Lương Thành còn muốn nói gì, mở miệng vẫn không nói gì, nhưng vẻ mặt vừa rồi rõ ràng không vui.
Thẩm Dực gọi được cho Trình Hiểu Cát. Lúc này Trình Hiểu Cát đang ở cùng Lục Nhất Phương ăn cơm, nhìn điện thoại của Thẩm Dực lúc này gọi tới tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng ấn nghe.
Âm thanh ầm ĩ qua đi,bên kia điện thoại truyền đến tiếng rống của Thẩm Dực “ Cô Trình,cô đang ở đâu vậy?”
Cõi lòng mọi người đang đầy chờ mong nghe được Thẩm Dực nói một câu lời thổ lộ này, nhất thời tất cả mọi người không tiếng động xem thường cậu một phen.
Trình Hiểu Cát nhìn nhìn Lục Nhất Phương, có chút không thể hiểu được hỏi: “Ở nhà ăn cơm, mấy đứa lại đi uống rượu? Không biết vận động viên không thể tùy tiện ăn đồ bậy bạ sao?”
Mọi người xem kịch vui nhìn cậu, còn có mấy người đối với cậu dựng ngón giữa, cậu đã bị chịu k1ch thích, lớn tiếng hô: “Cô Trình, em thích cô.”
Nói xong câu này, trong phòng lặng ngắt như tờ, Trình Hiểu Cát cũng sửng sốt, hoảng loạn không biết nói cái gì cho tốt thân là cô giáo của Thẩm Dực, nàng thật sự không biết nên từ chối cậu như thế nào. Không khí cứ xấu hổ như vậy, Trình Hiểu Cát xin giúp đỡ nhìn về phía Lục Nhất Phương.
Lục Nhất Phương dùng ánh mắt dò hỏi cô, yêu cầu anh hỗ trợ? Trình Hiểu Cát khẳng định gật đầu.
Được Trình Hiểu Cát khẳng định đáp lại, Lục Nhất Phương không chút để ý mà gắp thịt đuôi cá non Trình Hiểu Cát thích đặt vào bát cho cô,nâng giọng lên hỏi: “ Giờ này ai điện thoại cho em? Còn không ăn cơm đi? Không ăn là anh ăn hết bây giờ.”
“Là một học sinh của em, còn ăn, để phần cho em nữa!” Trình Hiểu Cát theo bản năng tiếp lời nói.
Thẩm Dực đầu bên này, mọi người đều nghe được trong nhà Trình Hiểu Cát còn có một người đàn ông, còn thân mật ở nhà cùng nhau ăn cơm tối, nhất thời không biết nên an ủi Thẩm Dực như thế nào.
Lương Thành đối với điện thoại nói vài câu, “Cô Trình, Thẩm Dực uống nhiều quá, cô đừng so đo với cậu ấy.”
Lương Thành giúp Thẩm Dực đem điện thoại tắt đi, cách Tần Nhu, vỗ vỗ bờ vai của cậu, tỏ vẻ lý giải tâm tình giờ phút này của cậu. Vẻ mặt của những người khác trên bàn cũng nặng nề nhìn cậu.
Thẩm Dực thấy cái dạng này của mọi người, tùy tiện nói: “Chúng mày đang bày vẻ mặt người chết hả! Hôm nay Lương Thành sinh nhật, ngày quan trọng như vậy mọi người phải vui vẻ lên chứ!”
“ Đúng đúng đúng! Phải vui vẻ.” Lương Thành phụ họa nói, “Tới, Thẩm ca, uống rượu, uống rượu.”
Không khí trong phòng lại lần nữa sôi động lên, mọi người tiếp tục mời rượu nhau, Thẩm Dực giống như quên hết chuyện vừa nãy của bản thân tỏ tình thất bại, lớn tiếng nói chuyện, mồm to uống rượu,tư vị chua xót cay đắng trong đó cũng chỉ có trong lòng Thẩm Dực rõ ràng.
Sau khi tắt điện thoại, Trình Hiểu Cát xấu hổ nhìn nhìn Lục Nhất Phương
Trình Hiểu Cát: “Hiện tại học sinh, thật sự là không quy không củ ha, cứ thích nói đùa những chuyện này, ha hả a……”
Trình Hiểu Cát cứ ngây ngô cười haha, sắc mặt Lục Nhất Phương lại rất nghiêm túc, “Trình Hiểu Cát, làm thầy người khác, là người làm gương tốt đầy hứa hẹn,về sau em phải cùng sinh viên bảo trì khoảng cách.”
Trình Hiểu Cát nhìn Lục Nhất Phương nghiêm túc như vậy cũng không để bụng, “Nghiêm túc như vậy làm gì? Ngày mai tôi đi khuyên bảo cậu ta thật tốt, trẻ con sao không biết lớn nhỏ là như thế nào.”
Lục Nhất Phương gật gật đầu, lại bồi thêm một câu, “Em cùng trẻ con trong miệng em cũng kém có vài tuổi, ngày thường phải càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Mắt Trình Hiểu Cát trợn trắng, ứng phó mà trả lời: “Đã biết, đã biết! Anh không cũng so với mấy đứa cũng hơn có vài tuổi? Giả bộ có tuổi làm gì, cũng không biết có phải bác sĩ Lục bị ngốc không nữa.”
Lục Nhất Phương: “Anh là bác sĩ ngốc, rõ ràng là em mời anh ăn cơm, lại biến thành anh nấu cơm cho em ăn.”
Lục Nhất Phương nói thầm xong những lời này, liền thu dọn bát đũa bưng vào phòng bếp.
“Dạ dạ dạ, tôi là bạch nhãn lang.” Trình Hiểu Cát “Lộc cộc” chạy theo vào phòng bếp, vén tay áo lên chuẩn bị lấy rửa bát chuộc tội.
Lục Nhất Phương cho bát không bỏ vào bồn rửa, xoay người thấy Trình Hiểu Cát đem tay áo xắn qua khuỷu tay, cánh tay hướng về phía trước giơ lên, “Sao nào? Nói không được là muốn đánh người?”
Trình Hiểu Cát giơ đôi tay lộ trong không khí, vốn dĩ như cây liễu yếu ớt theo gió, nghe xong câu nói đó, thẳng tiến biến thành thẳng tắp như thép!
Trình Hiểu Cát trừng mắt, “Lục Nhất Phương, trong đầu anh luôn nghĩ tôi xấu xa phải không? Tôi đây là muốn tới rửa bát!”
Lục Nhất Phương sờ sờ mũi, cố ý trêu chọc cô, “Không thể trách phỏng đoán ác ý của anh, em có tiền án.”
Trình Hiểu Cát bị lời này nghẹn lại, trong đầu nháy mắt hiện lên, cảnh tượng đánh lén sau lưng, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ nói: “Tôi trưởng thành rồi! Không bao giờ là tôi của trước đây! Anh không thể luôn bắt lấy tôi của trước kia để gây sự không buông, anh dù sao cũng phải cho phép người ta có cơ hội sửa đổi chứ?”
Lục Nhất Phương thu dọn đồ ăn thừa, đột nhiên trịnh trọng nhìn Trình Hiểu Cát, “Anh cảm thấy, nên mua máy rửa bát.”
Trình Hiểu Cát còn đang dừng lại trong sự kiện vừa mới bị bôi nhọ, đột nhiên quay ra máy rửa bát, cô chưa có phản ứng lại, ngơ ngác nói: “Mua máy rửa bát làm gì?”
Lục Nhất Phương thu dọn xong cái đĩa cuối cùng, ngẩng đầu nói: “Anh không thích rửa bát.”
Trình Hiểu Cát: “Tôi nói là để tôi rửa!”
Lục Nhất Phương: “Nhưng rửa bát làm tay em đau, anh không muốn để cho em rửa, cho nên mua cái máy rửa bát.”
Nhìn anh nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, Trình Hiểu Cát “Phụt” một tiếng cười, “Mua thì mua, sao vẻ mặt anh nghiêm trọng vậy?”
Lục Nhất Phương: “Sợ em không đồng ý.”
Trình Hiểu Cát: “Tại sao tôi không đồng ý?”
Lục Nhất Phương: “Bởi vì trong đầu em cùng đầu ạnh giống nhau.”
Giỏi lắm, một ngày không cười nhạo cô, đó không phải Lục Nhất Phương! Trình Hiểu Cát cười lạnh nhìn Lục Nhất Phương “Nếu đầu tôi cùng anh không giống nhau, vậy không mua, về sau bát vẫn là anh rửa, đừng có mơ tôi nhúng tay vào! Hừ!”
****