Chu Lâm Lang lớn lên tinh xảo thanh tú, đôi mắt đen láy to tròn như quả hạnh, khuôn mặt phấn hồng mềm mịn, cái miệng nhỏ thủy nộn, ngày thường ai nhìn thấy cũng khen một tiếng có phong độ của đại gia khuê tú, nhưng tóm lại cũng chỉ là một tiểu nữ oa sáu tuổi, tam tình chung quy cũng khó có thể khống chế, lúc này vừa khóc, nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra. Chu Lâm Lang là hòn ngọc quý trên tay An Vương phi, nhưng mỗi lần gặp Lục Tông nàng đều chịu uất ức, tiểu nữ oa đương nhiên là không chịu nổi.
Vừa vào phòng, An Vương phi liền ôm Chu Lâm lang vào trong lồng ngực.
An Vương phi nhìn gương mặt nhỏ khóc đến đỏ hoe cả mắt, tâm đã bị nhéo thành một nắm. Nàng tuyệt không thích nữ nhân khóc lóc yếu đuối mảnh mai, nhưng nếu là nữ nhi bảo bối, vậy nữ nhi của nàng luôn là quan trọng nhất. An Vương phi lấy tấm khăn tay thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng trong ngực ra xoa xoa nước mắt cho nữ nhi, thấy nữ nhi cũng nhìn nàng, mắt to đỏ bừng, trong lòng liền bất đắc dĩ nói: “Con nha, lúc trước không phải nương đã nói với con rồi hay sao? Khóc cũng vô dụng thôi.”
Vai Chu Lâm Lang giật giật, dựa vào lồng ngực của mẫu thân, nói: “Nhưng mà… nhưng mà tại sao biểu ca chỉ thích Xán Xán thôi…” Thanh âm nàng mềm mại nói nhỏ, “Nương đã nói, sau này biểu ca chỉ có thể chơi với Lâm Lang, sẽ không chơi với Xán Xán.”
An Vương phi vuốt mái tóc dài mượt của nữ nhi, nói: “Nương có bao giờ lừa dối Lâm Lang hay chưa? Nghe lời của nương, chỉ cần sau này Lâm Lang có thể trở thành một vị thục nữ, ngày mai nương sẽ mời tiên sinh tốt nhất về dạy cho Lâm Lang biết cầm kì thi họa, Lâm Lang của chúng ta lại xinh đẹp như vậy, ngày sau trổ mã sẽ càng duyên dáng yêu kiều, ai nhìn cũng đều sẽ thích.”
Được khuyên nhủ một lát, tâm tình của Chu Lâm Lang mới thoáng bình phục một chút.
Nhưng vừa nghĩ tới…
Chu Lâm Lang khịt khịt mũi, bất mãn nói: “Nhưng mà biểu ca cũng chưa từng nắm tay Lâm Lang, cũng chưa từng ôm Lâm Lang…”
An Vương phi “Hì hì” cười ra tiếng, nhất thời gương mặt của nàng liền trở nên diễm lệ không gì tả nổi. Nàng đưa tay vuốt vuốt cái mũi nhỏ của nữ nhi, nói: “Tuổi còn nhỏ, thật là không biết xấu hổ. Lâm Lang của chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể ngày ngày kề cận người ta như đứa bé mập mạp của Vệ Quốc công phủ kia được chứ, phỏng chừng tỏng lòng Tông biểu ca của con cũng cảm thấy rất phiền —— “
Chu Quý Hành ngồi ở một bên lại không thích nghe lời này.
Mày chau lại, giữa hai lông mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi. Bênh vực nói: “Nương, người đừng nói Xán Xán như vậy.” Tiểu biểu muội của hắn rất đáng yêu, khi nàng cười lên là đáng yêu nhất, hắn vẫn chưa từng thấy nữ oa nào có thể đáng yêu hơn tiểu biểu muội.
Nụ cười của An Vương phi chợt thu liễm, nhìn đứa con trai này của nàng, chỉ cảm thấy thật khiến nàng đau đầu hơn cả nữ nhi.
Con trai này của nàng nói thế nào cũng là trưởng tôn của An Vương phủ, thân phận vô cùng cao quý, nhưng mỗi lần thấy đứa bé mập kia lại như con ruồi thấy mỡ. An Vương phi cảm thấy lấy ví dụ như vậy thật không quá thỏa đáng, nhưng trong lòng thật sự tức giận vô cùng, nhi tử đã bảy tuổi, không ai không khen hắn thông tuệ, nhưng lại vẫn luôn đi tranh sủng với tiểu công tử Tiết Vanh năm tuổi của Trung Dũng hầu phủ, luôn luôn vây quanh đứa nhỏ mập mạp kia, mà khiến người ta nổi giận nhất là —— còn không tranh nổi với một đứa bé năm tuổi.
An Vương phi lạnh mặt nói: “”Sau này con cách xa đứa bé mập kia ra một chút. Nhìn xem thành ra cái gì rồi, thật khiến cho nương mất mặt.””
Trong lòng Chu Quý Hành vốn đã không thoải mái, nghe An Vương phi nói như vậy, lập tức liền phản bác: “Nương, con thích Xán Xán biểu muội. Con cảm thấy tiểu biểu muội vừa đáng yêu lại rất cơ trí, sau này nhi tử lớn, con muốn cưới Xán Xán làm nương tử. Nương, đến lúc đó Hành Nhi sẽ nói với cha, không cho phép ngài phản đối.”
An Vương phi trong lòng tức giận vô cùng.
Con trai ngày thường vô cùng ngoan ngoãn hôm nay lại dám ngỗ nghịch với nàng? Hai con mắt An Vương phi trừng lớn, nàng cắn răng nói: “Chỉ cần có ta ở đây, sẽ tuyệt đối không để cho con cưới xú nha đầu kia vào cửa, chuyện này đừng hòng mơ tưởng. Còn nữa, cha con cũng phải nghe theo ta.” An Vương phi tức giận đến thở hổn hển, giận không nhìn nổi. Thấy nhi tử không thích, nàng lại hít sâu một hơi, nén lửa giận vào lồng ngực nói, “Hành Nhi, hiện tại con còn nhỏ tuổi, chưa từng gặp những tiểu cô nương xinh xắn khác, chờ sau này lớn rồi, nhất định nương sẽ chọn cho còn một vị nương tử xinh đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất để hầu hạ cho con.”
Còn nữ nhi của Chu Tố Cẩm, có tư cách gì trở thành con dâu của nàng?
An Vương phi vừa nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé mập kia, cơn tức này liền không có chỗ phát. Dung mạo của Khương Lệnh Uyển giống như mẫu thân của nàng, nhưng vầng trán, lại cực kì giống cha nàng Khương Bách Nghiêu.
An Vương phi vừa đi, Chu thị lập tức cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái.
Nàng cầm lấy chén trà thơm, hớp một ngụm, khóe miệng tươi cười nhìn nữ nhi của mình và Lục Tông cùng ăn bánh đậu xanh, ở chung vô cùng hòa hợp. Chu thị thoáng nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy có chút kì quái. Vinh Thế tử này tính tình quái gở, nhưng lại chỉ yêu thương săn sóc với Xán Xán của nàng, thậm chí ngay cả tính tình yếu ớt của Xán Xán hắn cũng có thể chịu được, đúng là rất kì lạ.
Lục Tông ngồi với Khương Lệnh Uyển một lúc, cho đến khi gã sai vặt của Phùng Hoài Viễn đến tìm người, lúc này Lục Tông mới nói lời cáo từ với lão thái thái và Chu thị.
Khương Lệnh Uyển lại không muốn, tâm tình Lục Tông lúc này quả là tốt đến hiếm thấy, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt nói: “Chờ biểu ca hồi phủ sẽ sai người đưa lễ vật đến Quốc Công phủ cho muội.”
Hai mắt Khương Lệnh Uyển lập tức sáng lên, gật gật đầu nói: “Vâng, Xán Xán sẽ chờ.”
Lục Tông đi rồi, Chu thị mới ôm nữ nhi vào trong lòng, nỏi nhỏ: “Lễ vật gì vậy? Xán Xán không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, có biết không?” Nữ nhi của nàng còn nhỏ tuổi, đương nhiên làm việc sẽ không biết đúng mực.
Nhưng trong lòng Khương Lệnh Uyển đã sớm coi Lục Tông là người của mình, không phải là “người khác” trong miệng mẫu thân. Đôi mắt to của nàng chớp chớp, thưởng thức ngón tay ngọc ngà mềm mại của mẫu thân, thanh âm mềm mại nói: “Tông biểu ca đi Nghi Châu, có mang quà về cho Xán Xán. Nương, Xán Xán có thể nhận không?”
Chu thị nghe vậy thấy cũng không phải là vật gì quý trọng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó than thở nói: “Tông biểu ca của con có tâm.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, ngẩng đầu nhỏ lên cười hì hì.
Trong lòng thầm nói: Lục Tông không để bụng nàng thì để bụng ai a? Sau này nàng là vợ hắn cơ mà.
Từ thị ngồi một bên, không hề lên tiếng.
Xưa nay nàng không thích Khương Lệnh Uyển, chỉ cảm thấy đứa bé này tuổi mới còn nhỏ đã được nuông chiều đến như vậy, lúc nào cũng bắt nạt hai nữ nhi của nàng.
Về phần hai vị nữ nhi này của Từ thị ——
Khương Lệnh Dung yên phận ngồi bên người Từ thị, vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước, Khương Lệnh Huệ cong miệng lên, bộ dáng giống như không hề thích.
Khương Lệnh Huệ là người khi thiện sợ ác, từ xưa đến nay lá gan của nàng rất nhỏ, lần trước Lục Tông đánh đuổi đại hắc cẩu trước mặt nàng, điều này vẫn còn tồn tại trong lòng nàng một bóng ma, có lúc nằm mơ cũng mơ thấy, điều này khiến cho Từ thị vô cùng đau lòng, càng cực kì oán hận Khương Lệnh Uyển và vị Vinh thế tử kia.
Thân thể Khương Lệnh Huệ hơi dựa vào trong lòng mẫu thân của mình, giống như một con mèo nhỏ vậy, khuôn mặt trắng mềm nhỏ giọng gọi một tiếng:“Nương...”
Từ thị vỗ vỗ sống lưng của nữ nhi mình, ôn nhu hỏi: “Mệt mỏi sao?”
Khương Lệnh Huệ lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ nhát gan.
Lão thái thái thấy sắc trời cũng không còn sớm, muốn mang theo toàn gia nữ quyến trở về phủ, nhưng khi bắt tay chuẩn bị, lại đổi thành ngày mai, bởi vì mấy đen lúc này đã bịt kín, trời đổ mưa lớn.
Nhìn trời mưa lớn như vậy, xem ra không thể dừng lại trong chốc lát.
Hương hỏa của Tương Nguyên tự rất cường thịnh, đương nhiên cũng có phòng riêng dành cho những vị khách đến hành hương lễ phật. Hôm nay nữ quyến trong nhà đều đến cả, lại có mấy người hạ nhân khuyên rằng nếu như bất chấp trời mưa để trở về chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện. Lão thái thái thoáng cân nhắc một phen, lúc này mới quyết định ở lại Tương Nguyên tự một đêm, chờ sáng mai lại trở về phủ.
Khương Lệnh Uyển cũng không quá lưu ý. Nàng nghe nói Lục Tông cũng ngủ lại, trong lòng vui mừng vô cùng. Chu thị cũng nhìn ra được nữ nhi vui vẻ, chỉ có điều bên ngoài trời đang có mưa lớn, nàng tuyệt sẽ không để nữ nhi đi ra ngoài, Xán Xán bây giờ mới chỉ có bốn tuổi, thân thể nhỏ bé được nuông chiều vô cùng, nếu như bị cảm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Khương Lệnh Uyển cũng rất ngoan ngoãn, không nói nhiều với nương.
Buổi tối hai mẹ con cùng ngủ một gian phòng.
Khương Lệnh Uyển được Đào ma ma rửa tay rửa chân, tiểu oa nhi mới bốn tuổi trắng nõn mềm mại, tròn tròn nộn nộn xinh xắn đáng yêu. Chờ đến khi Đào ma ma rửa ráy xong mới ôm Khương Lệnh Uyển lên giường.
Khương Lệnh Uyển lăn qua lăn lại vài vòng, sau đó hai tay chống cằm nhìn mẫu thân của mình: “Nương.”
Chu thị đang thoa mặt bằng ngọc lộ, nhìn gương mặt trắng nõn trơn mịn của mình trong gương, mới thỏa mãn tươi cười. Nghe thấy nữ nhi gọi mình, liền xoay người lên giương ôm lấy thân thẻ tròn tròn mềm mại của nữ nhi, cúi đầu hôn một cái, lại cười nói: “Lâu rồi nương chưa ngủ cùng với Xán Xán.”
Khương Lệnh Uyển cười cười.
Cha nàng bám dính lấy mẫu thân, sao có thể chịu được khi bản thân “Độc thủ không khuê”? Có điều hôm nay thời tiết không tốt, nàng và mẫu thân không thể quay về, phải ngủ lại Tương Nguyên tự, phỏng chừng đêm nay cha một mình đơn gối sẽ rất khó ngủ. Đều đã là lão phu thê, lại vẫn như keo như sơn, thật là khiến người ta hâm mộ. Khương Lệnh Uyển cười tủm tỉm nhào vào trong ngực mẫu thân, mũi nhỏ ngửi một cái, than thở: “Nương thật là thơm a.”
Bên trong ngọc lộ có thành phần từ hoa Sắc Vi, mùi nhè nhẹ cực thoải mái.
Lúc này Chu thị buông xõa tóc, ba ngàn tóc đen dày mượt mềm mại, khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm tinh xảo vô song, da trắng môi đỏ càng thêm phần kiều mị. Mặc trên người một bộ tẩm y vàng nhạt thêu hồ điệp, dưới tẩm y là thân thể linh lung xinh đẹp, uyển chuyển thướt tha.
Mẫu thân có được mỹ mạo như vậy, lại biết chăm sóc bản thân, khó trách cha lại sủng ái vô cùng. Khương Lệnh Uyển dúi vào lòng mẫu thân, chợt nhớ đến một số chuyện cũ với Lục Tông. Tính tình Lục Tông vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng có lúc hắn sẽ nằm trên giương chờ nàng, chờ khi nàng đến rồi sẽ ôm chặt lấy, chôn đầu vào cần cổ nàng, giống như một con chó lớn vậy gặm gặm mấy cái, sau đó sẽ thở dài nói: “Xán Xán, thơm quá....”
Bên ngoài trời vẫn mưa to không dứt, tí tách từng giọt, hạt mưa rơi trên mái hiên, lách tách, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào cửa sổ khiến người ngủ không có cảm giác yên ổn. Nghiêng đầu qua, Khương Lệnh Uyển không ngủ được, không biết phía sau xảy ra chuyện gì, lại ngủ thấy một mùi thơm thơm. Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày kế mưa tạnh.
Thảm cỏ xanh um tươi mát, cực kỳ thoải mái, hoa quế bay lả tả, từng cánh rơi xuống mang theo một mùi thơm mờ mịt. Khí trời kỳ ảo thơ mộng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái tinh thần, tâm tình cũng khoan khoái.
Chu thị tỉnh lại, vừa muốn đánh thức nữ nhi. Vừa quay đầu đã không thấy bóng dáng nữ nhi đâu cả, lúc này nàng mới sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng gọi người.
Đào ma ma và mấy nha hoàn áo xanh vội vàng chạy vào.
Thấy Chu thị tóc tai rối bời, đen tuyền như mực, da trắng như tuyết, trên mặt có mấy phần đỏ ửng, vốn là bộ dáng lười biếng của nữ nhân khi vừa mới tỉnh lại, nhưng lúc này, mày của mỹ nhân nhíu chặt lại, sắc mặt lo lắng, Đào ma ma tiến lên hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì lại hốt hoảng như vậy?”
Chu thị nắm chặt lấy tay Đào ma ma, khẩn cấp hỏi: “Xán Xán đâu rồi? Có phải Xán Xán ra ngoài chơi hay không?”
Lúc này Đào ma ma mới dường như ý thức được chuyện gì, mím môi nói: “Phu nhân, nô tỳ… nô tỳ không thấy Lục tiểu thư…” Đào ma ma nhìn về phía giường, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của Lục tiểu thư. Nhìn bộ dáng của phu nhân, vừa định nói không chừng là sáng sớm Lục tiểu thư lén đi tìm Vinh Thế tử, dù sao Lục tiểu thư cũng thân cận với Vinh Thế tử, nhưng nàng nhìn lên giá treo quần áo, thấy bộ trang phục màu hồng nhạt thêu hoa mai vẫn còn đang treo trên giá.
Lục tiểu thư tuy nhỏ tuổi nhưng rất chú ý trang phục, sao có thể mặc tẩm y ra noài?
Đào ma ma sợ đến mềm nhũn cả chân.
Lục tiểu thư nếu không tìm được, vậy bọn họ cũng đừng mong sống.