Mỗi lúc này,mẹ Lục sẽ đem Trình Hiểu Cát về nhà, cho ăn ngon uống tốt. Trình Hiểu Cát tuy rằng bướng bỉnh, nhưng miệng luôn luôn rất ngọt, luôn dỗ mẹ Lục cười đến mức không khép miệng được. Chỉ là sau này, cô gái nhỏ ngày nào cũng lớn, lúc này mới ít tới chơi,sau đó Trình gia cũng chuyển nhà, mẹ Lục vẫn còn thường xuyên nhớ cô.
Lúc hai người đến Lục gia, đã tới gần giữa trưa, vừa lúc vào giờ cơm trưa. Thấy bọn họ về đến nhà, mẹ Lục vội vàng tiếp đón bảo má Lưu chuẩn bị ăn cơm.
Nhiều năm không thấy, Trình Hiểu Cát khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên, cũng may mẹ Lục lôi kéo Trình Hiểu Cát, chỉ vào bức tranh con gà mổ con giun, cảm khái nói, “Con còn nhớ không? Con khi còn nhỏ thích bức tranh này nhất, luôn ồn ào, phải đợi ngày gà con lớn lên, hầm canh uống đấy.”
Ba Lục hiển nhiên cũng còn nhớ rõ chuyện này, nghe xong cười ha ha,mặt Trình Hiểu Cát như 囧, mẹ Lục chặn lại nói: “Tiểu Cát hiện tại đã lớn rồi, ông không được cười.”
Trình Hiểu Cát càng 囧.
Có một nhạc đệm như vậy,cô cùng hai vị trưởng bối nhanh chóng kéo gần lại khoảng cách, dường như về tới khi còn nhỏ, nhưng thật ra Lục Nhất Phương đang bị vắng vẻ. Người một nhà vui vui vẻ vẻ cơm nước xong, mẹ Lục săn sóc mà đối với cô nói: “Một đường tới đây rất vất vả rồi? Đi ngủ trưa một lúc đi.”
Trình Hiểu Cát nhìn nhìn Lục Nhất Phương, anh gật đầu, để cho má Lưu dẫn cô vào phòng cho khách. Ba Lục kéo anh vào thư phòng, về phần đã nói những gì thì Trình Hiểu Cát đã ngủ say tự nhiên là không biết.
Trình Hiểu Cát ngủ một giấc dậy đã hơn ba giờ chiều,lúc tỉnh lại, chỉ có mẹ Lục ở nhà. Mẹ Lục cũng nghỉ trưa một lát, thấy cô liền bảo cô qua đi ngồi, không đợi cô hỏi, mẹ Lục đã nói: “Hai ba con đến công ty một chuyến rồi, một lát nữa sẽ về.”
Trình Hiểu Cát gật gật đầu, mẹ Lục là người phụ nữ rất hay nói, ở bên cạnh bà về cơ bản sẽ không bị buồn chán,bà nói rất nhiều chuyện của Lục Nhất Phương khi còn nhỏ, trong đó còn có chuyện mà Trình Hiểu Cát chưa bao giờ biết đến. Chia sẻ bí mật giữa hai người phụ nữ, tức khắc càng thêm thân mật.
Mẹ Lục cảm khái, “Cuối cùng con cũng thành con dâu nhỏ nhà bác, đúng là duyên phận thật kỳ diệu mà.”
Trình Hiểu Cát khó hiểu, mẹ Lục cười nói: “Tiểu tử Nhất Phương kia, từ nhỏ luôn la hét muốn cưới con làm cô dâu nhỏ, thế mà thật sự thành! Tiểu Cát à, con được định là người nhà Lục gia chúng ta mà!”
“Từ nhỏ anh ấy luôn đối đầu với con, làm sao có thể?” Trình Hiểu Cát không tin.
“Con trai mà, chọc con gái để lấy sự chú ý của người ta mà.” Mẹ Lục cười tủm tỉm nói, “Nhưng mà nó thực sự rất thích con, lúc ấy còn vì con, đánh nhau với bạn học, bởi vì đứa bé kia nói, tương lai muốn cưới con, ha ha ha ha.”
Nhắc tới cái này,mẹ Lục lại nhịn không được cười ha ha lên, “Lúc ấy, hai bác còn phải mua thật nhiều đồ dinh dưỡng tới xin lỗi nhà người ta, còn nó chết sống không nói vì sao đánh nhau, nhưng về sau, bác lặng lẽ hỏi nó, bất đắc dĩ, nó mới nói cho bác biết, việc này chỉ hai người chúng ta biết nha.”
Hai người đều cười nghiêng cười ngả, ba con Lục gia đã trở lại, ba Lục phụ tò mò hỏi: “Hai ngươi cười cái gì vậy? Sao vui vẻ như vậy?”
Mẹ Lục thần thần bí bí nói: “Không nói cho ông.”
Lục Nhất Phương cũng không có tò mò, thấy Trình Hiểu Cát cùng mẹ Lục vui vẻ như vậy, liền yên tâm.
Ăn xong cơm tối, Lục Nhất Phương mang theo Trình Hiểu Cát ở trong tiểu khu đi dạo để tiêu thực.Trình Hiểu Cát nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, vui vẻ nói, “Chiều nay, bác nói rất nhiều chuyện thú vị khi anh còn nhỏ.”
“Lúc anh còn nhỏ em không biết hết mọi chuyện?”
“Không, em không biết được đầy đủ.”
“Không biết cái gì?”
“Không biết anh từ nhỏ đã lập chí muốn cưới em.”
Lục Nhất Phương không có đáp lời, nhưng gương mặt lại đỏ lên, nghiêm chỉnh nói: “Đừng nghe mẹ anh nói bừa, bà ấy lừa em đấy.”
Trình Hiểu Cát làm bộ thất vọng, “Vậy khi còn nhỏ anh không thích em?”
Lục Nhất Phương chân thành nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nói: “Thích, từ nhỏ đã thích, vẫn luôn thích, về sau cũng thích. Anh yêu em.”
“Em cũng luôn yêu anh.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại họ yêu nhau, luôn có nhau trong mọi thời điểm.
*****