• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nhất Phương gật đầu tỏ vẻ đã biết, thừa dịp trong khoảng thời gian Trình Hiểu Cát đi vệ sinh thì anh đi tính tiền.

“Ăn có quen không?” Dì Lâm vừa tìm tiền lẻ vừa hỏi.

“Cảm ơn dì Lâm,ăn rất ngon.”

Lục Nhất Phương trả lời rất chân thành,  dì Lâm nghe xong vui vui vẻ cười tủm tỉm.

“Con là người khi con trai đầu tiên mà tiểu Trình mang đến quán, dì Lâm mặc kệ hai đứa có quan hệ gì, tóm lại,dì hy vọng con chăm sóc nó nhiều hơn chút, đứa nhỏ này mấy năm nay không dễ dàng gì.”

Lục Nhất Phương còn muốn hỏi thêm cái gì thì dì Lâm lại bị khách gọi đi rồi. Anh đứng ở quầy thu ngân chờ Trình Hiểu Cát, thời gian đi vệ sinh lâu như vậy sao?

Cửa hàng này có nhà vệ sinh không phân nam nữ, Lục Nhất Phương ở cửa nhà vệ sinh hô to: “Trình Hiểu Cát, em bị rơi vào trong đấy rồi hả? Lâu như vậy còn không ra.”

Trong nhà vệ sinh trầm mặc một trận, mới truyền ra giọng nói tinh tế: “Lục Nhất Phương, quần tôi bị rách.”

“Rách thì rách cách, mau ra đây, về nhà.”

“Tôi! Quần tôi bị rách ở chỗ mông, thủng tận 2 lỗ! Sao đi ra ngoài được? Sao gặp người được” Giọng của Trình Hiểu Cát tức muốn hộc máu từ bên trong truyền ra. 

Lục Nhất Phương không khống chế được mà bật cười, “Trình Hiểu Cát, em thật là một nhân tài!”

“A! Làm sao bây giờ?” Việc này nếu là phát sinh ở  trên người  Lục Nhất  Phương thì cô có thể cười  đến mức lăn lộn trên mặt đất nhưng chuyện xảy ra trên người mình, Trình Hiểu Cát thật sự cười không nổi.

“Cầm đi, buộc  trên eo, chạy nhanh về nhà rồi thay quần.” Lục Nhất Phương từ trên cánh cửa nhà vệ sinh đưa áo cho cô.

Trình Hiểu Cát cầm  áo của Lục Nhất Phương  buộc ở bên eo, quần áo còn lưu lại chút nhiệt độ cơ thể anh, làm cho mặt già của cô có chút nóng lên, cảm thấy thật xấu hổ mà! Cô lúng túng bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh rồi bước nhanh ra ngoài.

“Đã đi rồi sao?” Dì Lâm hỏi.

“Dì Lâm, hôm nay cháu có chút việc, hôm khác cháu lại đến.”

“À, được.”

Vội vàng chào tạm biệt rồi đẩy  Lục Nhất Phương đi. Lục Nhất Phương nhìn Trình Hiểu Cát đang dùng áo anh buộc eo đi ở phía trước, nhịn không được hỏi: “Trình Hiểu Cát, quần  em bị rách như vậy làm sao em phát hiện ra?”

“Lúc tôi ngồi xuống định đi nhà vệ sinh, ngồi xổm xuống thì phát hiện có ánh sáng chiếu qua quần. Cứ như vậy phát hiện!”

“Ha ha ha.” Lục Nhất Phương cũng không nhịn được cười lên tiếng.

Trình Hiểu Cát bị anh cười đến mức đỏ bừng mặt xấu hổ, nắm tay đấm đấm vào người anh.

“Em ngại cái gì? Đây lại không phải lần đầu tiên gặp em bị xấu mặt?” Nói xong thì nhanh chân chạy đi.

Trình Hiểu Cát ở phía sau đuổi theo đánh anh, một đường về nhà ồn ào ấm áp.

Về đến nhà đã là 7 giờ tối.

Trình Hiểu Cát chào tạm biệt Lục Nhất Phương, đứng ở trước cửa nhà mình, sờ tới sờ lui một trận, cuối cùng phải chấp nhận một sự thật đáng buồn,  Cô…… Quên lấy chìa khóa……

Cũng may cô cũng rất tự hiểu bản thân mình, đã sớm gửi một chìa khóa dự phòng ở chỗ Manh manh.

Gọi điện thoại khẩn cấp cho Manh Manh,chuông reo được một lúc thì bị tắt đi, Trình Hiểu Cát rất có kinh nghiệm, đây là do Manh Manh không có cách nào nghe được điện thoại, cô cũng không gọi lại.

Qua hai phút, Manh Manh đã gọi lại nhưng giọng rất nhỏ.

“Ui ~ bảo bối nhỏ? Tìm mình có việc gì  không?”

“Chìa khóa của mình vứt ở trong nhà, mình không vào được cửa nhà này……”

“A? Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại mình không ở thành phố C, buổi sáng hôm nay lại bị Boss bắt đi tăng tăng ca.” Manh Manh ở đầu bên kia điện thoại cũng gấp như kiến bò trên chảo, nhưng lại không giúp được gì, “Nếu không, bà gọi công ty mở khóa?”

“Công ty mở khóa phải có chứng minh thư để chứng minh thân phận……”

“Liễu Manh Manh! Em lại lén lút gọi điện với ai?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông uy nghiêm, Trình Hiểu Cát biết, đây là tên lãnh đạo lòng lang dạ sói vô cùng hiểm độc của Manh Manh.

“Không có việc gì! Bà không cần phải lo cho mình đâu! Đang bận thì tắt máy đi, mình tự có biện pháp.” Trình Hiểu Cát vội nói.

“Tốt, bảo bối nhỏ, kiên trì một chút, chờ mình trở lại?Sớm nhất là ngày mai sẽ trở về.” Liễu Manh Manh bắt lấy thời gian an ủi cô vài câu sau đó vội vàng tắt điện thoại.

Trình Hiểu Cát đứng ở cửa, dùng đầu tông cửa, giống như đứa trẻ con bị ngốc.

Cuối cùng thở dài, đi đến trước cửa nhà Lục Nhất Phương, hơi thở u ám, sau đó gõ cửa.

Rất nhanh cửa đã mở ra,  Lục Nhất Phương thấy Trình Hiểu Cát đứng ở cửa ủ rũ cụp đuôi, giống như mèo con không được ai thu nuôi, anh lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tôi quên mang chìa khóa, Manh Manh cũng đi công tác, tôi cũng không có chứng minh thư để chứng thân phận để mời công ty mở khóa.” Trình Hiểu Cát tủi thân nói.

Lục Nhất Phương lấy lấy cho cô đôi dép lê màu hồng hình con thỏ, “Vào đi.”

Trình Hiểu Cát thay dép xong, đi vào, đánh giá phòng. Bố cục trong phòng toàn bộ cực kì đơn giản hào phóng, lấy màu đen trắng là màu màu chủ đạo, đồ trong nhà thiếu đến đáng thương, tuyệt đối phong cách thẳng nam.

“Ngồi! Đứng ở chỗ đó làm cái gì?” Lục Nhất Phương thấy cô sững sờ ở nơi đó.

“A?” Trình Hiểu Cát sửng sốt vì bị âm thanh đột nhiên vang lên  sau đó mới phản ứng lại, “Hả, được.”

“Uống nước không?”

“Không uống.”

“Đói không?”

“Không đói bụng.”

……

Mọi lời khách sáo cứ như vậy trôi qua, Trình Hiểu Cát đều nhất nhất từ chối, Lục Nhất Phương cũng không quản cô, cầm một quyển sách ngồi ở sô pha chăm chú đọc.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng lặng im không tiếng động. Trình Hiểu Cát bị sự trầm mặc này làm cho vô cùng xấu hổ không được tự nhiên, luôn muốn làm chút gì. Tìm chuyện nói: “Lục Nhất Phương, tôi có thể sử dụng chứng minh thư của anh để mở khóa cửa được không?”

Lục Nhất Phương cau mày suy nghĩ một chút, mới nói: “Không thể, rất không khéo, chứng minh thư anh để ở bệnh viện.”

Trình Hiểu Cát tuyệt vọng, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Vậy đêm nay tôi làm sao bây giờ?”

“Anh đuổi em đi sao?”

*****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK