• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Anh Đen

Beta: Tiểu Nhật Dạ

Cô gái mặc trên người một bộ y phục thủy thủ màu trắng, xung quanh không ngừng phát ra lệ khí, từ phía sau cửa chậm rãi bay ra, mái tóc thật dài xõa xuống để lộ ra làn da tái nhợt và đôi môi xanh tím. Sắc quỷ sợ hãi trốn vào trong túi, gắng sức túm lấy áo Ngôn Bình, thân thể run lẩy bẩy.

Cô gái hướng phía Ngôn Bình bay tới, đến trước mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ngôn Bình, từ viền mắt rạn nứt có vết máu chậm rãi chảy xuống, trên mặt còn lưu lại hai vệt đỏ tươi.

“Ngươi là ai?” Cô gái thanh âm trống rỗng, mang theo hàn ý dày đặc, “Có phải ngươi cũng đến cười nhạo ta không?”

Ngôn Bình trấn tĩnh lại rồi nhìn cô, “Cô chính là Hà Bối Bối sao?” Ngôn Bình mỉm cười, “Lớn lên rất đẹp a, vì sao cô lại để ý đến những người rỗng tuếch vô vị cười nhạo mình?” (“Tên dối trá.” Sắc quỷ ở trong túi áo trộm mắng.)

Hà Bối Bối có chút nghi hoặc nhìn Ngôn Bình, “Người thật ra là ai, tại sao lại nói với ta những lời này?”

“Lệ khí trong cô rất mạnh, nếu tiếp tục như vậy sẽ làm tổn hại đến người vô tội, nếu gây thương tổn tới người vô tội, sau này khi tới Diêm La phủ ắt sẽ bị xử phạt.” Ngôn Bình mỉm cười nói, “Thực chất ta đến đây là để hóa giải lệ khí, xóa bỏ oán khí trên người cô. Như vậy, về sau cô ở trước mặt Diêm vương sẽ không bị trách phạt, sau cùng có thể yên lặng mà đi đầu thai.”

” Tổn hại người vô tội……….Tổn hại người vô tội………..”. Hà Bối Bối lẩm bẩm, giống như có chút hỗn loạn, bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, những sợi tóc bay vút lên, vẻ mặt trong nháy mặt chuyển thành dữ tợn, “Bọn chúng không phải là người vô tội, bọn chúng chính là một lũ người xấu!! Người xấu!” Hà Bối Bối thét lên, “Bọn chúng, những kẻ đã hãm hại ta đều là kẻ xấu! Tất cả đều cút xuống địa ngục đi! Các ngươi tất cả đều cút xuống địa ngục hết đi!!” Lệ khí bỗng trở nên dữ dội, bỗng nhiên một luồng khí đen mang theo mùi tanh của chướng khí lao thẳng về phía Ngôn Bình.

Ngôn Bình vội vàng tránh đi.

Không đợi Hà Bối Bối quay lại, Ngôn Bình lấy từ trong người ra một chuỗi đào mộc tràng hạt, tay cầm tràng hạt, một bên thì thầm trong miệng: “Lâm! Binh! Đấu! Người! Giai! Trận! Liệt! Tại! Tiền!” Một bên hai tay rất nhanh lập kết ấn.

Chướng khí kia không chịu từ bỏ, lần thứ hai tạt vào mặt. Ngôn Bình hai tay giữ chuỗi hạt tràng hét lớn một tiếng: “Lui!.”

Chuỗi hạt tỏa ra vô số ánh quang, đánh tan hắc khí, thẳng hướng Hà Bối Bối mà tiến đến.

“A” Hà Bối Bối phát ra tiếng kêu thê lương, nhanh chóng thối lui về phía sau, chuẩn bị trốn về nhà kho.

Ngôn Bình cầm tràng hạt đuổi theo, muốn đem cô gái bức vào nhà kho. Bỗng nhiên có người kéo áo Ngôn Bình, là thanh âm của một cô gái trẻ: “Thầy, không nên thương tổn Bối Bối.”

Ngôn Bình quay đầu lại, dĩ nhiên là Trương Hiểu chưa về nhà. Trương Hiểu nhìn Ngôn Bình, gương mặt giống như muốn khóc, “Thầy, không nên làm Bối Bối bị thương, Bối Bối không phải lệ quỷ.”

Hà Bối Bối từ xa trông thấy Trương Hiểu, tựa hồ cũng sửng sốt, hắc ám lệ khí xung quanh cũng đột nhiên trở nên loãng hơn.

Ngôn Bình suy tư một lát, giơ tay vỗ búp bê Sắc quỷ trong túi áo một cái, “Đào Hải, ngươi ra đi!”

“Không muốn!” Sắc quỷ nắm chặt lấy áo Ngôn Bình, “Ta sợ lắm!”

Ngôn Bình bóp búp bê Sắc quỷ bên trong túi áo, ngón tay dùng sức véo một cái, Sắc quỷ bị ép phải bay ra.

Đứng ở giữa vùng lệ khí hung bạo, sắc quỷ cố sức túm lấy Ngôn Bình, hận không thể cả người đều quấn lấy Ngôn Bình, ” Đạo sĩ, ngươi đừng bắt nạt ta, ta thực rất sợ.”

Ngôn Bình không thèm để tâm tới hắn, xoay người lạnh lùng nói với Trương Hiểu: “Đào Hải cũng là quỷ, Hà Bối Bối cũng là quỷ, em xem họ có giống nhau không?

Trương Hiểu nhìn qua Đào Hải, cũng không khác người bình thường là mấy, lại nhìn cách đó không xa là bộ mặt dữ tợn của Hà Bối Bối, co rúm lại một chút, rồi thả lỏng tay.

Ngôn Bình không tiếp tục áp sát Hà Bối Bối nữa, chỉ đứng tại chỗ cũ, nhìn lệ khí quấn thân, đề phòng Bối Bối nói: ” Hà Bối Bối, cô nghe đây. Ta tới nơi này không phải để phá linh thể của cô. Ta không phủ nhận ta có năng lực này, bất quá, ta không thích thú với việc phá hủy linh thể, ta chỉ là muốn tinh lọc lệ khí, trừ khử oán khí của cô, đưa cô đến nơi cần tới.

Vốn dĩ tuổi thọ của cô không ngắn như vậy, bị mấy tên đê tiện cường bạo cũng không phải lỗi của cô, cô không đáng bị trách móc, cô tự sát thế này để trừng phạt ai? Là trừng phạt chính mình cùng những người quan tâm đến cô, cha mẹ cô, còn có Trương Hiểu, bạn của cô. Sai thì đã sai rồi, cô cũng nên mau chóng kết thúc cuộc sống trần thế. Thế nhưng cô lại dùng linh thể vào việc cá nhân, tích tụ oán niệm, mặc cho chính mình bị lệ khí cắn nuốt tâm can, gây thưởng tổn cho người còn sống. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến một ngày cô hoàn toàn bị lệ khí cắn nuốt, liền hóa thành lệ quỷ, không còn nhớ gì đến những kí ức hạnh phúc cô đã từng có ở nơi trần thế nữa, đến lúc đó sẽ làm tổn thương nhưng người còn sống, thậm chí có thể chính là cha mẹ, bạn bè của cô.

Đáng nhẽ ra, những chuyện cô đã trải qua sẽ khiến người ta đồng cảm, Diêm vương cũng vì vậy mà an bài cho cô một thân thể tốt hơn ở kiếp sau. Mà những người thương tổn cô, Diêm vương dưới địa phủ chắc chắc đã sắp đặt khổ hình để nghiêm phạt họ. Nhưng nếu cô cố tình làm liều, để mặc cho mình biến thành lệ quỷ, gây tổn hại đến người vô tội, như vậy cô sẽ phải chịu những tội danh vô nghĩa. Hà Bối Bối, chẳng lẽ cô vì những người đã hại mình, liền biến thành lệ quỷ, sau này phải chịu những tội danh vô nghĩa ấy sao?”

Trong mắt Hà Bối Bối có chút đấu tranh, toàn thân đang trong tư thế phòng bị nháy mắt trở nên lơi lỏng.

Tận dụng thời cơ, Ngôn Bình lập tức lấy từ trong người ra bùa chú và dây trói hồn, nhanh chóng tung dây trói chặt Bối Bối đang trong trạng thái không phòng bị.

Trương Hiểu cùng Hà Bối Bối không dự đoán được biến cố này, quá sợ hãi. Ngôn Bình đã vọt người lên, với tốc độ cực nhanh dán bùa chú lên dây trói hồn, sau đó cầm lấy dây trói hồn nhanh chóng kéo Hà Bối Bối vào nhà kho.

“Hiểu Hiểu, cứu chị.” Hà Bối Bối ở trong dây trói hồn đau khổ giãy dụa.

Trương Hiểu vội vàng chạy tới, muốn kéo Ngôn Bình ra, lại bị Ngôn Bình hung hăng trừng mắt một cái, liền rụt tay lại, chỉ có thể đứng khóc nhìn Bối Bối giãy dụa trong dây trói hồn.

“Bùa này dùng để trừ khử tà khí.” Ngôn Bình sợ dọa đến Trương Hiểu vội giải thích, “Nó có thể trừ bỏ lệ khí trong người Hà Bối Bối. Vì vậy nên cô ấy mới cảm thấy đau đớn, là bởi vì lệ khí đã xâm chiếm tâm của cô ấy, cho nên khi trừ bỏ mới cảm thấy thống khổ. Trương Hiểu, nếu em là bạn của cô ấy thì không được mềm lòng, đợi tới khi toàn bộ lệ khí bị trừ bỏ, cô ấy có thể khôi phục được hình dạng bình thường của quỷ, giống như Đào Hải vậy.”

Trương Hiểu liếc mắt nhìn Sắc quỷ vẫn đang đi theo sau lưng Ngôn Bình, không làm loạn nữa.

Ngôn Bình không để ý tới Trương Hiểu, ở trong nhà kho bốn phía dán đầy bùa chú, “Những bùa này là để hấp thụ lệ khí, như vậy Hà Bối Bối mới không bị lệ khí phản phệ. Hơn nữa lệ khí quá mạnh, đối với thân thể người sống cũng dễ tạo thành thương tổn.”

Dán xong, Ngôn Bình đưa Trương Hiểu ra khỏi nhà kho, đóng của nhà kho lại, trên cửa là bùa chú phong ấn đan xen, để phòng ngừa lệ khí từ trong nhà kho thoát ra ngoài.

Ngôn Bình thở dài một hơi, đối với Trương Hiểu đang khóc thầm nói: “Thầy biết em thấy bạn đau đớn trong lòng rất khó chịu, nhưng đó đều là vì tốt cho cô ấy. Ngày mai thầy sẽ đưa em đến xem cô Bối Bối, tới lúc đó hẳn là lệ khí đã bị loại bỏ hết, em cũng có thể thấy một Hà Bối Bối giống với khi còn sống rồi.” Ngôn Bình vuốt tóc Trương Hiểu, “Ngoan lắm, trời đã tối rồi, thầy sẽ đưa em về nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK