• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Nhật Dạ

Cúp điện thoại di động, thấy búp bê Đào Hải đang tựa lưng ở sô pha nhìn chằm chằm mình, “Ta cũng muốn đi, ta không muốn ở nhà một mình.”

“Tùy ngươi.” Ngôn Bình thờ ơ nói, quay về phòng thay quần áo.

Búp bê Đào Hải từ trên sô pha nhảy xuống, cố sức chạy về phía phòng ngủ. Chưa tới cửa phòng, đã nhìn thấy Ngôn Bình đang cởi quần áo ở nhà, chuẩn bị thay quần áo để ra ngoài. Nước dãi chảy lỏng tỏng, sợ dùng thân thể búp bê thì chạy quá chậm, Sắc quỷ mau chóng bay ra khỏi búp bê, nhào tới người Ngôn Bình, tay không an phận sờ mó.

Ngôn Bình mặc kệ, tùy ý cho móng vuốt của hắn ở trên người mình bò tới bò lui. Đào Hải thấy Ngôn Bình không để ý tới mình, tay càng càn rỡ, từ bụng Ngôn Bình trượt dần xuống dưới.

Ngôn Bình nhíu mày, giơ chân lên, một cước đá Đào Hải sang bên cạnh, “Tay ngươi đặt ở chỗ nào vậy? Ta thay quần áo, ngươi đàng hoàng chút đi.” Vừa nói, vừa lấy quần áo từ trong tủ ra, thay xong, một thân trang phục vừa xấu xí vừa quê mùa mặc trên người Ngôn Bình.

“Sao ngươi cứ luôn ăn mặc như vậy?” Đào Hải bất mãn nói, “Ngươi không thể mặc bình thường một chút à?”

Ngôn Bình cười cười, không trả lời, tiện tay nhặt búp bê thế thân từ dưới đất lên, ý bảo Đào Hải mau nhập vào.

Đào Hải một bên lầm bầm trách cứ Ngôn Bình không biết ăn mặc, một bên bay vào búp bê thế thân. Ngôn Bình nhét búp bê vào trong túi áo ngực.

Sau đó khóa cửa, ra ngoài.

Lên xe bus, Đào Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ, len lén từ túi áo ló ra, “Đạo sĩ, ta hiểu rồi, hẳn là người phụ nữ đáng ghét kia muốn cùng ngươi ăn? Thế nên ngươi mới mặc xấu như vậy, đúng không?”

“Ngươi không ngốc nữa nha.” Ngôn Bình híp mắt cười nói, “Mẹ của Trương Hiểu đâu có thể nói là vì chuyện người khác mới mời ta đến. Bây giờ chẳng có sự tình gì xảy ra, bố mẹ cô bé lại mời thầy giáo tới nhà, nhất định là do cái cô ả họ Hạ đó.”

“Thế mà ngươi còn đi.” Đào Hải bất mãn cong môi, “Hơn nữa cô bé kia hình như cũng thích ngươi.”

“Ta không đi, lẽ nào ngươi nấu cơm cho ta? — Vả lại, ta cũng muốn xem cô ta định giở trò gì. Còn Trương Hiểu, cũng chỉ là một cô bé thôi, không có chuyện gì cả.”

“Con gái thật phiền phức.” Đào Hải giận dữ đá đá Ngôn Bình.

Tới trạm dừng xe, có người lên, hướng tới chỗ Ngôn Bình đi đến, Ngôn Bình vội vàng đem Đào Hải ấn trở lại túi áo.

Đi tới nhà Trương Hiểu.

Cửa mở ra, quả nhiên là Hạ Vũ Hàn, “Thầy Ngôn, thầy đến vừa đúng giờ nha, cơm nước đầy đủ rồi, đang chờ thầy tới đây.” Vừa nói, vừa ân cần mở cửa giúp Ngôn Bình.

Trương Hiểu đứng phía sau Hạ Vũ Hàn, vẻ mặt áy náy nhìn Ngôn Bình, “Thầy Ngôn…” Kêu một tiếng, muốn nói lại thôi.

Ngôn Bình sớm đã chuẩn bị tinh thần, hơn nữa cũng không để ý, vươn tay sờ đầu Trương Hiểu, sau đó lãnh đạm hàn huyên với Hạ Vũ Hàn hai câu rồi đi vào.

Mẹ Trương ở trong phòng khách đang vội vàng chuẩn bị trà, sau liền lôi kéo Ngôn Bình ngồi xuống ghế sa lon.

Hạ Vũ Hàn nhanh chóng ngồi xuống cạnh Ngôn Bình, mẹ Trương nháy mắt với Trương Hiểu, “Hiểu Hiểu, đi giúp dì út thái rau cho xong đi.” Sau đó kéo Trương Hiểu đi.

“Ngôn tiên sinh vẫn luôn chiếu cố cháu gái của em, em đặc biệt cảm tạ ngài.” Hạ Vũ Hàn giả tình giả ý nói.

“Tôi là thầy giáo, đó là việc vốn dĩ phải làm.” Ngôn Bình lãnh đạm trả lời.

Tuy rằng thái độ của Ngôn Bình lãnh đạm, nhưng Hạ Vũ Hàn lại không tức giận một chút nào, “Thầy Ngôn là linh sư, hẳn là không cận thị đi, sao thầy lại đeo kính vậy? Lần trước ở lễ trao quyền không thấy thầy đeo kính, như thế không phải tốt hơn sao? Dù cho là giáo viên, cũng không cần thiết phải cứng nhắc như vậy, thời thượng một chút mới càng gần gũi học sinh a.”

Đào Hải rất ghét Hạ Vũ Hàn, từ trong túi áo Ngôn Bình ló ra, khinh thường nói, “Đạo sĩ thích thế đấy, ngươi quản sao?”

Hạ Vũ Hàn nghẹn họng, xanh mặt, nhớ tới lần trước vì Ngôn Bình che chở búp bê này nên không dám động thủ. Đào Hải ỷ có Ngôn Bình bảo vệ, đối với Hạ Vũ Hàn cố tình cau mày trợn mắt làm mặt quỷ.

Hạ Vũ Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi muốn vùng dậy, nhưng lại không biết làm gì hơn là ủy khuất nhìn Ngôn Bình, “Ngôn tiên sinh, ngài nuôi tiểu quỷ…”

Ngôn Bình làm bộ đưa tay vỗ vỗ Đào Hải, “Đào Hải, đừng như thế, không lễ phép.”

Đảo Hải cũng biết là Ngôn Bình chỉ nói ngoài miệng cho có, hất cằm kiêu ngạo liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hàn, khinh thường hứ một tiếng, chui lại vào túi áo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK