Lục Nhất Phương cũng không có dừng lại, cho đến khi cô đáng thương vô cùng nói: “Lục Nhất Phương, tôi muốn đi vệ sinh……”
Lúc này anh mới dừng lại, “Cơ thể anh bị hư, anh phải về sớm một chút, trở về nghỉ ngơi, gặp lại, Trình Hiểu Cát.”
***
Trình Hiểu Cát lúc này hận không thể đem bộ mặt kia đập xuống đất chà đạp, nhưng cô nhịn xuống, bởi vì đang truyền dịch, lại sợ miệng vết thương vỡ ra, cô hoàn toàn không thể đến nhà vệ sinh với tình trạng này. Cô hít sâu một hơi, người sống cũng không thể bị nước tiểu làm cho nghẹn chết? Có việc cầu người, mỉm cười! Cô nhẫn!
“Bác sĩ Lục, tôi sai rồi! Tôi hy vọng ngài thân thể cứng rắn cường tráng, ăn ngon, ngủ ngon, hàng đêm vui vẻ!”
Lục Nhất Phương nghe Trình Hiểu Cát nói lời vô nghĩa, đột nhiên cảm thấy mình cùng cô so đo bỗng dưng kéo thấp chỉ số thông minh của mình, “Đi thôi, anh mang em đi nhà vệ sinh.”
Anh tiến lên nâng Trình Hiểu Cát dậy, sau đó đem bình dịch gỡ xuống, giơ ở đỉnh đầu, Trình Hiểu Cát ngẩng đầu nhìn anh một cái, a! Mấy năm không thấy cao lớn lên không ít nha! Trình Hiểu Cát tính một chút, đã biết bản thân cao 1m67, mà Lục Nhất Phương còn cao hơn cô 1 cái đầu, nhẩm tính sơ sơ hơn 1m8 đấy! Nghĩ đến đây, Trình Hiểu Cát vô cùng đau lòng, cuộc sống đè bẹp Lục Nhất Phương không còn nữa rồi!!!
Tới nhà vệ sinh, thấy Lục Nhất Phương còn giơ bình dịch không đi, “Thế nào? Còn muốn nhìn lén người ta đi vệ sinh?”
Lục Nhất Phương ngừng một lát, ánh mắt khinh thường, “Trình Hiểu Cát, tuy rằng anh nói tương đối tổn thương người, nhưng anh vẫn là hy vọng trong lòng em có chút nhìn lại đi, bằng diện mạo em á, ai sẽ đối với em có suy nghĩ? Đừng nói, anh muốn nhìn còn dùng đến việc nhìn lén?”
Anh nói xong liền đem chai dịch treo ở cạnh tường, ra khỏi nhà vệ sinh, thuận tiện còn cài cửa lại, anh đè xu0ng lỗ tai đang nóng lên, vẻ mặt mất tự nhiên ngồi ở trên giường bệnh.
Trình Hiểu Cát cởi qu4n trước, cô còn chưa rõ ý tứ trong lời Lục Nhất Phương, cởi qu4n xuống, nhìn thời gian qua nhanh như mũi tên, cô thật muốn chết tâm! Lục Nhất Phương quả thật không cần phải nhìn lén, lúc anh làm phẫu thuật đều nhìn xong hết rồi! Còn cạo lưng cho cô! Ôm tâm tình đau buồn giải quyết đại sự đời người, cô ghi thù cô phải lấy sổ ra ghi nhớ.
Cô đi ra thì Lục Nhất Phương vẫn chưa đi, nhưng Trình Hiểu Cát đã không nghĩ để ý đến anh, làm bộ không thấy anh, cô chậm rì rì bò lên trên giường bệnh, thật cẩn thận mà nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.
“Trình Hiểu Cát, chiều nay em chuyển đến phòng bệnh bình thường.”
“A? Tại sao?” Trình Hiểu Cát mở mắt ra, khó hiểu hỏi, vì sao phải chuyển phòng bệnh, cô cùng y tá Vãn trò chuyện rất hợp, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng Lục Nhất Phương quả thật giúp cô không ít việc, bệnh viện có một người quen quả thật không tệ.
“Bởi vì nơi này là phòng cấp cứu, giường nằm rất thiếu. Hai nơi cũng cách nhau không xa nên anh tùy thời có thể tới xem em.” Lục Nhất Phương nhìn cô một bộ dáng vẻ bị vứt bỏ, muốn an ủi cô một chút.
“Rồi. Tôi đã biết, anh đi nhanh lên đi, tôi hiện tại không muốn gặp lại anh”. Nói xong lại không muốn để ý đến anh, cô còn đắm chìm trong xấu hổ vừa nãy, thấy Lục Nhất Phương không được tự nhiên.
Lục Nhất Phương âm thầm phỉ nhổ chính mình, vừa mới gặp quỷ, lại cảm thấy nhìn cô rất đáng thương. Thấy Trình Hiểu Cát tránh anh như rắn rết, anh dứt khoát không đi,đem giường gấp bên cạnh mở ra, nằm lên trên và cứ như vậy đi ngủ. Trình Hiểu Cát gọi anh vài tiếng, cũng không thấy anh đáp lại.
Trình Hiểu Cát tức giận đến thiếu chút nữa đấm giường, nhưng cô lại không có biện pháp. Cô mới tỉnh ngủ, miệng vết thương đau đến mức khiến cô không hề buồn ngủ, chỉ có thể trợn tròn mắt ngẩn người. Phát hiện bên ngoài phòng bệnh cô luôn có y tá đi tới đi lui nhìn xung quanh, vẻ mặt của mấy cô đều là khiếp sợ, sau đó thương tâm cô đơn, như bị bội tình bạc nghĩa, còn có số ít mấy y tá mặt đầy bi thương, phát hiện bí mật động trời nhưng không ai muốn nói.
Cô thấy vậy cũng không lạ, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn, trường hợp như vậy cô gặp qua không ít, có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ gởi gắm sai người, sau đó bị đập nát hi vọng. Lúc Lục Nhất Phương thiếu niên, chỉ số thông minh khác hẳn với người thường, lại có dáng người tuấn mỹ, giáo thảo, hạng nhất vĩnh viễn là anh. Mà cô ở cạnh anh chỉ làm nền, chính là một mảnh lá xanh cực kì bình thường, đào hoa có thể đếm một bàn tay. Nếu không phải bởi vì hai nhà là hàng xóm, nghĩ đến đời này cũng sẽ không gặp nhau, nghiệt duyên a nghiệt duyên.
Nghĩ đến đây, Trình Hiểu Cát không khỏi cười cười, tối hôm qua cho rằng Lục Nhất Phương trả thù cô, thật là buồn cười. Chuyện cũ tan biến như mây khói trên không trung, ngay cả lá xanh cũng tiêu tan, Lục Nhất Phương khẳng định cũng đã sớm quên rồi, về sau cứ coi anh là bạn cũ quen biết đi.
Trình Hiểu Cát đem tâm trạng sửa sang lại cho tốt, cảm giác một thân nhẹ nhàng. Cô sờ sờ miệng mình, bởi vì thời gian dài không có uống nước nên môi bị khô tróc da chết, cô rời giường, chậm rãi dịch tới chỗ để nước, rót một cốc nước trở lại phòng bệnh, đang chuẩn bị uống thì giọng nói có chút khàn khàn vang lên: “Em đánh rắm sao?”
Trình Hiểu Cát vô thức lắc lắc đầu, “Không có.”
“Vậy hiện tại em không thể uống nước, chưa đánh rắm thì chức năng đường ruột chưa hoàn toàn khôi phục.”
“Nhưng tôi khát nước, anh nhìn xem tróc da môi này.” Trình Hiểu Cát ngẩng đầu, chỉ vào môi cô.
“ Vậy cũng không thể uống.”
Trình Hiểu Cát nhìn chằm chằm anh, trong mắt viết đầy khát vọng đối với nước, để cho Lục Nhất Phương không cách nào cự tuyệt, anh lắc lắc đầu, cầm một gói tăm bông ra, sau đó nhúng vào nước lau trên môi cô, thấp giọng nói, “Nhất định phải chờ đánh rắm mới được uống nước, cần tuân thủ lời dặn của bác sĩ, biết không?”
Trình Hiểu Cát như là bị mê hoặc gật đầu, Lục Nhất Phương dựa như vậy gần, cô có thể đếm rõ ràng lông mi của anh, mím chặt môi trước mặt cô, trong lúc nhất thời để cho cô không cách nào suy tính: " Lục Nhất Phương, khóe mắt anh có gỉ....."
Lục Nhất Phương dừng lại động tác một chút, mặt đen vài phần, đem tăm bông đưa cho cô, “Tự mình làm đi, nhưng không thể uống!” Nói xong liền đi.