân đi giày vải, từng bước từng bước đi đến, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Khương Nhị Gia, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống trên người Từ thị, dơ tay lên, không có nửa phần do dự tát cho nàng một bạt tai, đôi mắt đỏ hồng nói: “Ngươi điên rồi sao?”
Xán Xán mới bốn tuổi, nói thế nào nàng ta cũng là nhị thẩm của Xán Xán, sao có thể làm ra chuyện như vậy!
Ngày thường Chu thị có cách trị gia, nhìn nhu nhược mềm yếu, giống như người dễ dàng nắn bóp, nhưng chỉ người hiểu rõ mới biết nàng không phải quả hồng mềm. Chu thị tát một cái, bàn tay nàng cũng trở nên tê dại, nhưng tức giận trong lòng không hề giảm đi, ngược lại càng lúc càng tăng, nàng nói: “Chuyện này. Ta sẽ không để yên. Ngươi muốn nhận sự tha thứ? Được, đêm nay ta sẽ ném nữ nhi của ngươi vào trong núi, ngươi đi đi —— “