• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Hiểu Cát cũng theo vào, nghĩ có thể phụ anh một chút, Lục Nhất Phương lại đuổi cô ra, “Đi theo anh, về sau em không cần phải vào phòng bếp, mau đi ra.”

Vừa nói vừa đẩy cô ra bên ngoài, Trình Hiểu Cát đành phải ghé vào cạnh cửa, cô muốn nhìn anh, nhìn như thế nào cũng nhìn không đủ.

Đảo mắt ba ngày trôi qua. Trình Hiểu Cát cùng Lục Nhất Phương đến Cục Cảnh Sát.

Sau khi tới Cục Cảnh Sát, bà Vương,bà Lý và những người liên can người đã sớm tới rồi. Bà Lý thấy bọn họ, oán hận trừng mắt với bọn họ, thấy cảnh sát lại đây, ánh mắt lại đảo loạn khắp nơi. Bà Vương lại vội vàng đứng lên chạy về phía cảnh sát.

“ Đồng chí cảnh sát, kết quả thế nào?” Vương bà bà hỏi.

“Kết quả khám nghiệm tử thi, người chết bị teo tu cung, trong tu cung xuất huyết nhiều, nguyên nhân chính là do dùng cỏ đuôi phượng thảo cùng xa tiền thảo, bệnh viện không có liên quan.”

Lời cảnh sát còn chưa dứt, bà Vương giống như điên nhào vào bà Lý, trong miệng hô lớn: “Mày trả mạng con gái cho tao! Đồ giết người! Con gái đáng thương! Một xác hai mạng! Sao mày nhẫn tâm đến vậy hả?”

Bà Lý cũng nổi điên, “Con gái bà không sinh ra con trai, còn trách tôi? Sao tôi biết nó ăn cỏ đấy lăn ra chết! Tôi ăn nhiều lần như vậy, không phải cũng sống đến bây giờ sao?”

Cảnh sát kéo hai bà ra,nhìn bà Lý nói: “Hiện tại lấy lý do có ý định mưu sát sẽ đem bà và con trai bà bắt lại, chờ viện kiểm soát khởi tố.”

Bà Lý lúc này mới hoảng sợ nói: “Chúng tôi không có giết người! Ai bảo nó không sinh được con trai? Là do nó tự hại nó! Mấy người không thể đem chúng tôi nhốt lại!”

Mặc kệ bà Lý  la lối khóc lóc như thế nào, mẹ con hai người vẫn bị cảnh sát mang đi. Sau đó, cảnh sát đã thông báo kết quả khám nghiệm tử thi cho các phóng viên, sự cố y khoa ồn ào như này coi như đã kết thúc.

Trên đường trở về, Lục Nhất Phương vẫn mang vẻ mặt tâm sự.

“Kết quả đã có, sao anh vẫn không vui vậy?” Trình Hiểu Cát hỏi.

Lục Nhất Phương sờ so4ng mặt một cái, thống khổ nói: “Là anh hại cô ấy.”

Trình Hiểu Cát tiến lên kéo tay anh, “Cảnh sát đã nói, không liên quan đến anh. Anh đừng có tự trách.”

“Không phải, khẳng định là trong lúc vô tình anh nói câu ‘ tiểu công chúa rất tốt ’, bị bà Lý nghe thấy nên lúc này mới hại cô ấy.” Lục Nhất Phương nhớ lại cô gái trẻ kia, xác nhận đứa bé không có việc gì, an tâm hạnh phúc tươi cười,anh thống khổ nhắm mắt lại.

Trong lòng Trình Hiểu Cát cũng đặc biệt hụt hẫng, tiến lên ôm lấy anh, “Là bà Lý quá mức trọng nam khinh nữ, mặc kệ chuyện của anh, anh không phải cố ý.”

Bên kia, trong văn phòng chú Thẩm, Thẩm Diệc Hàm còn cầu xin, “Ba, việc này Nhất Phương không phải cố ý, ba cũng đừng liên lụy anh ấy chứ?”

“Diệc Hàm, bệnh viện không phải một mình ba mở, việc này ba nói không tính, là do nó để lộ giới tính đứa trẻ cho người bệnh, lúc này mới phát sinh bi kịch, bệnh viện không thể tiếp nhận nó được.” Chú Thẩm cũng không muốn mất đi  nhân tài Lục Nhất Phương này, nhưng chú cũng không thể tiếp tục nhận anh.

“Ba, chỉ cần ba kiên trì giữ anh ấy lại, con không tin ba không có cách!” Thẩm Diệc Hàm vẫn không muốn tin tưởng sự thật này.

“Được, việc này không cần nhắc lại, đi làm ngay, không có việc gì thì đừng có suốt ngày chạy vào văn phòng của ba!” Chú Thẩm cố nén tức giận.

Thẩm Diệc Hàm thấy thế, cũng không dám ở lại, giận dỗi chạy đi. Trên đường gặp Kỷ Hiến, ông ấy cười tủm tỉm hỏi: “Diệc Hàm lại vì Lục Nhất Phương cầu xin sao?”

“Chú Kỷ, chú giúp đỡ con đi khuyên ba con đi, ông ấy quyết tâm lắm.”  hốc mắt Thẩm Diệc Hàm đỏ lên, tức giận nói: “Ba con có còn coi con là con gái bảo bối của ba nữa đâu, chút chuyện này cũng không đồng ý với con.”

“Nha đầu này ngoan cố vậy, không có lương tâm, ba con không ít lần nhọc lòng vì con, con là con gái ruột, tự nhiên là bảo bối của lão ấy, còn Lục Nhất Phương tính là người nào? Nó là con rể? Một chút liên quan cũng không có!” Kỷ Hiến làm như trách cứ cô ta không hiểu chuyện.

Ông ấy nói, làm ánh mắt Thẩm Diệc Hàm  sáng lên, đúng vậy, nếu Lục Nhất Phương thành con rể của ba, gạo sống nấu thành cơm, ba sao có thể không giúp con rể nhà mình?

Nghĩ đến đây, cô ta vui mừng ra mặt, “Chú Kỷ, chú đang bận, con đi trước đây!”

Kỷ Hiến cười đáp: “Mau đi đi.”

Nhìn bóng dáng đi xa,chú Thẩm có đứa con gái ngu xuẩn như vậy, cũng không biết dạy dỗ thế nào nữa.

Thẩm Diệc Hàm gọi cho  Lục Nhất Phương: “Chúng ta gặp mặt đi.”

“Tôi cùng cô không có chuyện gì phải gặp mặt nói chuyện.”

Lục Nhất Phương lạnh nhạt, khiến tim cô ta đau đớn thật sâu, cô ta khẽ cắn môi nói: “Chẳng lẽ anh không muốn biết, Trình Hiểu Cát vì sao không nhảy xa nữa sao?”

“Tôi trực tiếp hỏi cô ấy là được, vì sao phải cần cô nói cho tôi?”

“Anh!” Thẩm Diệc Hàm bị nghẹn lại, hai người kia đều khiến người ta phát điên!

Điện thoại bị tắt, Thẩm Diệc Hàm bị ăn mệt hai lần, tức đến mức toàn thân phát run, bình tĩnh một chút, lại lần nữa nhắn tin qua, “Gặp mặt lần cuối, gặp xong em không bao giờ quấn lấy anh, sẽ kết thúc từ đây.”

Lục Nhất Phương suy nghĩ một chút, nói: “Địa điểm.”

Thẩm Diệc Hàm định ở tiệm cơm Tây ở trung tâm mua sắm gần sông nhỏ.

Lục Nhất Phương đến, Thẩm Diệc Hàm đã sớm tới rồi, cô ta cười tươi chào đón, “Nhất Phương, anh đã đến rồi?”

Anh vẫn không trả lời, không quá kiên nhẫn nói: “Tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh.”

Thẩm Diệc Hàm cười duyên nói: “Anh gấp cái gì? Ăn chút đồ ăn đi.”

Cô ta cầm lấy ly rượu nho đã chuẩn bị từ sớm,đưa cho Lục Nhất Phương giơ lên, “Uống trước một ly đi, kính chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy.”

Lục Nhất Phương bưng ly rượu lên,  uống xong một ngụm, nới lỏng cổ áo, “Hiện tại có thể nói đi!?”

Thẩm Diệc Hàm thấy anh uống xong, mới dỡ xuống thần kinh căng chặt, cô ta chậm rãi nói: “Nhất Phương, lại nói tiếp, Trình Hiểu Cát thích anh muộn hơn em, vì sao anh luôn Hiểu Cát mà không nhìn em?”

“Hai người không thể so sánh, nếu cô muốn cùng tôi nói cái này, vậy tôi không rảnh để nói chuyện.” Nói xong, đứng dậy muốn đi.

******

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK