• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Manh Manh

Beta: Ly Ly

Đám người Trịnh Lâm Nho bị điều kiện của Sở Ngự làm cho có chút chấn kinh thật lâu vẫn chưa hồi thần, kỳ thật cũng không phải việc gì khó, chỉ là đối với bọn họ mà nói có chút kinh thế hãi tục.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Lâm Nho phản ứng trước, "Đương nhiên có thể, cái này không phải chuyện gì khó."

Kết quả không ngoài dự kiến của Sở Ngự, "Được, nếu đã như vậy, thì tìm lúc thích hợp mang tôi đi phòng thí nghiệm xem, nhưng phòng thí nghiệm nhất định phải bảo đảm an toàn."

"Việc này cậu yên tâm, an toàn của cậu nhất định sẽ đặt lên hàng đầu. Nếu được, hy vọng cậu sớm đến phòng thí nghiệm."

Sở Ngự nghĩ nghĩ, gật đầu, "Vậy ngày mai đi, chiều mai tôi đến."

"Tốt, đến lúc đó tôi sẽ cho thư ký Tần đón cậu."

"Được."

Về đến nhà, Sở Ngự kể rõ tình hình với người thân.

Tối qua Sở phụ đã cùng Sở Ngự nói chuyện, bây giờ đối với những việc này cũng không mâu thuẫn như vậy nữa. Sở mẫu có chút không yên tâm, nhưng Sở phụ vẫn luôn thuyết phục bà, bà mới không nói gì. Chỉ có Sở Kỳ, ánh mắt tỏa sáng nhìn Sở Ngự.

Ở trong lòng Sở Kỳ, cậu vẫn luôn chống đối với ca ca nhà mình, cuối cùng lá gan của ca ca cậu lại từ nhỏ biến thành lớn, dám cùng ba đối nghịch, nhưng không biết tại sao ba lại thế này, mỗi lần đều là sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, cậu đều muốn vây xem Sở Ngự bị đánh, nhưng chưa lần nào thành công. Mấy đứa bạn khác ai cũng có ca ca rất tốt, nhưng ca ca từ trước đến nay chỉ biết trào phúng cậu, lúc Sở Kỳ bị đánh, Sở Ngự cũng sẽ không giúp cậu, dẫn tới oán hận của Sở Kỳ đối với ca ca cậu chất chứa càng ngày càng nhiều. Hiện tại đồ vật ca ca cậu nghiên cứu được lên báo, cậu lại cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, bây giờ mấy đứa bạn học ai cũng hâm mộ cậu, hỏi cái này cái kia, vẻ mặt sùng bái cậu có một người ca ca thật tốt.

Sở Kỳ bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, ca ca cậu chỉ là đau cho cậu hơi muộn thôi, nhìn hiện tại xem, mỗi lần cho cậu tiền tiêu vặt, còn muốn nhiều hơn tiền cậu có, khiến Sở Kỳ thích không chịu được.



Trong thư phòng Sở Ngự lại viết thư cho Thẩm Kiêu, qua Tết Âm Lịch năm nay hắn sẽ không trở về Thẩm gia truân. Lần sau nhìn thấy Thẩm Kiêu, có khả năng phải chờ đến khai giảng.

Lễ vật là một cái đồng hồ, Sở Ngự mua hai cái. Kỳ thật Sở Ngự đôi khi cũng hưởng thụ tiểu tâm tư này, có lẽ vì kiếp trước tuổi đã lớn, bất luận hắn xử lý chuyện gì đều nhất định sẽ đúng mực, đúng với quy tắc ứng xử của bản thân. Hắn chỉ đơn phương tương tư, tuy rất muốn đồng hành cùng thiếu niên suốt quãng đời còn lại, thoải mái hào phóng nắm tay đối phương, nhưng nghĩ lại vẫn là không được. Kỳ thật Thẩm Kiêu có rất nhiều lựa chọn, cậu ấy có con đường tốt hơn để đi, Sở Ngự sẽ không dụ dỗ đối phương "Lạc lối". Thời đại này đối với những người đồng tính vẫn quá mức hà khắc, đường Thẩm Kiêu đi có thể là phồn hoa tựa cẩm, nghĩ lại thì làm huynh đệ cũng khá tốt.

Nhìn đối phương dưới tình huống cái gì cũng không hiểu, toàn thân đều mang theo đồ vật hắn đưa đứng dưới ánh mắt của bản thân, cũng coi như là một loại an ủi.

Câu cuối cùng vẫn như cũ là: Một tuổi một món quà, một tấc vui mừng.

Dán tem lên, Sở Ngự gửi thư xong, rồi dần dần tiến vào mộng đẹp.

Xa cách hai năm Sở Ngự lại về với viện nghiên cứu Kinh Thị, chỉ là đây là thập niên 70, có chút bất đồng với thiết bị tiên tiến của viện nghiên cứu, càng đơn giản, càng lộ ra hy vọng.

"Chào mọi người, tôi tên Sở Ngự, cảm ơn các vị rất nhiều vì đã gia nhập. Phương hướng nghiên cứu kế tiếp của tôi là máy phát điện, nếu có nghi vấn gì bây giờ có thể nói ra, nếu không thì tôi bắt đầu giảng giải phương án thiết kế."

Trương Kế Vinh có chút không rõ nguyên do, vội vàng hỏi đến: "Sở Ngự, chúng ta không phải nghiên cứu pin hydro Nickel cùng pin Lithium sao? Sao lại là máy phát điện rồi?"

Mấy nhân viên nghiên cứu khác cùng Sở Ngự không thân, nhưng bởi vì biết rõ năng lực đối phương, nên cũng đều không lên tiếng, chỉ có hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Ngự.

"Đồng chí Trương Kế Vinh, anh cảm thấy pin có tác dụng lớn hơn, hay điện có tác dụng lớn hơn?"

Trương Kế Vinh suy nghĩ, nói: "Cái này không thể quơ đũa cả nắm được, nhưng nói tóm lại, vẫn là điện có tác dụng lớn hơn."

"Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao lại không trực tiếp nghiên cứu máy phát điện có tác dụng lớn hơn nữa đây?"

Trương Kế Vinh không biết phản bác đối phương thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu: "Vậy trước kia cậu viết luận văn nguyên lý pin hydro Nickel cùng pin Lithium, là như thế nào?"

Sở Ngự cười cười, "Tôi chỉ biểu cái nhìn của bản thân, cũng không có tính toán hướng cái kia vào nghiên cứu. Đến nỗi người khác coi trọng thế nào, thậm chí đầu nhập vào không ít tinh lực, tôi cũng không quan tâm."

Những người ở đây đều bị Sở Ngự nói cho chấn kinh rồi, nếu là lý giải của bọn họ không sai, ý đối phương là cố ý làm như vậy, vì chỉ là làm cho M quốc Y quốc thậm chí là các quốc gia phương tây đâm đầu vào nghiên cứu nhưng lại không chiếm được kết quả. Nhưng bởi vì phương pháp của Sở Ngự xác thật khả thi, tựa như ở trước mặt con chó buộc một khúc xương, tự nhiên nó sẽ liều mạng đi về phía trước, mặc dù cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, nhưng con chó vẫn sẽ cảm tạ chủ nhân đã cho nó một khúc xương, tựa như thái độ của các quốc gia phương tây đối với Hoa Quốc dần dần chuyển biến tốt đẹp, thả lỏng chính sách......

Giáo sư Lý nhịn không được cười vài tiếng, "Ha ha ha, hảo tiểu tử, làm tốt lắm, cuối cùng để cho bọn họ xuất huyết."

Mấy người khác cũng phụ họa nói: "Nhìn không ra nha, tiểu Sở cậu còn rất tâm cơ, chẳng qua chúng ta lại rất thích."

Trương Kế Vinh cũng không nghĩ tới đối phương lại đánh chủ ý này, may mắn đối phương có đủ thực lực, cũng chỉ có đủ thực lực mới có thể khiến người khác tin phục, mới có thể khiến mấy người M quốc đó chỉ nhìn thấy một chút hy vọng, đồng thời đâm đầu dùng tài chính tiến hành nghiên cứu. Nghĩ vậy ông nhịn không được nhếch khóe miệng, quả nhiên không có gì có thể so với dương mi thổ khí* khiến cho người ta nghiện.



*Dương mi thổ khí: Nở mày nở mặt.

Sở Ngự đánh gãy lời bọn họ, "Mọi người không cần kích động như vậy, xuất huyết mà nói thì quá nghiêm trọng, có khả năng đối phương chỉ đầu nhập nghiên cứu mà thôi, nhưng đại khái vẫn có thể giảm bớt một ít người nhìn trộm nghiên cứu của Hoa Quốc, nếu mọi người không có vấn đề muốn hỏi, tôi sẽ nói nội dung kế tiếp chúng ta nghiên cứu, cùng với mục đích lần này."

Những người ở viện nghiên cứu cũng không có ý kiến, bây giờ bọn họ hiển nhiên đã đem thanh niên trẻ tuổi này trở thành tâm phúc, ở trên người hắn bọn họ thấy được ngôi sao chi hỏa, có thể khiến lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.

Sở Ngự chống tay lên bàn, "Tôi đem ý nghĩ của bản thân nói ra trước, mọi người có thể nghe một chút. Bây giờ là cuối năm 77, M quốc bên kia, đã bắt đầu sử dụng máy tính, đối với bọn họ mà nói, bọn họ đã từ thời đại hơi nước vượt lên thời đại điện khí, mà bây giờ lại đang chậm rãi tiến vào thời đại tin tức. Nói ngắn gọn, chính là bọn họ dựa vào cuộc cách mạng kỹ thuật lần thứ hai này, khiến cho ứng dụng của điện lực cùng động cơ đốt trong phổ biến rộng khấp. Bọn họ so với chúng ta nhanh hơn bảy tám năm, nếu chúng ta có thể phát triển nhanh hơn, đuổi kịp trình độ khoa học kỹ thuật của M quốc cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Nhìn mọi người lâm vào trầm tư, Sở Ngự nói tiếp: "Hiện tại, chúng ta đứng ở thời đại này, tôi cho rằng yêu cầu nhất thiết của Hoa Quốc chính là phát triển điện lực nhanh hơn nữa, bây giờ quốc gia của chúng ta vẫn đang ở thời đại điện khí, vẫn tương đối ít sử dụng năng lượng mặt trời, năng lượng gió và năng lượng hạt nhân, mạng lưới sử dụng điện vẫn rất thấp, theo tôi thấy ở Thẩm gia truân, toàn bộ đại đội hơn 300 hộ gia đình, nhưng lại chưa tới 10% được sử dụng điện, huống chi Thẩm gia truân không phải ở nông thôn xa xôi, như vậy có thể nghĩ tới ở nông thôn xa xôi sẽ có bao nhiêu người được tiếp cận với điện đây."

"Tôi thiết nghĩ, lợi dụng năng lượng mặt trời để phát điện. Năng lượng mặt trời là những nguồn năng lượng tái sinh, cũng là một nguồn năng lượng sạch, mấu chốt là số lượng lớn. Đến lúc đó nhà nào cũng có điện, tất nhiên cũng sẽ kéo một loạt đồ dùng sinh hoạt phát triển. Nhỏ có quạt điện, lớn có TV, tủ lạnh. Tiện đà kéo thêm máy tiện, động cơ đốt trong phát triển. Nói tóm lại, chính là hình thành nền công nghiệp tuần hoàn. Được, tôi nói xong rồi, mọi người có thể phát biểu cái nhìn của bản thân."

Sở Ngự nói xong, rất nhiều người giơ tay lên, "Tôi đồng ý.", "Tôi đồng ý", "Tôi cũng đồng ý".

"Tuy ý nghĩ này có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng đồng ý."

Sở Ngự nhìn mấy người trên bàn đàm phán, trên mặt mỗi người đều hứng thú bừng bừng, tràn ngập nhiệt tình, hắn giống như tìm lại được cảm giác sung sướng khi thân tâm đầu hòa nhập vào nghiên cứu khoa học, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.

"Cạch" một tiếng, Tần Nghĩa chụp được bức chân dung này. Ảnh chụp Sở Ngự, cười rất vui vẻ, khí phách hăng hái. Sau này đem bức ảnh ra làm tranh minh hoạ, đặt ở trên sách giáo khoa, như vậy mỗi một thế hệ, đều có thể cảm nhận được vui sướng từ đáy lòng của Sở Ngự, kéo dài không thôi.

Kế tiếp là thời gian thảo luận, có lẽ thật sự thân tâm đầu nhập vào làm việc, nên sẽ quên mất thời gian. Mấy người liên tục thảo luận mười mấy tiếng đồng hồ, trong lúc đó lại không ăn bất cứ thứ gì, chỉ uống một chút nước cho thuận giọng, nhưng Tần Nghĩa không hề thấy trên mặt bọn họ lộ ra thần sắc mỏi mệt, ngược lại tinh thần càng ngày càng tốt, Tần Nghĩa cũng không cắt ngang bọn họ, hắn bây giờ đã trở thành trợ lý bên người của Sở Ngự, phụ trách hỗ trợ giải quyết hết thảy vấn đề sinh hoạt, nhưng Sở Ngự cũng đã nói qua với hắn, không được quấy rầy y đang nói chuyện.

Tần Nghĩa là người có năng lực cực cao, hắn hiểu được khi nào nên làm cái gì, khi nào không nên làm cái gì. Cho nên chuyện hắn cần làm lúc này là chờ đợi người bên trong thảo luận xong, đưa cơm chiều nóng hầm hập cho bọn họ.

Sau khi hoàn thiện phương án, phòng họp an tĩnh lại.

"Như vậy kế tiếp chúng ta liền ấn theo phương án này mà làm đi."

Đến cuối cùng, mọi người đều trở về nghỉ ngơi, phòng họp chỉ còn lại hai người Sở Ngự và Tần Nghĩa. Sở Ngự còn đang viết viết vẽ vẽ, mà Tần Nghĩa lại ở một bên an tĩnh đợi, không phát ra tiếng.

Sở Ngự vẫy tay với Tần Nghĩa, "Tần thư ký, tôi vừa mới sửa sang lại kết quả thảo luận và phương án thực thi của chúng ta, còn có mấy vật liệu đơn giản cần dùng đến và kinh phí dự đoán, nhờ anh đem danh sách này giao cho Trịnh Công."

Tần Nghĩa tiếp nhận danh sách Sở Ngự đưa qua, nói: "Được, Sở tiên sinh, tôi hiểu rồi. Ngài bây giờ cần ăn chút gì không? Có cần tôi kêu người chuẩn bị cho ngài không?"

Sở Ngự vẫy vẫy tay, "Không cần, anh trở về đi, tôi nghỉ ngơi một chút."



"Được, tôi đi trước, ngài chậm rãi nghỉ ngơi đi."

Ngày hôm sau, tiền đã được tài trợ, Sở Ngự bọn họ cũng bắt đầu thí nghiệm.

Thẩm gia truân.

Thư của Sở Ngự là do Thẩm phụ mang tới, cùng với thư còn có hai gói bưu kiện, một lớn một nhỏ, bao rất cẩn thận, Thẩm phụ suy nghĩ một đường cũng không nghĩ ra bên trong là thứ gì.

Về đến nhà liền mang đồ giao cho Thẩm Kiêu, "Kiêu Kiêu, sinh viên Sở gửi thư cho con, cộng thêm hai gói bưu kiện, con ra nhìn xem bên trong có gì."

Thời điểm Thẩm phụ trở về, Thẩm Kiêu đang ở trong phòng điêu khắc đồ vật, nghe Thẩm phụ nói, cậu vội vàng chạy ra khỏi viện.

"Ba, đồ vật Sở Ngự ca gửi đâu? Mau cho con!"

Nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của nhi tử, Sở phụ có chút chua, lạnh lùng nói: "Hai ngày trước ba mua giày da cho con cũng không thấy con vui như vậy."

Lời tuy là nói như vậy, nhưng vẫn đưa thư và bưu kiện qua.

Thẩm Kiêu nhận thư cùng bưu kiện rồi bay nhanh về phòng, Thẩm phụ thấy vậy càng thêm tò mò, nhịn không được nỉ non, "Đứa nhỏ này gấp như vậy làm gì." Thấy nghĩ không ra, Thẩm phụ cũng không nghĩ nhiều. Về phòng đem bình rượu ra, hôm nay ông đi Cung Tiêu Xã ở trấn trên mua hai cân rượu, rượu rất thơm, ông tính chờ lát nữa bảo vợ làm út thai heo khô, càng nghĩ càng thèm, đến cuối cùng nổi lên mấy tiếng cười nhỏ.

Trong phòng, Thẩm Kiêu gấp không chờ nổi mở phong thư ra, xem thư bên trong.

Thư không dài, nhưng Thẩm Kiêu đã nhìn rất lâu.

Trong thư Sở Ngự nói: Bên trên đã đồng ý cho hắn ở lại Kinh Thành trước, năm nay sẽ không trở lại. Nhìn đến lúc này, trong lòng Thẩm Kiêu ngoại trừ cao hứng vì đối phương ra thì càng có rất nhiều khổ sở từ từ nảy lên trong lòng. Nhưng cũng may là còn có thể gặp lại, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc. Thẳng đến nhìn thấy một câu cuối cùng kia: Một tuổi một món quà, một tấc vui mừng. Trên mặt Thẩm Kiêu mới chậm rãi lộ ra tươi cười, đúng vậy, bọn họ còn rất nhiều một năm như vậy, bây giờ chỉ là tách ra hơn hai tháng, không có chuyện gì đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK