" Anh muốn ăn nhân thịt hay nấm cải thảo".
Từ Vi Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
" Đều nếm thử đi."
" Vậy anh muốn sủi cảo hấp hay là nước."
" Tôi thích có nước."
Thức ăn đã làm sẵn tối qua nên không mất nhiều thời gian để hâm lại. Chưa đến 1 tiếng đồng hồ hơn 10 món ăn đã được bưng lên bàn.
Lâm Hi để Từ Vi Vũ ăn trước, cô đi thả sủi cảo vào nước, Từ Vũ cũng không khách khí, cầm đũa gắp một miếng sườn cho vào miệng.
Sau khi ăn xong, Lâm Hi rửa chén bát, thấy anh uể oải tựa lưng vào ghế, biết chắc là do ăn quá no.
Cô thấy chút vui sướng khi người gặp họa, cười hì hì hỏi:
"Có muốn ăn thêm chút hoành thánh không ạ?"
Biết cô đang trêu mình, Từ Vi Vũ bất đắc dĩ:
"Để buổi tối ăn đi."
Xem như anh cũng đã liều cái mạng già, nói được thì làm được, giúp cô giải quyết đồ ăn dư, lúc này thật sự là hết khả năng chống đỡ rồi.
Lâm Hi giả vờ mất hứng:
"Buổi tối còn muốn ăn cơm ạ?"
Từ Vi Vũ đáp:
" Đúng vậy! Không chào đón sao?"
Cái người này...sao mà trong ngoài hoàn toàn không đồng nhất vậy nè. Sự cao ngạo, lạnh lùng lúc mới quen đi đâu mất rồi?
Nhớ đến hôm đó, anh ra vẻ chiếu cố lắm mới nhận danh thiếp của cô, quả nhiên là khác xa một trời một vực mà.
Dọn dẹp phòng bếp xong, Lâm Hi muốn đi ngủ một lát. Sáng sớm đã chạy xe tới lui cả đoạn đường dài như vậy nên giờ có chút mệt mỏi.
Từ Vũ bảo cô cứ thoải mái, anh vào thư phòng đọc sách. Dường như có ý định đóng cọc ở đây ăn cơm tối.
Lâm Hi vừa chợp mắt đã ngủ thẳng một giấc đến khi trời tối, đến khi tỉnh dậy Từ Vi Vũ đã đi khỏi.
Anh để lại giấy nhắn trên bàn trà trong phòng khách cho cô, nói là tạm thời có việc đi trước, thấy cô ngủ ngon như vậy nên không nỡ đánh thức.
Lâm Hi cầm tờ giấy xem hai lần rồi tiện tay nhét vào ngăn kéo dưới bàn.
Mấy hôm sau đó, anh không liên lạc với cô, cô cũng thế, hai người cứ bình bình đạm đạm, thản nhiên như vậy.
Gặp mặt thì là bạn bè, có thể vui đùa trêu chọc. Ở cạnh nhau một cách tự nhiên. Không gặp mặt, cũng không chủ động liên lạc.
Có lẽ mối quan hệ của hai người cũng không khác biệt bao nhiêu so với cái gọi là' quân tử chi giao đạm nhược thuỷ.'
Qua mùng 5, hầu hết các cửa hàng xung quanh trở lại buôn bán bình thường. Mới đầu năm, cửa hàng hoa cũng không có nhiều khách, Đồng Tuyết gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài dạo phố.
Hôm nay trời nổi gió lớn, Lâm Hi không muốn ra ngoài, nói là phải trông tiệm.
Đồng Tuyết mè nheo cả buổi trời trong điện thoại cũng không thể làm cô đổi ý, cuối cùng bất đắc dĩ liền chạy tới tiệm chơi với cô.
Vừa mới bước vào tiệm, Đồng Tuyết đã nhào tới ôm cô thật chặt, báo ngay tin tốt:
"Công việc của tớ giải quyết xong rồi! Ha ha, để xem sau này mẹ tớ còn cười nhạo được nữa không, hừ hừ~"
Chuyện gì đây hả trời?
" Tết mà cũng có công ty tuyển người sao?" cô tò mò.
" Đúng vậy, ngay trong dịp Tết. Giám đốc điều hành công ty đặc biệt cho tớ một công việc, he he."
Lâm Hi chịu không nổi cái dáng vẻ đắc ý kia của cô bạn, liếc mắt một cái:
"Nói tiếng người!"
Đồng Tuyết cười hắc hắc:
" Anh họ tớ có một người bạn học vừa ở nước ngoài về, gia đình rất giàu có, trước đây chỉ ở nước ngoài cọ xát học giỏi, bây giờ ôm ấp dự định trở về nước.
Năm trước, vừa đăng kí thành lập công ty nên hiện tại rất cần người. Hôm qua, tớ với anh họ đi gặp anh ta, mọi người cùng nhau ăn cơm. Sau đó anh ta hỏi tớ một số chuyện.
Chị đây phải nói là văn chương trôi chảy, vừa nãy anh họ gọi điện thoại nói tớ trúng tuyển, ngày mai đi làm."
Lâm Hi vẻ mặt nghi ngờ:
" Không phải cậu kiên quyết công ty không đến 500 người thì không làm sao? Những cty quy mô vừa và nhỏ cậu còn không thèm để mắt tới. Sao có thể coi trọng một cty mới chưa có nền tảng gì vậy?"
Không biết Đồng Tuyết đang nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt đỏ hồng, ngón tay bắt đầu ngọ nguậy, dáng vẻ thẹn thùng cúi đầu.