Nguyễn Du Nhiên vui mừng tới run cầm cập, Sở Niệm cũng cười, nhưng trong ánh mắt của cô có chút băn khoăn.
Nguyễn Du Nhiên quá vui vẻ, cô không quá chú ý Sở Niệm, ngay cả bàn tay nắm tay Sở Niệm cũng nóng hổi.
Lúc lên xe, Nguyễn Du Nhiên cầm tay lái, cô run rẩy ngồi trên ghế lái, chẳng biết vì sao tay chân lại run.
Cuộc đời của cô đã từng trải qua rất nhiều nỗi vui mừng.
Nhưng chưa từng như lần này.
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên cảm thấy đau lòng, cô cầm tay cô ấy:
"Để chị lái."
Để Du Nhiên lái xe trong tình trạng này rất nguy hiểm.
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô quay đầu nhìn Sở Niệm, chợt ôm Sở Niệm vào lòng:
"Chị đừng sợ... chị đừng sợ..."
Những giọt nước mắt ấm áp theo khóe mắt chảy xuống, cô quá hiểu Sở Niệm.
Sở Niệm cắn môi, nước mắt cũng chảy xuống.
Có tim nguyên, tất nhiên cô vui vẻ, thế nhưng cô vẫn luôn nhớ hình ảnh Lilo nói với cô xác suất thành công của ca phẫu thuật của cô rất thấp.
Nếu cô không thay tim... cô tiếp tục với trái tim bệnh tật kiên trì sống tiếp, an toàn thì may ra cô có thể ở bên Nguyễn Du Nhiên và Chính Trực hơn chút nữa.
Nhưng chẳng may cô nằm lại trên bàn mổ.
Cô chẳng còn được nghe được nhìn thấy nụ cười ấm áp, giọng nói yêu thương của Nguyễn Du Nhiên, hơn nữa cô sẽ không được ôm cơ thể mềm mại của Chính Trực, nghe giọng non nớt của con gọi "mẹ".
Nguyễn Du Nhiên dùng sức ôm lấy Sở Niệm:
"Chị đã hứa với em, chúng ta cần cả một cuộc đời, đúng không?!"
Sở Niệm nghẹn ngào gật đầu, mỗi khi cô hèn nhát lui về sau, khi đó chính Nguyễn Du Nhiên cho cô thêm dũng khí.
Hai người trở về nhà, trong nhà, đèn phòng khách đang bật, Nguyễn Thu và Sở Thanh đang ngồi chờ hai người trở về.
Nguyễn Du Nhiên nắm tay Sở Niệm đi vào, mắt vẫn còn đỏ, cô nhìn chằm chằm Sở Thanh, Sở Thanh cũng mỉm cười, nhưng trong nụ cười đó dường như có chút là lạ:
"Tụi con về rồi, chơi vui không?"
Nguyễn Thu cũng ngồi bên cạnh, bà trầm mặc, dường như đang suy nghĩ, có băn khoăn gì đó.
Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm đều là người nhạy cảm, hai người nhìn hai mẹ, Nguyễn Du Nhiên suy nghĩ sao đó nói với Sở Niệm:
"Chị đi xem Chính Trực trước đi."
Sở Niệm gật đầu, cô vào phòng.
Mãi cho đến khi cửa bị đóng lại, Nguyễn Du Nhiên ngồi đối diện hai mẹ, Nguyễn Thu chậm rãi cất giọng:
"Ngày mai mẹ phái người đón Lilo, dù sao bà ấy hiểu rõ cơ thể Sở Niệm nhất. Còn nữa, từ giờ trở đi, Sở Niệm phải điều chỉnh cơ thể thật tốt, tất cả vì ca phẫu thuật."
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô nhìn thẳng về phía mẹ mình.
Nguyễn Thu nghiêng đầu, không dám đối diện với Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên lại nhìn Sở Thanh, Sở Thanh trầm mặc chốc lát, bà khẽ nói:
"Tiện Tiện, trái tim này là của mẹ Niệm Niệm."
Một câu nói như sét đánh giữa trời quang.
Nguyễn Du Nhiên ngồi trên ghế sofa, cơ thể cứng ngắc, cảm giác máu không thể lưu chuyển nữa.
Sở Thanh lo lắng đặt tay lên tay Nguyễn Du Nhiên, lúc mới trở về, Nguyễn Du Nhiên cũng bởi vì kích động, máu trong người sôi sục nhưng bây giờ thoáng một cái giống như bị ném vào vực sâu không đáy.
Giọng Sở Thanh cũng bi thương:
"Bà ấy tới tìm mẹ... thấy độ rất kiên quyết, bệnh của bà cũng không khá hơn là bao, ung thư giai đoạn cuối... mẹ nhờ cậy rất nhiều bạn bè, mẹ cũng xem qua bản báo cáo chẩn đoán bệnh của bà..."
Ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên trở nên đăm chiêu.
Chuyện như vậy... Sở Niệm làm sao chấp nhận đây???
Lúc ban đầu cô ấy đã cảm nhận đời người u ám, không dễ dàng gì mới nhìn thấy điểm sáng chớm nở, thì lúc này lại là tim của mẹ ruột mình.
Cô ấy sống, mẹ Sở thì ra đi.
Điều này cũng đồng dạng như muốn mạng của cô ấy, không phải sao?
Nguyễn Du Nhiên lắc đầu:
"Không được... chúng ta... chúng ta có thể chờ... có thể chờ thêm..."
Sở Thanh nhìn con gái:
"Con cho rằng Niệm Niệm có thể chờ bao lâu?"
Nguyễn Du Nhiên rớt nước mắt, cảm xúc trở nên kích động:
"Vậy cũng không thể thế này! Chị ấy sẽ đau đến chết!"
Nguyễn Thu và Sở Thanh đều không nói, hai bà cũng khó mà chấp nhận với kết quả này.
Nguyễn Du Nhiên khóc đến run cả người, hai tay của cô dùng sức vò đầu, co rúm người lại:
"Tại sao... tại sao... rốt cuộc tại sao... Niệm Niệm đã làm gì sai... tại sao phải nhận lấy tất cả những điều này..."
Buổi tối, Nguyễn Du Nhiên khôi phục lại tâm tình, bước vào phòng, lúc này Sở Niệm đã ôm Chính Trực ngủ.
Chính Trực rất đáng yêu, chân nhỏ gác lên người mẹ mình, khóe miệng con vương nước miếng.
Nghe bà nội nói, ở nhà trẻ bé con thể hiện khá tốt, bây giờ cũng không còn ngây giả dại, chỉ số thông minh bỏ xa các bạn nhỏ cả con đường, ngay lập tức trở thành nhóc trùm của nhà trẻ.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, sắc mặt của Sở Niệm mới được cô dưỡng tốt hơn một chút, tay đặt trên người Chính Trực, khóe miệng còn treo nụ cười ngọt ngào.
Cô cảm thấy chóp mũi chua xót, cô đi tới, đặt nụ hôn lên trán một lớn một nhỏ, tự mình đi tới phòng khách.
Không có bật đèn.
Giống năm tháng Sở Niệm rời đi.
Cô mở một lon bia lạnh, uống một hớp, bia lạnh trong khoang miệng kí.ch thích đầu lưỡi tê dại.
Cô đốt điếu thuốc, lặng lẽ nhìn ánh trăng và các ngôi sao sáng duy nhất ngoài cửa sổ.
Là bởi vì tâm trạng nên khác nhau sao?
Rõ ràng lúc cô và Sở Niệm ở trên đỉnh núi ngắm trăng, cô còn cảm thấy mọi thứ hoàn mỹ đến không thực.
Nhưng bây giờ... cô lại cảm giác ngay cả ánh trăng cũng trở nên bi thương.
Khi hai chân trở nên tê dại, gần như không thể cử động, cô hít sâu một hơi, ra một quyết định.
Sau khi Sở Niệm thức dậy vẫn luôn bận rộn, Chính Trực phải đi nhà trẻ, cô cho con ăn no sau đó nhìn con đeo cặp sách nhỏ trên lưng, lúc đầu cô định đưa con đến nhà trẻ nhưng bị Nguyễn Du Nhiên gọi lại.
Sắc mặt Nguyễn Du Nhiên tái nhợt:
"Niệm Niệm, em có lời muốn nói với chị."
Sở Niệm do dự chốc lát, quan sát sắc mặt của Nguyễn Du Nhiên:
"Cả đêm em không ngủ?"
Nguyễn Du Nhiên không nói gì, lần thứ hai cả người bị nỗi hiu quạnh bao phủ.
Chính Trực rất hiểu chuyện, bé con nhìn mẹ, rồi nhìn mommy, lắc cặp sách:
"Tạm biệt mẹ."
Bà đã ở cửa chờ.
Nguyễn Thu và Sở Thanh nhìn hai người cũng không nói gì. Thật ra hai bà có ý định gạt Sở Niệm chuyện này, mẹ Sở cũng có ý định đó.
Nhưng Nguyễn Du Nhiên không đồng ý, Sở Niệm nếu bị giấu diếm, khi biết được sự lừa dối này cho dù là thiện ý nhưng vết thương trong lòng sẽ khắc sâu hơn.
Hơn nữa, thật sự muốn giấu diếm là có thể giấu diếm được sao?
Sở Niệm là người thông minh cỡ nào, trước khi tiếp nhận quyên tặng nhất định sẽ đi thăm hỏi người nhà đối phương.
Giấu thế nào?
Xem như lần này giấu được, manh mối sau này thì sao???
Hai người họ là mẹ con, huyết mạch tương thông, cuối cùng cũng sẽ biết.
Tổn thương khi đó nhất định sẽ đau gấp ngàn vạn lần của bây giờ.
Tiễn con gái đi rồi, Sở Niệm lặng lẽ ngồi ở đối diện của Nguyễn Du Nhiên, cô đánh giá sắc mặt của Nguyễn Du Nhiên, trong lòng khó chịu đau đớn:
"Do tim nguyên xảy ra vấn đề sao? Du Nhiên, em đừng khổ sở, bất luận ra sao chị đều có thể chấp nhận..."
Càng như vậy, Nguyễn Du Nhiên càng khổ sở, nước mắt của cô lộp độp rơi xuống.
Sở Niệm đi tới, ôm lấy Nguyễn Du Nhiên, hôn lên trán Du Nhiên:
"Được rồi, điều xấu nhất chị cũng trải qua rồi..."
Cô có sợ những điều này không?
Ông trời bất công với cô.
Điều đau khổ nhất của đời người là yêu-hận-biệt ly, tất cả cô đều đã trải qua, còn lại có là gì?
Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, tay nắm lại thành quyền, giống như tích góp toàn bộ sức lực để nói:
"Niệm Niệm, trái tim là của mẹ chị."
Sở Niệm sững sờ, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Em nói cái gì?"
Biết rõ sẽ rất đau nhưng Nguyễn Du Nhiên vẫn nhìn Sở Niệm nói:
"Trái tim là của mẹ chị."
Im lặng...
Sở Niệm dường như đã nghe thấy, dường như không nghe, một lúc sau nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Nguyễn Du Nhiên muốn ôm lấy Sở Niệm nhưng Sở Niệm ra sức tránh khỏi:
"Chị không cần... chị không muốn như vậy... Du Nhiên... chị không cần..."
Thảo nào.
Thảo nào rất lâu cô không nhìn thấy mẹ, bất ngờ xuất hiện thì nói cho cô biết bà bị bệnh nặng, đồng thời đem toàn bộ tài sản bà sở hữu chuyển sang cho cô.
Thảo nào, cô dùng rất nhiều sức lực tìm rất nhiều người tìm kiếm bà cũng không có tung tích.
Nguyễn Du Nhiên cũng khóc, cô ôm Sở Niệm:
"Niệm Niệm..."
Sở Niệm khóc đến cả người run rẩy:
"Sao mẹ... mẹ có thể làm vậy... chị sống mà mẹ lại không còn... chị..."
Cuộc đời của cô, từ nhỏ đến lớn đều không được chúc phúc.
Cô trải qua rất nhiều rất nhiều nỗi đau.
Nguyễn Du Nhiên luôn nói, khi còn trẻ cô trong mắt cô ấy giống như bà cụ non, giống như cô nhìn thấu cũng như hiểu rõ tất cả mọi thứ trên thế gian này, không bận tâm bất kì điều gì.
Cô từng khổ sở, từng khó chịu, thậm chí đau đến mức không muốn sống...
Thế nhưng, trước giờ cô chưa từng nghĩ muốn lấy mạng sống của mẹ mình đổi cho mạng của mình.
Sở Niệm phản ứng rất kịch liệt, vốn dĩ cơ thể suy yếu giãy dụa chốc lát thì trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Nguyễn Du Nhiên bị dọa sợ, cô nhanh chóng đi tới ôm vào lòng, đem thuốc trợ tim nhét vào miệng Sở Niệm.
Trước khi Sở Thanh và Nguyễn Thu chạy về nhà, Sở Thanh còn dẫn theo bác sĩ có quyền lực, bác sĩ này là ông cụ râu trắng, ông ấy truyền dịch cho Sở Niệm, thở dài:
"Cơ thể của đứa nhỏ này quá tệ rồi."
Tất cả mọi người đều im lặng.
Ngoại trừ im lặng, họ cũng không biết có thể nói gì.
Nguyễn Du Nhiên vẫn lặng lẽ ngồi ở bên cạnh làm bạn.
Bây giờ, trái tim Sở Niệm yếu ớt cùng cực, cô cảm giác trái tim của mình đã trải qua vũ tuyết phong sương*, vỡ vụn.
*Ẩn dụ: đã trải qua muôn vàn đau khổ.
Truyền dịch xong, Sở Niệm cũng dần dần tĩnh lại, cô không nói lời nào cũng nằm yên không phát ra tiếng, nhưng nước mắt từ khóe mi vẫn ào ạt chảy xuống áo gối.
Nguyễn Du Nhiên đau lòng lại không thể làm gì an ủi.
Buổi chiều, chuông cửa vang lên, Nguyễn Du Nhiên cho rằng Lilo-người được mẹ mình cử người đi đón về, cô nhanh chóng đứng dậy mở cửa, cửa mở ra, cô sững sờ nhìn người trước mắt.
"Mẹ..."
Mẹ Sở đứng ở cửa, sắc mặt xám trắng của người bệnh nặng, chỉ có ánh mắt vẫn còn tốt, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên mỉm cười:
"Du Nhiên, mẹ tới thăm Niệm Niệm."
Nguyễn Du Nhiên nhìn bà, không rõ vì sao nước mắt liền chảy xuống.
Mẹ Sở nhìn thấy, xoa đầu cô, nói:
"30 tuổi rồi đâu còn là con nít, sao còn khóc nhè?"
Lúc còn bé, cô và Sở Niệm cãi nhau, tuy rằng vẫn luôn ra vẻ không bận tâm nhưng đôi khi Sở Niệm không để ý tới cô, cô sẽ sụt sịt mũi, dáng vẻ cực kì đáng thương cho mẹ Sở thấy.
Nhớ tới điều này, nước mắt của cô lại chảy xuống.
Ký ức có thể giết người.
Cô còn như vậy, huống chi là Sở Niệm.
Mẹ Sở vào phòng, trên tay bà mang theo hộp giữ ấm, nhìn xung quanh:
"Niệm Niệm đâu con?"
Bà vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra rất mạnh, Sở Niệm đi chân trần ra ngoài, tóc tai lộn xộn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, ngẩn ngơ nhìn mẹ mình.
Ngoại trừ sắc mặt xám trắng thì Sở mẹ vẫn giống y như trong trí nhớ của cô.
Sở Niệm không nhúc nhích, cứ ngẩn ra nhìn mẹ, mẹ Sở cũng nhìn cô, ánh mắt lưu luyến đầy bịn rịn.
Hai người nhìn nhau chốc lát.
Mẹ Sở vẫy tay:
"Đứa nhỏ này thật là, ngay cả dép cũng không mang, không sợ bị cảm lạnh sao? Lại đây, mẹ nấu canh thập cẩm và cả cháo trứng vịt bắc thảo."
Nước mắt của Sở Niệm lại thành hàng chảy xuống, Nguyễn Du Nhiên cầm dép giúp Sở Niệm mang, sau đó Sở Niệm đi tới bên cạnh mẹ Sở, ngay lập tức ôm lấy bà.
Mẹ Sở cũng giơ tay ôm lấy con gái, vào giây phút này người phụ nữ kiên cường như bà rốt cuộc cũng rơi nước mắt.
Cả đời bà.
Thật thất bại.
Bây giờ vì con, việc có thể làm cũng chỉ có việc này.
Sở Niệm giống như một đứa trẻ bất lực, cô ở trong lòng mẹ mình khóc ngất, mẹ Sở ngừng khóc, bà ôm Sở Niệm nói:
"Được rồi, con không thể kích động, biết không? Tới nếm thử tay nghề của mẹ."
Trước đây số lần mẹ Sở nấu cho Sở Niệm ăn không nhiều lắm.
Khi còn nhỏ thì còn đỡ, khi cô lớn lên mẹ Sở làm ăn bận rộn, bà hô mưa gọi gió trên thương trường cho nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô. Lúc đó bà muốn tìm một bảo mẫu nhưng đều bị Sở Niệm từ chối, Sở Niệm không quen nhìn thấy người lạ trong nhà.
Khi đó, lúc ăn sinh nhật, ngoại trừ Tiện Tiện thì điều cô tâm nguyện lớn nhất là có thể ăn đồ do chính mẹ mình làm.
Bây giờ, xa cách nhiều năm, rốt cuộc cô cũng có thể thưởng thức.
Sở Niệm ăn trong nước mắt, từng miếng từng miếng đều là mùi vị của mẹ. mùi vị của gia đình.
Trong trí nhớ của cô, gia đình chưa từng cho cô quá nhiều ấm áp.
Chỉ có sự lạnh lẽo, nhưng đó là gia đình của cô.
Nếu như mẹ thật sự không còn... cô sống trên đời này, thật sự không còn nhà nữa.
Sở Niệm ăn được một nửa, chuông cửa lại vang lên, Nguyễn Du Nhiên do dự nhìn mẹ Sở, mẹ Sở nhìn cô, nói:
"Con đi mở cửa đi, là người mẹ hẹn."
Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên cũng chỉ nghĩ đại khái là bác sĩ, không ngờ cửa mở ra, Nguyễn Du Nhiên nhìn có chút bỡ ngỡ:
"Ba..."
Là ba Sở.
Nguyễn Du Nhiên đã không còn nhớ rõ rốt cuộc đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy ông.
Sở ba đã già đi rất nhiều, Nguyễn Du Nhiên nghe nói sau khi sai lầm ly hôn. ông tìm đến người thứ ba kia, cả nhà cũng không biết thế nào, sau này bởi vì nhiều năm bên nhau không sinh được con, hai người lại ly hôn, Sở ba cũng chưa từng định tìm mẹ Sở tái hợp, nhưng hôm nay mẹ Sở đã sớm nay xưa không bằng nay, bà bên dưới có vô số tài sản, khí chất nổi bật, hơn nữa bà cũng không phải là người phụ nữ ông có thể hi vọng có được, ông đã không còn là người chồng cùng bà ngậm đắng nuốt cay gây dựng sự nghiệp.
Sở Niệm nhìn thấy ba mình cũng sững sờ.
"Ông tới rồi, qua đây ngồi đi."
Giọng mẹ Sở vẫn như thường, giống như nói chuyện cùng người bạn già đã lâu không gặp.
Ba Sở già đi rất nhiều, lúc còn trẻ, tay chân mảnh khảnh, dáng người cao lớn, lại đeo kính, được biết bao cô gái theo đuổi.
Nhưng hiện tại, chung quy cũng không thể ngăn được những năm tháng phong sương.
Ba Sở đi tới với đôi mắt đỏ ngầu, chắc ông cũng đã biết chuyện này rồi.
Mẹ Sở ngồi ở đó, thản nhiên nói:
"Tôi gọi ông tới đây là có chút chuyện muốn nói, để tránh khỏi những phiền phức không cần thiết sau này."
Ba Sở cắn chặt môi.
Trong lòng ông từng vô cùng hối hận và đau lòng tự trách.
Là ông làm cho một gia đình hạnh phúc mỹ mãn nát vụn, là ông làm cho vợ con mình phải đi tới bước hiện tại.
Ông hỏi thăm rất nhiều bác sĩ, họ đều nói vợ ông bị ung thư gan cũng rất phiền muộn bởi vì vợ ông chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra bên ngoài....
Năm ấy, bà cùng ông ly hôn, thậm chí là sau khi biết ông có người khác. chỉ lặng lẽ khóc.
Sau này bà cũng không nói gì, chỉ thu dọn hành lý rời đi.
Đợi đến khi bà đón Niệm Niệm đi, ánh mắt bà nhìn ông lạnh lùng như người xa lạ.
Sở Niệm ngồi ở đó, tay chân lạnh lẽo.
Mẹ Sở ngước mắt nhìn hai cha con họ, nói:
"Đầu tiên, tôi xác định là bị ung thư gan giai đoạn cuối, tất cả mọi người không cần nghi ngờ."
Lúc bà nói ra lời này, trong lòng mọi người nhiều cảm xúc đan xen.
Mẹ Sở nhìn ba Sở:
"Tôi hiến tim cho con gái cũng không phải bởi vì giận dỗi ông, hơn hết ông không xứng đáng."
Nước mắt của ba Sở liền chảy xuống:
"Nhưng... nếu bà còn sống... nếu như bà sống thì vẫn có một tia hi vọng."
Đây cũng là lời Sở Niệm định nói, trên đời này không thiếu kỳ tích, không phải rất nhiều người bị bệnh nguy kịch, thông bảo người nhà đưa về chuẩn bị lo hậu sự thì những chuyện như kỳ tích vẫn xuất hiện sao?
"Tôi không tin kỳ tích." Giọng mẹ Sở rất lãnh đạm: "Huống chi, kỳ tích không dự định dành cho người như tôi."
Kỳ tích nên lưu lại cho những người trong lòng có yêu và được yêu.
Như con gái của bà.
Ba Sở hối hận đan xen:
"Bà đừng như vậy, cho tôi thêm một cơ hội, có được không? Tôi....."
"Những lời này ông đừng nói." Mẹ Sở nghiêng đầu, bà là người yêu đương rõ ràng, đồng dạng hận cũng như vậy, không dây dưa: "Tôi nói cho ông biết, Văn Bân, kể từ ngày ông vứt bỏ mẹ con chúng tôi, tôi đã sớm chẳng tha thiết sống, tôi tạm bợ sống trên cõi đời này, mỗi một hơi thở đều mang theo oán khí, hơn nữa còn có con gái."
Bà nhìn Sở Niệm.
Hiểu con không ai bằng mẹ.
Bà biết trong lòng con gái vẫn luôn thiếu hụt, bà cố gắng phấn đấu bắn hạ giang sơn nhiều năm như vậy.
Sau này Niệm Niệm khỏe rồi, có được (tất cả) cũng không cần phải khổ cực nữa.
Ánh mắt mẹ Sở nhìn Sở Niệm trở nên dịu dàng: "Niệm Niệm, con đừng khổ sở, mẹ là người với trái tim đã chết, mẹ đã sớm không để ý cơ thể tạm bợ này, nếu như..." Bà nhìn Nguyễn Du Nhiên, cũng dịu dàng như vậy: "Trái tim ở trên người con, có thể cảm nhận được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của con và Du Nhiên, xem như đời của mẹ cuối cùng cũng không uổng phí."
Sở Niệm lệ rơi đầy mặt, cô che miệng liều mạng lắc đầu.
Mẹ Sở đi tới, bà ôm Sở Niệm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc con gái:
"Niệm Niệm ngoan, cả đời mẹ trước nay chưa từng cầu ai điều gì, hôm nay, mẹ xin con. Nếu như không phải là con, mẹ đã không thể sống tới bây giờ."
Tâm một khi đã chết, căn bản không có thuốc nào cứu được.
Mẹ...
Sở Niệm khóc đến run rẩy, co cụm người lại.
Ba Sở cúi đầu, những giọt nước mắt lộp độp chảy xuống.
Nguyễn Du Nhiên dựa vào tường, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Được rồi, cứ như vậy, mẹ phải đi rồi." Mẹ Sở lau khô nước mắt, mỉm cười. Sở Niệm nắm tay bà lại:
"Mẹ muốn đi đâu?"
Mẹ Sở nhìn con gái: "Niệm Niệm, mẹ không chống đỡ được lâu, mẹ chỉ còn một tháng cho con, một tháng này, con và Nguyễn Du Nhiên phải sống thật tốt, sống thật vui vẻ. Về phần mẹ... ha..." Bà thản nhiên nói: "Con cũng biết, mẹ là một người hiếu thắng, mẹ không hi vọng trước khi mẹ chết sẽ để cho bất kì ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối đau đớn của mẹ."
Sở Niệm cắn chặt môi, sắp chảy cả máu.
Mẹ Sở nhìn chằm chằm Sở Niệm, ánh mắt như muốn đem tất cả hình dáng của con chậm rãi khắc họa vào trong lòng.
Cái ôm cuối cùng.
Mẹ Sở ôm lấy con gái, dịu dàng nói bên tai con:
"Niệm Niệm, mẹ yêu con."
Sở Niệm bật khóc nức nở.
Mẹ Sở còn nói:
"Xin lỗi."
"Mẹ yêu con", "xin lỗi", đời này có bao nhiêu người chỉ vì hai câu này đã phí hoài thời gian còn sống.