Trần Tầm cũng không dám làm gì quá đáng, nếu không chắc chắn cô nhóc kia sẽ tống cổ anh ra ngoài đường.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười hết sức vô tội:
" Được rồi, nhanh đi chuẩn bị đi, hôm qua anh đã hỏi rồi,bác sĩ kê ba ngày thuốc. Nghe lời nào, em có phải trẻ con đâu mà sợ tiêm thế."
Lâm Hi bùng nổ:
" Tôi có tiêm hay không liên quan gì đến anh, còn nữa cho dù có tới bệnh viện tôi cũng tự mình đi, không cần anh phải đưa!"
Nói xong, chỉ tay ra hướng cửa:
" Đi thong thả, không tiễn."
Trần Tầm nghe xong không hề tức giận, anh ta đã sớm đoán được cô nhóc này sẽ nghĩ mọi biện pháp vạch rõ rang giới với mình, anh ta không nhất thiết phải theo cô tới bệnh viện.
Nói thẳng ra là chỉ muốn tới đây nhìn cô một chút, nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình mà thôi.
Sáng nay, vừa tỉnh dậy trong đầu đều là hình ảnh của cô, cảm giác mất rồi lại tìm được, Trần Tầm cũng không rõ hiện giờ tình cảm của mình đối với Lâm Hi có còn thuần túy như trước không.
Nhưng chắc chắn một điều, anh ta vẫn muốn cô như trước.
" Anh có thể đi, nhưng em phải hứa với anh sẽ tới bệnh viện." Trần Tầm bình thản đưa ra yêu cầu.
Lâm Hi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta cũng thản nhiên nhìn vào mắt cô. Ai không biết còn tưởng hai người này liếc mắt đưa tình!
Sau một hồi giằng co im lặng, Lâm Hi đành phải thỏa hiệp để chấm dứt tình trạng này.
Trần Tầm biết rõ tính cô, khi đã đồng ý chuyện gì sẽ không nuốt lời. Mặc dù cô nhỏ hơn anh ta hai tuổi, nhưng thật sự nói 1 là 1.
Trần Bình và Hứa Dương đứng một bên xem diễn cả buổi trời, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt bừng tỉnh thông suốt.
Bình thường bà chủ nhỏ rất dịu dàng, có thể khiến cô giận đến như vậy, soái ca này đúng là nhân tài.
Đợi sau khi Trần Tầm rời đi, Trần Bình mới nháo nhào lên hỏi chuyện:
"Chị Lâm Hi, người đàn ông đẹp trai, phong độ này đang theo đuổi chị à?" Hiện giờ cô ấy và Lâm Hi khá quen thuộc, nên khi nói chuyện cũng tự nhiên, thoải mái hơn.
Lâm Hi phát hờn liếc mắt:
"Theo đuổi cái gì mà theo đuổi, còn không mau làm việc đi nào!"
Đối với Trần Tầm, cô thật sự hết cách rồi, anh ta rất cố chấp. Hơn nữa, Lâm Hi không phải là người quá cứng rắn, ngược lại cô rất mềm lòng, chỉ cần không phạm vào vấn đề nguyên tắc cô sẵn sàng giúp mọi người không tính toán.
Từ nhỏ tới lớn, đừng nói là cãi nhau to nhỏ với ai, cho dù có tức giận cũng không quá một ngày, chỉ cần người ta nhẹ nhàng nói mấy câu, cô sẽ hết giận ngay.
Khi đã đồng ý rồi Lâm Hi không nuốt lời. Cô lên tầng lấy chìa khóa xe giao cho hai người Trần Bình và Hứa Dương trông coi tiệm rồi lái xe tới bệnh viện.
Sau khi tới Vũ Lăng, cô mới mua chiếc xe này, là Ford suv màu trắng khoảng hơn 20 vạn(~ hơn 600 triệu), bình thường rất ít khi dùng tới, chỉ đậu trong gara.
Hôm nay Lâm Hi đi sớm hơn hôm qua, sau khi truyền dịch xong chỉ mới hơn 11 giờ.
Trần Tầm rất thông minh, cho dù có gọi điện thoại cô bé này sẽ không nghe máy nên trực tiếp nhắn tin, hỏi cô đã truyền thuốc xong chưa.
Cuối cùng còn đe doạ một câu, nếu không nhận được câu trả lời sẽ đến tiệm chờ cô, Lâm Hi tức điên lên.
Người này sao da mặt còn dày hơn cả trước kia!
Mấy hôm sau, sáng nào Trần Tầm cũng ghé qua cửa hàng hoa một lúc, chỉ để nhìn thấy cô, nói mấy câu, thỉnh thoảng còn mang đồ ăn sáng mua ở nhà hàng gần đó.
Lâm Hi sợ nhất người ta đối xử tốt với mình, anh ta càng tốt với cô thì cô lại thấy càng phiền lòng.
Cũng may, cuối cùng nữ thần Rạng đông Aurora đã nhìn thấy nỗi khổ của cô. Trần Tầm phải sang Pháp công tác nửa tháng, có lẽ sẽ không về kịp trước năm mới.
Lâm Hi nghe xong như mở cờ trong bụng thiếu điều còn muốn vẫy khăn tống tiễn.