" Vậy anh đi thẳng lối tiểu khu lên đi, tôi khỏi xuống dưới mở cửa."
Từ Vi Vũ nói được. Sau khi cúp điện thoại liền bảo lão Trịnh lái xe vào tiểu khu.
Phụ trách gác cổng toà nhà Lâm Hi ở không nghiêm ngặt lắm,bình thường tiến vào cũng không có ai hỏi tới, bảo vệ sẽ trực tiếp cho đi.
Lúc này, Lâm Hi đã tỉnh táo hơn, đầu tiên thay bộ quần áo khác, sau đó mở đèn phòng khách lên rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Không bao lâu sau, chuông cửa đã vang lên.
Từ Vi Vũ đứng ở bên ngoài, đầu tóc và người đều dính nước, cô khá kinh ngạc:
“Anh mắc mưa sao?”
“Bình thường có để ô trong xe nhưng chắc đã bỏ quên ở bệnh viện”. Từ Vũ đáp qua loa.
" Bên dưới nhà em không có chỗ đậu xe, tôi đi bộ mấy bước."
Lâm Hi đặt dép lê cạnh chân anh, không vui nói:
“Anh có thể điện thoại để tôi mang ô xuống mà, đội mưa như vậy bị cảm thì sao?”
Nói xong liền đi vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn sạch cho anh lau người, rồi đi vào phòng bếp rót một ly nước nóng, bật điều hòa ở phòng khách lên, ra hiệu cho anh ngồi xuống sưởi ấm.
Từ Vi Vũ thấy cô mải loay hoay chạy ra chạy vào, không hiểu sao trong lòng vô cùng ấm áp, nghe cô hỏi mưa lớn thế này sao còn chạy tới đây, liền giải thích:
“Lúc em gọi điện tới, tôi đang ở bệnh viện, sau đó gọi điện cho e nhưng không thấy bắt máy, tôi lo sợ xảy ra chuyện gì, không yên tâm nên tới đây xem thử.”
Lâm Hi nghe vậy rất cảm động, không nghĩ tới Từ Vũ cũng có một mặt quan tâm, chăm sóc người khác chu đáo như vậy, vậy mà cô từng cho anh là người cao ngạo, lạnh lùng không thể đến gần.
" Hôm qua tôi nghỉ ngơi không tốt, hôm nay bên ngoài lại mưa lớn nên đóng cửa tiệm sớm về nhà ngủ.
Tôi đặt điện thoại ở chế độ rung, lúc đó ngủ say quá nên không biết anh gọi đến, thật ngại quá mất công để anh đi một chuyến."
Từ Vi Vũ nhấp một hớp nước nóng, nghe vậy cười nói:
“Không sao, em không có chuyện gì là tốt rồi.”
Lâm Hi vẫn còn hơi xấu hổ, nghĩ tới Từ Kha Nguyệt, vội vàng hỏi:
“Anh từ bệnh viện tới sao? Em gái anh đã đỡ hơn chưa ạ?”
Từ Vũ đặt ly nước xuống,gật đầu nói:
" Không có gì đáng ngại, sau này dựa vào điều dưỡng thôi. Có phải em gọi điện cho tôi hỏi chuyện này không?"
Lâm Hi nói vâng:
" Tôi tính trực tiếp đến bệnh viện, nhưng cảm thấy quá đường đột, sợ ảnh hưởng đến em gái anh nghỉ ngơi."
Từ Vi Vũ mỉm cười:
“May là em không đi, lúc em gọi điện tới tôi đang làm thủ tục xuất viện, Kha Nguyệt đã về lại viện điều dưỡng rồi.”
" Viện điều dưỡng?" Lâm Hi kinh ngạc, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.
Đột nhiên thông suốt, thì ra từ trước tới giờ em gái anh vẫn luôn ở viện điều dưỡng. Trước đây, nghe anh nói đi bệnh viện gì gì đó, cô còn tưởng là bệnh viện bình thường chứ.
Có lẽ do nhắc tới em gái yêu quý, nét mặt Từ Vi Vũ dịu lại:
" Ừ, con bé không quen với những nơi xa lạ."
Lâm Hi cảm thấy anh không muốn nói nhiều về chuyện này nên mặc dù rất tò mò nhưng cô không hỏi tiếp, mà chỉ hỏi:
" Vậy anh ăn tối chưa?"
Cô điện thoại cho anh lúc khoảng 6 giờ. Khi đó anh đang làm thủ tục ở bệnh viện, sau đó đưa em gái về viện điều dưỡng, rồi lại chạy tới đây, có lẽ vẫn chưa ăn gì.
Quả nhiên chỉ nghe anh nói:
" Chưa." Từ Vi Vũ nhìn cô mỉm cười:
" Còn sủi cảo không, cho tôi một bát đi, trưa nay cũng không ăn gì."
Lâm Hi cau mày nhìn anh:
" Anh mà cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đổ bệnh cho xem."
Vừa nói vừa chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn xem bên trong còn những gì, đúng lúc cô cũng đói bụng.
Trong tủ lạnh cũng không còn gì, cũng may là còn chút sủi cảo. Lâm Hi đun nước nấu sủi cảo, không có cà chua nên cô chiên trứng gà với hành lá, xào thịt xông khói tiêu xanh, cắt hột vịt muối trộn với xà lách và dưa leo.
Sủi cảo còn dư lại cũng không nhiều, Lâm Hi múc hết vào bát cho Từ Vi Vũ.
Còn mình thì ăn mì ăn liền, thêm hai quả trứng trần nước sôi.