Thế giới này, ngoại trừ tình yêu còn có tình thân và tình bạn, còn có cả bầu trời rạng rỡ, cả ánh mặt trời nóng bỏng.
Cô không nên kẹt lại trong lồng chim thống khổ, không nên tự tay thắt nút kết ràng buộc chính mình."
- ---------------------------
Lúc Sở Niệm vẫn đang kể lại những chuyện đã qua, Sở Thanh cũng cùng cô rơi lệ, thật ra xét từ góc độ của bà và Nguyễn Thu, hai bà cũng nhìn thấy Sở Niệm từ nhỏ đến lớn, đồng thời về tình huống gia đình của Sở Niệm bà cũng rõ như trong lòng bàn tay, cho nên bà càng thương và bảo vệ Sở Niệm, thật sự xem như con gái ruột thịt. Sở Niệm từng trải qua tất cả, có đau thương khổ sở, tự trách hối hận, đủ các loại cảm xúc phức tạp.
Những chuyện đã trải qua rất khó chịu, rất thống khổ thậm chí không có cách nào vượt qua, nhưng lúc này, Sở Niệm có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng như mây bay nói ra.
Có lẽ người đời cho rằng không có gì vượt qua được núi.
Khi người ta ngẩng đầu bước lên, thường sẽ cảm thấy da đầu tê dại, không thể vượt qua.
Nhưng thật ra khi đến đỉnh núi rồi, bước lên trên cát đá, trái lại tất cả thoảng qua như mây khói.
Sở Niệm đã khống chế được cảm xúc, cô đem tất cả những chuyện này đơn giản miêu qua một lần, chậm rãi nói:
"Hai năm qua, Chính Trực cũng dần dần tốt lên, bé con rất kiên cường, lúc hơn một tuổi, muốn xét nghiệm phải lấy dịch tủy sống, các bác sĩ giữ bé con lại dùng kim tiêm nhỏ và cực kỳ dài chọc vào sống lưng, con bé khóc rất nhiều, buổi tối về đến nhà vẫn còn khóc, con nhìn thấy rất đau lòng, len lén lau nước mắt, có lẽ bị bé con nhìn thấy, từ đó về sau bé con không bao giờ khóc trước mặt con nữa, dù có đau hơn cũng không nói, chỉ trốn ở một góc hẻo lánh khóc thút thít, không để con nhìn thấy."
Sở Niệm nói vừa vui vừa chua xót trong lòng, thật ra từ trong đáy lòng của cô cũng không hi vọng Chính Trực như vậy, ngược lại, cô hi vọng con của cô có thể giống như Tiện Tiện dám yêu dám hận, không giấu điều gì trong lòng.
Sở Thanh nhìn chằm chằm Chính Trực như có điều suy nghĩ:
"Dường như bé con có chút sợ người lạ."
Sở Niệm gật đầu cũng không giấu diếm:
"Khi còn bé hệ thống miễn dịch phát triển không tốt nên trên cơ bản sinh hoạt đều ở trong phòng vô khuẩn, khi đó đừng nói đi ra ngoài chơi ngay cả đất, hòn đá nhỏ, con chim nhỏ, hay những thứ tự nhiên mà những đứa trẻ chơi hằng ngày cũng không được tiếp xúc, chỉ là gần đây, bé con mới dần dần tiếp xúc với bên ngoài."
Sở Thanh gật đầu:
"Bé con rất thông minh."
Nói đến điều này, trên mặt Sở Niệm mang theo kiêu ngạo:
"Dạ, con từng dẫn bé con đi kiểm tra IQ, chỉ số của bé con cực kỳ cao."
Sở Thanh suy nghĩ, nói:
"Điểm này ngược lại giống con, không giống Tiện Tiện."
Niệm Niệm:...
Đến mẹ ruột của chính chủ cũng dìm còn gì đau đớn hơn.
Tất cả sự thật đã được phơi bày, trong lòng hai mẹ con đều là trăm nỗi ngổn ngang, Sở Thanh nhịn không được hỏi:
"Cuộc giải phẫu tiếp theo là ba tháng sau, phải không?"
Sở Niệm gật đầu:
"Dạ."
Sở Thanh:
"Con chịu đựng lâu như vậy sao lúc này lại trở về nước?"
Sở Niệm cúi thấp đầu, khóe mắt cô đã đỏ lên:
"Là con không tốt."
Là cô không tốt.
Rõ ràng tất cả đều lừa gạt Tiện Tiện, biết rõ không từ mà biệt sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đến cô ấy, biết rất rõ cô đã không còn quyền gì để đứng bên cạnh cô ấy, thậm chí không có tư cách tiếp tục yêu cô ấy, nhưng khi nhìn đến đoạn phỏng vấn kia, Tiện Tiện cười tủm tỉm trêu chọc phóng viên, còn bảo phóng viên giới thiệu bạn gái cho cô ấy, thậm chí trong rất nhiều chương trình cũng công khai nói tuổi không còn nhỏ đến lúc nên tìm một nửa kia, cô sinh ra ghen tị.
Đau lòng.
Quá lâu rồi.
Thì ra con tim bệnh tật đã hư hỏng của cô còn có thể đau đến như vậy.
Tuy rằng cô không nói, nhưng Sở Thanh thu hết những biểu cảm đau khổ băn khoăn của cô vào đáy mắt, bà khẽ nói:
"Cho nên, Niệm Niệm, lần này con tới tìm mẹ, đem chân tướng sự thật nói cho mẹ biết... là con đã có dự định xấu nhất."
Sở Niệm cúi đầu cắn môi.
Sở Thanh nói trúng tim đen:
"Con biết mình sắp phẫu thuật rồi, tuy rằng xác suất thành công cực thấp, nhưng con vẫn ôm một tia hi vọng, giống như lần con sinh Chính Trực, sẽ lần thứ hai tạo ra kỳ tích nên con luyến tiếc, luyến tiếc chính mình sau khi sống thì Tiện Tiện thật sự thích người khác. Nhưng... con càng sợ phẫu thuật thất bại hơn, để cho Tiện Tiện đối mặt với cái chết, khiến cho Chính Trực không nhà để về cho nên con mới cho mẹ biết tất cả mọi thứ."
Cuối cùng vẫn có nước mắt rơi xuống, Sở Niệm nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
"Xin lỗi mẹ."
"Con không có lỗi với bất kỳ ai ngoại trừ Tiện Tiện." giọng Sở Thanh có chút nghẹn ngào, khi Sở Niệm đem tất cả nói cho bà biết, ngoại trừ đau lòng yêu thương Sở Niệm và Chính Trực thì nhiều hơn là khiếp sợ với những điều mấy năm nay Tiện Tiện phải nhận lấy, ở trong lòng bà, cho đến nay con bà là một người tính tình trẻ con, có chuyện gì thì cũng không chịu được, nhưng lại đem tất cả lặng lẽ chịu đựng, không giống những người khác lên tiếng chỉ trích, Tiện Tiện càng bảo vệ Sở Niệm, cho dù đau lòng rỉ máu vẫn diễn trò.
"Mẹ không phải người trong cuộc, cho dù là mẹ của tụi con cũng không có quyền nói gì đến tình cảm của hai đứa, thế nhưng, Niệm Niệm..." Sở Thanh nhìn chằm chằm Sở Niệm: "Mẹ sẽ không giúp con đi gạt Tiện Tiện, con bé..."
Con bé là người vô tội nhất.
Cũng đau khổ nhất.
Giữa hai người, dù là ai cũng chịu không nổi nỗi đau này.
Vợ mình đang yên đang lành bất ngờ không từ mà biệt ba năm, từ lúc ban đầu còn tức giận nhưng càng về sau vùng vẫy bối rối thất vọng rồi tuyệt vọng...
Thậm chí Sở Thanh không dám nghĩ tới, ba năm rốt cuộc Tiện Tiện làm sao vượt qua được, bà và Nguyễn Thu không phải là hai người mẹ tròn trách nhiệm.
"Phía sau một lời nói dối, sẽ luôn có vô số lời nói dối nối tiếp nhau."
"Mẹ biết con đang lo lắng đang sợ nhưng mà Niệm Niệm, Chính Trực đã khỏe hơn rồi, con cũng sắp phẫu thuật, lẽ nào lúc này còn gạt Tiện Tiện sao?"
"Coi như con giấu diếm được, nếu như con phẫu thuật thành công, sau khi về nước con sẽ đối mặt thế nào với Tiện Tiện? Tiện Tiện nhìn thấy Chính Trực sẽ phải chấp nhận ra sao?"
"Mẹ không ép con, chỉ là muốn tháo chuông tìm người buộc chuông, có một số việc nhất định con phải tự mình đi nói với Tiện Tiện."
"Cho dù thắt nút chết, cho dù một lần nữa bắt đầu, con cũng phải bước ra một bước này."
"Đừng chờ tâm người ta thực sự nguội lạnh thì dù nói gì cũng không thể cứu vãn, đến lúc đó mọi thứ đều đã muộn màng."
...
Đêm khuya vắng lặng.
Sở Niệm một mình đứng bên cửa sổ, trong tay cô cầm ly rượu, ánh mắt nhìn phong cảnh phía xa xa, trong đầu đều là lời Sở Thanh đã nói.
Cuối cùng là cô sai.
Cuối cùng là cô không có dũng khí đi đối mặt.
Thật ra tất cả những điều mẹ nói sao cô lại không nghĩ qua chứ?
Ở trong chuyện này, từ đầu đến cuối, Tiện Tiện vẫn là người đau khổ nhất.
Nỗi đau của cô là cơ thể mang tới, là tự cô tạo thành, nhưng những vết sẹo trong lòng Nguyễn Du Nhiên cũng là cô từng nhát từng nhát lưu lại.
Trong phòng khách.
Sở Thanh cũng ngồi trên tấm thảm, bà mỉm cười nhìn Chính Trực ráp lego, cũng không quấy nhiễu, không nói nhiều cũng chỉ nhìn chằm chằm cháu mình.
Dường như Chính Trực có một loại năng lực có thể tự chủ che đậy tất cả chú ý của người bên ngoài, chỉ cần Sở Thanh không nói, đứa bé này cũng không nói cúi đầu tự mình tự lắp ráp.
Đứa bé này có chứng ép buộc, mô hình này mấy ngày nhất định phải lắp xong.
Xuyên qua khe cửa, Sở Niệm nhìn mẹ già và con trẻ, đủ loại cảm xúc dâng trào.
Đúng vậy.
Chính Trực đã dần tốt lên... cô...
- ------------
Sau khi Nguyễn Du Nhiên thông báo xong với hai mẹ, tự mình kéo vali về nông thôn tìm Lưu Tâm Nhu chị của cô.
Người chị này của cô là đứa trẻ năm xưa Sở Thanh chi viện đến thôn Hạ Oa chữa bệnh, cùng Nguyễn Thu cùng nhau giúp đỡ.
Không chỉ là bỏ tiền mà còn nhận nuôi dưỡng. Khi còn bé, mỗi khi nghỉ hè nghỉ đông, Nguyễn Du Nhiên mong chờ nhất là theo chân hai mẹ trở về nông thôn gặp chị. Người chị này vóc dáng đẹp không thể tả, tóc xoăn dài, trên người luôn có mùi thơm, quan trọng nhất là vô cùng dịu dàng, cho dù người cực kỳ gắt gỏng đứng trước mặt cô ấy, chỉ cần nhìn ánh mắt ngậm ý cười của cô ấy thì không thể nổi giận nổi.
Tâm Nhu là một giáo viên, cô biết Tiện Tiện sắp đến nên đã ớm kết thúc tiết học, ở nhà nấu cơm nước chờ Tiện Tiện.
Tiện Tiện kéo vali lớn, cô có chìa khóa nên trực tiếp mở cửa, sau khi mở cửa, Tâm Nhu đã ở trong nhà rồi, Tâm Nhu mặc chiếc áo lông màu xanh nhạt, tóc dài xõa bên vai, trong mắt đều toát ra vẻ dịu dàng, nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên đi vào, liền mỉm cười đi tới:
"Mệt không? Mau vào, rửa tay đi, chị nấu món em thích ăn rồi."
Chẳng biết vì sao chỉ với một câu nói đó sống mũi Tiện Tiện chua xót, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống.
Lưu Tâm Nhu nhìn thấy, cô đi tới, giang đôi tay ôm lấy Tiện Tiện:
"Sao vậy? Có uất ức gì?"
Giọng Tâm Nhu dịu dàng cùng với cái vỗ lưng nhè nhẹ, Nguyễn Du Nhiên dùng sức ôm lấy, nước mắt lộp độp rơi xuống, cô khóc không thành tiếng:
"Chị... chị... cô ấy trở về rồi, cô ấy còn biết đường trở về..."
"Cô ấy" chỉ ai.
Lưu Tâm Nhu tất nhiên biết.
Cũng chỉ có Sở Niệm mới có thể khiến cho một Tiện Tiện luôn lạc quan khóc thành thế này.
Chờ cảm xúc của Nguyễn Du Nhiên đỡ hơn, Lưu Tâm Nhu bưng tô canh sườn đưa cho Nguyễn Du Nhiên:
"Nhìn em xem gầy như vậy rồi."
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu.
Tâm Nhu:
"Được rồi, khó chịu hơn nữa cũng phải ăn tô canh này, được không?"
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, gắp sườn trong tô canh, vốn dĩ cô chỉ muốn ăn thật ngon nhưng khi ăn, trong lòng lại nhấc lên gợn sóng.
Cô khó chịu.
Cô uất ức.
Cô đau khổ...
Cô không biết nên trút ra thế nào.
Cô không có ai để trút hết nỗi lòng.
Tâm Nhu chỉ khẽ thở dài, cô cũng không nói, chỉ đặt đũa xuống, đi tới lặng lẽ ôm lấy em mình.
Em muốn khóc, cô để cho khóc.
Không hỏi nguyên nhân.
Em không muốn ăn, cô không ép.
Cô biết, em mình đã đè nén quá lâu.
Đã từng cũng như cho tới bây giờ, Lưu Tâm Nhu vẫn xem Sở Niệm như em gái, xem như tri kỷ, từ góc độ nào đó mà nói, các cô cũng giống như gia đình, tính cách các cô khi ở bên nhau luôn luôn nói không ngớt lời.
Mà hôm nay, cô không khống chế được oán giận cũng như oán hận Sở Niệm.
Rốt cuộc vì chuyện gì không thể nói ra để tất cả mọi người giải quyết, trái lại muốn một mình chạy trốn, để cho Tiện Tiện đau khổ không chịu nổi.
Cô ấy thật sự không cần Tiện Tiện nữa sao?
Ban đêm vùng núi luôn lạnh hơn so với thành phố.
Khi đêm xuống, Nguyễn Du Nhiên ngồi trên xích đu dây thừng trong sân nhỏ, vẻ mặt bất mãn, nhìn về nơi xa xa tối đen như mực, không nhúc nhích.
Cái xích đu này là lúc cô và Sở Niệm đến đây làm.
Khi đó cô nhất định muốn làm một cái xích đu để PLAY*, cho nên làm xong bàn đu cô còn làm thêm hoa hòe lóa mắt, thậm chí trên dây đu cũng quấn đầy hoa.
Khi đó, cô vừa cười vừa hôn môi Sở Niệm đang chơi bàn đu, nói rất nhiều lời cợt nhã ghê gớm, chọc tới Sở Niệm đỏ mặt không dám ngẩng đầu mới cảm thấy hài lòng.
*Play có hai nghĩa: nghĩa đen là dùng để chơi bình thường, nghĩa bóng là để làm mấy trò 18+
Cô xem Sở Niệm như tâm can bảo bối.
Muốn dùng tất cả sủng ái cho cô ấy, muốn làm phai mờ toàn bộ những khổ đau mà nửa đời trước cô ấy đã trải qua.
Nhưng.... tình yêu đẹp đẽ rực rỡ chung quy cũng sẽ lụi tàn, Nguyễn Du Nhiên sờ dây đu, nhìn những đóa hoa bên trên đã sớm héo rũ, trước đây cho dù được chăm sóc tốt nhưng đến bây giờ cũng trơ trụi thê lương ảm đạm.
Tâm Nhu cầm áo khoác lông đi ra, cô khoác áo lên người người kia.
"Trời lạnh."
Nguyễn Du Nhiên nhìn cô mỉm cười.
Tâm Nhu xoa đầu Nguyễn Du Nhiên:
"Đừng có ra vẻ cười khó coi hơn không cười đó, ở trước mặt chị em không cần ngụy trang."
Nguyễn Du Nhiên hốt hoảng, đúng vậy, mấy năm nay, cô diễn trước quá nhiều người, hôm nay, trong nhất thời muốn tháo xuống chiếc mặt nạ đã đeo quá lâu này cũng không được.
Lưu Tâm Nhu cùng Nguyễn Du Nhiên ngồi trong sân nhỏ ngắm sao, buổi tối mặc dù có chút trống vắng nhưng sao trên bầu trời quá xinh đẹp khiến cho người khác không muốn dời mắt, dưới bầu trời sao mênh mông, vạn sự vạn vật đều trở nên yên tĩnh cuốn hút. Có đôi khi, người ta đau lòng khó chịu đến một mức nhất định, không có cách nào dùng từ ngữ để khuyên bảo, ngược lại non nước khắp nơi cùng với hào khí vạn trượng sẽ trở thành một biện pháp chữa lành vết thương.
Ngồi một hồi, Lưu Tâm Nhu nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay, trời có chút lạnh.
Nguyễn Du Nhiên thấy vậy, cô đứng lên, nói:
"Chị vào đi, trễ rồi, nên đi ngủ."
Đúng vậy, nên ngủ.
Trước đây Lưu Tâm Nhu nhớ kỹ Nguyễn Du Nhiên rất thích ngủ, hơn nữa ngủ như con heo nhỏ, khi không làm gì liền ngủ, một khi đã ngủ thì không muốn dậy, một khi thức dậy thì rất khó chịu.
Khi đó, trong nhà không ai dám gọi cô rời giường, mỗi lần đều là Sở Niệm đến gọi.
Có một lần, Tâm Nhu muốn đưa nước cho Sở Niệm, khi định gõ cửa, cửa khép hờ, cô vô tình ngó vào.
Nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường, khóe miệng cong lên, rõ ràng đã thức, mà Sở Niệm ngồi ở đầu giường như con chim nhỏ cúi đầu mổ mổ lên môi người kia.
Nhưng bây giờ, Tâm Nhu nhìn căn phòng sát vách còn đang mở đèn, đã một giờ sáng, Du Nhiên vẫn chưa ngủ.
Tâm Nhu rất lưu tâm, cô cố ý đặt đồng hồ báo thức, vừa năm giờ cô liền liếc nhìn.
Đèn vẫn chưa tắt.
Cô nhíu mày, cực kỳ đau lòng lại không có cách nào đi an ủi.
Chuyện tình cảm, cô không rõ, nhưng cũng biết làm người ngoài không thể nói quá nhiều.
Du Nhiên đến chỗ cô có lẽ muốn yên lặng thả lỏng chữa thương.
Cô cũng không muốn ép buộc em mình.
Nguyễn Du Nhiên ở đây hai ngày, thật sự trong lòng đã thoải mái hơn, ban ngày cô sẽ tản bộ bên dòng suối nhỏ, nhìn non sông nước biếc, buổi tối, cô sẽ một mình ngồi xích đu ngắm sao.
Bất tri bất giác, một tuần lễ trôi qua.
Ngày thứ tám, trong nhà có một vị khách không mời mà đến.
Kiều Tiêu Tiêu là học trò của Lưu Tâm Nhu, tuy rằng đã là chuyện của rất nhiều năm, lúc này Kiều Tiêu Tiêu là sinh viên đại học năm thứ nhất, nhưng vừa gặp mặt Nguyễn Du Nhiên đã liếc xéo nhau.
Từ nhỏ Nguyễn Du Nhiên đã nhìn người này không vừa mắt, cái con nhỏ xấu xa, rõ ràng có mưu đồ với chị của cô nhưng vẫn có thể nín nhịn, ỷ vào việc chị cô là từng giáo viên cho nên nghỉ đông hay nghỉ hè đều tới, không có việc gì cũng tỏ ra ân cần*.
*无事献殷勤,非奸即盗: không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm
Kiều Tiêu Tiêu không biết Nguyễn Du Nhiên đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết trong 3 năm qua Nguyễn Du Nhiên rất ít khi tới đây, không có chạm mặt dù chỉ một lần. Hôm nay tới rồi, tuy rằng hai người ngoài mặt nhìn nhau đều không ưa nhưng cô cũng có chút hiếu kỳ:
"Nè, sao chị lại tới? Sao không thấy chị Niệm Niệm."
Một câu nói, Nguyễn Du Nhiên thoáng biến sắc.
Kiều Tiêu Tiêu ngạc nhiên, bị dọa tới lúng ta lúng túng.
Bình thường cô đã quen cùng Tiện Tiện nói đùa, trước giờ chưa từng thấy qua cô ấy như thế.
Tâm Nhu đi tới, vỗ vai Kiều Tiêu Tiêu:
"Ra sân sau xem đi, chị có làm rượu nguyên chất cho dì."
Kiều Tiêu Tiêu do dự, cô trộm nhìn Nguyễn Du Nhiên sau đó giống như chạy trốn rời đi.
Lưu Tâm Nhu giải thích:
"Em ấy không biết."
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, nói:
"Không sao."
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tâm trạng của cô rõ ràng xuống thấp.
Mãi cho đến buổi tối, cô vẫn như cũ ngồi trong sân hóng mát, Kiều Tiêu Tiêu cầm miếng dưa hấu, cười bỉ ổi sát tới:
"Chị sao vậy?"
"Đi ra." Nguyễn Du Nhiên không chút lưu tình nói: "Chị đang rất phiền."
Kiều Tiêu Tiêu vừa phun hạt dưa vừa nhích gần một chút.
Cô suy nghĩ liền hiểu rõ.
Thì ra cãi nhau với chị Sở Niệm, còn tới mức phải ly hôn?
Khi còn trẻ Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên oanh oanh liệt liệt, lúc đó Nguyễn Du Nhiên không chỉ một lần nghiến răng nghiến lợi nói với cô cả đời cũng không muốn để ý Sở Niệm-cái người phụ nữ xấu xa không hiểu phong tình. Lúc mới đầu, Kiều Tiêu Tiêu cũng cùng người kia cùng chung mối thù, dù sao Nguyễn Du Nhiên cũng là em gái của cô giáo, cô cần cố gắng lấy lòng, nhưng nhiều lần... cô phát hiện trên cơ bản Tiện Tiện sau khi nói xong lời đó thì trong vòng một tuần lễ sẽ mặt dày dính chặt lấy Sở Niệm, cô cũng không thèm phản ứng.
Tuổi trẻ ai chưa từng lăn lộn?
Tuy rằng cô chưa từng thấy.... giống như trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình viết qua.
Nguyễn Du Nhiên liếc mắt nhìn Kiều Tiêu Tiêu càng ngày càng dán đến gần:
"Con nhỏ xấu xa, chị hỏi em, em còn thích chị của chị không?"
Câu nói này khiến cho mặt Kiều Tiêu Tiêu trở nên đỏ hơn cả dưa hấu trong lòng cô.
Nguyễn Du Nhiên hừ lạnh:
"Em đang luyện Ninja rùa hả? Nhiều năm rồi vẫn cứ nghẹn? Người như các người thật sự đáng ghét, có cái gì cũng không nói ra, tự mình nghẹn là xong, còn làm hại người vô tội, ích kỷ đáng ghét điên khùng... blabala..."
Lời từ trong miệng Tiện Tiện vẫn không thay đổi.
Vẻ mặt Kiều Tiêu Tiêu bất đắc dĩ:
"Chị cho rằng ai cũng như chị à, thiên chi kiêu tử, muốn nói gì cũng có thể nói không cần kiêng kỵ, dù kết quả thế nào cũng có thể chống đỡ."
Nguyễn Du Nhiên phản ứng cực nhanh:
"Chung quy cũng tốt hơn em cứ nín nhịn."
Kiều Tiêu Tiêu có chút cô đơn:
"Em không phải nín nhịn... chị thử nghẹn xem, chỉ là lão sư... trước sau đều xem em như con nít."
Nguyễn Du Nhiên cực kỳ không khách sáo từ trên nhìn xuống Kiều Tiêu Tiêu:
"Con nít? Bốn năm trước em cũng nói vậy, có đứa trẻ nào già như em không? Nói cũng không dám nói, chị của chị không thích-----"
Câu nói tiếp theo Tiện Tiện không có nói ra, Kiều Tiêu Tiêu lại dùng đôi mắt to tron trong suốt nhìn cô.
Nguyễn Du Nhiên trực tiếp ném cho người kia cái liếc mắt.
Người này chẳng lẽ ngu ngốc.
Thật sự có thể nhịn hơn Sở Niệm.
Tính cách của chị gái cô thích yên lặng, nhưng nếu chị ấy không có hứng thú với cái tên này chị ấy đã sớm đi chỗ mới mẻ rồi, làm gì có vé cho tên này ở đây ôm dưa chị ấy mua cho mà ăn?
Trầm mặc một hồi, Nguyễn Du Nhiên giơ tay đánh chết con muỗi hút máu trên người:
"Con nhóc xấu xa, em nói xem, tâm lý của em bị sao vậy, sao cái gì cũng nghẹn không nói."
Kiều Tiêu Tiêu mặc kệ người kia:
"Em nói cho chị biết làm gì, nếu chị muốn biết, sao chị không tự đi hỏi cô giáo."
Ôi trời ơi, tên ranh này thành tinh rồi.
Nguyễn Du Nhiên cười lạnh:
"Lát nữa chị sẽ đi tìm chị ấy nói---"
"Nè nè nè." Kiều Tiêu Tiêu giống như con mèo bị đạp đuôi, thở dài: "Em nói em nói. Thật sự thì... cũng không phải không muốn nói, chỉ là sợ sau khi nói ra không gánh nổi kết quả." Cô vuốt cằm: "Chị xem, nếu như em không nói thì chị ấy vẫn xem em như học sinh, còn có thể cưng chiều em, nhưng nếu em nói ra rồi, chị ấy từ chối, vậy có phải em sẽ không thể gặp lại chị ấy không."
Nguyễn Du Nhiên không nói lời nào, cô nhìn về phía các ngôi sao ở bầu trời xa xa.
Tiện Tiện như vậy trái lại khiến cho Kiều Tiêu Tiêu rất bất ngờ, Tiện Tiện là người lạc quan hơn bất kỳ người nào cô từng gặp.
Chị ấy và chị Niệm Niệm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không ai dám hỏi.
Nguyễn Du Nhiên không nói, Lưu Tâm Nhu càng nuông chiều tới trời, cơm nước chỉ hận không thể bưng đút đến bên miệng.
Chỉ là đến ngày thứ bảy, lúc này Lưu Tâm Nhu phát hiện quầng thâm mắt của Nguyễn Du Nhiên càng ngày càng đậm, cô khẽ thở dài:
"Tiện Tiện."
Nguyễn Du Nhiên nhìn Lưu Tâm Nhu.
Đôi mắt Lưu Tâm Nhu rất đẹp, khi cô ấy nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, có một loại ánh mắt dù bị nhìn vẫn cảm thấy thỏa mãn:
"Chuyện tình cảm của em, chị sẽ không hỏi cũng sẽ không nói, chị là người nhà của em sẽ mãi mãi đứng bên cạnh em, chỉ là em nên biết rằng thân thể của em không chỉ là của em, nếu có một ngày, em tự dằn vặt đến mình ngã bệnh, hai dì sẽ thương tâm, chị cũng vậy, tất cả những người quan tâm em càng khổ đau hơn."
Nói đến đây...
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu.
Thật ra cô thừa biết cơ thể của mình xảy ra vấn đề.
Buổi tối, cô gọi cho dì Sophia, bạn của mẹ cô.
Dì Sophia lúc còn trẻ cũng là bác sĩ, sau này về hưu nên nghiên cứu tâm lý học, nói chuyện phiếm với bà Nguyễn Du Nhiên thả lỏng hơn rất nhiều, cô đơn giản miêu tả tình huống của mình.
"Dì, con ngủ không yên, rõ ràng con rất buồn ngủ nhưng dù làm gì cũng không thể ngủ được, trong đầu có rất nhiều tạp niệm lóe lên, đôi khi, không dễ dàng gì ngủ được thì bất ngờ bên tai lại nghe thấy tiếng sắc bén, ngay lập tức khiến con bừng tỉnh."
"Con... cảm thấy trong lòng con có thứ gì đó con không có cách nào phá vỡ, nó muốn đi ra nhưng lại được..."
"Cuối cùng con mơ thấy bàn mổ đỏ máu, trên bàn mổ có một người, cô ấy rất thê thảm, bụng bị mở ra, con đau lắm, con muốn nhìn thấy mặt cô ấy nhưng vừa nhìn lại không rõ..."
"Có đôi khi, con nghĩ, tất cả mọi thứ bây giờ có phải mơ không? Con cứ mơ một giấc mơ không thể tỉnh lại? Nhưng con dùng dao nhỏ cắt lên da thịt, vẫn cảm thấy đau đớn... không phải mơ... cũng chẳng phải mộng..."
....
Từ trước tới nay, rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên Nguyễn Du Nhiên miêu tả trạng thái của mình với người khác.
Sophia lắng nghe rất nghiêm túc, trong lúc đó mỗi một câu nói của Nguyễn Du Nhiên bà cũng không có xen vào, mãi cho đến khi Nguyễn Du Nhiên nói xong, bà dịu dàng trả lời:
"Tiện Tiện, trong lòng con có một nút thắt, con biết không nên như vậy, con chủ động muốn buông xuống, nhưng trong tiềm thức của con lại đang chống cự, cùng với phản ứng trong lòng sinh ra, dì nghĩ, nếu con thật sự muốn buông xuống, dứt khoát không nên tiếp tục nghĩ đến cái kết của vấn đề, trước tiên buông xuống, đừng quan tâm đến cái kết này, đừng dùng phương thức cực đoan như vậy để tổn thương cơ thể, buông tha chính mình đi con."
_Buông tha chính mình.
Ngay khoảnh khắc đó Nguyễn Du Nhiên hốt hoảng.
Lại thêm một ngày đấu tranh.
Cô nên buông tha chính mình.
Có lẽ cô thật sự sống quá ích kỷ rồi.
Đừng xem cuộc đời mình như cái lồng chim rồi trói buộc mình trong đó, đúng không?
Thế giới này, trừ tình yêu còn có tình thân và tình bạn, còn cả bầu trời sáng sủa, cả ánh mặt trời nóng bỏng.
Cô không nên kẹt lại trong lồng chim thống khổ, không nên tự tay thắt nút kết ràng buộc chính mình.
Cô không nên như vậy.
Giống như Sở Niệm nói.
Các cô bắt đầu vui vẻ hạnh phúc thế nào thì cũng nên kết thúc rạng rỡ như vậy.
Cũng là lúc, cô đặt dấu chấm tròn để kết thúc tất cả.
Sáng hôm sau thức dậy, Nguyễn Du Nhiên vuốt v3 điện thoại của mình, cô cân nhắc rất lâu, rốt cuộc vẫn bấm số điện thoại đã thuộc nằm lòng, trong trí nhớ ba năm qua dù gọi qua vô số lần cũng chưa từng bắt máy.
Vốn dĩ cô không hề mong đợi.
Còn tưởng rằng đáp lại cô vẫn là tiếng điện thoại lãnh lẽo như cũ.
Nhưng hôm nay, sau tiếng "tít tít tít" cuộc gọi được kết nối, Nguyễn Du Nhiên cho rằng tim mình sẽ đập rộn lên, cho rằng sẽ giống lúc trước khẩn trương đến miệng khô lưỡi khô.
Nhưng, cô không có.
Có lẽ, tâm thật sự đã chết cho nên cô mới có thể bình tĩnh lạ thường đến vậy.
"Alo?"
Bên kia điện thoại rốt cuộc cũng vang lên giọng nói mà mấy năm nay Nguyễn Du Nhiên đã chờ đợi vô số lần.
- ----Hết chương 19------