Beta: Manh Manh
Dù việc bị bảo an bên trong đuổi ra ngoài, nhưng tâm tình tốt của hai người cũng không bị phá hư.
Hai người nhanh chóng lái xe trở về đại sứ quán, bọn họ muốn đem tin tức tốt này truyền lại cho trong nước.
Một khắc kia khi nhận được cuộc điện thoại, Trịnh Lâm Nho rất kích động, ông háo hức muốn biết kết quả.
“Trịnh Công, là sự thật! Tập san phát hành có viết rõ dòng chữ Sở Ngự nhà khoa học của Hoa Quốc, được viết trên trang bìa.” Trương Kế Kỳ kích động chia sẻ niềm vui sướng của mình.
Tâm treo lở lửng của Trịnh Lâm Nho được thả xuống. “Kế Kỳ, cậu thông báo với các phóng viên nước ngoài, để bọn họ đưa thêm nhiều tin tức hơn về chuyện này, đợi lát nữa tôi sẽ tự mình an bài các bài báo trong nước.”
Trương Kế Kỳ nghe xong gật đầu, “Trịnh Công ngài yên tâm, chuyện bên này tôi sẽ xử lý tốt. Tình hình ở Anh quốc bên kia cũng tương tự như vậy. Tin tưởng không qua bao lâu nữa chuyện này sẽ sớm được đưa tin trên TV và báo chí M quốc. Tôi sẽ nghĩ cách để hoạt động chuyện này. Đợi lát nữa tôi để thư ký Lưu trực tiếp mang theo phần tạp chí này trở về nước.”
“Được, cậu làm việc tôi rất yên tâm. Bất quá cứ để người khác đưa về là được, để thư ký Lưu ở lại đó giúp cậu, hắn là phụ tá đắc lực của cậu. Nói tóm lại Sở Ngự người là của Hoa Quốc, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, chuyện này cậu không cần phải quá căng mình, tôi tin tưởng năng lực của cậu.”
Nghe Trịnh Lâm Nho nói xong, Trương Kế Kỳ có chút cảm động, “Tốt Trịnh Công, chờ lát nữa tôi sẽ cho người khác đưa trở về, đại khái buổi tối ngày mai là có thể tới rồi.”
“Được, đến lúc đó tôi sẽ để tiểu Tần đến tiếp đón.”
Lại hàn huyên thêm một số chi tiết, hai người mới treo điện thoại.
Trịnh Lâm Nho vừa mới đặt điện thoại xuống, liền truyền đến một trận tiếng đập cửa.
“Mời vào.”
Tần Nghĩa đẩy cửa ra, đi đến.
“Trịnh Công, đây là một số thông tin về Sở Ngự.”
Trịnh Lâm Nho duỗi tay cầm lấy xấp tư liệu trước mắt, bên trên có ảnh chụp của Sở Ngự, thoạt nhìn còn rất tuổi trẻ. Nhìn thấy đối phương còn chưa đến 20 tuổi, Trịnh Lâm Nho có chút kinh ngạc, không khỏi cảm thán nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.”
Tần Nghĩa cũng nhịn không được cảm khái, “Đúng vậy. Tôi ban đầu còn tưởng là một lão tiền bối nào đấy.”
“Xem ra văn hóa bị gián đoạn mấy năm nay, hắn cũng không có từ bỏ học tập, thật là khó có được. Cậu nói cho tôi biết tình hình cụ thể của hắn, đọc tư liệu một hồi lâu, đôi mắt có chút đau.”
Tần Nghĩa gật gật đầu, “Sở Ngự là người địa phương của kinh thành, năm trước báo danh xuống nông thôn. Trong nhà có rất nhiều thân thích, từ kết quả điều tra, bầu không khí trong gia đình rất tốt. Mẫu thân Lâm Yến là chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện Nhân Dân 1 Yến Kinh, phụ thân là phó cục trưởng cục thuỷ lợi, trong nhà còn có một người đệ đệ, năm nay vừa bắt đầu học cao trung, nhưng tôi có chút nghi hoặc.”
Trịnh Lâm Nho uống ngụm trà, khẽ cười một tiếng, “Nga? Cư nhiên có chuyện mà thư ký Tần của chúng ta không hiểu rõ, nói nhanh lên một chút xem.”
“Tư liệu cho thấy trước đây thành tích của Sở Ngự khi đi học cũng không nổi bật, xuống nông thôn cũng là vì kê nhầm thuốc, Sở phụ tìm kiếm quan hệ riêng để hắn đến ở nông thôn tránh nạn. Nói thật ra, khi nhìn thấy điều tra kết quả tôi còn cho rằng không phải cùng một người.”
Trịnh Lâm Nho nghe xong cười ha ha hai tiếng, “Tiểu Tần, cậu vẫn còn quá trẻ tuổi.”
Tần Nghĩa có chút không hiểu được vấn đề, “Trịnh Công, ngài nói thử xem?”
“Cậu ngẫm lại tình huống của mấy năm trước là như thế nào? Lại ngẫm lại tình huống hiện tại là như thế nào? Kỳ thật chỉ cần Sở Ngự không gửi thư lại đây, sẽ không ai trong chúng ta biết chuyện này, chỉ cần hắn trao đổi tin tức với M quốc bên kia, tôi tin rằng hoàn toàn có thể xóa bỏ dấu vết của hắn ở bên kia, hắn không làm như vậy, vì cái gì?”
Tần Nghĩa có nghĩ đến là Sở Ngự đang giấu dốt, nhưng sau khi cẩn thận tự hỏi lại tất cả đều lật đổ loại ý tưởng này. “Trịnh Công, tôi cảm thấy sự tình có khả năng không phải như những gì chúng ta thấy, tôi cảm thấy……”
Còn không đợi Tần Nghĩa nói xong, Trịnh Lâm Nho liền gắt lời hắn, “Được rồi tiểu Tần, hiện tại cậu chỉ cần biết rằng hắn là nhà khoa học của Hoa Quốc là được, bên ngoài đã đưa tin như vậy, cậu không cần phải nghĩ nhiều. Hiện tại việc chúng ta cần phải làm là vì hắn dọn sạch chướng ngại, đã hiểu chưa?”
Tần Nghĩa còn muốn nói thêm điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Lâm Nho, hắn vẫn đem nghi hoặc nghẹn ở trong lòng, “Được Trịnh Công, tôi hiểu được.”
“Tiểu Tần, có đôi khi có một số việc không cần dò hỏi tới cùng. Cậu tìm hai người đi Thẩm gia truân, âm thầm bảo hộ Sở Ngự một chút, chậm rãi cùng người nhà của hắn tiếp xúc.”
“Được, tôi đã biết.”
Trên báo chiều của M quốc hôm nay xuất hiện một cái tên của người Hoa Quốc. Người Mỹ mua tờ báo này đều có chút kinh ngạc, mặc dù bọn họ có khả năng xem không hiểu lắm thuật ngữ chuyên nghiệp trên báo chí, nhưng bọn họ biết rõ ràng địa vị của 《Khoa học》.
Người Hoa Quốc mua tờ báo này cũng sôi trào, vinh quang đã mất từ lâu, mang đến vô tận hưng phấn.
Truyền thông trong ngoài nước tăng cường đưa tin, đặc biệt là trong nước, trung ương gọi điện đánh tới các tỉnh thành, đưa tin như thế nào viết cao điệu như thế nào.
Thời điểm Sở phụ lần đầu nhìn thấy tờ báo còn rất cao hứng, cảm thấy nhi tử nhà mình cũng dính vinh quang, được mệnh danh là “Thiên tài vật lý trẻ tuổi Hoa Quốc”. Càng về sau càng thấy khiếp sợ, càng nhìn ông càng cảm thấy bên trên viết không phải là đứa con không nên thân của mình, nhớ tới gói tiếng Anh kia gửi về nhà mấy tháng trước, Sở phụ có chút đứng ngồi không yên.
“Lão Sở, cục trưởng tìm ông có chút việc, gọi ông đến văn phòng.”
Nghe thấy giọng nói của đồng nghiệp, Sở phụ ấn xuống khiếp sợ trong lòng, “Lão Lưu, cục trưởng tìm tôi có chuyện gì, ông biết không?”
Lão Lưu cười cười, chậm rãi đi đến bên người Sở phụ, “Ông đừng nghĩ nhiều, tôi thấy tám phần là chuyện tốt, Nam Phong tôi thấy cục trưởng cười tươi như hoa cúc, nhất định là chuyện tốt.” Nói xong, ánh mắt quét qua khắp nơi, tiến đến bên tai Sở phụ, “Nói không chừng vị trí của ông có thể năng động.”
Sở phụ cho đối phương một gương mặt tươi cười, đi vào văn phòng.
Thời điểm về đến nhà Sở phụ còn có chút cùng tay cùng chân, nhìn vợ ngồi trên sô pha có chút xuất thần, Sở phụ hỏi một câu, “Hôm nay đã đọc báo rồi đi.”
Sở mẫu tiến lên cầm lấy bao công văn của đối phương, “Rồi.”
Sở mẫu linh hoạt giúp đối phương cởi áo khoác, “Ông nói thứ bên trên viết thật sự là con trai chúng ta sao.”
“Như thế nào, viện trưởng của bà không tìm bà nói chuyện?” Sở phụ hỏi ngược lại.
“Có nói, này không phải là cảm thấy có chút không chân thật sao.”
Sở phụ gật gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy như vậy, bất quá nghĩ đến năm trước nó lúc trở về vẫn luôn mân mê thứ gì đó, hơn nữa bà còn có nhớ khi nó còn nhỏ đèn pin trong nhà bị hỏng hay không, sau đó nó mân mê trong chốc lát, bên trong pin lại có thể tiếp tục dùng.”
Sở mẫu cẩn thận suy nghĩ, “Hình như là có chuyện như vậy. Tôi nhớ rõ lúc ấy tiểu Ngự quăng hư đèn pin ông còn đánh nó một trận.” Nói xong véo véo đối phương.
Sở phụ vội vàng bảo vệ eo của mình, “Còn véo, bà có biết tay mình dùng sức rất lớn hay không.” Nói xong sờ sờ mũi, “Lúc ấy không phải là tiểu tử kia không hiểu chuyện sao, hiện tại nghĩ đến khả năng nhi tử của chúng ta vẫn có chút thiên phú.”
Hai vợ chồng dần dần tìm kiếm trong trí nhớ quỹ đạo sinh hoạt hồi nhỏ của Sở Ngự, cuối cùng thật đúng là tìm được một ít dấu vết để lại, dần dần thuyết phục đối phương, cũng như dần dần đặt viên đá đè ở ngực xuống.