Cô nằm trên giường, quay lưng với thế giới bên ngoài, rèm cửa sổ kéo đóng kín cô cũng chẳng nhúc nhích.
Nó giống như cuộc đời của cô, âm u đen tối, vốn dĩ không nên có chút ánh sáng nào.
Từng hình ảnh đã trải qua từ nhỏ đến lớn đều hiện lên trong đầu...
Thậm chí Nguyễn Du Nhiên-người duy nhất có thể khiến cho cô cười, cô cũng bỏ mặc. Sở Niệm suy nghĩ rất nhiều, nếu như cô không tồn tại trẻ cõi đời này, có lẽ Nguyễn Du Nhiên sẽ hạnh phúc hơn nhiều, cô ấy vốn dĩ nên là thiên chi kiêu tử* thu hút mọi ánh nhìn tỏa sáng như ánh mặt trời... Chính Trực cũng không cần phải chịu đựng quá nhiều từ nhỏ như vậy.
*Ý nghĩa: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ban đầu, cụm từ này được dùng để chỉ tộc Người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc/con cưng của trời
Con người một ngày nào đó rơi vào vực sâu, muốn một lần nữa bước ra thì quá khó khăn.
Cô tự oán mình.
Cô oán hận trời xanh bất công.
Cô cảm giác vốn dĩ bản thân không nên tồn trong thế giới này.
Nguyễn Du Nhiên đứng ở cửa nhìn rất nhiều lần, cô khẽ thở dài, buổi chiều cô đi đón Chính Trực tan học, nhìn thấy Chính Trực cứ xụ mặt giống như trước đây bước ra, bên cạnh còn có cô bé tóc bím nhảy nhót:
"Chính Trực, Chính Trực, cậu rất thông minh, cậu có thể dạy mình lắp ráp món đồ chơi kia không?"
Chính Trực nhíu mày:
"Ngu ngốc."
Cô bé đó rất ngạc nhiên:
"Đúng vậy, ba mẹ mình cũng nói vậy, sao cậu biết?"
Chính Trực:...
Hình này dường như đã từng xảy ra, rất quen thuộc.
Nó làm cho cô nhớ lại cô và Sở Niệm thuở bé.
Trên đường về nhà, Chính Trực nhìn NguyễnDU Nhiên hỏi:
"Mommy, mommy không vui sao?"
Chính nhỏ tuổi, đôi mắt lại giống như nhìn thấu tâm người.
Cô rất muốn cười như nụ cười lại khổ sở:
"Gần đây sức khỏe của mẹ con không tốt, Chính Trực, con phải giúp mommy làm cho mẹ con nhanh chóng khỏe lại được không?"
Chính Trực gật đầu:
"Dạ, con biết."
Sau đó bé con nhìn chú gấu xấu xí mà bà tặng trong tay mình, bổ sung một câu:
"Giống như mẹ đã từng giúp mommy bước ra vậy."
Một câu nói.
Chỉ một câu nói lại bức những giọt nước mắt của cô suýt chút nữa chảy xuống.
Các cô là người lương thiện và đơn giản các cô yêu nhau. Tại sao phải trải qua đủ loại khổ đau như vậy?
Sở Thanh và Nguyễn Thu ở nhà làm cơm, chờ Nguyễn Du Nhiên và cháu gái về, Nguyễn Thu vẫn im lặng, thật ra đối với chuyện Sở mẹ hiến tim, bà cũng không thể chấp nhận, khi còn trẻ Sở mẹ và bà là cấp trên cấp dưới, bà và Sở mẹ làm đồng nghiệp rất nhiều năm, bà cực kì hiểu người phụ nữ này mạnh mẽ quật cường thế nào, chỉ cần ra quyết định thì chắc chắn sẽ không bị thay đổi. Huống chi, bây giờ cũng không còn tính toán nào tốt hơn nữa.
Tâm tư của Sở Thanh lại đặt trên người Sở Niệm, Sở Niệm bay giờ khong ổn, đáng lẻ với một tháng còn sót lại, Sở Niệm nhất định phải nhanh chóng điều chỉnh tâm tình và trạng thái của mình.
Sở Thanh cũng đến khuyên vài câu nhưng dường như Sở Niệm như có như không nghe thấy lời bà, ánh mắt là một khoảng không, giống như không còn linh hồn làm người ta sợ hãi.
Nhưng Sở Thanh có thể trách móc gì đây?
Từ nhỏ đến lớn, Niệm Niệm đã trải qua rất nhiều chuyện, từng chuyện từng chuyện tích trên đôi vai của Niệm Niệm, nếu như là người bình thường đã sớm sụp đổ rồi.
Nguyễn Du Nhiên cũng không đến ép buộc Sở Niệm, mỗi ngày, cô làm xong cơm nước thì bưng vào, rồi từng muỗng từng muỗng đút cho Sở Niệm ăn.
Lúc ban đầu, Sở Niệm vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến khi Nguyễn Du Nhiên dùng ánh mắt khổ sở cầu xin nhìn Sở Niệm nói:
"Niệm Niệm, chị đừng như vậy, em xin chị có được không?"
Bởi vì ánh mắt, giọng nói bi ai của Nguyễn Du Nhiên dù trái tim đã chết lặng vẫn cảm thấy đau. Sở Niệm há miệng, từng miếng từng miếng nuốt xuống một cách máy móc.
Người một khi không có tinh thần và sức khỏe thì giống như đi đến ranh giới sụp đổ.
Trong khoảng thời gian này, Sở Niệm luôn ở trạng thái không tồn tại, ngay cả Chính Trực đến gọi mẹ cô cũng hiếm khi đáp lại, Sở Thanh và Nguyễn Thu nghĩ bây giờ Sở Niệm giống như đi vào ngõ cụt, giống như một người bệnh rất nặng, mà thuốc giải duy nhất của Sở Niệm chính là Du Nhiên.
Hai người già dẫn cháu nhỏ về nhà, cố gắng tạo không gian cho hai người.
Thế nhưng cũng không có lợi ích gì.
Sở Niệm cũng chỉ nằm, cô nằm liền bốn năm ngày. Mỗi ngày, Nguyễn Du Nhiên đều vào giúp cô hoạt động chân, trước đây Nguyễn Du Nhiên vì để sau cuộc phẫu thuật giúp Sở Niệm hồi phục nên cố ý tìm giáo viên để học, không nghĩ tới bây giờ đã dùng rồi.
Mỗi buổi sáng, Nguyễn Du Nhiên đều đi rất sớm, cô đến chùa cầu phúc cho Sở Niệm, lúc cô rời đi cũng sẽ nói cho Sở Niệm biết, dù sau đó Sở Niệm cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô thở dài, đóng cửa lại và rời đi.
Một ngày lại một ngày trôi qua.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Ngày hôm sau là sinh nhật ba tuổi của Chính Trực.
Sáng sớm, Nguyễn Du Nhiên ngồi trên ghế nhìn Sở Niệm, hai tay bắt lấy cằm của Sở Niệm:
"Niệm Niệm, ngày mai là sinh nhật của Chính Trực."
Bởi vì ngắn ngủi một tuần không nhìn thấy mặt trời, mặt Sở Niệm trở nên xám trắng.
Cam3 giác cực kì không tốt.
Sở Niệm cũng không nói gì, nhưng nước mắt của Nguyễn Du Nhiên lại chảy xuống, cô nhìn Sở Niệm:
"Chị nhất định phải như thế này sao?"
Không phải Sở Niệm muốn như vậy, chỉ là cô đau quá, cô chẳng biết phải làm thế nào để giảm bớt nỗi đau nay.
Nguyễn Du Nhiên mặt đầy nước mắt nhìn người trước mặt:
Chị còn nhớ lúc chúng ta kết hôn không, chị đã hứa hẹn với em những gì?"
- Dù cho sinh tử, dù cho nghèo khó, dù cho bệnh tất, mãi mãi không buông không rời.
Cô cắn chặt răng:
"Chị đã làm cho em thất vọng một lần, chị vẫn muốn có lần thứ hai sao?"
Cuối cùng nước mắt của Sở Niệm cũng theo khóe mắt chảy xuống, ánh mắt vừa bất lực vừa yếu đuối.
Nguyễn Du Nhiên nắm lấy tay của Sở Niệm đặt lên lồng ng.ực của mình:
"Ở đây, rất đau."
Không phải chỉ một mình Sở Niệm đau khổ.
So với Sở Niệm, Nguyễn Du Nhiên càng đau đớn hơn.
Nhìn vợ mình sa sút mà không có cách nào, cô không biết cuộc đời mình tiếp tục thế nào.
Nhưng sau cùng cô luyến tiếc bức bách Sở Niệm, cô hôn lên trán vợ mình rồi rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...
Trong đầu Sở Niệm đều là những lời của Nguyễn Du Nhiên.
- "Chị đã làm cho em thất vọng một lần, chị vẫn muốn có lần thứ hai sao?"
Khi đó, cô dẫn theo Chính Trực đơn độc ở nước ngoài dù rất đau đớn nhưng cũng không biết nên làm thế nào để vượt qua.
Cô từng cầu nguyện với thần linh, nếu như... có thể nhận được sự tha thứ của Nguyễn Du Nhiên, để có thể có được một ngày đó cô nguyện ý trả giá bất kỳ điều gì.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Cô đã nhận được sự tha thứ, một lần nữa có được cô ấy, hơn nữa còn yêu thương sâu đậm, luôn ở bên cạnh mình.
Tại sao... Tất cả những trắc trở lại đặt trên người cô.
Sở Niệm lảo đảo đứng lên, đã khá lâu không xuống giường những bước chận của cô có chút không ổn định, cô đi đến trước cửa sổ vẫn luôn chìm trong bóng tối.
Cô hít sâu một hơi, dùng sức kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào.
Trên cửa sổ, Chính Trực đứng trên chiếc ghế nhỏ vẽ gia đình Peppa.
Ba con heo nhỏ tay trong tay, họ chỉ tay vào cánh hoa hướng dương, cùng nhau cười thỏa mãn, trên đỉnh đầu ánh mặt trời chói mắt.
Khoảnh khắc đó.
Sở Niệm chậm rãi ngồi trên mặt đất, cô co rúm người lại, ôm đầu khóc nức nở.
Tạo sao?
Rốt cuộc là tại sao???
Cô không hề muốn... không muốn như vậy...
Một giờ chiều Nguyễn Thu đến, bà nhìn thấy Sở Niệm hiển nhiên đã rời giường, còn một mình ngây người ngồi trong phòng khách, bà rất ngạc nhiên.
"Niệm Niệm, con ăn cơm chưa?"
Sở Niệm nhìn Nguyễn Thu, sắc mặt của Sở Niệm không tốt, rất tiều tụy nhưng chung quy cũng mở miệng nói chuyện:
"Dạ chưa."
Nguyễn Thu gật đầu, từ sau khi để Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên ở chung, hầu như mỗi ngày bà đều qua nấu cơm.
Hôm nay để Sở Thanh và cháu gái ở nhà, bà tới thăm vì lo lắng Sở Niệm, hơn nữa con gái gọi điện cho bà nhất định phải qua chăm sóc.
Bà đi nấu mì cho Sở Niệm.
Niệm Niệm nằm mấy ngày cơ thể nhất định suy yếu, cần phải bổ sung một chút.
Mì cà chua thịt bò, Nguyễn Thu nấu thịt bò mùi hương tỏa khắp phòng, nước sốt cà chua chua chua ngọt ngọt thấm vào trong, lại rắc thêm ít rau thơm.
Một tô mì đầy ấp xuất hiện trước mặt Sở Niệm, cô không từ chối, cầm đũa, không chút cảm xúc bắt đầu ăn mì.
Nguyễn Thu rất hài lòng, bà lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở đối diện, cười tủm tỉm, vừa ăn táo vừa nhìn Sở Niệm.
Một miếng rồi lại một miếng, nước dùng rất đậm vị, rất thơm.
Cũng không biết vì sao, vành mắt Sở Niệm đỏ lên, lúc tình cờ cô ngẩng đầu nhìn Sở Thu, một người từ trước đến nay đều chú trọng bảo dưỡng tỉ mỉ nhưng chẳng biết khi nào bên tóc mai đã lấm tấm hoa râm. Trong khoảng thời gian này, trọng tâm của hai người mẹ của các cô đều đặt trên người con và cháu gái, hầu như không có thời gian trang điểm.
Sở Niệm cắn môi, chóp mũi chua xót:
"Mẹ."
"Ừm." Nguyễn Thu trả lời rất nhanh, bây giờ chỉ cần Sở Niệm muốn, bà nhất định dốc toàn lực giúp.
Sở Niệm gấp một đũa mì, hơi nóng phả lên mặt:
"Con xin lỗi..."
Bởi vì một mình cô làm cho bao người bôn ba.
Hai người đã có tuổi, vốn dĩ nên dưỡng già sưởi nắng, nhưng bây giờ vì chăm sóc cô, chăm sóc cháu... hai người đã tốn công tốn sức rất nhiều.
Từ khi cô trở về, hai người không một câu trách móc nặng nề, chấp nhận và bao dung.
Giúp đỡ gia đình nhỏ của các cô từng bước từng bước đoàn tụ lần nữa.
Cô có tài đức gì chứ...
Nguyễn Thu ngẩn người, bà nhìn Sở Niệm, một lúc sau, bà nở nụ cười:
"Ngốc, bậc cha mẹ luôn trả giá vì con cái, không phải vậy sao?"
Sở Niệm cúi đầu:
"Mẹ, cô muốn đi gặp Du Nhiên.
Tất nhiên là được rồi.
Nguyễn Thu cũng muốn đi gặp Nguyễn Du Nhiên, đứa nhỏ này gần đây thần thần bí bí, mỗi ngày đều chạy đến chùa, không biết có phải thật sự muốn làm hòa thượng không nữa.
Lộ trình hơi xa, nhanh thì một tiếng mới đến, Linh Quang Tự ở trong núi, kề núi gần sông, cực kỳ đẹp.
Xuống xe, Nguyễn Thu vươn vai:
"Ôi lâu lắm rồi không tới."
Sở Niệm nhìn bà.
Nguyễn Thu cười giải thích: "Năm đó, mẹ và mommy của con dằn vặt không ít lần, lúc đó cũng cảm giác như sợi len rối thành một cục, tạo thành nút chết, không tháo gỡ được." Bà thở dài:"Khi cuộc sống không nhìn thấy ánh mặt trời, thời kì không nhìn thấy hi vọng rất nhiều người đều lựa chọn dựa vào thế giới tâm linh để gởi gắm, nếu không... sẽ điên mất.
Sở Niệm mím môi, cô nhìn ánh mặt trời phía xa xa.
Giờ khắc này, cô rất muốn ôm Du Nhiên.
Người đó yêu cô.
Yêu đến mức đem tất cả đau thương khổ sở một mình lặng lẽ nuốt xuống, chưa bao giờ nhẫn tâm trách móc nặng nề dù chỉ một câu.
Sư phụ Tuệ Quả nhìn thấy Nguyễn Thu cũng rất ngạc nhiên, người cười cười nói:
"Con tới rồi."
Giọng điệu vẫn giống như nói với một đứa trẻ.
Nguyễn Thu rất cung kính, hai tay chắp lại:
"Ha ha, dạ, sư phụ đã lâu không gặp, tinh thần của ngài vẫn minh mẫn như trước."
Người tu hành không đồng dạng, đã lâu không gặp, đôi mắt của Tuệ Quả sư phụ vẫn luôn có thần, một tay lần chuỗi hạt, hỏi:
"Các con tới tìm Du Nhiên sao?"
Hai người gật đầu.
Tuệ Quả sư phụ gật đầu, cô đứng lên mang theo hai người đi ra ngoài:
"Đứa nhỏ đó đi hành lễ rồi."
Hành lễ? Nguyễn Thu sợ hãi, bà không tin nổi nhìn Tuệ Quả sư phụ, Sở Niệm cảm thấy khó hiểu, trong mắt đầy nghi ngờ.
Tuệ Quả sư phụ giải thích:
"Mấy ngày trước đứa nhỏ này tới tìm ta, hỏi ta cách cầu phúc thành tín nhất là gì? Đứa nhỏ đó rất gấp gáp, giọng cũng vội vàng. Con không biết sao?"
Sư phụ nhìn Nguyễn Thu, Nguyễn Thu trầm mặc, bà tất nhiên là bước.
Ánh mắt của Sư phụ Tuệ Quả đảo qua Sở Niệm:
"Người một khi bối rối, đơn giản sẽ đến tìm người chữa trị."
Sư phụ dẫn hai người đến con đường nhỏ trong khu rừng ở hậu viện, chỉ tay:
"Từ đầu đông đại điện hành lễ tam bộ nhất bái* đến chỗ này, rất nhiều tăng lữ không chịu được nhưng mấy ngày nay Du Nhiên vẫn kiên trì."
*Ba bước lại quỳ lạy sát đất một bước.
Sở Niệm đau lòng, cũng cực kỳ khó chịu.
Nguyễn Thu nghĩ sau đó hỏi:
"Ngài nói có bệnh thì vái tứ phương là chỉ---"
sư phụ Tuệ Quả nhìn Nguyễn Thu, nghiêm túc trả lời:
"Đứa nhỏ này tới hỏi bần ni có biện pháp nào kéo dài mạng sống không và nguyện ý dùng mạng của mình đổi cho mạng của Sở Niệm."
- Nguyện ý dùng mạng của mình đổi cho mạng của Sở Niệm.
Nước mắt Sở Niệm dâng trào, cơ thể của cô bất ổn, đỡ lấy cái cây bên cạnh mới miễn cưỡng chống đỡ được.
- Niệm Niệm, chị đừng như vậy được không...
- Sở Niệm, Sở Niệm, em nên buộc chị làm gì bây giờ?
Phía xa xa truyền đến tiếng chuông lúc có lúc không, theo đó là tiếng A di đà phật, nhóm người hành lễ đi tới, Nguyễn Du Nhiên đi đầu tiên, cô rất nghiêm túc và thành kính, cũng không có nhìn thấy phía trước là Nguyễn Thu và Sở Niệm.
Đường núi mười mấy cây số, Nguyễn Du Nhiên vẫn ba bước bái lạy một lần, trước đó sư phụ Tuệ Quả bảo cô cột bao đầu gối lên chân nhưng cô không đồng ý.
Bây giờ chỉ cần Sở Niệm có thể khỏe lại, cho dù bảo cô trèo đèo lội suối cô cũng đồng ý.
Bởi cô đã hết cách rồi.
Thật sự hết cách rồi.
Chỉ có thể dùng lòng thành kính nhất thành kính nhất để cầu nguyện, để khấn cầu.
Trên quần của cô đều là bùn đất, đầu gối đã bị rách rồi, lộ ra thịt đỏ tươi, mỗi một lần bước đi, mỗi một lần dập đầu, bùn đất và cát đá cũng sẽ dính lên và khảm vào trong máu thịt.
Như kim châm muối sát, đau thấu xương. Khiến cho hai chân của Nguyễn Du Nhiên thậm chí lẩy bẩy đánh vào nhau, cô cắn răng kiên trì, mỗi một động tác đều làm cực kì chuẩn, miệng lẩm bẩm.
Khi tiếng chuông chùa vang lên giữa không gian rộng lớn bát ngát, khi ánh nắng chiều chiếu lên trên người Nguyễn Du Nhiên, khi những giọt mồ hôi trên trán chảy xuống, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Niệm.
Khi bốn mắt nhìn nhau.
Sở Niệm lệ rơi đầy mặt.
Lúc đầu Nguyễn Du Nhiên sững sờ nhưng rất nhanh trên mặt cô xuất hiện nụ cười rạng rỡ mà Sở Niệm đã quá quen thuộc.
+
Cô biết.
Cô biết ước nguyện mà mình cầu xin đã thành hiện thực.
- -------Hết chương 46------