“Chuyện mi thông đồng với con ta a?” Ngôn Hiếu Thiên ngồi xổm xuống đất, ngửa đầu nhìn Đào Hải, trên mặt nổi lên tiếu ý tao nhã.
“Cháu không có.” Đào Hải vội vàng biện bạch. Cha đạo sĩ thoạt nhìn còn âm hiểm hơn cả đạo sĩ, không biết ổng rồi sẽ làm cái gì, không thừa nhận là tốt nhất.
“Không có a.” Ngôn Hiếu Thiên xoa xoa cằm, biểu tình có chút thất vọng, “Ta đây còn mang đồ đạc làm phép đến, vốn muốn tìm cho tên tiểu quỷ của con trai ta một cơ thể sống an thân.” Nói xong, làm bộ phất tay, “Thôi bỏ đi, nếu không có ai thông đồng với con ta, ta cũng không lắm chuyện nữa. — Để cho con trai ta tìm một người khá khẩm hơn chút, tiểu quỷ rất là phiền toái. — Là một nữ nhân thì tốt hơn.”
“Cơ thể sống?” Đào Hải mở to hai mắt, cha đạo sĩ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…
“A… Chú Ngôn… Cái kia… Cái kia…” Đào Hải vâng vâng dạ dạ nhìn Ngôn Hiếu Thiên, “Cháu… Cháu…”
“Cháu làm sao a?” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nhìn Đào Hải.
“Cháu… Cùng đạo sĩ… Chúng cháu… Cái kia… Cái kia…” Thanh âm ngày càng nhỏ, Đào Hải chột dạ không dám nhìn Ngôn Hiếu Thiên.
Tên nhóc này dễ thương chết mất!! Ngôn Hiếu Thiên nhịn cười đến nỗi suýt nội thương.
“Này, tiểu sắc quỷ, muốn tìm một thân thể sao?” Vừa nói, vừa móc ra một lá bùa, phe phẩy trước mặt Đào Hải, “Nói muốn đi, —- ta có thể giúp nha.”
Nhìn lá bùa trong tay Ngôn Hiếu Thiên, lại nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) trên mặt ổng, giọng nói và vẻ mặt kia thật giống bà mẹ kế phù thủy đang cầm quả táo độc dụ dỗ công chúa Bạch Tuyết, Đào Hải có chút chần chừ, người này có thể tin tưởng không đây? Đạo sĩ còn có vẻ đáng tin hơn a.
Dường như biết được suy nghĩ của Đào Hải, Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói: “Pháp thuật của Tiểu Bình đều là ta dạy đó nhe.”
Thật vậy chăng? Đào Hải mở to hai mắt nhìn Ngôn Hiếu Thiên, một lát sau, nhỏ giọng hỏi: “… Muốn giúp thế nào?”
“Trước tiên không phải nói muốn là có thể đâu, đây chính là vấn đề lễ phép nga.” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói, “Con dâu nhà ta phải là người biết lễ phép, vậy mới có thể giúp được.”
“Con… Con dâu…” Mặt Đào Hải lần thứ hai đỏ bừng lên, “Con dâu… Cái gì…”
“Di? Vậy không phải con dâu sao? Không phải là tiểu quỷ bị con ta thượng, vậy không phải là con dâu của ta rồi… Cùng con ta không có quan hệ gì… Nếu như vậy, ta cũng không lắm chuyện với mi nữa.”
(>_<) cha đạo sĩ so với đạo sĩ còn xấu xa hơn. Đào Hải đau khổ nhìn vẻ mặt cười gian trá của Ngôn Hiếu Thiên, nhỏ giọng nói: “Có… Có quan hệ.”
“Thực sự có quan hệ?” Ngôn Hiếu Thiên nhướn mày.
“Thực sự… Có quan hệ.” —- vì sao ở đây không có cái lỗ đất nào a.
“Vậy nói sớm luôn đi.” Ngôn Hiếu Thiên xòe ra hai tay, “Nếu cùng con trai ta có quan hệ, ta sẽ tìm một thân thể thật tốt cho mi an cư. Làm sao có thể để con mình làm tình với một đống không khí được.”
(>_<) Xú lão đầu (*lão già xấu xa*) này tuyệt đối là cố ý, đạo sĩ nhất định là do ổng dạy hư.
“Tiểu sắc quỷ, mi thấy thân thể này được không?” Ngôn Hiếu Thiên đá đá thân thể Hàn Diệp trên mặt đất, hỏi Đào Hải, “Dáng vẻ không tệ lắm, nhìn cũng xứng với con ta.”
“Thế nhưng… Hắn còn sống a.” Đào Hải do dự nói, “Cũng không thể lấy thân thể của người sống được.”
“Hừ, một nhân ma, cùng lắm chỉ là con rối mà thôi, linh hồn sớm đã bị ma ăn sạch, sao có thể nói là cơ thể sống.” Ngôn Hiếu Thiên cười nhạt, “Cả ngày suy nghĩ xấu xa tà đạo mới có thể bị ma vật khống chế, sống cũng chẳng có giá trị gì.”
Ngôn Hiếu Thiên rút ma đao đang cắm sau lưng Hàn Diệp ra, lật người Hàn Diệp lại, để mặt hắn ngửa lên. Trên trán Hàn Diệp là lá bùa áp chế, phong bế các giác quan và động tác của hắn. Mặc dù linh hồn đã chết, nhưng nếu bóc bùa xuống, hắn vẫn có thể công kích, tuy vẫn còn ký ức, nhưng linh hồn thì không còn nữa, người đã bị ma vật khống chế thì chỉ còn chút ký ức và sức mạnh để làm con rối mà thôi. Hắn hoàn toàn không đáng thương tiếc, chỉ những linh hồn màu đen mới có thể bị ma vật điều khiển, vậy nên không cần thiết phải thông cảm, tìm cách cứu sống hắn.
Ngôn Hiếu Thiên vẽ một vòng tròn xung quanh Hàn Diệp, giữa vòng tròn vẽ một ít họa tiết kỳ dị.
Sau đó ông ngồi xuống, miệng niệm mật ngữ, họa tiết và vòng tròn chậm rãi xuất hiện ánh kim quang lóa mắt.