Đứng dậy, Ngôn Bình hỏi phán quan đứng bên cạnh: “Xin hỏi, tất cả sổ sách sinh tử đều ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Phán quan gật đầu, “Đây là danh sách tất cả những người đã chết trong một năm qua.”
Ngôn Bình không tin, muốn vào đại kho kiểm tra lần nữa, phán quan ngăn không nổi, chỉ có thể cùng đi vào.
Bởi vì bình thường đều phải xem sổ sách, nên đại kho không hề âm lãnh ẩm ướt như các nhà kho khác. Chỉ thấy những giá sách thật cao, từng hàng từ hàng sổ sách sinh tử được xếp chỉnh tề phía trên, có mấy quỷ sai đang bận bịu qua lại không ngớt ở giá sách tử, chạy tới chạy lui, leo lên leo xuống.
Ngôn Bình nhìn lại một chồng rồi một chồng sách tử.
Có một số người đã chết còn chưa đầu thai, có một số người tự sát còn vất vưởng ở nhân thế, có một số người sắp chết, có một số người vừa được đưa đến chỗ phán quan để quyết định, v.v…, đều không phải là trường hợp đặc biệt. Ngôn Bình nhìn từng hàng, mấy hàng sách tử quả nhiên là đã được mình xem cặn kẽ. Các tiểu quỷ đang bê mấy chồng sách tử từ đại điện quay trở về, sắp xếp lại.
“Nhìn xem, đúng là ta đã cho ngài xem qua hết rồi mà.” Phán quan nói.
Ngôn Bình không nói lời nào, tiếp tục đi vào trong, nhìn từng giá sách, cũng không yêu cầu lấy xuống kiểm tra thêm lần nữa.
Ngôn Bình có chút thất vọng, dạo một vòng cuối cùng, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên một tên tiểu quỷ ôm bộ sinh tử lớn, hoang mang rối loạn chạy tới, “Đại nhân, đại nhân, cuốn này đã đầy, xử lý thế nào bây giờ?”
Phán quan nhận lấy bộ sinh tử, Ngôn Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bìa sách đầy bụi viết bốn chữ màu vàng “Tàn hồn • Tá thể”.
“Đây là cái gì?” Ngôn Bình tò mò hỏi.
“Nga, đây là sổ sách ghi một ít hồn phách không được đầy đủ.” Phán quan giải thích, “Rõ ràng là chết rồi, nhưng vẫn còn lưu luyến nhân thế, bởi vì họ để lại một hồn nửa phách ở nhân thế. Thông thường, một hồn nửa phách nếu không làm gì nguy hại đến các sinh linh khác, chúng ta cũng không thu hồi. Nếu như hồn phách không trọn vẹn này nhập trong thân thể một người nào đó, người nọ sẽ có nhiều nhân cách, loại này gọi là ‘Tá thể"; nếu hồn phách vẫn còn lưu lại trong thân thể, người nọ có thể sẽ trở thành người sống thực vật, hoặc là trở nên ngu si, loại này gọi là ‘Tàn hồn’. Thông thường khi quyển sách này đầy, chúng ta cần phải thu hồi một bộ phận ‘Tàn hồn’.”
“Có loại sự tình này?” Ngôn Bình nảy ra một chủ ý, vội vàng nói với phán quan, “Có thể cho ta mượn xem quyển này không?” Lấy “Tàn hồn • Tá thể” từ trong tay phán quan, cẩn thận lật xem.
Trong lòng một lần nữa dấy lên hy vọng, Ngôn Bình đối chiếu ảnh chân dung của Đào Hải tìm được trong hồ sơ trường học với những người trong sách, nhìn những tàn hồn trong bộ sinh tử.
“Ngôn tiên sinh chẳng lẽ là muốn mượn thân thể ‘Tàn hồn’?” Phán quan nghi ngờ hỏi.
“Không thể được sao?” Ngôn Bình hỏi ngược lại.
Phán quan có chút khó xử nói, “Tất nhiên là có thể, nhưng nếu dùng thân thể như vậy, một hồn nửa phách còn sót lại có thể sẽ ảnh hưởng đến linh thể mới, không bằng lấy thân thể của người đã chết cho sạch sẽ.”
“Không việc gì, các ngươi thu hồi luôn một hồn nửa phách đó là được.” Ngôn Bình một bên thờ ơ trả lời, một bên tiếp tục lật tìm sổ sách.
“Cũng chỉ vì một dã quỷ mà thôi, Ngôn tiên sinh thật đúng là… ngốc a.”
Ngôn Bình cười, “Không phải là ngốc, ấm lạnh trong lòng như nào, chỉ có mình mới hiểu.”
Trời xanh không phụ lòng người, lật hết một quyển rồi một trang, Ngôn Bình tìm thấy một người bằng tuổi Đào Hải, hơn nữa tướng mạo cũng có bảy tám phần giống nhau. —- Chỉ có điều — thân thể này, lão đại Đào Hải nhất định là không hài lòng.
Ngôn Bình ghi nhớ địa chỉ và các thông tin của người kia, đóng sổ sách sinh tử lại, cảm tạ phán quan, vội vội vàng vàng rời địa phủ.
Tinh thần chậm rãi bay lên, đi qua một màn tối om, qua một tầng bùn đất, qua tầng trệt, trở lại thân thể mình.
Lúc mở mắt ra, sắc trời đã gần sáng.