Chính Trực không tin nổi nhìn Tô Tiêu Vũ, Tô Tiêu Vũ ngây thơ cười vui vẻ, ngẫm nghĩ sau đó đưa tay trái của mình ra, nói:
"Để công bằng Chính Trực sau này cậu nắm tay trái của mình."
Tiểu Vũ lại nhìn Lucas:
"Nè, tay phải cho cậu."
Lucas rất tự nhiên cười tít mắt đưa tay đặt lên, Chính Trực mặt đỏ âu, gạt tay Tô Tiêu Vũ, hung hăng nói:
"Cậu còn nhớ rõ đã hứa gì với mình không?"
Tô Tiêu Vũ ngẩn người, hai bím tóc quai chèo cũng run lên, Tô Tiêu Vũ chớp chớp đôi mắt đen như quả nho, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cười rạng rỡ với Chính Trực:
"Chính Trực, mình quên rồi, hứa gì nhỉ?"
CHính Trực:...
Tiểu Vũ vẫn còn là đứa con nít.
Nhưng sao lại sớm làm tổn thương người vậy?
"Con chờ đó, mẹ đưa điện thoại cho Chính Trực."
Nguyễn Thu đưa điện thoại cho Chính Trực. Bà và Sở Thanh đều lo lắng, đứa nhỏ này một ngày không nói lời nào cũng không sao nhưng đã mấy ngày rồi, cứ về nhà thì cứ ngồi rầu rĩ một mình, quả thật làm người ta lo muốn chết.
"Chính Trực?"
Nguyễn Du Nhiên khẽ gọi, Chính Trực vẫn ủ rũ héo khô, nước mắt lưng tròng:
"Mommy, mẹ con đâu?"
Nguyễn Du Nhiên:
Má nó.
Đụng tới là tìm mẹ.
Nguyễn Du Nhiên đưa điện thoại cho Sở Niệm, cô nhẹ giọng dịu dàng hỏi con:
"Chính Trực, con sao vậy?"
Chính Trực vừa nghe thấy giọng mẹ mình, nước mắt liền rớt xuống, bé con ngẩng đầu nhìn hai bà, nói:
"Bà nội, con muốn nói chuyện riêng với mẹ con."
Hai người già cô đơn bị đuổi đi.
Sở Niệm cũng rất khẩn trương, phản ứng đầu tiên của cô là cho rằng con gái ở nhà trẻ bị ăn hiếp, đánh nhau với các bạn nhỏ khác? Nhưng dựa theo tính cách của Chính Trực, con không dễ tiếp xúc với người khác thì sao lại đánh nhau được?
Nguyễn Du Nhiên tiến tới gần Sở Niệm nghe ké điện thoại, Chính Trực nức nở, chậm rãi đem mọi việc đã trải qua nói cho Sở Niệm nghe, tuy rằng Chính Trực còn nhỏ nhưng nói năng lưu loát, chỉ là biểu đặt vẫn kém hơn người lớn một chút.
Sở Niệm nghe xong liền cắn môi, bả vai không ngừng run run, bây giờ cô cười rộ lên sẽ ảnh hưởng đến vết mổ.
Nhưng Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh đã sớm lặng lẽ cười, còn vỗ đùi.
Ôi má ơi.
Chính Trực nhà cô quả thật có tài lắm.
Mà hành vi của bạn nhỏ Tô Tiêu Vũ kia cũng quá tra, làm tổn thương trái tim của bạn nhỏ Chính Trực nhà các cô.
*Cặn bả
Sở Niệm vẫn còn kiềm chế được, giọng rất bình tĩnh:
"Chính Trực, vậy con còn thích Tiểu Vũ không?"
Khi còn nhỏ ai chẳng từng thầm mến một người?
Bất quá chỉ là trò đùa giữa những đứa trẻ, hôm nay thích người này, ngày mai thích người khác, đó cũng là bình thường.
Chính Trực ngừng khóc thút thít, lau khô nước mắt trên mặt:
"Thích."
Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh chen miệng vào:
"Ái chà, vậy mà con còn thích? Dựa vào Chính Trực nhà chúng ta muốn tìm bạn nhỏ thế nào mà chẳng có, mommy thấy con thông đồng với Lucas gì đó ngay và luôn đi, trả thù một chút. Ha ha, tương lai còn để mommy và mẹ con ôm một đứa cháu lai."
Sở Niệm trừng mắt liếc nhìn Nguyễn Du Nhiên, Chính Trực quả thật tức giận:
"Thì ra mommy là người như vậy, mommy cũng sẽ đối xử với mẹ con như vậy sao?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Chính Trực thật lợi hại, chỉ một câu nói ngay lập tức đem mâu thuẫn đẩy lên người hai bà mẹ của mình.
Sở Niệm nắm chặt điện thoại, đôi mắt chuyển động, cười như không cười nhìn ai kia.
Nguyễn Du Nhiên run lập cập, ngay lập tức cầm quả táo chưa gọt xong tiếp tục công việc, cô vẫn nên đảm nhận nữ công gia chánh thì hơn.
Giọng Sở Niệm rất ấm áp:
"Nếu như Chính Trực còn thích vậy phải tranh thủ, mẹ dạy cho con... bala..."
Nguyễn Du Nhiên ngồi bên cạnh vừa nghe vừa mở to mắt, như vậy... được sao???!!! Dạy một đứa trẻ như vậy? Hơn nữa, Chính Trực có thể hiểu rõ sao?
Hai mẹ con đơn giản "trò chuyện", Sở Niệm cười cười:
"CHính Trực, con rõ chưa?"
Giọng Chính Trực ở bên kia dội lại rõ to:
"Con rõ rồi mẹ, mẹ mau trở về, con nhớ mẹ!"
Cúp máy, Nguyễn Du Nhiên trố mắt nhìn SỞ Niệm, Sở Niệm nhìn chằm chằm người kia:
"Sao?"
Ai kia nuốt nước miếng:
"Lúc nhỏ, có phải chị cũng lên kịch bản như vậy với em không?"
Sở Niệm ngoắc ngoắc tay, Nguyễn Du Nhiên buông trái táo xuống, thần hồn điên đảo đi qua.
Thay tim rồi không còn giống trước kia.
Cho dù không son phấn, khí sắc của Sở Niệm đã tốt hơn nhiều, chủ yếu là ánh mắt đã có ánh sáng, khí chất cũng như trạng thái cả người đều cực kỳ tốt.
Nguyễn Du Nhiên tới gần Sở Niệm bất ngờ hôn lên môi cô.
Cô run run,hương vị ngọt ngào hòa lẫn, hô hấp có chút loạn, Sở Niệm cắn môi cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi:
"Con gái nói đúng không?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm nở nụ cười khiến người ta si mê, điên đảo:
"Du Nhiên, em phải nhớ kỹ."
Nguyễn Du Nhiên ngơ ngác nhìn Sở Niệm.
Sở Niệm cong khóe môi, cô hài lòng với vẻ si ngốc của Nguyễn Du Nhiên:
"Em là của chị, tuyệt đối không thể đa tình."
Nguyễn Du Nhiên:...
Khí tràng này, ngữ khí này!
Gọi là gì ta....
Trước đây, cô luôn hi vọng Sở Niệm có thể thể hiện cảm xúc, cô dốc toàn lực để dạy, bây giờ, cô thành công rồi, cảm giác đạt được những thành tựu như Alexander Đại đế*.
*Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, Alexandros đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà người châu u thời đó biết đến trước khi qua đời và vì thế thường được xem là một trong những vị tướng thành công nhất, cũng như một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại
Hôm sau trời mưa nhỏ, không trung như trút xuống hàng vạn sợi chỉ bạc.
Một Chính Trực thường ngày luôn tự chơi đồ chơi hôm nay bất ngờ đi tới bên cạnh Lucas, Lucas vừa mừng vừa sợ, nói thật, trong lòng Lucas cực kỳ thích Chính Trực, cô bé cảm thấy Chính Trực hoàn mỹ giống như búp bê vải, tuyệt đẹp.
Chính Trực nhỏ giọng hỏi:
"Cậu thích Tô Tiêu Vũ ở điểm nào?"
Trẻ con nào có tâm tư gì, Lucas thẹn thùng, nhỏ giọng trả lời:
"Cậu ấy thường xuyên mặc váy hồng phấn, giống như công chúa nhỏ, cậu xem mấy bạn nhỏ khác trong nhà trẻ tụi mình toàn mặc váy màu xanh lam, mình không thích."
Chính Trực nghe xong gật đầu.
Bởi vì trời mưa, Tô Tiêu Vũ đến trễ, mấy ngày nay Chính Trực không để ý đến mình, nên tâm trạng của tiểu Vũ không quá tốt, cho nên cầm socola sát đến bên Chính Trực lấy lòng:
"Cậu nếm thử, đây là mẹ mình tự làm, ăn ngon lắm."
Chính Trực ngập ngừng nhưng vẫn cầm lấy nếm thử, gật đầu:
"Ngon."
Nghe được lời này, Tiểu Vũ vui đến mức vẫy vẫy đuôi:
"Chính Trực, cậu không để ý đến mình, không nói với mình lời nào, mình buồn á, rốt cuộc cậu giận cái gì?"
Đôi mắt đen láy như hạt châu của Chính Trực nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, nhẹ nhàng nói:
"Bởi vì mình không thích màu hồng phấn, lúc trở về phát hiện cậu cứ mặc váy hồng."
Tô Tiêu Vũ "Ah" lên một tiếng, thuận miệng hỏi:
"Vậy cậu thích màu gì?"
Chính Trực cũng thuận miệng trả lời:
"Màu lam."
Bắt đầu từ ngày đó, cả tuần Tô Tiêu Vũ đều mặc váy màu xanh lam, quả nhiên trên mặt Chính Trực đã có nụ cười, mỗi ngày sẽ cùng tiểu Vũ chơi rồi trò chuyện, chỉ đáng tiếc là đến ngày thứ 6, Lucas tới tìm Tô Tiêu Vũ:
"Tiểu Vũ, tụi mình chia tay đi."
Tô Tiêu Vũ ngẩn ra:
"Tại sao?"
Mặt Lucas đầy đau khổ:
"Mình phát hiện cậu không còn đẹp như trước nữa."
Tô Tiêu Vũ:...
Tiểu Vũ lẩm bẩm rồi nặn thêm hai giọt nước mắt, đến giữa trưa, còn dùng cái cớ này chui vào ổ chăn của Chính Trực.
Chăn của Chính Trực rất thơm, mùi hương sữa ngọt ngào giống như trên người Chính Trực, nhìn thấy Tô Tiêu Vũ nhích lại gần, Chính Trực nhíu mày hỏi:
"Cậu sao vậy?"
Tô Tiêu Vũ chu miệng:
"Lucas chia tay với mình."
Chính Trực nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ:
"Cậu có khổ sở không?"
Tô Tiêu Vũ suy nghĩ, nói:
"Không có khổ sở, dùng lời của ba mình nói thì cậu ấy hơi ấu trĩ, sao có thể vì mình không đẹp liền chia tay mình chứ? Vẫn là Chính Trực của chúng ta tốt nhất." cô bé ôm lấy Chính Trực: "Chính Trực không ghét bỏ mình."
Chính Trực trầm ngâm giây lát, sau đó nhìn trần nhà nói:
"Thật ra mình cũng ghét bỏ cậu."
Tô Tiêu Vũ:...
Tô Tiêu Vũ đang liêm diêm vừa nghe liền bừng tỉnh, Chính Trực ghét bỏ mình? Chuyện này còn khổ sở hơn chuyện chia tay với Lucas:
"Vì sao?"
Ngay lập tức Tô Tiêu Vũ ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Chính Trực, nhìn thấy Tiểu Vũ sắp nhe răng trợn mặt khóc Chính Trực liền nghiêm túc nói::
"Mẹ mình nói với mình, một người mà thích nhiều người là người không đàng hoàng, nếu ở thời cổ đại sẽ bị ngâm lồng heo."
Tô Tiêu Vũ hơi sợ:
"Ngâm lồng heo là gì?"
Chính Trực:
"Thì đem cậu đặt chung với con heo, cho ăn đồ ăn của heo, ngủ chung với heo."
Tô Tiêu Vũ hoảng sợ kêu lên:
"Mình không muốn, thật ghê tởm!"
Chính Trực nhìn chằm chằm tiểu Vũ, Tô Tiêu Vũ mau chóng nằm xuống, dùng sức kéo chăn của Chính Trực:
"Thật đáng sợ, cùng lắm thì sau này mình không thích những người khác nữa."
...
Xuân về trăm hoa nở.
Thời điểm hai người mẹ trở về thì Chính Trực đã giải quyết xong tình địch, chuông cửa vang lên, Chính Trực là người đầu tiên buông đồ chơi chạy đi mở cửa.
Lúc mở cửa, Nguyễn Thu và Sở Thanh đều tủm tỉm cười, không ngờ Ngưu đạo và Tần tổng cũng ở đây, trong phòng đầy người, tất cả đều mỉm cười nhìn cô.
Chính Trực ngay lập tức ôm đùi Sở Niệm:
"Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết!"
Đây là lời tận tâm can, từ khi Chính Trực sinh ra đến giờ, bé con chưa từng rời xa mẹ khoảng thời gian dài như vậy.
Bây giờ, Sở Niệm vẫn chưa ẵm Chính Trực được, bay một chuyến dài, thể lực của cô vẫn chưa hồi phục.
Nguyễn Du Nhiên ở phía đỡ Sở Niệm, mọi người đang nhào bột làm sủi cảo.
"Niệm Niệm, vào thôi."
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Du Nhiên đã được huấn luyện, cô vào phòng đầu tiên là cúi người giúp Sở Niệm thay giày, đem dép cho Sở Niệm mang vào, sau đó đỡ Sở Niệm đi tới trước sofa, cầm một cái gối cho Sở Niệm dựa lưng, để cho Sở Niệm cảm thấy thoải mái.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trước đây, Nguyễn Du Nhiên là thiên kim đại tiểu thư cỡ nào, mười ngón tay không dính xuâ.n thủy, bây giờ, có thể so với hàng chuyên nghiệp.
Sở Thanh cũng đi tới, bà có bệnh nghề nghiệp, hỏi:
"Con ổn không? Buổi chiều mẹ đưa con đi kiểm tra."
Nguyễn Thu kéo tay Sở Niệm:
"Mẹ mời tổ chương trình của con đến, đều là người quen, cùng nhau vui vẻ."
Ngưu đạo bước tới, bà tủm tỉm cười, tràn đầy sức sống:
"Dì nói chứ lần này thả bồ câu dì hơn nửa năm thì ra là đi làm chuyện quan trọng, nhưng làm dì chờ thì phải "bồi thường"."
Tần Yên Lam đỏ mắt, cô nhìn Sở Niệm, gật gật đầu, hai người đều không phải người thích khách sáo, cho nên đều không nói gì.
Sở Niệm xoay người nhìn cả gia đình, lại nhìn Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh mình, vành mắt cũng đỏ lên.
Trải qua mọi chuyện... sau khi trở về có người chào đón thật sự là điều hạnh phúc.
Có lẽ đây chính là hương vị gia đình.
Lúc mới xuống máy bay, cô đã đi thăm mẹ, Nguyễn Du Nhiên đỡ cô quỳ dập đầu ba cái.
Bây giờ rốt cuộc cô có thể nói với mẹ đang ở thiên đường.
Mẹ, con yêu mẹ.
Xin mẹ hãy yên tâm, con sẽ mang theo một phần cơ thể của mẹ cùng nhau tiếp tục hạnh phúc.
Thế giới này đã từng khiến cho Sở Niệm chán ghét, không cam lòng phẫn hận, cuối cùng cũng có chút trở nên tốt đẹp.
- ----Hết chương 53----