Beta: Manh Manh
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm gia truân vẫn luôn có tuyết rơi. Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, tin tưởng năm nay trong đội nhất định sẽ có một mùa thu hoạch tốt.
Trong viện Thẩm gia một đám người lớn tiểu hài tử đang chơi ném tuyết, rất náo nhiệt.
Nghe được ngoài phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ, Thẩm Kiêu cao hứng đồng thời lại có chút khổ sở. Tuyết đã rơi đứt quãng ba ngày, cậu cũng đã ba ngày không gặp Sở Ngự.
Đặt sách xuống, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, cầm lấy tiểu tuyết người đặt trên bệ cửa sổ lên. Nguyên nhân bởi vì thời tiết lạnh giá, tiểu người tuyết vẫn chưa tan chảy. Thẩm Kiêu sợ buổi tối độ ấm trong phòng quá cao, bởi vậy vẫn luôn đặt người tuyết trên bệ cửa sổ. Nhìn tiểu người tuyết trong lòng bàn tay Thẩm Kiêu nhịn không được nhẹ nhàng chọc nhẹ vào mũi nó, lẩm bẩm nói: “Thật hy vọng tuyết ngừng rơi, nhưng tuyết ngừng rơi ngươi sẽ tan.” Càng nhìn càng luyến tiếc, Thẩm Kiêu tự sa ngã đặt tiểu người tuyết lại trên cửa sổ, quay về bên bàn làm việc.
Nhìn sách tiếng Anh cơ sở đặt trên bàn, Thẩm Kiêu có chút xuất thần. Cậu đã điền những từ còn thiếu vào bên trong xong rồi, nội dung cũng đã lý giải thấu triệt, cậu phát hiện bản thân xác thật rất thích học tập tiếng Anh. Bên cạnh có một quyển notebook, bên trên ghi đầy những câu tiếng Anh, cậu bắt chước theo kiểu chữ của Sở Ngự, tuy rằng không có ý vị như chữ viết của Sở Ngự, nhưng kiểu chữ cũng đã đặc biệt tiếp cận.
“Tiểu thúc, tiểu thúc.”
Khi Thẩm Kiêu đang phát ngốc nhìn vào cuốn sách, ngoài cửa truyền đến giọng nói của mấy tiểu hài tử. Chỉ chốc lát sau, mấy tiểu hài tử liền đẩy cửa ra, chạy vào.
“Tiểu thúc, người đoán xem chúng ta mang thứ gì đến cho người?” Bốn tiểu hài tử vây quanh bên cạnh Thẩm Kiêu, đôi mắt sáng lấp lánh, đều chắp tay sau lưng, bày ra bộ dáng mau đoán mau đoán.
Nhìn khuôn mặt đỏ rực của bọn nhỏ, Thẩm Kiêu có chút đau lòng. Vươn tay sưởi ấm cho từng khuôn mặt nhỏ của bọn nhỏ.
“Ở bên ngoài chơi có mệt không, quần áo có bị ướt hay không?”
Thấy Thẩm Kiêu không trả lời vấn đề của bọn nó, mấy tiểu hài tử có chút sốt ruột, vội vàng nói: “Tiểu thúc, mau đoán!”
Thấy quần áo bọn nhỏ đều không bị ướt, Thẩm Kiêu cũng yên tâm hơn nhiều, cũng có tâm tình trêu đùa bọn nhỏ, “Vậy để thúc thúc đoán xem, là kẹo sữa đại bạch thỏ?”
“Sai rồi, sai rồi, đoán lại.” Mấy tiểu hài tử có chút hưng phấn, giống như Thẩm Kiêu càng không đoán được, bọn nó sẽ càng cao hứng.
Kỳ thật Thẩm Kiêu đã nhìn thấy thứ bọn nhỏ đang cầm trên tay là gì, mặc dù bọn nhỏ đang chắp tay sau lưng. Tiếp theo “Đoán” thêm vài lần, thấy ánh mắt mấy tiểu hài tử đều nhếch lên ý cười, Thẩm Kiêu thở dài, “Tiểu thúc không đoán được, mau nói cho thúc biết đi!”
Thấy Thẩm Kiêu đoán không ra, cả đám đều cười thành tiếng, “Ha ha ha, là người tuyết.”
Lấy ra người tuyết giấu ở sau lưng, đưa tới trước mặt Thẩm Kiêu nói: “Thúc cả ngày chỉ nhìn người tuyết mà Sở thúc thúc cho người, không chịu chơi với chúng con!” Ngữ khí lộ ra nồng đậm ủy khuất.
Nhận lấy người tuyết bọn nhỏ đưa tới, nhìn kỹ xem, sau đó lần lượt đặt từng cái lên bệ cửa sổ, thấp giọng nói: “Bởi vì tuyết rơi quá lạnh, chân của tiểu thúc hiện tại chỉ mới vừa khỏi, không thể đi ra ngoài chơi cùng mấy đứa được, thường xuyên nhìn người tuyết do Sở thúc thúc đưa, là bởi vì tiểu thúc cũng muốn ra ngoài chơi tuyết, chờ sang năm tiểu thúc lành hẳn, là có thể chơi cùng với mấy đứa rồi.”
Mấy tiểu hài tử cũng biết lý do vì sao Thẩm Kiêu không thể chơi cùng với bọn nó, nhưng trong lòng cũng không khỏi thất vọng, dù sao thì trước kia mỗi năm đều là Thẩm Kiêu bồi bọn nó cùng nhau chơi đùa. . Truyện mới cập nhật
Nhìn tiểu hài tử trước mắt đều cúi đầu chọc ngón tay, Thẩm Kiêu có chút đau lòng, kéo hai đứa nhỏ Thẩm Tiểu Tây cùng Thẩm Tiểu Đông lại, “Hôm nay mấy đứa sẽ ở trong phòng bồi tiểu thúc có được không, chúng ta cùng nhau đem những tiểu người tuyết vừa mới đắp kia vẽ ra, về sau tuyết tan chúng nó cũng sẽ được bảo tồn.”
Mấy tiểu hài tử nghe xong đều thật cao hứng, nhìn Thẩm Kiêu mở notebook.
Thẩm Kiêu đem vở đưa cho bọn nhỏ, hướng đến một mặt trống không, nhẹ giọng nói: “Mấy đứa tự mình vẽ ra, như vậy tiểu người tuyết liền không tan, sẽ luôn ở bên chúng ta.”
Mấy người thay phiên nhau ngồi trên ghế đẩu, vẽ rất nghiêm túc, mặc dù bộ dáng thiên kỳ bách quái*, nhưng Thẩm Kiêu rất thích.
*Thiên kỳ bách quái: Kỳ lạ và quái gở
Lại qua mấy ngày, tuyết tan hoàn toàn, Sở Ngự cùng Thẩm Kiêu cũng đã được như ý nguyện gặp được đối phương.
Trong nháy mắt đã đến giữa hè, chân Thẩm Kiêu đã khôi phục như lúc ban đầu, mỗi ngày chạng vạng Thẩm Kiêu làm xong việc đều sẽ đến chỗ Sở Ngự nghỉ ngơi hai giờ, hai người sẽ dùng tiếng Anh đối thoại, Sở Ngự cũng sẽ đem toàn bộ từ ngữ mà bản thân nhớ rõ nói cho thiếu niên. Hai người đối thoại càng ngày càng suôn sẻ, quan hệ cũng càng ngày càng tốt.
“Sở Ngự ca, những đoạn băng từ đó là tự anh ghi sao?” Lúc Thẩm Kiêu vừa mới nghe liền biết băng từ là Sở Ngự ghi, tuy rằng nghe không giống giọng nói bình thường của hắn.
Nghe được thiếu niên hỏi như vậy, Sở Ngự có chút kinh ngạc, băng từ xác thật là hắn ghi. Đối với việc tại sao muốn thay đổi giọng nói, Sở Ngự cũng không còn cách nào khác. Lúc trước hắn tìm thấy hai nhà xưởng có thể chế tạo băng từ ở kinh thành, nhưng không cho phép thu âm riêng. Sở Ngự đã cải tạo kết cấu truyền lực của máy ghi âm cho một trong số chúng, điều này đã cải thiện chất lượng của máy ghi âm hơn rất nhiều. Nhưng Sở Ngự không dám ở trước mặt bọn họ dùng nguyên thanh cũng không dám lộ mặt, cứ như vậy che rất chặt.
Sau khi cải tạo máy ghi âm xong, nhà xưởng kia cho Sở Ngự không ít tiền, Sở Ngự dùng số tiền đó mua một cái máy ghi âm, còn ở đó ghi lại mấy cuốn băng từ. Mặc dù có tường gỗ cách âm, nhưng Sở Ngự cũng không dám dùng nguyên thanh, thẳng đến khi tiêu hủy phim ảnh sau khi ghi xong Sở Ngự ngay lập tức rời đi.
“Là tôi ghi, làm sao vậy? Ghi không được rõ lắm sao?”
“Không phải, thu âm rất tốt, em chỉ tò mò, tại sao lại không giống với âm thanh bình thường của anh.” Nói xong nhìn về phía Sở Ngự, trong mắt để lộ ra tò mò.
Sở Ngự không định nói cho thiếu niên biết tình hình thực tế, vì thế nói: “Cảm thấy thu âm nguyên thanh cho em nghe, khả năng em nghe xong sẽ phát mệt, liền muốn đổi giọng nói. Dù sao ban ngày em cũng đã nghe được rất nhiều, buổi tối trở về đổi lại giọng nói tương đối tốt.”
Nghe được Sở Ngự nói như vậy Thẩm Kiêu cũng không hỏi nhiều, bất quá dưới đáy lòng âm thầm phản bác lời nói của đối phương, sao có thể mệt chứ? Vĩnh viễn cũng sẽ không.
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã đến cuối năm.
Lần này về nhà, Sở Ngự mang theo không ít đặc sản ở Thẩm gia truân, có chút nặng. Bởi vì không có nhiều tiền trong tay, Sở Ngự vẫn như cũ mua vé ngồi, chặng đường dài đằng đẳng và gian nan như năm trước. Không giống như năm trước, năm nay khi bước ra khỏi nhà ga, không chỉ có một mình Sở Kỳ đến đón hắn, Sở phụ cũng đến……
Ở lại nhà tám ngày, Sở Ngự lại trở về Thẩm gia truân. Bất quá lần này không có tuyết rơi, trời cũng còn chưa tối. Khi về đến nhà, thấy cửa viện mở toang, nghĩ đến thiếu niên hẳn là ở bên trong.
Nghe thấy một ít tiếng vang truyền đến từ phòng bếp, thiếu niên hẳn là đang nấu cơm. Nghĩ vậy, một thân mệt mỏi của Sở Ngự lui đi không ít, đem hành lý thả lại phòng, đến trong viện rửa mặt liền vào phòng bếp.
“Làm gì vậy? Mùi thơm quá.”
Nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh, Thẩm Kiêu vội vàng quay đầu lại, thấy đối phương dựa vào cửa phòng bếp, nhịn không được cười cười, trả lời nói: “Đậu hủ rán. Em nghĩ hôm nay anh lên xe, điểm này sẽ sớm trở lại, liền tới làm cơm cho anh trước.” Nói xong lại nhìn nhìn đối phương, “Mau tiến vào, bên ngoài lạnh lẽo, anh tới đây hơ lửa này, ấm áp ấm áp.”
Sở Ngự nghe lời đi qua, hơ lửa trong chốc lát.
Đồ ăn rất nhanh đã chín, Sở Ngự vào nhà đem cái bàn dọn lại đây, tính toán ăn cơm ở phòng bếp.
Tay nghề của thiếu niên rất tốt, làm đồ ăn ăn rất ngon, trước đây thiếu niên vẫn luôn nói bản thân làm cơm ăn rất ngon, chỉ nghĩ là khuếch đại, so sánh cùng với thiếu niên, tay nghề nấu nướng của hắn cũng chỉ ở mức trung bình.
“Thời điểm em nấu ăn, có đặt hai củ khoai lang đỏ trên bếp, nếu buổi tối anh có đói bụng, có thể lấy ra ăn, nếu không đói bụng cũng có thể giữ lại để sáng ngày mai ăn cơm.”
Sở Ngự gật gật đầu, “Cảm ơn em.”
“Không có việc gì, năm nay nhà em được chia rất nhiều, rất ngọt, khi nướng lên ăn rất ngon!”
Ssu khi hai người ăn xong, Sở Ngự đem chén rửa sạch. Lại ở phòng bếp hơ lửa thêm một lát, Thẩm Kiêu lấy ra món quà năm nay tặng cho Sở Ngự.
“Sở Ngự ca, sinh nhật vui vẻ, đây là 20 viên tiểu hành tinh mà em điêu, hy vọng anh sẽ thích.” Nội tâm Thẩm Kiêu thấp thỏm, cậu sợ Sở Ngự sẽ không thích phần lễ vật này, bởi vì năm trước cậu cũng đưa cái này…… Nhưng nghĩ đến Sở Ngự rất thích vật lý thiên văn, bình thường cũng thích ngắm ngôi sao, cậu liền muốn vì Sở Ngự mà điêu một mảnh sao trời. Tuy rằng ý tưởng này rất không hiện thực, nhưng mỗi năm một chút mỗi năm một chút, nếu bọn họ ở bên nhau thời gian rất dài rất dài, đến lúc đó nói không chừng cậu có thể điêu ra một mảnh nhỏ……
Trân trọng tiếp nhận khay, nhìn bộ dáng thiếu niên khẩn trương, Sở Ngự vỗ vỗ đầu của cậu, cười nói: “Anh rất thích, vô cùng thích.”
“Đi với anh, anh cũng có thứ muốn cho em.” Nói xong, lôi kéo thiếu niên trở lại phòng, đưa cho cậu một gói hàng.
Thẩm Kiêu đem gói hàng mở ra, phát hiện bên trong là một quyển từ điển tiếng Anh, còn có vài cuộn băng từ.
“Anh lấy ở đâu ra?”
“Mua ở hiệu sách, năm nay trở về ngay thời điểm hiệu sách có rất nhiều sách mới, từ điển cũng mới.” Kỳ thật sách là từ nước ngoài gửi về, năm trước khi Sở Ngự về nhà, hắn đã nộp một bài luận văn về tự nhiên, khoa học. Hai tháng trước Sở phụ có thư đến, nói với ông có người gửi thư cho ông, Sở phụ xem không hiểu tiếng Anh, cũng không hủy đi phong thư, lúc ấy liền đến bưu cục giúp hắn gửi lá thư về đây.
Trong thư cho thấy giả thiết mà Sở Ngự đưa ra về cơ bản đã được thiết lập, vẫn còn một số điểm không rõ lắm hy vọng Sở Ngự có thể giải đáp.
Sở Ngự đã trả lời thư của bọn họ, trong đó giải đáp những vấn đề mà bọn họ gặp phải, ở cuối thư hy vọng bản thân sẽ có được một quyển từ điển tiếng Anh, cùng một ít băng từ tiếng Anh.
Một tuổi một món quà, năm nay vẫn vui vẻ như cũ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã tới tháng chín, tháng chín năm nay đã định trước là không bình thường, trung ương tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học, cả nước khắp nơi đều sôi trào, trong đó thanh niên tri thức xuống nông thôn là kích động nhất.
Sở Ngự cũng thật cao hứng, bởi vì hắn biết, hùng sư phương Đông sắp thức tỉnh, cũng sáng tạo ra vô số khả năng cùng bất khả năng……
_________
Yeah! Tuần này xong rồi, tuần sau lại ktra huhu 😭😭😭. Tuần này ngày nào cũng kiểm hai ba môn hết, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, tui thiệt đáng thương hic hic...