Beta: Manh Manh
Ngày hôm sau, Sở Ngự khó có được lười biếng ngủ một giấc. Hắn ngủ rất sâu, thẳng đến khi Sở mẫu gọi hắn dậy ăn cơm, mới tỉnh lại.
Bữa sáng làm rất phong phú, người một nhà ăn rất ngon miệng.
Sở Kỳ gắp một cái bánh bao chiên, nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa nói, "Mẹ, bánh bao chiên này ăn thật ngon, bên trong có rất nhiều nước."
"Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn." Nói xong gắp cho Sở Ngự hai cái bánh bao chiên. "Chờ lát nữa cơm nước xong, đi gặp gia gia của con, lão nhân gia rất nhớ con."
Sở Ngự gật gật đầu, "Được."
"Để ba con đi cùng, nếu gia gia gọi hai người ở lại ăn cơm, con cứ ở đó ăn, đồ ăn ở nhà cũng không hư được, ngày mai nấu cho con là được rồi, con nghe được không?"
Sở Ngự cảm thấy có chút buồn cười, "Mẹ, con cũng không phải tiểu hài tử, con biết rồi, không cần lo lắng."
Sở mẫu cười khẽ hai tiếng, nói: "Dù con lớn lên như thế nào, ở đây con vẫn là tiểu hài tử." Nói xong lại lột cho đối phương một quả trứng gà, "Mau ăn đi."
Sở Kỳ vây xem toàn bộ quá trình, đến cuối cùng có chút chịu không nổi, hét lên: "Mẹ, người có mệt không, ca đã bao lớn rồi chứ, có còn là hài tử đâu, ngày thường cũng không nhìn thấy người đối tốt với con bao nhiêu, còn lột trứng gà nữa. Lớn như vậy rồi, người còn chưa có lột trứng gà cho con đâu." Ngữ khí chua chua có chút ê rụng.
"Con có thể giống với anh của mình sao? Nó bao lâu mới trở về một lần. Lột một quả trứng gà cũng muốn so." Sở mẫu mặc dù cảm thấy con trai nhỏ có chút tính toán chi li, nhưng vẫn lột một quả trứng gà cho đối phương, "Này, cho con."
Được trứng gà Sở Kỳ cao hứng hơn nhiều, cũng không nói chuyện nữa, chuyên tâm ăn xong bữa sáng.
Ăn sáng xong, Sở mẫu đến bệnh viện làm việc, Sở Kỳ bị Sở phụ ra mệnh lệnh trở về phòng, mà Sở Ngự đi theo Sở phụ vào thư phòng.
"Nói rõ cho ba biết, chuyện trước đây con đã làm, những tờ báo và tạp chí gì đó. Lúc trước trong thư không thể nói rõ ràng, hiện tại hãy nói rõ cho ba biết." Sở phụ đổ hai ly trà nóng, đưa Sở Ngự một ly.
Sở Ngự đành phải kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình huống cho Sở phụ một lần.
"......Sự tình đại khái chính là như vậy, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sẽ đóng một vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy sự phát triển của Hoa Quốc."
Nghe Sở Ngự nói xong, Sở phụ thật lâu không có lên tiếng, yên lặng uống trà.
Sở Ngự cũng không nói nữa, lẳng lặng ngồi đó, vẫn không nhúc nhích.
Thật lâu sau, Sở phụ mới mở miệng hỏi: "Làm như vậy, con có gặp nguy hiểm gì hay không?"
Sở Ngự giật mình, nỗ lực tìm về âm thanh của mình, "Quyết định này còn tùy vào con có thể thành công hay không, cùng với mức độ coi trọng của phía trên."
"Vậy con cảm thấy bản thân có thể gặp nguy hiểm hay không?"
Sở Ngự muốn nói sẽ không, nhưng nhìn trong ánh mắt tha thiết của Sở phụ lộ ra sợ hãi nhè nhẹ, hắn vẫn lựa chọn nói lời nói thật, "Sẽ."
Chỉ cần liếc mắt một cái, Sở phụ giống như quả bóng bị xì hơi, trong nháy mắt phảng phất già đi vài tuổi, khi nói nửa giọng nói có chút khô khốc, "Nhất định phải làm sao?"
Sở Ngự có chút không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu, "Con sẽ tận lực bảo vệ tốt bản thân, ba, người yên tâm."
Đến cuối cùng, Sở phụ cũng không nói thêm điều gì, chỉ vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy về sau cho dù không thể chịu nổi nữa, cũng không được từ bỏ, phải đi đến cuối con đường, biết không?"
"Đã biết."
Những thanh niên tri thức đến Thẩm gia truân, ngoại trừ Sở Ngự, cũng có vài người được nhận vào trường đại học. Tuy điểm số không được ưa nhìn, nhưng đây là sinh viên hàng thật giá thật, đối với toàn bộ đại đội Thẩm gia truân mà nói đây là một sự kiện có giá trị lớn đáng để chúc mừng. Trong toàn bộ trấn Đại Vinh thì Thẩm gia truân có số người thi đậu đại học nhiều nhất, những đại đội khác một người cũng không thi đậu, bởi vậy Thẩm phụ ở trấn trên, trong huyện nhận được rất nhiều lời khen ngợi, tiền thưởng cũng được không ít.
Bởi vì gần đây chuyện tốt xảy đến không ngừng, tâm tình Thẩm phụ tốt đến không chịu được. Mặc dù tới tháng 3 Thẩm Kiêu mới khai giảng, bây giờ còn thời gian khoảng hai tháng, nhưng Thẩm phụ lại không khống chế được bản thân, ông muốn mua thêm nhiều thứ. Vải được mua từng cái từng một, bông mua một đống lớn, giày da, giày giải phóng cũng mua không ít cho Thẩm Kiêu, đến cuối cùng, tiền riêng tiêu hết cũng không để ý, chỉ nghĩ trang điểm cho hài tử nhà mình phong cách tây chút, đây chính là sinh viên, huống chi còn là Trạng Nguyên của tỉnh, lão Thẩm gia bọn họ cũng coi như là bay ra một kim phượng hoàng.
Thấy Thẩm phụ cầm một đống đồ về nhà, Thẩm Kiêu có chút vô lực, "Ba, người mua nhiều đồ như vậy trở về làm gì, trong nhà vẫn còn, còn không bằng giữ lại tiền cho tam ca cưới vợ." Tam ca của mình cùng Hạnh Hoa tỷ tỷ ở cách vách là thanh mai trúc mã, đã muốn kết hôn từ lâu, nhưng lúc trước nhị ca còn chưa kết hôn, tam ca cũng không tiện nhắc đến.
Không đợi Thẩm phụ đáp lời, Thẩm Thái Lan đã tiếp lời trước, "Con nít con nôi, biết gì mà nói? Cưới vợ gì chứ, anh thấy em muốn cưới vợ thì có." Ngữ khí vừa lo vừa hoảng, rất giống bị ăn trúng một viên đạn.
Nếu cậu xem nhẹ khuôn mặt đỏ bừng của tam ca, Thẩm Kiêu cảm thấy hắn nói còn có chút đáng tin, "Tam ca, anh có muốn trước tiên về phòng nhìn vào gương hay không, mặt anh đỏ như trứng gà mẹ làm hôm nay vậy." Nói xong cười ha ha hai tiếng.
Mấy đứa nhỏ Thẩm gia đứng ở bên cạnh Thẩm Kiêu, cười khanh khách nói: "Hắc hắc, tam thúc muốn cưới vợ, muốn cưới vợ, xấu hổ cả mặt mày."
Thẩm Thái Lan không nói được gì, vội vàng đi lên bắt được một đứa nhỏ, bạch bạch đánh hai cái xuống mông tiểu hài tử.
Tiểu hài tử cũng không chê đau, vẫn khanh khách cười nhạo Thẩm Thái Lan như cũ.
Cuối cùng vẫn là Thẩm phụ kêu dừng lại, trong viện mới một lần nữa an tĩnh.
"Được rồi, được rồi, đừng trêu ghẹo tam ca con nữa, con cũng biết tam ca của con ăn nói vụng về, ba cây gậy không đánh được một cái rắm, con còn chọc nó." Nói xong nhẹ nhàng gõ gõ đầu Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu không nhận lấy cái nồi này, vội vàng vì chính mình biện giải, "Con đây chính là nói lời thật lòng, nơi nào có trêu chọc tam ca."
"Được được được, con không trêu chọc tam ca con, về phần tam ca con có cưới vợ hay không, cưới vợ dạng gì, đó là chuyện tam ca con cùng mẹ con cần phải nhọc lòng, chúng ta không cần phải xen vào, mau tới chọn một ít vải dệt, đợi lát nữa mẹ con trở về nhờ bà ấy may cho con mấy bộ quần áo, khi đến Kinh Thị đọc sách thì mặc, đến lúc đó cũng không thể mặc lại quần áo trước kia được, sẽ bị bạn học chê cười."
Thẩm Kiêu không đồng ý với cái nhìn của ba cậu, "Ba, người đang nghĩ đi đâu vậy, con là đi đọc sách, không phải đi so ăn so mặc. Làm những chuyện không thật đó cũng vô dụng."
Thẩm phụ lại không cho là như vậy, "Con nít con nôi, dẫn mấy đứa cháu trai ra ngoài chơi đi, hoặc là trở về phòng đọc sách, đừng có ở đây cản trở ta. Con không chọn ta tự mình chọn, dù sao vải ta mua về đều đẹp."
Mặc dù Thẩm phụ cũng hy vọng Thẩm Kiêu ở đại học gặp được những người bạn học đều sẽ không khinh thường hài tử nhà mình, nhưng ông vẫn không yên tâm, ông đã xem qua danh sách trúng tuyển của trấn Đại Vinh, mười người trúng tuyển thì chín người là thanh niên tri thức, điều kiện sinh hoạt có khả năng không thể tốt hơn bọn họ bao nhiêu, có rất nhiều người thậm chí còn không có nhà riêng tốt, nhưng người ta lại có hộ khẩu ở trong thành, đến lúc đó không chừng sẽ có thế coi thường hài tử nhà mình, loại chuyện này ông thấy nhiều rồi. Nói đến nói đi, con cái đều là nợ, không thi đậu đại học cũng lo lắng, mà thi đậu lại lo lắng nó ở bên ngoài bị khi dễ, bất quá cũng may tới Kinh Thị rồi có sinh viên Sở hỗ trợ chăm sóc, ông cũng có thể yên tâm hơn nhiều.
Thẩm Kiêu không để ý tới Thẩm phụ, định mang mấy đứa cháu trai vào trong núi hái quả quýt. Khoảng thời gian trước cậu cùng Sở Ngự tìm được một cây quýt, quả quýt trên cây tuy rất chua, nhưng vận khí tốt cũng sẽ hái được mấy quả ngọt, Thẩm Kiêu đi về phía mấy quả quýt ngọt có số lượng không nhiều lắm. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Kinh Thị.
Sở Ngự cuối cùng cũng ở lại ăn cơm chiều với gia gia sở gia. Đồ ăn rất phong phú, lão nhân gia không thể ăn quá mặn cũng không thể ăn quá cay, tổng thể lấy thanh đạm làm chủ. Nhưng Sở đại bá là bếp trưởng của khách sạn quốc doanh lớn, tay nghề nấu ăn là tuyệt nhất, bởi vậy, cứ việc đồ ăn rất thanh đạm, nhưng cũng ăn rất ngon. Đối với loại người thiên về thanh đạm như Sở Ngự mà nói, cũng là thích hợp nhất.
Sau khi ăn xong, Sở Ngự bồi lão nhân chơi một bàn cờ tướng, lão nhân thắng được rất vui vẻ, mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng vẫn để cho Sở Ngự về nhà trước khi trời tối.
Sở Ngự đứng dưới lầu, dừng lại một chiếc xe hơi nhỏ. Thời buổi này, có thể lái xe con hơn phân nửa là có chút thân phận, Sở Ngự đại khái đoán được người đến là ai.
Chỉ chốc lát sau, từ trên xe bước xuống một người tuổi trẻ, khoảng 30, mặc tây trang màu đen, mang theo một cặp mắt kính, một bộ dáng tinh anh.
Chẳng mấy chốc, nam nhân đi tới trước mặt cha con Sở gia.
"Chào ông Sở Hùng tiên sinh, tôi muốn tìm một mình Sở Ngự tiên sinh nói chút chuyện, có thể chứ?"
Sở phụ nhìn Sở Ngự, sau đó nhìn nam nhân, cuối cùng gật đầu, đi lên lầu.
Tần Nghĩa thấy Sở phụ đi rồi, vươn tay về phía Sở Ngự, "Xin chào Sở Ngự tiên sinh, tôi là Tần Nghĩa, là thư ký của lão tiên sinh Trịnh Lâm Nho, rất hân hạnh được nhìn thấy bản thân ngài."
Sở Ngự bắt tay lại, "Chào anh Tần tiên sinh, tôi cũng rất vinh hạnh được gặp anh."
Đơn giản hàn huyên hai câu, Tần Nghĩa tiến vào vấn đề chính, "Không biết hiện tại ngài có rảnh không, Trịnh Công cùng hiệu trưởng Trương của đại học Thanh Hoa muốn gặp ngài."
"Có rảnh, bất quá tôi muốn đi lên lấy chút đồ trước, anh ở đây chờ tôi hai phút, có thể chứ?"
Tần Nghĩa không nghĩ tới Sở Ngự dễ nói chuyện như vậy, vội vàng nói: "Đương nhiên có thể, tôi sẽ chờ ngài ở đây."
"Được." Nói xong, Sở Ngự lên lầu.
Đám người Trịnh Lâm Nho vẫn luôn phái người âm thầm bảo hộ Sở Ngự, biết hắn ngày hôm qua hồi kinh liền định gặp mặt. Rốt cuộc hiện tại bọn họ cũng giống như đám người trong M quốc Y quốc kia, cũng chỉ lấy hai tờ "Giấy", phần còn lại lại bọn họ cũng hiểu không rõ.
Tần Nghĩa mang theo Sở Ngự vào đại viện, gõ cửa văn phòng.
"Mời vào."
Ánh mắt đầu tiên khi thấy Sở Ngự, Trịnh Lâm Nho cùng Trương Kế Vinh đều có chút kinh diễm. Vô hắn, Sở Ngự lớn lên nhìn rất tốt, khí chất cũng rất bình thản, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, bản thân Sở Ngự lại mang theo một tia sắc bén, ôn hòa mà lại sắc bén. Đây là ấn tượng đầu tiên mà Sở Ngự để lại cho hai người.
Trong lúc đối phương quan sát kỹ lưỡng Sở Ngự, Sở Ngự cũng đang bất động thanh sắc đánh giá bọn họ. Ở trong lòng làm một chút phân tích đơn giản, Sở Ngự liền dời đi ánh mắt.
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Tiểu Sở, hai bài luận văn cậu viết, mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Hoa Quốc, đặc biệt là ở quốc tế, rất nhiều quốc gia đã nới lỏng chính sách mậu dịch đối với đất nước, chủ động hợp tác cùng Hoa Quốc. Tiểu Sở, những đóng góp của cậu không thể không được chú ý!"
Sở Ngự không chối, "Đây là tôi nên làm, tôi cũng có thể lập tức đem lý luận áp dụng vào thực tiễn, chỉ cần các người có thể cung cấp môi trường sản xuất, nghiên cứu khoa học tốt là được."
Trương Kế Vinh có chút khó xử, ngữ khí có hơi hạ xuống: "Nhưng, thiết bị của chúng ta, khả năng sẽ theo không kịp."
Sở Ngự cười khẽ hai tiếng, "Tôi không cần thiết bị quá mức hoàn mỹ, tôi chỉ cần trong thí nghiệm các người lấy tôi làm chủ, cộng thêm đáp ứng với tôi một điều kiện là đủ rồi."
"Là điều kiện gì?"