“ Thím Tào, chúng ta đi Hoa Liên đi. ”
Carrefour cách nơi này rất gần, cô không muốn đụng phải hai người kia. Thím Tào không có ý kiến gì, bình thường bà rất ít khi ra ngoài, mỗi khi cần gì thường chỉ đi đến siêu thị ngay gần nhà mua luôn. Hôm nay nhân dịp ra ngoài, thời tiết lại đẹp, nên cũng muốn đi dạo một vòng tiện thể mua thêm chút vật dụng hàng ngày trong nhà.
Lâm Hi lái xe, nhưng trong lòng lại nghĩ tới Trần Tầm, không biết cái tên quái lạ này lại đang muốn làm gì, đã lâu không có liên lạc, tại sao lại dẫn theo Tô Thụy đến đây? Tính ra oai sao? Sẽ không ngây thơ vậy chứ?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên di động rung lên, nhìn thấy hiển thị người gọi đến, đích xác là Trần Tầm!
Lâm Hi không muốn bắt máy, lúc trước mở tiệm buôn bán, anh ta tới cô mới phải đối phó, bây giờ tiệm đã đóng cửa, ai thèm gặp anh ta, huống chi anh ta còn dẫn theo người cô không muốn nhìn thấy nhất, Tô Thụy! Thật cho rằng cô dễ ức hiếp sao!
Cô ngừng xe lại bên đường, trực tiếp cho số điện thoại của Trần Tầm vào danh sách đen, một lúc sau lại có số điện thoại lạ gọi đến,cô đoán có lẽ
Trần Tầm gọi cho cô không được nên lấy điện thoại của Tô Thụy gọi lại, cô cũng làm động tác tương tự cho luôn vào danh sách đen, rất gọn gàng.
Đậu xe ở bãi đỗ xe của Hoa Liên xong, Đồng Tuyết cũng gọi tới, lần này cô nhận điện thoại. Lâm Hi và thím Tào vào trong siêu thị, đi thang cuốn xuống khu ẩm thực dưới tầng hầm, cô vừa đẩy một chiếc xe nhỏ vừa nói chuyện với Đồng Tuyết.
“ Trần Tầm vừa gọi điện cho tớ hỏi tại sao cậu đóng cửa tiệm, còn nói điện thoại cho cậu không được nên rất lo lắng ”
Lâm Hi cười nhạo, đạo đức giả, bệnh thần kinh.
“ Đừng để ý anh ta, anh ta dẫn theo Tô Thụy chặn trước cửa tiệm tớ, nếu không phải tớ lái xe đi mau lẹ, không biết lúc này thế nào nữa! ”
Thím Tào đang ở bên kia lựa chọn gia vị, nên cô mới có thể nói chuyện không chút kiêng dè như vậy, nếu không nói ra mấy lời này bản thân cô cũng thấy mất mặt. Đồng Tuyết a một tiếng:
“ Sao Trần Tầm lại làm vậy chứ, anh ta không biết cậu và Tô Thụy ghét nhau à! Hi Hi, vừa rồi tớ đã kể chuyện trong tiệm cậu cho anh ta nghe, làm sao bây giờ, không biết con nhỏ Tô Thụy kia sẽ châm chọc cậu thế nào nữa! ”
Cửa hàng hoa đóng cửa, dù sao nghe qua cũng không phải chuyện tốt gì.Lâm Hi không để ý:
“ Nói cũng đã nói rồi, dù sao anh ta cũng không tìm được tớ."
Ngay cả Đồng Tuyết cũng không biết hiện giờ cô đang ở đâu. Về chuyện tình cảm của cô và Từ Vi Vũ, hiện tại cô không muốn nói cho ai biết, chỉ muốn yên ổn yêu đương mà thôi.
Hơn ba giờ chiều, trời lại đổ mưa nhỏ, Lâm Hi giúp thím Tào mang quần áo và chăn mền đang phơi trong sân vào nhà.
Hôm nay, ở Hoa Liên mua rất nhiều thử, lúc đi ngang qua tiệm thuốc, thím Tào còn ghé vào mua mấy vị thuốc Đông y, nói dạo này Từ Vi Vũ uống rượu nhiều sợ gan bị tổn thương, suy nhược cơ thể, nên mua về nấu lên cho anh bồi dưỡng.
Lúc này, cô mới biết, hóa ra thím Tào là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ có cả giấy chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng. Cẩn thận suy ngẫm lại, khoảng thời gian cô sống ở đây, quả thật việc ăn uống được chú trọng rất kỹ lưỡng.
Buổi tối Từ Vi Vũ không về nhà ăn cơm, cô uống canh gà thím Tào nấu có cho thêm rất nhiều vị thuốc bắc mà cô không biết tên, hơi đắng, còn có vị chát, hương vị càng chẳng ngon chút nào, nhưng thím Tào nói rất tốt cho sức khỏe, nên cô cũng ngoan ngoãn uống hết.
“ Lâm Hi tiểu thư, hình như biệt thự bên cạnh có người vào ở. ”
Thím Tào bưng một đĩa xoài từ phòng bếp ra, ánh mắt vẫn đang nhìn phía ngoài cửa sổ.Lâm Hi cũng nhìn theo, bên ngoài trời đã tối đen, trong ngôi nhà cách đó không xa quả thật có ánh đèn. Lẽ nào nhà đã bán được rồi?
Lâm Hi nghĩ, cũng không biết ai coi tiền như rác, nếu Từ Vi Vũ đã nói tốt nhất không nên đụng vào thì căn nhà đó nhất định không thể nào tốt được.
Dĩ nhiên, cũng có thể là chủ nhà trở lại, ai mà biết được!Lâm Hi hoàn toàn không có hứng thú với cô tình nhân bao nuôi Tô Duyệt kia, liếc nhìn một cái cũng không muốn, dù sao khoảng cách xa như vậy, ngoài ánh đèn cũng không nhìn thấy gì.
Đợi anh trở về cũng đã hơn mười giờ, trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, không quá nồng, có lẽ uống không nhiều lắm. Hầu như ngày nào thím Tào cũng nấu sẵn một ít canh giải rượu, chỉ cần anh uống rượu, việc đầu tiên khi về tới nhà là uống ngay cái này, có thể thấy anh thường xuyên uống rượu đến mức nào.
Anh thừa dịp thím Tào ở trong phòng bếp nấu thức ăn khuya, liền ôm hôn cô, giày vò cho đến khi môi cô đau hết lên mới chịu buông, cô tức giận mắng:
“ Lưu manh ”
Có thể do uống rượu nên anh khá điên rồ, anh bật cười cúi người xuống cắn vào chóp mũi cô, sau đó khẽ cười bên tại cô:
“ Vậy thì cái này gọi là gì? ”
Giọng nói trầm khàn đầy ái muội.Cô tức giận đấm anh:
“ Anh nổi điên gì vậy, đau chết người luôn! ”
Vừa nói vừa xoa xoa mũi mình, dù không soi gương, chỉ sờ tay cũng có thể thấy được hai bên cánh mũi có dấu răng lõm vào. Có thể thấy lúc anh cắn cô đã thật sự dùng sức.
Từ Vi Vũ thấy mũi cô đỏ lên, đôi mắt ầng ậc nước, vừa tội nghiệp vừa đáng yêu, anh đưa tay giúp cô xoa nhẹ, rồi đưa miệng hôn lên nơi bị cắn:
“ Ngoan, là anh không tốt, lần sau nhất định sẽ để ý ”
Còn có lần sau?!
Cô mở to mắt nhìn, hôm nay không phải anh quá hưng phấn đó chứ, trước kia uống rượu cũng chưa thấy anh như vậy bao giờ!
Anh cười ôm cô vào lòng, hôm nay quả thật anh rất cao hứng, nghĩ đến Từ Vi Thiệu lúc này nhất định đang bị công kích nặng nề đến sứt đầu mẻ trán, anh liền không nhịn được cao hứng. Có điều anh không định nói chuyện này cho cô biết, dù sau thủ đoạn cũng có phần đen tối... hoặc có thể nói là nham hiểm.... một cô gái như Lâm Hi, có lẽ sẽ không thích nghe những chuyện này, vẫn là tự bản thân anh vụng trộm vui mừng thôi.
Thấy anh hiếm khi cao hứng, tươi cười rạng rỡ như vậy,cô nằm trong ngực anh, yên lặng xoa mũi, quên đi, không thèm so đo với quỷ say rượu này. Thím Tào đã chuẩn bị xong thức ăn khuya, anh kiên quyết kéo cô đến phòng ăn với mình.
Thím Tào rất có mắt quan sát, thấy vậy nhanh chóng trở về phòng, không có ý định làm bóng đèn cản trở hai người này. Từ Vi Vũ ngồi ăn, thỉnh thoảng đút cô một miếng, sau đó rất ngẫu nhiên hỏi cô hôm nay làm những gì.
Lâm Hi nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, chọn vài chuyện nói anh nghe, ngẫm nghĩ một chút liền kể luôn chuyện của Trần Tầm, chuyện này trước đây cô chưa từng nói qua với anh, nên khi anh nghe nói Trần Tầm này là nhân vật đặc sắc hiếm thấy, thì không còn bình thản nữa.
“ Theo đuổi ba năm? ”
“ Đúng vậy ”