Nguyễn Du Nhiên chưa từng nghe Sở Niệm nói qua yêu cô.
Đã từng rất lâu rồi, cô sẽ đùa với Sở Niệm, cười nói: "Em yêu chị." Sau đó, cô nhìn Sở Niệm đỏ mặt dựa vào vai cô, cô sẽ hỏi: "Còn chị?" Sở Niệm mím môi mỉm cười: "Chị cũng vậy."
Cũng vậy là gì?
Tiếp tục đùa, Sở Niệm sẽ không nói nữa.
Thậm chí ở giường, lúc Sở Niệm không còn khống chế được, cô cũng từng hỏi qua Sở Niệm câu đó, Sở Niệm dù khó chịu hơn nữa cũng xấu hổ đem lời yêu nói ra khỏi miệng.
Hôm nay, Sở Niệm nói ra lời này lại trong tình trạng ngập tràn nước mắt.
Nguyễn Du Nhiên ôm lấy Sở Niệm, cô liên tục hôn lên trán Sở Niệm:
"Được rồi, được rồi..."
Đã qua thì qua đi.
Không thể cứ truy cứu những chuyện đã qua.
Tương lai đã ngắn ngủi.
Cô cũng muốn mình nhẫn tâm nhưng đến cuối cùng vẫn không thể tàn nhẫn.
Sở Niệm núp trong lòng Nguyễn Du Nhiên, khóc đến cả người run rẩy, cô nắm chặt áo Nguyễn Du Nhiên.
Từ nhỏ đến lớn.
Rất nhiều người xuất hiện trong đời cô.
Cô cho rằng sẽ là cả đời.
Nhưng sau này lại vội vã rời đi...
Hôm nay, cô chỉ có duy nhất Nguyễn Du Nhiên, chỉ có cô ấy khi cô làm rất nhiều chuyện sai lầm, khi bị cô làm tổn thương hết lần này tới lần khác vẫn có thể dành cái ôm ấm áp, nụ hôn dịu dàng.
Sở Niệm khóc quá nhiều cộng thêm cơ thể mệt mỏi quá lâu nên đến nửa đêm cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Du Nhiên vẫn túc trực bên Sở Niệm, cô mở một ngọn đèn ngủ nhỏ, cô nhìn chằm chằm Sở Niệm một lúc lâu, rồi cúi đầu hôn lên trán Sở Niệm, sau đó mới dời tầm mắt sang đống thuốc trên tủ bên cạnh.
Chai lọ lớn nhỏ, bên trên đều là tiếng Anh và đủ loại ngôn ngữ mà Nguyễn Du Nhiên xem không hiểu, nhưng cô lại nghiêm túc xem từng chai từng lọ một.
Cô nghe mommy của cô nói.
Xem như sau khi phẫu thuật thành công, Sở Niệm vẫn phải uống thuốc cả đời.
Cô nhớ tới lúc hai người gặp nhau, Sở Niệm vẫn còn nhỏ gương mặt trắng nõn đầy đặn, một mình trốn trong ngăn tủ, lặng lẽ khóc.
Chớp mắt, cô gái nhỏ đã trở thành người phụ nữ trưởng thành.
Chỉ là, cô ấy vẫn khóc như trước đây.
Đêm khuya.
Nguyễn Du Nhiên tự mình đốt điếu thuốc, uống một lon bia, nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều điều, nghĩ lại 3 năm qua, nghĩ đến lần đầu các cô ôm nhau, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên lên giường, lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên ồn ào chia tay... rất nhiều lần đầu tiên.
Cuộc đời của cô đã sớm bị Sở Niệm len lỏi vào và chiếm toàn bộ.
Cho nên, cô không thể chấp nhận được lần đầu tiên họ ly biệt như vậy.
Cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Nguyễn Du Nhiên vẫn bôn ba khắp các bệnh viện lớn, mục tiêu của cô rất rõ ràng: tìm trái tim nguyên.
Ba tháng đếm ngược, còn lại chưa đến hai tháng rưỡi.
Cô không muốn mỗi ngày như có tảng đá lớn đè lên người mình, cô muốn Sở Niệm sống tiếp.
Tim nguyên không phải là dễ tìm, ghép tim vấn đề cơ bản nhất phải là phù hợp nhóm máu, thật ra lúc Chính Trực một tuổi, Sở Niệm từng có một cơ hội ghép tim, nhưng khi đó cơ thể của cô và cả Chính Trực đều cực kỳ yếu ớt, cũng không thích hợp, lần trì hoãn đó kéo dài hai năm.
Cô của bây giờ đã không thể trì hoãn hai năm nữa.
Đòi hỏi phải nhanh lên.
Có đôi khi Nguyễn Du Nhiên hận không thể móc tim mình đưa cho Sở Niệm.
Chỉ cần có tình yêu tồn tại thì nhất định sẽ nhìn thấy kì thích.
Bận rộn hơn nữa Nguyễn Du Nhiên cũng sẽ không đối xử lạnh lùng với Sở Niệm như trước, mỗi ngày lúc ra cửa cô sẽ nói cho Sở Niệm biết lịch trình bản thân sẽ đi đâu, Sở Niệm đã vài lần khuyên nhủ cô hãy để tất cả thuận theo tự nhiên. Thế nhưng Nguyễn Du Nhiên vẫn không nghe, cho nên càng về sau này, bảo vệ của các bệnh viện lớn vừa nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên tới liền nở nụ cười:
"Cô lại đến à?"
Ngoại trừ chạy đến bệnh viện, Nguyễn Du Nhiên còn lên mạng xem rất nhiều phương thuốc cổ truyền tẩm bổ cho trái tim, cô xem đến nỗi muốn mù cả mắt. Thậm chí cô còn có chút bệnh h0ạn đi tìm thầy chữa chạy, tìm mấy phương thuốc dân gian cực đoan.
Sáng sớm.
Sở Niệm bối rối nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Đây là gì?"
Nguyễn Du Nhiên bưng một chén nước trong tay, cô nghiêm túc nhìn Sở Niệm:
"Em đi tìm đại sư niệm chú, chị uống có thể đỡ hơn."
Sở Niệm:...
Trước kia Nguyễn Du Nhiên xem thường nhất hành động như vậy, nhưng hôm nay vì vợ mình, cô biết rõ là ngu ngốc cũng làm.
Cho dù chỉ là một tia hi vọng, một chút hoang tưởng cô cũng không muốn từ bỏ.
Sở Niệm biết tấm lòng của vợ mình, cô nhận lấy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Chuyện của người lớn đều quá nhiều.
Phía Sở Niệm vẫn dùng mạng lưới giao thiệp của mình muốn tìm mẹ Sở, nhưng thật sự giống như bà đã nói sau khi từ biệt thì dứt khoát biến mất sạch sẽ, một chút manh mối cũng không tra ra được.
Ngoại trừ người lớn, chuyện của trẻ con cũng vậy.
Chính Trực sắp 3 tuổi, cũng sắp đến tuổi đi nhà trẻ, mặc dù sau này có Nguyễn Du Nhiên, tính cách đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng vẫn không muốn tiếp xúc với người ngoài.
Sở Niệm hơi do dự, cô nghĩ có nên để cho Chính Trực đến nơi đặc biệt như nhà trẻ không, Nguyễn Du Nhiên thì một lời bác bỏ:
"Không được, Chính Trực tốt lắm, tại sao phải đến nơi có tính đặc thù như nhà trẻ, càng làm vậy con bé sẽ càng không hòa nhập được với mọi người."
Ba năm nay Nguyễn Du Nhiên đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Sở Niệm cũng không nói gì, cô cúi đầu nhìn Chính Trực đang cầm đồ chơi, cô vuốt tóc con gái.
Chính Trực thật sự rất sợ, bé con không hi vọng sẽ rời khỏi hai mẹ của mình, cũng không muốn đến nhà trẻ gì đó, chỉ muốn ở nhà, tối đến bé con ngủ ngay và luôn.
Nhà trẻ muốn phỏng vấn.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm dẫn theo Chính Trực đi phỏng vấn, hai người đã có dự định trước, với chỉ số thông minh của Chính Trực, đừng nói là hỏi mấy câu đơn giản, dù hỏi mấy câu khó hơn, Chính Trực vẫn hiểu được.
Nhưng vấn đề xuất hiện ở chỗ này.
Giáo viên phỏng vấn là một quý bà lớn tuổi, gương mặt hiền hòa cười tủm tỉm cầm tập hồ sơ hỏi Chính Trực:
"Bạn nhỏ, con nhìn bên trên là gì?"
Chính Trực nhìn nhìn, phía trên là đội chó cứu hộ, suy nghĩ rồi hỏi:
"Là mèo ạ?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:...
Giáo viên ngẩn người, thật ra từ lúc Chính Trực bước vào, bà rất coi trọng, đứa nhỏ này rất khác với những đứa trẻ khác, vừa vào trong phòng đã biết nhanh chóng dùng mắt quét qua cả phòng một lần, quan sát người trong phòng, thậm chí đứa nhỏ này khi nhìn thấy camera trên tường còn chu chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Giáo viên phỏng vấn im lặng một lúc, sau đó hỏi:
"Mẹ con tên là gì?"
Chính Trực mỉm cười:
"Tiện Tiện ạ."
1
Nguyễn Du Nhiên:...
Giáo viên lại im lặng, rồi hỏi:
"Mỗi ngày thức dậy con muốn làm gì nè?"
Chính Trực nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ:
"Con muốn mẹ ôm con."
...
Bên ngoài cửa sổ trong suốt, hai bà mẹ quan sát tất cả chuyện xảy ra bên trong, cả hai muốn hóa đá, hai người không ngờ cô con gái nhỏ của mình có thiên phú làm diễn viên, những lời con gái nói đều không lộ ra sơ hở để biến thành lời nói dối, hơn nữa cái dáng vẻ nghiêng đầu suy nghĩ giả ngốc này đơn giản mà nói y như đúc.
Qua một lúc lâu.
Giáo viên phỏng vấn từ trong phòng bước ra, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên mỉm cười:
"Mẹ của bạn nhỏ à, dì thấy bé con của mọi người có lẽ chưa có chuẩn bị sẵn sàng, hay là con thử đến những nhà trẻ khác xem?"
Chết tiệt.
Mẹ của bạn nhỏ chó má gì đó.
Xem thử nhà trẻ khác?
Đây là nhà trẻ Ức Phong nhà cô mở, Nguyễn Du Nhiên nhướng mày:
"Dì Tống, đừng diễn nữa, dì nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận."
Dì Tống mỉm cười nhìn cô:
"Không nhận."
Nguyễn Du Nhiên:...
Đứa trẻ này có tâm lý phản kháng rất lớn.
Bà làm giáo viên nhiều năm cho nên bà nhìn ra được.
Trong lúc đang giằng co, ở bên cạnh, một cặp phụ huynh dẫn một cô bé tóc đuôi ngựa, mắt đen như mực, da trắng như tuyết đi tới.
Không so sánh thì không có tổn thương.
Con gái nhà người ta đi vào thì rõ ràng mạch lạc trả lời:
"Chào các cô ạ, con là Tô Tiêu Vũ, con sinh vào ngày mưa lất phất, con rất thông minh, vị ở ngoài cửa nhìn không quá tuấn tú là ba ba của con, vị bên cạnh cười như hoa loa kèn là mẹ con, con muốn đến nhà trẻ Ức Phong, bởi vì con xinh đẹp, miệng mồm lưu loát, còn thông minh nữa."
2
Nói xong, cô bé này còn quay đầu nhìn Chính Trực.
Chính Trực dùng ánh mắt xem thường nhìn cô bé kia.
Cô bé kia từ nhỏ đã kiêu ngạo:
"Nhìn cậu thật xinh đẹp, cậu tên gì vậy?"
Chính Trực lắc đầu, đi ra ngoài.
1
Chính Trực cảm thấy mình không có tiếng nói chung với mấy đứa nhỏ ngu ngốc này, cùng họ nói chuyện tìm hiểu nhau chi bằng đi đọc sách còn tốt hơn.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của cô không tốt, cô túm lấy Chính Trực:
"Đứng lại."
Cô rất sợ, Chính Trực cứ lớn lên như vậy có thể sau này sẽ giống như Sở Niệm, một mình lặng lẽ nuốt hết tất cả ngọt chua cay đắng vào trong bụng, không cho bất kì ai biết.
Chính Trực ngay lập tức đứng yên.
Nguyễn Du Nhiên quay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Chính Trực:
"Hôm qua con hứa với mommy những gì? Vì sao không đàng hoàng trả lời phỏng vấn của giáo viên."
Chính Trực chưa từng bị mommy hung, bé con ngẩn ra, cúi đầu, vành mắt đỏ lên.
Sở Niệm cũng đi tới, thở dài.
Nguyễn Du Nhiên mềm lòng, cô hít sâu một hơi:
"Ngày mai còn phải tới phỏng vấn!"
Mẹ hiền con hư.
Cô không thể để cho Chính Trực cứ rúc vào trong vỏ bọc của mình, không đối mặt với xã hội.
Mẹ con tan rã trong không vui, quay về nhà.
Thậm chí khi về nhà, Chính Trực giống như ghi thù, lúc ăn cơm phớt lờ Nguyễn Du Nhiên, lúc lắp ráp đồ chơi cũng không để ý, ngủ cũng không cần cô hôn.
Nguyễn Du Nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, một đứa trẻ nho nhỏ lại có chủ kiến đến vậy?
Chẳng ai ngờ tới, nửa đêm Chính Trực bất ngờ phát sốt.
Hơn nữa sốt tới 39 độ, lúc ôm tới bệnh viện, Sở Thanh cũng đi theo cùng, bà sốt ruột:
"Xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên phát sốt? Sáng sớm không phải vẫn khỏe mạnh gọi video cho mẹ à?"
Sở Niệm không nói lời nào, cô khẩn trương nhìn vào bên trong, Nguyễn Du Nhiên hối hận:
"Có thể là áp lực lớn."
Áp lực lớn...
Sở Thanh cạn lời, đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi mà áp lực?
Bác sĩ cho thuốc hạ sốt, nhìn dáng vẻ khẩn trương của các người lớn mỉm cười:
"Không sao đâu, chỉ là cảm mạo phong hàn thông thường, có phải gần đây ra gió?"
Sở Niệm nhớ tới lần trước thả diều, có lẽ bị trúng gió, lúc đó cô cố ý cho Chính Trực mặc nhiều đồ hơn, nhưng không ngờ vẫn bị cảm.
Sở Thanh lớn tuổi rồi, bà rất lo lắng chuyện lần này, dù nói gì cũng muốn để Chính Trực ở lại bệnh viện ngủ một giấc, quan sát sau khi hạ sốt rồi tính tiếp.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy Chính Trực nhỏ bé nằm trên giường bệnh nhắm mắt đau đớn, cô rất áy náy, ngồi bên giường nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con đặt bên môi khẽ hôn lên, vành mắt đỏ âu.
Sở Niệm nhìn thấy cảnh này, cô đi tới:
"Không sao đâu."
Giọng của Nguyễn Du Nhiên nghẹn ngào:
"Mấy năm nay, con thường xuyên bị vậy sao?"
Sở Niệm giật mình, cô muốn im lặng nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Nguyễn Du Nhiên, cô gật đầu:
"Ừm."
Bây giờ đã đỡ hơn rồi.
Hai năm trước, một khi Chính Trực phát sốt thì không đùa được, là nguy hiểm đến tính mạng.
Rất nhiều khi, Sở Niệm vô cùng lo lắng, cô ôm Chính Trực đang phát sốt chịu đựng suốt cả đêm.
Hơn nữa trẻ con khi bị bệnh thì đặc biết dính mẹ, bác sĩ Lilo và bảo mẫu muốn thay nhau ẵm Chính Trực, nhưng dù họ nói gì Chính Trực cũng không đồng ý, khóc thút thít dựa vào lòng Sở Niệm.
Hôm nay Chính Trực cảm vặt đối với Sở Niệm mà nói đã ít hơn và bình thường hơn.
Nguyễn Du Nhiên thì không phải vậy, đây là lần đầu tiên cô trải qua, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của con, cô hận người bị bệnh là mình.
Cô thật sự hối hận.
Con còn nhỏ không muốn đi nhà trẻ thì đừng cho con đi, vì sao cô lại cố chấp.
Nửa đêm Chính Trực tỉnh lại, là do khát nên tỉnh:
"Mommy, uống nước..."
Nguyễn Du Nhiên vội vàng lấy nước cho Chính Trực, Chính Trực "ực" "ực" uống mấy hớp, Chính Trực vì sốt nên rã rời, đôi mắt nhỏ chuyển vòng vòng:
"Mẹ con đâu?"
Chính Trực đã quen tỉnh lại là có thể nhìn thấy Sở Niệm.
Đôi mắt Nguyễn Du Nhiên đỏ bừng, cô sờ trán con, đã hơi hạ sốt rồi:
"Cơ thể mẹ con không tốt, mommy để mẹ về nhà ngủ rồi."
"Dạ..."
Chính Trực yếu ớt lên tiếng, Nguyễn Du Nhiên đau lòng nhìn con, cô hôn lên mặt con:
"Được rồi, con đừng giận nữa, sau này mommy sẽ không ép con làm những chuyện con không thích nữa."
Chính Trực co cụm người lại, dáng vẻ chịu đựng giống Sở Niệm như đúc.
Qua rất lâu.
Khi Nguyễn Du Nhiên cho rằng Chính Trực đã ngủ thì lúc này Chính Trực nhỏ giọng nói:
"Mommy."
"Sao con?"
Nguyễn Du Nhiên nhìn Chính Trực, Chính Trực rất đáng thương:
"Không phải con không muốn đi nhà trẻ."
Vậy vì sao?
Cô kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào mắt Chính Trực.
Chính Trực do dự nhỏ giọng nói:
"Con muốn nhìn thấy mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, con sợ..."
1
Chính Trực sợ...
Chính Trực sợ mình từ nhà trẻ trở về sẽ không nhìn thấy được mẹ.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Chính Trực, cô cảm giác đầu như bị thứ gì đó đánh một cái rất mạnh, nước mắt cô chảy xuống, cảm xúc trong lòng không thể kiềm nén được dâng trào, cô ra sức ôm lấy Chính Trực.
Tất cả người lớn đều bận rộn chuyện này chuyện nọ.
Không có ai để ý tâm tư của Chính Trực.
Một đứa trẻ nho nhỏ từ khi sinh ra đã bắt đầu ở bên cạnh mẹ, có đôi khi tách ra có thể sẽ hoảng sợ.
Chính Trực dù bất an, dù sợ hãi nhưng bé con vẫn cố gắng mỉm cười, cố gắng yêu thương hai người mẹ của mình.
Con nhỏ đã như vậy?
Vậy người lớn thì sao?
Có lẽ người ta sinh ra, sống trên cõi đời này quá lâu rồi, bị đủ các yếu tố bên ngoài vấy nhiễm, khi đụng chuyện họ cảm thấy lòng mình dường như không thông suốt bằng một đứa trẻ, Nguyễn Du Nhiên cũng như vậy.
Khi Nguyễn Du Nhiên dẫn Chính Trực về nhà, Sở Niệm phút chốc liền tỉnh lại. Cô bị đuổi về, cũng rất muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm:
"Sao chị không mặc thêm đồ mà đã ra rồi?"
Sở Niệm ngẩn người, cô không nghĩ nhiều như vậy.
Nguyễn Du Nhiên rửa mặt cho Chính Trực, vừa cho con uống sữa vừa ôm con đi vào phòng của Sở Niệm.
Sở Niệm đi theo ở phía sau, Chính Trực cực kì hưng phấn, không để ý tới mình vẫn còn sốt nhẹ:
"Mommy, hôm nay Chính Trực có thể ngủ với mẹ không?"
Trong khoảng thời gian này, bởi vì cố kỵ cơ thể của Sở Niệm, Nguyễn Du Nhiên để cho Chính Trực tự mình ngủ, nếu như Chính Trực trở về thì buổi tối tự mình ngủ.
Sở Niệm cần nhất chính là giấc ngủ.
Ban đêm, Chính Trực phải một lần đi tiểu, có khi còn phải uống sữa, cô sợ con làm ồn Sở Niệm.
Nguyễn Du Nhiên không có trả lời Chính Trực, cô đem Chính Trực nhét vào trong chăn của Sở Niệm, Sở Niệm cũng nghĩ con khó chịu cho nên buổi tối ở cùng con sẽ yên tâm hơn, cho nên cô chui vào ổ chăn.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa.
Hai người một lớn một nhỏ ngẩng đầu muốn Nguyễn Du Nhiên nói lời chúc ngủ ngon, Nguyễn Du Nhiên lại cầm bộ đồ ngủ quay lại, cô rửa mặt, cởi áo khoác ra, thay đồ ngủ rồi chui vào trong chăn.
Sở Niệm ngạc nhiên nhìn Nguyễn Du Nhiên, còn Chính Trực thì vui vẻ nhe răng cười toe toét.
Nguyễn Du Nhiên mở vòng tay ra ôm lấy Sở Niệm và Chính Trực vào lòng:
"Ngủ đi, mommy nhìn hai mẹ con ngủ."
Ngay giờ phút này, một chiếc giường, một nhà ba người.
Ba trái tim bị tổn thương đã lâu chưa được ấm áp ở bên nhau sưởi ấm cho nhau.
- ------Hết chương 38-----