• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hi về đến tiệm chưa được bao lâu thì Chu Thúy Thuý chạy sang trưng ra khuôn mặt đen thui, đợi đến khi tiệm vắng khách, liền âm dương quái khí nói:

“Lâm Hi à, bình thường chị dâu đối xử với cô cũng không tính là xấu. Hôm nay em họ tôi tới đây chưa được bao lâu, cô liền bỏ người ta ở lại chạy đi mất, sao cô lại xem thường người khác vậy chứ?”

Chỉ cần nghĩ tới em họ trưng ra là khuôn mặt thối lảo đảo bước ra khỏi tiệm, Chu Thúy Thuý lại tức không chịu nổi, bực mình Lâm Hi không biết điều, trở về nhà càng nghĩ càng tức, thừa dịp không có ông xã ở đây liền đến tiệm khởi binh vấn tội.

Lâm Hi bị chọc giận đến bật cười, trước đây cô có ấn tượng rất tốt với người hàng xóm này, vừa nhiệt tình lại dễ sống chung. Chỉ có điều lúc này lại bất chấp lý lẽ, ngang ngạnh đến mức khiến người ta không nói được lời nào, thật chẳng hiểu trong đầu người này nghĩ gì nữa.

Cho dù bình thường Lâm Hi rất dịu dàng nhưng cũng biết nóng nảy, cô cũng không phải là người hiền lành đến mức nhu nhược, bị người không liên quan đến tận nhà mình ức hiếp còn ấm ức nhận lỗi, cô đâu có ngốc vậy!

" Chị dâu, trước hết là em thực sự có hẹn đi ăn với bạn. Tiếp theo em và em trai chị không quen biết, cũng không phải là người thân trong gia đình, em có lý do gì để không quan tâm bạn bè mà ở đây tiếp đãi anh ta?



Hơn nữa, chị nói cái gì mà xem thường, chúng ta chỉ là hàng xóm cùng nhau làm ăn buôn bán, không thể nói ai cao ai thấp. Sau này chị dâu đừng nói những lời như vậy nữa, sẽ khiến người ta cười đó."

Khuôn mặt của Chu Thuý Thúy hết xanh lại đỏ, ngực phập phồng, mắt trợn to. Hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Hi lại có thể nói chuyện không chút nể mặt lưu tình như vậy.

Hứa Dương và Trần Bình đứng bên cạnh nãy giờ vẫn đứng lắng nghe, thấy vẻ mặt chị ta giương nanh múa vuốt. Hứa Dương liền chạy tới che chắn trước mặt Lâm Hi, Trần Bình cũng tới gần đề phòng, cả hai đều sợ bà chủ nhà mình chịu thiệt thòi.

Dù sao một người gầy ốm còn một người béo tròn như vậy, nếu đánh nhau thì bà chủ nhà mình chịu thiệt là cái chắc.

Lâm Hi thấy hai nhân viên trong tiệm che trở cho mình như vậy vừa buồn cười, vừa cảm thấy ấm áp, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Chu Thuý Thúy tức giận cắn chặt môi, lại nghe Lâm Hi bình thản nói tiếp:

“Chị dâu, dù sao chuyện này em cũng không làm gì sai, nếu không em sẽ mời hàng xóm xung quanh đến để mọi người phân xử.”

Chỉ mấy câu đơn giản như vậy nhưng lại khiến lửa giận trong lòng Chu Thuý Thuý lập tức tắt phụt.

Không phải chị ta không biết đúng sai, chẳng qua là thấy Lâm Hi chỉ có một thân một mình, không có người thân bên cạnh nên dễ ức hiếp thôi.



Nhưng tức giận thì tức giận, nếu thật sự mời hàng xóm chung quanh đến, không nói tới chuyện chị ta chẳng còn mặt mũi nào để ra cửa gặp người, mà chồng chị ta sẽ xử đẹp một phát không thương tiếc.

Chu Thuý Thuý nghĩ trước nghĩ sau, biết không thể tiếp tục làm loạn được nữa, rốt cuộc không cam lòng, oán hận trừng mắt nhìn ba người Lâm Hi, ưỡn ngực, nổi giận đùng đùng đi về.

Đợi chị ta vừa đi khỏi, Trần Bình liền vỗ vỗ ngực nói:

“Chị dâu Chu bình thường rất tốt mà, sao hôm nay lại vô lý vậy chứ?”

Lâm Hi mỉm cười:

“Cái này gọi là chỉ biết mặt chứ khó biết lòng người. Sau này đừng để ý đến chị ấy là nữa được.”

Người hàng xóm này, chắc chắn không có cách nào giao thiệp nữa rồi, cô cũng không để ý, vốn cũng chỉ là người xa lạ không cùng quan hệ, cùng lắm sau này chịu khó đi xa hơn một chút đến siêu thị phía trước mua đồ là được.

" Chị Lâm Hi, có khi nào chị ta sẽ đi khắp nơi nói xấu chị không"

Bình thường Chu Thúy Thuý cũng rất nhiều chuyện nên Trần Bình hơi lo lắng. Do vừa rồi, chẳng những Lâm Hi không trừ tiền lương mà còn khen ngợi cô, nên hiện tại Trần Bình vô cùng cảm kích bà chủ của mình.

Lâm Hi chẳng chút để tâm:

“Chị ấy muốn nói gì thì nói, người nhiều chuyện cũng là chị ấy. Chị không tin có người đến đây chỉ vào mũi mắng chị.”

Trần Bình ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, vốn dĩ bọn họ cũng không quá thân thiết với những người xung quanh, cho dù người ta có nói một hai câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Chạng vạng hơn 6 giờ tối, Lâm Hi và Hứa Dương đem xe đẩy hoa thường dùng trong tiệm đi theo địa chỉ đến nhà Mộc lão tiên sinh.

Ông cụ ở tầng 1 nên việc vận chuyển hoa rất dễ dàng, chưa đến nửa giờ đã chất xong hết mười mấy chậu hoa lên xe đẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK