Sắc quỷ vẫn hưng phấn thúc giục Ngôn Bình mau nấu ăn nhanh lên, ngay cả khi Ngôn Bình giúp hắn luộc trứng lẫn bóc trứng, đặt ở trước mặt cũng không đòi ăn.
Kết quả, ăn sáng cũng không ngon, rửa chén cũng bị Sắc quỷ thúc giục mau làm búp bê.
Loại búp bê này chuyên vì quỷ hồn mà đặc chế, để quỷ có thể trú thân trong cơ thể búp bê, điều khiển búp bê hoạt động. Cách làm cũng rất đơn giản, chính là bỏ vào trong một con búp bê vải bùa đặc chế tên ‘cố thần phù’, để cho quỷ hồn có khả năng lưu lại trong thân thể búp bê.
Nhưng ‘cố thần phù’ là một loại bùa chú khiến người làm phép tiêu hao rất nhiều sinh lực, nó cần người làm phép trộn lẫn máu mình với chu sa (mực đỏ), hòa thành mực để vẽ bùa, vẽ đủ mười chín tờ giấy vàng, lại đem mười chín tờ giấy ấy đốt thành tro, tàn tro này tất cả nhét vào cơ thể búp bê, pháp thuật này yêu cầu người làm phép tự mình truyền sinh lực vào thân thể búp bê.
Sắc quỷ bay tới bay lui phía sau Ngôn Bình, nhìn Ngôn Bình chuẩn bị đồ đạc.
Thấy Ngôn Bình từ trong túi lấy ra một cây kim tiêm, một miếng bông, Sắc quỷ nghi ngờ hỏi,
“Lấy kim làm gì? Còn phải tiêm sao?”
Ngôn Bình liếc hắn một cái, từ trong túi lấy ra bùa ‘Ngưng hồn’, dán lên đầu sắc quỷ, đưa cho hắn một đoạn dây chun.
“Cái này để làm gì?” Sắc quỷ nhìn dây chun trong tay.
“Đương nhiên là để lấy máu.” Ngôn Bình không cho là đúng trả lời, vươn vươn cánh tay, ý bảo Sắc quỷ dùng dây chun buộc chặt cánh tay mình, sau đó tay kia cầm kim tiêm, thuần thục tìm được vị trí mạch máu, đâm xuống, hút được nửa ống máu. Lúc ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt ngu ngốc không thể tin của Sắc quỷ, Ngôn Bình không nhịn được giục hắn, “Tháo dây chun ra, sau đó đem miếng bông đè mạnh vào vị trí cắm kim tiêm.”
Sắc quỷ luống cuống tay chân làm theo lời Ngôn Bình, Ngôn Bình rút kim tiêm ra, dùng miếng bông ấn chặt vào lỗ kim châm.
“Lấy nhiều máu như vậy…” Sắc quỷ lo lắng nhìn Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi có đau không?”
“Quen rồi.” Ngôn Bình liếc hắn một cái, “Vẽ bùa là phải dùng đến.”
Mặc dù Ngôn Bình nói đã quen, nhưng nghĩ đến việc Ngôn Bình vì mình làm búp bê thế thân mà phải lấy máu nhiều như vậy, tâm tình Sắc quỷ không khỏi tăng thêm mấy phần áy náy, không dám ầm ĩ thúc giục Ngôn Bình nữa, buồn bực lặng lẽ đi theo sau.
Không nghe thấy tiếng huyên náo, Ngôn Bình trái lại có cảm giác không quen, nghi ngờ nhìn Sắc quỷ vài lần, ngẫm lại, cũng không thấy mình làm gì không đúng, vì vậy quyết định không để ý đến hắn nữa.
Vẽ xong bùa, đốt thành tro, sau đó đem tro nhét vào bên trong cơ thể búp bê, khâu kín lại.
Trên mặt đất vẽ kết giới, đặt búp bê ở trung tâm kết giới, hai tay kết ấn, khơi lên sinh lực trong cơ thể, đem luồng sinh lực chậm rãi truyền vào bên trong búp bê, cảm thấy như con búp bê lúc đầu mềm mềm nằm úp sấp giờ đây bỗng nhiên có thêm tinh khí.
Toàn bộ quá trình kết thúc, Ngôn Bình thu hồi tinh thần, vì hao tổn sinh lực, thân thể có chút mệt mỏi và suy yếu.
Ngôn Bình cầm búp bê từ dưới đất lên, ném trên ghế sa lon trong phòng khách, chậm rãi đứng dậy, ngồi bên cạnh Sắc quỷ, đưa tay gỡ bùa ‘ngưng hồn’ xuống, “Ta bị tiêu hao chút sinh lực, muốn đi nghỉ ngơi một chút, ngươi thử tự mình xem có dùng được tốt không nhé.”
Sắc quỷ lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngôn bình, “Đạo sĩ, ngươi không sao chứ, sắc mặt ngươi thật đáng sợ.”
“Không có việc gì.” Ngôn Bình nhàn nhạt nói, “Chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi là được.”
Nói xong nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào phòng, ngã trên giường, nhắm mắt lại.
Sắc quỷ bay qua, nhìn Ngôn Bình nằm lì ở trên giường, chính là thần sắc khi đang ngủ. Nghĩ lại lúc ban nãy, bị hứng đòn sau khi đánh thức Ngôn Bình, Sắc quỷ không dám gọi nữa, liền bay ra ngoài phòng khách.
Sắc quỷ vô cùng vui vẻ bay vòng vòng quanh con búp bê trên ghế sa lon. Đây chính là búp bê thế thân trong truyền thuyết a, em gái búp bê thế thân có thể cho mình thực thể, tuy là — hơi nhỏ một chút, nhưng thật sự là rất tốt.
Ngay sau đó liền nhanh chóng nhập vào búp bê thế thân, tầm nhìn lập tức tự động trở thành mắt búp bê, đồ vật xung quanh nhất thời to lên không ít. Tuy nhiên, không có gì đáng ngại cả, Sắc quỷ bên phải động động, bên trái động động, đập đập, a ha, là thực thể của mình nga, quá tuyệt vời, phải đi cảm tạ đạo sĩ mới được.
Búp bê Sắc quỷ cẩn thận leo xuống sa lon, phát hiện ra một điều, lúc trước chỉ vài bước đi, vậy mà bây giờ trở nên xa như vậy.
Không sao, ta đi, ta đi, ta đi một chút, “Hắc hưu hắc hưu hắc hưu…” Mục tiêu đi đến là giường đạo sĩ trong phòng ngủ, “Hắc hưu hắc hưu hắc hưu…”
Cuối cùng cũng tới nơi, dọc theo chân giường nỗ lực tiến về phía trước, “Hắc hưu hắc hưu hắc hưu…”
Rốt cuộc đi đến bên cạnh đạo sĩ.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của đạo sĩ, ở bên tai nhẹ nhàng nói một tiếng, “Cám ơn ngươi.”
Trong lúc mơ ngủ, Ngôn Bình phảng phất nghe được tiếng ruồi vo ve, thuận tay huơ huơ vài cái, “Ba” một tiếng, vừa vặn đặt tay lên búp bê Sắc quỷ còn đang mải ngắm nhìn mình.