Giờ là tám giờ sáng và tôi đã trang điểm chải chuốt xong cả rồi. Cuối cùng, tôi bỏ phiếu cho đầm quây hồng và bốt da lộn. Ngoài ra, tối qua tôi còn đi làm lại móng, mua ít hoa và dọn dẹp căn hộ một chút.
Hay nhất là tôi đã tìm được tấm bưu thiếp đẹp lung linh hồi xưa tôi mua ở New York sau khi lục tung đống hộp cũ đựng đồ linh tinh. Tấm thiệp vẽ một chiếc xe nôi xinh xinh, xung quanh là những món quà nhỏ xíu xinh xắn - và in dòng chữ lấp lánh, “Cảm ơn các bạn đã tổ chức một bữa tiệc ngạc nhiên để chào mừng con tôi!” Hồi mua nó tôi đã biết ngay là một ngày nào đó mình sẽ cần mà.
Tôi còn tìm thấy một tấm thiệp xám xịt tăm tối khác viết “Rất tiếc khi nghe tin công việc của anh gặp khó khăn.” nhưng tôi xé tan nó ngay. Tấm thiệp ngu ngốc.
Tôi vẫn chưa nghe tin tức gì từ Dave Sharpness. Và tôi cũng chưa nhắc đen chuyện này với Luke, dù tôi muốn nói ra đến phát điên. Tôi không muốn anh quá hy vọng cho đến khi tôi có bằng chứng.
Luke đang ở trong bếp, uống cà phê đen đặc trước khi đi làm. Tôi lững thững bước vào rồi đứng ngắm anh một lát. Hàm dưới của anh hầu như không chuyển động khi anh khuấy đường trong tách espresso. Anh chỉ làm thế khi cần một cú huých mang theo năng lượng chừng năm nghìn volt.
Anh thấy tôi liền ra dấu bảo ngồi đối diện ở quầy bar. Tôi nhấc mình lên cái ghế lênh khênh rồi tì khuỷu tay xuống mặt đá granite.
“Becky, mình cần nói chuyện.”
“Anh đang làm đúng mà,” tôi nói ngay lập tức. “Anh biết mình đang làm đúng.”
Luke gật đầu. “Em biết đấy, giờ thì anh đã thấy thoải mái rồi. Họ từng áp bức anh. Họ áp bức cả công ty
“Chính xác! Anh đâu cần họ, Luke! Anh chẳng việc gì phải chạy quanh một công ty ngạo mạn, tưởng-mình-sở-hữu-cả-thế-giới…”
Luke đưa một tay lên ngăn tôi nói tiếp. “Không đơn giản như vậy đâu. Anh phải cho em biết một chuyện nữa.” Anh dừng lại, khuấy cà phê hết vòng này đến vòng khác, nét mặt tập trung. “Arcodas vẫn chưa thanh toán cho bọn anh.”
“Gì cơ?” tôi nhìn anh trân trối, không hiểu. “Ý anh là... chưa một xu?”
“Một phần rồi, ngay hồi đầu. Nhưng từ đó đến nay thì không một xu. Họ nợ công ty anh... Ừm, rất nhiều.”
“Nhưng họ không thể nào không thanh toán cho anh! Làm người ai chả phải thanh toán hóa đơn của mình! Ý em là, như thế là phạm...”
Tôi bỏ dở câu nói, đỏ mặt. Tôi vừa chợt nhớ ra vẫn còn vài hóa đơn thẻ tín dụng nhét dưới ngăn kéo bàn phấn mà có lẽ tôi vẫn chưa trả hết hoàn toàn.
Nhưng chuyện đó khác. Tôi đâu phải một công ty đa quốc gia khổng lồ, đúng chưa?
“Họ đã khét tiếng về khoản này rồi. Bọn anh đã săn đuổi họ, đe dọa họ. Luke bóp trán. “Khi vẫn còn làm ăn với họ, bọn anh tự tin rằng có thể lấy được tiền. Nhưng giờ có khi bọn anh sẽ phải kiện.”
“Ừ thế thì kiện đi!” tôi hùng dũng nói. “Họ sẽ không thoát êm được đâu!”
“Nhưng hiện tại...” Luke nhấc tách cà phê lên, rồi lại đặt xuống. “Becky, nói thật là mọi chuyện không tuyệt lắm đâu. Bọn anh đã mở rộng nhanh. Quá nhanh, giờ nhìn lại thì thấy thế. Anh phải trả tiền thuê văn phòng, tiền lương... bọn anh đang bị chảy máu tiền ào ạt. Cho đến khi bọn anh xoay sở để trụ vững được, luồng tiền mặt vẫn sẽ là vấn đề lớn.”
“Phải.” Tôi>ốt khan. Chảy máu tiền ào ạt. Đó có lẽ là cách diễn đạt tồi tệ nhất tôi từng nghe. Trong đầu tôi chợt hiện ra một hình ảnh kinh hoàng: tiền tràn ra ngoài một cái hố khổng lồ, ngày này sang ngày khác.
“Để mua căn nhà ấy, chúng ta sẽ phải vay nhiều tiền hơn anh dự tính.” Luke nhăn mặt, uống một ngụm cà phê. “Chuyện này sẽ khiến mọi thứ phải chậm vài tuần. Hôm nay anh sẽ gọi đại lý môi giới. Anh cần phải sòng phẳng với mọi người.”
Anh uống cạn tách và tôi nhận thấy một nếp nhăn sâu căng thẳng chạy dọc xuống giữa đôi lông mày anh, trước đây nó chưa từng xuất hiện ở đó. Lũ khốn. Chúng đã gây ra nó.
“Anh vẫn đang làm đúng, Luke ạ.” Tôi cầm lấy tay anh và nắm chặt. “Và nếu điều đó có nghĩa là mất chút tiền, được thôi… có sao chứ?”
Cứ chờ đấy. Ông cứ chờ đấy, Iain Khốn Khiếp Wheeler.
Bột phát, tôi xuống khỏi ghế, tiến đến bên Luke và cố hết sức choàng tay ôm anh. Đứa trẻ đã to quá rồi, bụng tôi chẳng còn chỗ cho nó nhảy nhót nữa nhưng đôi khi nó vẫn cuộn mình lại.
Này con, tôi lặng lẽ đánh điện cho nó. Đừng có chui ra trước khi mẹ được dự tiệc mừng con sắp chào đời nhé?
Hôm trước tôi đọc thấy là có nhiều bà mẹ có thể thực sự liên lạc được với đứa con chưa sinh của họ, nên tôi đang cố gửi cho nó lời nhắn nhủ động viên nho nhỏ kỳ quặc này:
Ngày mai cũng được. Trưa được không?
Nêu con chịu chui ra trong vòng dưới sáu tiếng đồng hồ thì mẹ sẽ thưởng!
“Lẽ ra anh nên nghe lời em, Becky ạ. thất vọng khiến tôi ngạc nhiên. “Em là người đã phản đối Arcodas ngay từ đầu. Và em chưa bao giờ thích Iain.”
“Ghét cay ghét đắng,” tôi gật đầu.
Không, mẹ sẽ không nói phần thưởng là gì đâu. Con cứ chờ xem nhé.
Chuông điện thoại nội bộ báo có khách đang đợi chợt reo, anh nhấc ống nghe. “Ừ. Cứ mang lên đi.” Anh quay sang tôi, “Là một cái gói.”
Tôi cứng người lại. “Một cái gói được bưu điện chuyển tới?”
“Ưh-huh.” Anh nhún vai lồng áo khoác vào. “Em đang chờ cái gì à?”
“Gần như vậy.” Tôi nuốt khan. “Luke... có lẽ anh sẽ muốn xem cái gói đó. Nó có thể sẽ rất quan trọng.”
“Không phải lại vỏ chăn ga nữa chứ?” Trông Luke chẳng mấy nhiệt tình.
“Không, không phải vỏ chăn ga! Đó là...” Tôi ngưng bặt khi chuông cửa reo. “Rồi anh sẽ thấy.” Tôi vội bước ra sảnh.
“Gói này gửi cho cô, xin hãy ký vào đây,” nhân viên chuyển phát lí nhí nói khi tôi mở cửa. Tôi nguệch ngoạc vào sổ điện tử của anh ta, cầm lấy cái túi Jiffy rồi quay sang thấy Luke đang vào sảnh.
“Luke,” em có thứ khá quan trọng ở đây.” Tôi hắng giọng. “Một thứ có thể... thay đổi tình hình. Và anh cần phải suy nghĩ thoáng khi biết em đã lấy được nó từ đâu...”
“Thế không phải là em phải đưa nó cho Jess sao?” Luke nheo mắt nhìn cái túi Jiffy.
“Jess?” Tôi nhìn theo ánh mắt anh và lúc đó mới thấy trên nhãn đánh mấy chữ “Cô Jessica Bertram”.
Tôi cảm thấy thất vọng dạt dào. Cuối cùng thì nó không phải tài liệu Dave Sharpness gửi, nó chỉ là thứ gì đó ngu ngốc gửi cho Jess.
“Sao đồ của Jess lại gửi đến đây nhỉ?” tôi nói, không sao giấu nổi thất vọng. “Chị ấy có sống ở đây đâu?”
“Ai biết được?” Luke nhún vai. “Em yêu, anh phải đi thôi.” Anh lướt mắt mình trên cái bụng căng phồng của tôi một lượt. “Nhưng điện thoại của anh luôn mở, cả máy nhắn tin. Và nếu như có bất cứ dấu hiệu nào...”
“Em sẽ gọi,” tôi gật đầu, chuyền cái túi Jiffy hết từ tay nọ sang tay kia. “Thế, anh bảo em nên làm gì với cái này bây giờ?”
“Em có thể đưa cho Jess...” Luke tự ngắt lời mình. “Lúc nào đấy. Bất cứ lúc nào khi em gặp chị ấy lần sau.”
Khoan một phút nào. Cái cách quá tự nhiên khi anh nói rằng...
“Luke, anh biết, đúng không?” tôi kêu lên.
“Biết cái gì?” Miệng anh giật giật rất khả nghi khi anh xách cặp lên.
“Anh biết! Về... cái anh biết đấy!”
“Anh chẳng hiểu em đang nói về cái gì cả.” Trông Luke như thể anh muốn cười lắm. “Nhân tiện, Becky, về một chuyện hoàn toàn không hề liên quan... liệu em có ở nhà tầm mười một giờ sáng nay không nhỉ? Mình có hẹn thợ sửa ga.”
“Mình đâu có hẹn!” tôi chỉ vào mặt anh, nửa buộc tội, nửa cười khúc khích. “Anh đang bẫy em!”
“Em ở nhà vui nhé.” Luke hôn tôi, rồi anh ra khỏi cửa và tôi còn lại một mình.>
Tôi nấn ná lại sảnh một lát, chỉ nhìn ra cửa. Tôi gần như ước gì mình được đi cùng Luke hôm nay, để có vũ tinh thần cho anh. Trông anh căng thẳng quá. Mà anh lại sắp phải đối diện với toàn bộ nhân viên. Và mấy gã tài chính đó.
Chảy máu tiền mặt ào ạt. Dạ dày tôi chợt quặn lên kinh khủng. Thôi. Thôi ngay. Đừng nghĩ về chuyện đó nữa.
Từ giờ đến mười một giờ vẫn còn hai tiếng nữa, nên tôi bật một DVD phim Harry Porter lên xem cho khuây khỏa, mở một hộp kẹo Quality Street, chỉ vì giờ đang là mùa Halloween. Mỗi lần Harry trông thấy cha mẹ cậu trong gương là tôi lại nhai nát kẹo, và tôi đang với tay lấy khăn giấy thì chợt liếc qua cửa sổ - và thấy Suze. Cô đang đứng trước tòa nhà chúng tôi, trong khu đỗ xe nhỏ cạnh vườn cây được cắt tỉa cẩn thật, và đang ngước thẳng lên nhìn cửa sổ.
Ngay lập tức tôi thụp người xuống cho khuất tầm mắt cô. Hy vọng cô vẫn chưa thấy tôi.
Sau một lát tôi thận trọng nghển đầu lên, nhưng cô vẫn đứng đó. Có điều đã có thêm Jess ở đó! Khá phấn khích, tôi liếc nhìn đồng hồ. Mười giờ bốn mươi, sắp rồi!
Vấn đề là trông họ đều như có vẻ lo lắng. Suze đang cau mày chỉ trỏ, còn Jess đang gật đầu. Hẳn là họ đang gặp phải vấn đề gì rồi. Tôi tự hỏi không biết có chuyện gì. Mà thậm chí tôi còn không thể giúp đỡ.
Khi tôi vẫn đang quan sát, Suze lôi điện thoại ra. Cô bấm số, và khi điện thoại nhà tôi reo, vì đang lén lút nên tôi giật bắn mình, cảm thấy tội lỗi, và rời khỏi cửa sổ.
OK. Vờ tự nhiên nào. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhấc máy.
“Ôi chào Suze!” tôi nói, theo kiểu tự nhiên nhất có thể. “Cậu thế nào? C cậu đang ở Hampshire cưỡi ngựa hay đâu đấy nhĩ?”
“Sao cậu biết là mình?” Suze nghi ngờ nói.
Khỉ thật.
“Nhà mình vừa... đăng ký dịch vụ hiển thị số gọi đến,” tôi bốc phét. “Thế cậu thế nào?”
“Mình tuyệt lắm!” Suze nói, nghe giọng hoàn toàn giả tạo. “Thực sự thì, Bex này, mình vừa đọc một bài báo nói rằng phụ nữ mang thai nên đi bộ mỗi ngày hai mươi phút mới khỏe. Nên mình đang nghĩ hay là cậu thử làm thế. Chẳng hạn như… bây giờ. Chỉ một vòng quanh khu nhà thôi.”
Cô ấy muốn mình ra chỗ khác! Được. Mình sẽ hùa theo, nhưng không lộ liễu quá.
“Hai mươi phút đi bộ à,” tôi ra vẻ đang suy tư. “Nghe hay đấy. Có lẽ mình sẽ thử.”
“Không được lâu hơn hai mươi phút đâu nhé,” Suze vội nói thêm. “Chỉ hai mươi phút thôi đấy.”
“OK!” tôi nói. “Mình đi luôn đây.”
“Tuyệt!” Giọng Suze có vẻ nhẹ nhõm. “Er... hẹn gặp lại cậu... khi nào đấy!”
“Hẹn gặp cậu!”
Tôi vội bước ra sảnh, mặc áo khoác rồi đi thang máy xuống lầu. Khi tôi bước ra ngoài, Suze và Jess đã biến mất. Chắc chắn là họ đang nấp!
Cố gắng trông có vẻ giống một bà bầu bình thường đang thực hiện cuộc đi bộ hai mươi phút, tôi tiến về phía cổng, mắt đảo như rang lạc từ bên này qua bên kia.
Ôi trời ơi, tôi vừa thấy Suze đằng sau cái xe đó! Còn Jess thì đang lom khom sau bức tường!
Không thể để họ biết là mình trông thấy họ được. Mình không thể cười rúc rích được. Giữ nguyên tư thế tôi tiến ra cổng - ở đó tôi thấy một mái tóc nâu xoăn quen thuộc đằng sau một bụi đỗ quyên.
Không. Mình không tin. Có phải mẹ không nhỉ?
Tôi ra khỏi cổng và cười phá lên, lấy tay bịt miệng cho khỏi ầm ĩ. Tôi rảo bước trên vỉa hè, tìm thấy một băng ghế ở phố kế bên bèn ngồi xuống lật xem tạp chí Heat mà tôi đã giấu trong áo khoác để Suze khỏi nhìn thấy. Rồi, thấy đã hết hai mươi phút, tôi đứng dậy về nhà.
Khi tôi lại đi qua cánh cổng, chẳng thấy ai nữa. Tôi vào tòa nhà, đi thang máy lên tầng trên cùng, cảm giác hồi hộp khấp khỏi. Tôi đến căn hộ của chúng tôi, tra chìa khóa vào ổ và xoay.
“Ngạc nhiên chưa?” Một giọng đồng thanh chào đón tôi khi tôi mở toang cánh cửa. Và kỳ cục là, cho dù đã biết trước, thật lòng tôi vẫn cảm thấy choáng váng khi thấy ngần ấy khuôn mặt thân quen đang tụ hội cùng nhau. Suze, Jess, mẹ, Janice, Danny... và kia có phải Kelly không nhỉ?
“Wow!” tôi đánh rơi cả tờ Heat dù không định thế. “Cái quái gì...”
“Tiệc mừng cậu đây!” Suze vui đến hồng cả mặt. “Ngạc nhiên chưa? Bọn mình đã lừa được cậu! Vào đi, làm một ly Buck’s Fizz nào...”
Cô dẫn tôi vào phòng khách - và tôi không thể tin nổi nó đã biến đổi như thế nào. Bóng bay hồng và xanh ở khắp nơi, và một cái bánh to bự đặt trên kệ bạc, và một chồng quà, và những chai champagne ngâm đá...
“Thế này thật...” Giọng tôi bất chợt run run. “Thế này thật...”
“Đừng khóc, Bex!” Suze nói.
“Uống đày, con yêu!” Mẹ giúi một cốc nước vào tay tôi.
“Tôi biết ngay là chúng ra không nên làm nó ngạc nhiên mà!” Janice trông lo lắng. “Tôi đã bảo sốc thế này sẽ quá sức chịu đựng của cơ thể nó mà!”
“Gặp cháu cô có ngạc nhiên không ạ?” Kelly đến gần bên tôi, trên mặt rạng rỡ niềm phấn khích, lung linh mỹ phẩm Stila.
“Kelly!” Tôi choàng cánh tay không cầm cốc qua cổ cô bé. Tôi gặp Kelly hồi ở Cumbria, khi đi tìm Jess. Hồi đó tôi chỉ vừa mới có mang, thậm chí còn chưa biết. Giờ nhìn lại thấy cứ như đã nhiêu năm trời rồi.
“Cậu có ngạc nhiên thật không đấy, Bex?” Suze nhìn tôi, mặt ngập tràn niềm vui cố nén.
“Hoàn toàn!”
Và đúng thế mà. OK, đúng là tôi biết sẽ có bữa tiệc. Nhưng tôi không hề biết mọi người lại bỏ nhiều công sức vào đó thế! Mỗi lần nhìn quanh tôi lại thấy một thứ mới, chẳng hạn như những mẩu giấy confetri màu bạc cắt thành chữ “baby” rắc khắp trên bàn, hay những đôi giày vải trẻ con xinh xắn treo dưới mọi bức tranh…
“Cậu vẫn chưa nhìn thấy tất cả đâu,” Danny nói, uống một ngụm champagne. “Được rồi mọi người, xếp hàng nào, đếm đến ba thì mình cởi khuy áo khoác ra nhé...”
Tôi đứng xem, hoang mang, khi họ bắt đầu vào vị trí, như một dàn đồng ca đủ thành phần.
“Một... hai... ba!”
Tất cả, từ mẹ đến Jess rồi Kelly, liền mở áo khoác ra. Và bên trong, họ đều mặc áo phông giống nhau - áo Danny Kovitz - y như cái anh thiết kế cho The Look. Trừ việc hình trên áo là một cô gái nhỏ nhắn như búp bê mang bầu. Bên dưới là slogan:
CÔ ẤY LÀ MỘT BÀ MẸ NGON LÀNH VÀ CHÚNG TÔI YÊU CÔ ẤY
Tôi không nói nên lời.
“Nó choáng rồi!” Mẹ hối hả bước tới. “Ngồi xuống đi nào, con yêu. Ăn gì đi.” Mẹ giúi cho tôi một đĩa bánh xèo vịt kiểu Tàu. “Món đặc biệt của Waitrose đấy. Rất ngon.”
“Cậu mở quà đi,” Suze hướng dẫn, vỗ vỗ tay. “Sau đó mình còn có trò chơi nữa. Nào mọi người, ngồi xuống đi, Bex sắp mở quà rồi...” Cô xếp toàn bộ số quà đã gói cẩn thận thành một chồng nhỏ trước mặt tôi, rồi lấy nĩa gõ lanh canh vào cốc. “Bây giờ, tôi muốn nói vài lời về những món quà. Trật tự nào!”
Mọi người hướng về Suze chờ đợi, và cô khẽ cúi chào.
“Cảm ơn! Khi tôi lên kế hoạch bữa tiệc mừng em bé này, tôi đã hỏi Jess xem chị nghĩ chúng tôi nên mua gì cho Becky. Và Jess nói, ‘Chẳng còn gì mà mua nữa, London có gì nó cũng đã mua hết rồi.’”
Cả phòng cười rộ lên ầm ĩ chưa từng thấy và tôi cảm thấy má mình chuyển sang màu rễ củ cải đường. OK, có lẽ hơi quá tay. Nhưng vấn đề là: tôi phải làm thế. Tôi muốn nói là sau khi sinh con tôi sẽ bận lắm lắm. Có khi tôi còn chẳng được đến gần một cửa hàng trong cả một năm.
“Thế nên!” Suze nói tiếp, mắt lấp lánh. “Jess đã gợi ý chúng tôi nên tự làm quà tặng. Và đó là những gì chúng tôi đã làm.”
Họ đã làm quà tặng ư?
Ôi trời, không phải họ chỉ làm toàn khăn lau cho trẻ con đấy chứ?
“Chúng ta sẽ bắt đầu với quà của tôi nhé.” Suze đặt một gói hình ram giác xuống trước mặt tôi và tôi liền bóc lớp giấy gói màu bạc, hơi sợ hãi một chút.
“Ôi chu cha,” tôi hổn hển khi thấy món quà. “Wow”
Không phải khăn lau cho trẻ con. Đó là một khung ảnh tinh xảo được làm từ gỗ sơn màu kem, gắn những mảnh gương nhỏ xíu và cả xà cừ. Bên trong, thay vì một bức ảnh, là hình vẽ vui bằng toàn những đường nét đơn giản một cô gái bé con đứng trước một ngôi nhà.
“Cậu có thể cho ảnh con vào,” Suze giải thích. “Nhưng giờ mình đã vẽ tạm bức tranh về cậu, trước ngôi nhà mới của cậu.”
Tôi nhìn bức tranh kỹ hơn và không thể không bật cười. Ngôi nhà trong tranh đã được chia thành từng phòng, mỗi phòng đều được ghi chú: Phòng Xe nôi, Phòng Tã, Phòng Son, Phòng Hóa đơn Visa (dưới tầng hầm), Phòng Đồ cổ cho Tương lai.
Phòng Đồ cổ cho Tương lai! Thật là một ý tưởng xuất sắc.
Khi mở những món quà khác, tôi hoàn toàn choáng ngợp. Quà của Kelly là một cái chăn ghép nhỏ, mỗi miếng ghép là của một người bạn ở Scully khâu vào. Quà của Janice là một chiếc áo chui đầu đan tay màu đỏ nhỏ xíu, đằng trước thêu chữ “Giáng sinh đầu tiên của con”. Quà của mẹ là mũ và giày trẻ con kiểu Ông già Noel. Quà của Danny là một bộ áo liền quần cho trẻ em hàng hiệu sành điệu nhất từ trước đến nay.
“Giờ đến quà của chị,” Jess nói, đặt xuống trước mặt tôi gói quà to nhất trong số đó. Nó được gói trong giấy ghép lại từ những tờ giấy cũ, nhăn nhúm, một trong số đó còn có chữ “Chúc mừng năm mới 2000!”
“Bóc ra cẩn thận nhé!” Jess nói khi tôi bắt đầu bóc. “Để chị còn dùng lại được.”
“Er... OK!” Tôi nhẹ nhàng bóc giấy ra rồi gấp lại. Bên dưới còn một lớp giấy ăn nữa, tôi bóc nốt ra và thấy một chiếc hộp cao hơn nửa mét, làm từ gỗ đánh véc ni sáng màu. Bối rối, tôi xoay nó lại trước mặt mình - và hóa ra đó không phải là một cái hộp. Nó là một cái tủ nhỏ, có cửa đôi và tay nắm bé xíu bằng sứ. Phía trước còn khắc chữ “Giày của c
“Cái...” tôi ngẩng lên.
“Mở ra đi.” Mặt Jess bừng sáng. “Mở đi nào!”
Tôi mở cửa tủ - và những ngăn xinh xắn, nghiêng nghiêng, viền bằng da lộn trắng hiện ra. Trên một ngăn là một đôi giày cao có để chơi bóng chày màu đỏ nhỏ nhất mà tôi từng thấy.
Đó chính là Phòng Giày tí hon.
“Jess...” tôi bỗng thấy nước mắt dâng lên. “Chị làm cái này ư?”
“Tom giúp chị.” Chị nhún vai khiêm tốn. “Bọn chị làm cùng nhau.”
“Nhưng ý tưởng thì là của Jess,” Suze chen vào. “Xuất sắc không? Mình ước gì mình cũng nghĩ ra thế.”
“Thật hoàn hảo.” Tôi hoàn toàn bái phục. “Xem cánh cửa khít chưa này... và cách các ngăn được chạm khắc nữa…”
“Tom luôn khéo tay mà.” Janice ấp khăn tay lên mắt. “Cái này có thể coi như đài tưởng niệm nó. Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ có được một tấm bia mộ.”
Tôi nhìn mẹ, mẹ làm mặt “Janice-lại-mất-bình-tĩnh-rồi”.
“Cô Janice, cháu chắc chắn anh ấy vẫn chưa chết...” Jess mở lời. “Chúng ta có thể khắc tên nó lên đằng sau tủ,” Janice tiếp tục. “Nếu cháu không phiền, Becky cháu yêu.”
“Er... vâng, không,” tôi nói, không chắc chắn lắm. “Tất nhiên là không.”
“Anh ấy chưa chết, cô Janice!” Jess gần như hét lên. “Cháu biết là chưa!
“Thế giờ nó ở đâu?” Janice nhấc khăn ra khỏi mắt, cái khăn nhoe nhoét nhũ mắt màu tím hoa cà. “Cô đã làm tan nát trái tim thằng bé!”
“Từ từ đã!” tôi chợt nhớ ra. “Jess, sáng nay em vừa nhận được một bưu phẩm gửi cho chị. Có khi là của anh ấy.”
Tôi vội vã vào sảnh và mang bưu phẩm đó ra. Jess xé toạc lớp gói ngoài và một CD rơi ra. Trên đó chỉ viết đơn giản: “From Tom.”
Chúng tôi cùng trân trối nhìn nó một lát.
“Đó là một DVD,” Danny nói, cầm lên. “Bật lên xem đi.”
“Đó là Di chúc Cuối cùng của nó!” Janice khóc rống lên. “Đó là thông điệp nó gửi từ thế giới bên kia!”
“Không phải là từ thế giới bên kia,” Jess vặc lại, nhưng khi chị tiến đến chỗ đầu DVD, tôi có thể thấy chị tái đi.
Chị bấm nút Play rồi ngồi sụp xuống sàn. Tất cả chúng tôi đều im lặng chờ đợi trong lúc màn hình nhấp nháy. Rồi bất ngờ Tom xuất hiện, đối diện camera, trên nền trời xanh. Anh mặc áo polo cũ màu xanh lá, râu ria trông khá lởm chởm.
“Chào em, Jess,” anh trịnh trọng nói. “Lúc em thấy cái này, anh đã đến Chile rồi. Bởi vì... bây giờ anh đang ở đó.”
Jess đờ người. “Chile?”
“Chile?” Janice ré lên. “Nó làm gì ở Chile?”
“Anh yêu em,” Tom nói, và anh sẽ chuyển đến bên kia bán cầu nếu cần phải thế. Hay xa hơ
“Ôi, lãng mạn quá đi mất,” Kelly thở dài.
“Anh ấy đúng là khờ,” Jess nói, tự đấm tay vào trán. “Ba tháng nữa mình mới đi cơ mà!”
Nhưng mắt chị đang long lanh, tôi để ý thấy thế. “Xem anh đã tìm được gì cho em này.” Tom cầm một cục đá đen bóng giơ lên camera. “Em sẽ yêu đất nước này, Jess ạ.”
“Nó sẽ bị tiêu chảy mất!” Janice nói, hoảng loạn. “Hoặc sốt rét! Người Tom vốn yếu lắm...”
“Anh có thể làm thợ mộc,” Tom nói. “Anh có thể viết sách. Chúng ta sẽ hạnh phúc ở đây. Và nếu mẹ anh có tỏ ra đau khổ với em, thì hãy nhớ đến những gì anh đã nói với em về bà ấy.”
“Nói với cô?” Janice lập tức ngước lên. “Nó nói gì với cô?”
“À thì... chẳng gì cả.” Jess vội bấm nút Pause rồi cho đĩa ra. “Tôi sẽ xem phần còn lại sau.”
“Được rồi!” mẹ vui vẻ nói. “Tom còn sống, Janice thân mến ạ. Đấy là tin tốt!”
“Còn sống ư?” Janice vẫn đang trong trạng thái kích động. “Còn sống mà ở tận Chile thì ích gì cơ chứ?”
“Ít nhất anh ấy cũng đã ra ngoài thế giới!” Jess nói với sự hứng khởi đột ngột. “Ít nhất anh ấy cũng đã làm gì đó với chính đời mình! Cô biết đấy, anh ấy đã vô cùng tuyệt vọng. Đây chính là những gì anh ấy cần.”
“Tôi biết con trai tôi cần gì chứ!” Janice giận dữ đáp vừa đúng lúc chuông cửa reo. Tôi nặng nề nhấc mình dậy, mừng vì có cơ hội thoát khỏi tuyến lửa một chút.
“Tôi ra kia một chút...” Tôi lại ra sảnh nhấc điện thoại nội bộ
“Cô có bưu phẩm,” một giọng giật cục vang lên.
Tim tôi đập lỡ một nhịp. Bưu phẩm. Lần này phải là nó. Phải là nó. Khi bấm nút mở cửa, tôi hầu như không thở nổi. Tôi đã kiên quyết tự nhủ đừng có hy vọng nhiều, có thể lại là một thứ gửi cho Jess, hoặc một catalog, hay linh kiện máy tính cho Luke...
Nhưng khi cửa mở thật, tôi thấy trước mặt là một nhân viên chuyển phát mặc đồ da chuyên dùng đi mô tô, tay cầm một phong bì lớn, dày, và tôi nhận ra ngay chữ viết tay bằng bút dạ đen đậm của Dave Sharpness.
Tôi nhốt mình trong phòng treo áo khoác, điên cuồng xé mở cái phong bì. Bên trong là một phong bì lớn nữa, đóng dấu “Brandon”. Đằng trưóc dán một ghi chú Gửi bưu điện, với một dòng chữ nguệch ngoạc: Hy vọng chúng sẽ có ích. Nếu cần bất cứ yêu cầu gì, xin đừng ngần ngại. Thân ái, Dave S.
Tôi mở ra - và tất cả đều ở đó. Bản sao của tất cả các ghi chép, dạng văn bản của tất cả các cuộc trò chuyện, ảnh... tôi lật giở xem hết, ngực đánh trống thình thình. Tôi hầu như đã quên mất họ thu thập được bao nhiêu thông tin về Iain Wheeler. So với một văn phòng thám tử tư tồi tàn ở West Ruislip, họ thực sự đã làm được một việc vĩ đại.
Tôi nhanh chóng gom chúng lại rồi vào trong căn bếp mát mẻ, trống trải. Tôi đang định nhấc điện thoại gọi cho Luke thì nó đổ chuông làm tôi giật bắt mình.
“A lô?”
“Xin chào, chị Brandon,” một giọng nam lạ hoắc vang lên. “Tôi là Mike Emvright của hãng tin Press Association.”
“À vâng.” Tôi nhìn cái điện thoại trân trối, chẳng hiểu gì.
“Tôi đang tự hỏi không biết chị có thể bình luận gì về tin đồn rằng công ty của chồng chị đang xuống dốc không?
Tôi cảm thấy choáng váng đến run rẩy.
“Nó không xuống dốc,” tôi hùng hồn nói. “Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì.”
“Có tin anh nhà đã mất Arcodas. Và tin đồn mới nhất là Brandon Communications còn sắp mất nốt cả Quỹ đầu tư Đất mũi nữa.”
“Anh ấy không mất Arcodas!” tôi kêu lên, bực bội. “Họ ai đi đường nấy vì những lý do mà tôi không thể thảo luận ở đâu. Và nói để ông biết, công ty của chồng tôi vẫn đang mạnh như cũ. Còn mạnh hơn! Luke Brandon vẫn luôn được các khách hàng cỡ bự vây quanh tán tỉnh trong suốt sự nghiệp của anh, và anh sẽ mãi thế. Anh ấy là con người trung thực, tài năng xuất sắc, thông minh, đẹp trai và... có khiếu ăn mặc.”
Tôi ngưng lại, thở hồng hộc.
“Thế được rồi!” Mike Emvright bật cười khùng khục. “Tôi đã hiểu.”
“Anh sẽ trích dẫn toàn bộ mấy câu đó à?”
“Tôi ngờ là không.” Anh ta lại cười khùng khục. “Nhưng tôi thích thái độ của chị. Cảm ơn chị đã dành thời gian cho tôi.”
Anh ta gác máy và tôi rót một cốc nước, lòng hoang mang. Mình phải nói chuyện với Luke. Tôi gọi thẳng đến số máy chính của anh, đến hồi chuông thứ ba thì anh nhấc máy.
“Becky!” Giọng Luke lo lắng. “Có chuyện...”
“Không, không phải thế.” Tôi kiểm tra xem ngoài cửa bếp có ai không và thấp giọng xuống. “Luke, Press Association vừa gọi điện. Họ muốn em bình luận về chuyện anh…” tôi nuốt nước bọt, “xuống dốc. Họ bảo Quỹ Đất mũi cũng đang rời bỏ
“Vớ vẩn!” Tiếng Luke bật ra giận dữ. “Mấy thằng khốn Arcodas đó đang tung tin đồn cho báo chí.”
“Họ có thể gây hại gì thực sự cho anh không?” tôi sợ hãi nói.
“Không, một khi anh đã ra tay.” Luke nói đầy quyết tâm. “Pháo đã châm ngòi. Nếu chúng muốn chiến, chúng ta sẽ chiến. Nếu đã đến nước này, chúng ta sẽ đưa chúng ra tòa. Kiện họ tội quấy rối. Vạch trần cả đám khốn kiếp đó.”
Tôi cảm thấy lòng tự hào bất ngờ dâng lên cuồn cuộn khi nghe anh nói. Giống hệt như Luke Brandon ngày tôi gặp đầu tiên. Vững tin và điều khiển tình thế. Không liếm gót Iain Wheeler như thằng hầu.
“Luke, em có cái này cho anh.” Lời tôi cứ thế tuôn ra. “Em có một số... tư liệu về Iain Wheeler.”
“Em nói sao?” Luke nói sau khi ngừng một lát.
“Một số vụ quấy rối cũ và ngược đãi ở công sở bị bưng bít. Em đang giữ toàn bộ hồ sơ chi tiết về ông ta, ngay trong tay em.”
“Em có cái gì?” Giọng Luke có vẻ kinh ngạc. “Becky... em đang nói về cái gì thế?”
Có lẽ lúc này tôi sẽ chưa vội kể ra toàn bộ câu chuyện về thám-tử-tư-West-Ruislip.
“Đừng hỏi em bây giờ, tôi vội nói. Chỉ cần biết là em có.
“Nhưng bằng cách nào…”
“Em đã bảo đừng hỏi mà! Nhưng thật đấy. Em sẽ thuê người chuyển phát bằng xe đạp đến văn phòng anh ngay. Có lẽ anh nên gọi luật sư đến chờ sẵn để xem đi. Có ảnh, ghi chép, đủ loại bằng chứng... Thật lòng mà nói, Luke nếu tất cả chỗ này được công bố thì ông ta chết chắc.”
“Ôi Becky.” Luke có vẻ vẫn chưa tin nổi. “Em liên tục khiến anh ngạc nhiên.”
“Em yêu anh,” tôi bốc đồng nói. “Hạ đo ván chúng anh nhé!” Tôi đặt máy xuống và túm tóc ra sau bằng bàn tay đầy mồ hôi của mình. Tôi uống vài ngụm nước, rồi bấm số gọi hãng chuyển phát quen Luke vẫn hay dùng và yêu cầu chuyển bằng xe đạp.
Trong vòng khoảng nửa tiếng nữa, phong bì này sẽ đến tay Luke. Ước gì mình được trông thấy mặt anh khi anh mở nó ra.
“Bex ơi!” Tôi giật bắn mình khi Suze chậm rãi vào bếp. Cô chợt biến sắc khi trông thấy tôi. “Bex, cậu không sao chứ?”
“Mình... khỏe!” tôi cố gượng cười. “Chỉ đang nghỉ một chút thôi.”
“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò chơi!” Suze mở tủ lạnh lôi ra một hộp nước cam. “Đoán Tên Đồ Ăn Của Bé... Tìm Kim Băng Cài Tã... Tên Siêu Sao Dành Cho Bé...”
Những khó khăn mà Suze đã vượt qua để tổ chức toàn bộ bữa tiệc này đúng thật là không thể tin nổi.
“Suze... cảm ơn cậu nhiều lắm,” tôi nói. “Tất cả thật kỳ diệu. Cả cái khung ảnh của mình nữa!”
“Trông cũng được đấy chứ, nhỉ?” Suze tỏ vẻ hài lòng. “Cậu biết không, việc này thực sự gợi cảm hứng cho mình. Mình đang nghĩ đến việc khỏi động lại vụ làm khung ảnh đem bán.”
“Cậu nên làm thế!” tôi hào hứng nói. Trước khi sinh con, Suze đã từng làm được vô số khung ảnh tuyệt vời. Nó còn có mặt ở shop quà tặng cao cấp Liberty và được lên báo nữa!
“Mình muốn nói là, nếu Lulu có thể viết sách nấu ăn thì sao mình lại không làm khung ảnh được?” Suze nói. “Mình có làm việc vài giờ trong ngày thì chắc conũng chẳng chết được, nhỉ? Mình vẫn sẽ là một người mẹ tốt.”
Tôi có thể trông thấy nỗi lo lắng trong mắt cô. Tôi hoàn toàn buộc tội đó cho con bò cái Lulu. Suze chưa bao giờ lo mình không phải người mẹ tốt cho đến khi gặp cô ta.
OK. Đã đến lúc trả đũa rồi.
“Suze... Mình có cái này cho cậu đây,” tôi nói, thò tay vào ngăn kéo tủ bếp. “Nhưng cậu không được cho Lulu xem, không bao giờ. Không được nói cho cô ta. Hay bất cứ ai.”
“Mình hứa!” Suze tò mò ra mặt. “Cái gì thế?”
“Đây.”
Tôi đưa cho Suze tấm ảnh chụp bằng ống kính tele. Đây là thứ duy nhất trong cái phong bì ban đầu được tôi giữ lại. Ảnh chụp Lulu trên phố với mấy đứa con cô ta. Trông cô ta khá bực bội - đúng hơn là có vẻ như cô ta đang quát tháo một đứa. Trên tay cô ta là bốn thanh bánh sô cô la Mars, và cô ta đang phân phát cho bốn đứa. Cô ta còn cầm mấy lon Coca, dưới nách kẹp một túi bim bim khổng lồ.
“Không!” Suze gần như choáng váng đến không thốt nên lời. “Không. Có phải là...”
“Bánh sô cô la Mars.” Tôi gật đầu. “Và bim bim vị pho mát Wotsits.”
“Cả Coca nữa!” Suze bật cười khanh khách và phải đưa tay bịt miệng. “Bex, những thứ này làm nên một ngày tuyệt vời của mình. Làm thế quái nào...”
“Đừng hỏi.” Tôi cũng không nhịn được cười.
“Đúng là một con bò cái đạo đức giả.”
“Ừ...” Tôi nhún vai kiểu người lớn không thèm chấp. Mình sẽ không thú nhận là chính mình cũng luôn bảo cô ta là đồ bò cá
Hay chân tóc cô ta lộ bạc rồi kìa. Vì như thế là xấu tính.
“Cậu biết không, cô ta thực sự đã áp đảo mình.” Suze vẫn nhìn tấm ảnh, không tin nói. “Mình vẫn luôn cảm thấy mình thật... thua kém.”
“Mình nghĩ cậu nên lên chương trình ti vi của cô ta,” tôi nói. “Cậu có thể mang theo bức ảnh này.”
“Bex!” Suze cười khúc khích. “Cậu tệ thật! Mình sẽ chỉ cất nó trong ngăn kéo để thỉnh thoảng khi cần vui thì lôi ra xem thôi.”
Điện thoại trong bếp chợt réo váng nhà và nụ cười của tôi lập tức co lại. Nếu là báo chí nữa thì sao? Nếu là Luke với những tin mới thì sao?
“Suze này,” tôi làm bộ tự nhiên nói, “Sao cậu không vào xem mọi người thế nào nhỉ. Mình sẽ vào ngay.”
“Ừ.” Suze gật đầu, cầm hộp nước quả lên, mắt vẫn dán vào tấm ảnh. “Mình sẽ cất cái này vào chỗ nào đấy an toàn…”
Tôi chờ đến khi cô đi hẳn và cửa đóng thật chặt mới tự lên tinh thần để nhấc điện thoại. “A lô?”
“Chào Becky.” Đầu bên kia cát giọng uể oải quen thuộc. “Fabia đây.”
“Fabia!” Tôi nhẹ cả người. “Chị khỏe không? Cảm ơn chị rất nhiều vì đã cho phép tôi sử dụng nhà hôm trước. Mấy người ở Vogue cũng bảo nó thật tuyệt! Chị nhận được hoa của tôi chưa?”
“Ôi, tuyệt lắm,” Fabia nói, mơ hồ. “Ừ, chúng tôi nhận được hoa rồi. Nhưng nghe này Becky, chúng tôi vừa nghe tin vợ chồng cô không thể trả tiền mặt để mua nhà.”
Hẳn là Luke đã gọi cho đại lý môi giới và bảo với họ. Tin truyền nhanh thật.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, cố giữ giọng vui vẻ. “Hoàn cảnh của chúng tôi có thay đổi một chút, nhưng chỉ khiến chúng tôi trả chậm vài tuần thôi.”
“Ừ.” Fabia có vẻ lơ đãng. “Vấn đề là, chúng tôi vừa quyết định trao đổi với những người mua khác.”
Trong một thoáng tôi nghĩ mình đang ảo giác. “Những người mua khác?”
“Chắng phải chúng tôi đã nhắc đến những người mua khác rồi sao? Mấy người Mỹ ấy. Họ cũng đưa ra đề nghị y hệt vợ chồng cô. Đúng hơn là trước cô, nên nếu chặt chẽ mà nói thì...” Bà ta bỏ dở câu nói.
“Nhưng - chị đã nhận lời với chúng tôi rồi cơ mà! Chị đã nói ngôi nhà là của chúng tôi.”
“Ừ thì thế. Nhưng những người kia nhanh tay hơn nên…”
Tôi sốc đến trống rỗng đầu óc. Chúng tôi vừa bị lừa đảo.
“Có phải từ bấy đến giờ chị vẫn lừa chúng tôi đúng không?” Tôi cố giữ bình tĩnh.
“Đây không phải ý tôi.” Fabia nói giọng nuối tiếc. “Là do chồng tôi. Anh ấy muốn có chỗ rút an toàn. Dù sao đi nữa, chúc cô may mắn với công cuộc săn nhà...”
Không. Bà ta không thể làm thế này được. Bà ta không thể bỏ chúng tôi chơ vơ thế này được.
“Fabia, nghe này.” Tôi lau khuôn mặt đã lạnh ngắt và đầm đìa mồ hôi của mình. “Xin chị đấy. Chúng tôi sắp có con. Chúng tôi không còn nơi nào để đi cả. Căn hộ của chúng tôi vừa bán rồi...”
“Ừm... ừ. Tôi hy vọng mọi chuyện tốt đẹp cả. Chào nhé, Becky.”
“Thế còn đôi bốt Archie Swann thì sao?” tôi gần như hét lên vì điên tiết. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi! Chị nợ tôi một chiếc bốt!” Tôi nhận ra mình đang nói vào khoảng lặng. Bà ta đã gác máy. Bà ta chẳng thèm quan tâm.
Tôi cũng gác máy. Chậm chạp tôi bước đến chỗ tủ lạnh rồi tựa đầu vào cánh tủ thếp mát lạnh đó, chóng mặt. Chúng tôi chẳng còn có ngôi nhà trong mơ nữa. Chúng tôi chẳng còn có ngôi nhà nào nữa.
Tôi lại nhấc máy định gọi Luke - rồi thôi. Lúc này anh đã đủ rắc rối rồi.
Vài tuần nữa chúng tôi sẽ phải chuyển khỏi căn hộ này. Chúng tôi sẽ đi đâu chứ?
“Cô Becky?” Kelly ào vào bếp, cười khúc khích. “Mọi người vừa thắp nén lên bánh của cô rồi đấy. Cháu biết hôm nay không phải sinh nhật cô, nhưng dù sao thì cô cũng phải thổi tắt hết nhé!”
“Ừ!” Tôi tỉnh táo lại. “Cô vào đây.”
Bằng cách nào đó tôi đã xoay sở lấy lại bình tĩnh trong khi theo Kelly trở lại phòng khách. Trong đó, Danny và Janice đang chơi trò Đoán Đồ Ăn Của Bé và viết câu trả lời của họ lên giấy. Mẹ và Jess đang nghiên cứu thật kỹ ảnh mấy đứa bé con của siêu sao.
“Là Lourdes [1] chứ ai!” Mẹ đang nói, “Jess, con yêu, con phải quan tâm hơn đến thế giới đi chứ.”
[1]. Lourdes Maria Ciccone Leon, con gái Madonna.
“Củ cải đường nghiền,” Danny nói kiểu đầy hiểu biết khi nếm thử một thìa sền sệt màu tía. “Tất cả những gì nó cần thêm là một chén vodka.”
“Becky!” mẹ ngẩng lên. “Mọi chuyện ổn chứ, con yêu? Sao con cứ phải chạy đi nghe điện thoại suốt thế?”
“Phải đấy, Bex, có chuyện gì à?” Trán Suze nhăn lại.
Tôi quệt môi, cố giữ bình tĩnh. Tôi thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu.
Luke đang chiến đấu để cứu công ty. Anh đang bị chảy máu tiền mặt ồ ạt. Bọn mình đã mất ngôi nhà.
Mình không thể nói thế với họ. Mình không thể làm hỏng bữa tiệc này, mọi người đều đang rất vui.
Mình sẽ nói với họ... sau. Ngày mai.
“Mọi chuyện ổn cả mà!” Tôi nặn ra một nụ cười rạng rỡ nhất, tươi tắn nhất, hanh phúc nhất. “Không thể tốt hơn được!” Rồi thổi tắt hết số nến.
Cuối cùng mọi người đều say túy lúy và lần lượt ra về. Thật là một bữa tiệc tuyệt vời. Mọi người đều rất hợp nhau! Cuối cùng Janice và Jess làm hòa, Jess hứa sẽ chăm sóc Tom ở Chile và không để bất cứ tên phiến quân du kích nào bắt anh. Suze và Kelly đã chuyện trò rất lâu trong khi cùng chơi trò Đoán Đồ Ăn Của Bé, kết cục là Suze đề nghị Kelly trông giúp bọn trẻ và ở luôn nhà cô trong một năm con bé nghỉ [2]. Nhưng điều tuyệt vời nhất là Jess và Danny đã thân thiện với nhau ngay! Danny bắt đầu nói chuyện với chị về một bộ sưu tập mới sử dụng những mảnh đá vỡ - và chị sắp đưa anh tới viện bảo tàng để xem vài mẫu vật.
[2]. Ở Anh cũng như nhiều nước phương Tây, chuyện học sinh tạm thời nghỉ một năm sau khi học xong phổ thông hoặc thậm chí là xong cấp II để tích lũy kinh nghiệm, thông tin cũng như có thêm thời gian trước khi quyết định học tiếp lên làổ biến.
Nhân viên chuyển phát đi xe đạp đến lúc mọi người đang ăn bánh và cái phong bì được chuyển đi êm thấm. Dù vậy, tôi vẫn chưa thấy Luke gọi lại. Tôi đoán anh đang nói chuyện với luật sư hoặc ai đấy. Cũng có nghĩa là anh vẫn chưa biết tin về ngôi nhà.
“Con ổn chứ, Becky?” mẹ nói khi ôm tạm biệt tôi ở cửa. “Con có muốn mẹ ở lại cho đến khi Luke về không?”
“Không, con không sao. Mẹ đừng lo.”
“Ừ, thế chiều con nghỉ ngơi thoải mái nhé. Nhớ giữ sức, con yêu.”
“Vâng.” Tôi gật đầu. “Tạm biệt mẹ.”
Căn nhà trở nên yên ắng và tẻ nhạt khi mọi người đã đi. Chỉ còn tôi và toàn bộ những chuyện này. Tôi lang thang vào phòng trẻ, nhẹ nhàng chạm vào chiếc giường cũi đóng thủ công và chiếc nôi xinh xắn màu trắng biết tự rung. Cả chiếc nôi mây có vòm che bằng vải lanh lộng lẫy. (Tôi muốn cho con các lựa chọn về chỗ ngủ.)
Cứ như một sân khấu dàn dựng sẵn. Chúng tôi chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện.
Tôi vỗ vỗ vào bụng, tự hỏi không biết con còn thức không. Có lẽ tôi sẽ bật nhạc cho nó nghe để sau này ra đời nó sẽ trở thành thiên tài âm nhạc! Tôi lên dây cái điện thoại được đặt mua trong catalog Intelligent Baby (Đứa con Thông minh) rồi áp vào bụng.
Con yêu, nghe này! Mozart đấy.
Mẹ đoán thế.
Hay Bethoven hay ai đấy.
Trời ạ, mình nhầm lẫn hết cả. Tôi vừa mới định nhìn màn hình xem có phải của Mozart không thì có tiếng va đập nhỏ từ sảnh vọng vào
Thiệp Giáng sinh. Cái đó sẽ khiến mình thấy khá hơn. Bỏ cái điện thoại Intelligent Baby đó, tôi tiến đến cửa trước, nhấc chồng bưu phẩm đồ sộ đang nằm trên tấm thảm chùi chân trước cửa lên rồi lạch bạch trở lại sofa, xem qua một lượt đống phong bì.
Rồi tôi ngưng lại. Có một cái gói nhỏ, nhãn đề bằng kiểu chữ bay bướm không lẫn vào đâu được.
Của Venetia.
Địa chỉ người nhận ghi là Luke, nhưng tôi không quan tâm. Tay run rẩy, tôi xé toạc nó ra, và thấy một chiếc hộp bọc da nhỏ của Duchamp. Tôi nghiến răng mở nó ra - ở đó là một cặp khuy măng sét bằng bạc tráng men. Cô ta có ý gì khi gửi khuy măng sét cho anh?
Một tấm thiệp nhỏ màu kem rơi ra, với lời nhắn viết cùng một kiểu chữ.
L
Lâu lắm không gặp. Nunc est bibendum [3]?
V
[3]. Đến lúc đi uống nước rồi chứ?
Tôi trừng trừng nhìn dòng chữ, máu chảy rần rật qua đầu. Toàn bộ căng thẳng của cả ngày dường như dồn cả thành một tia laze cuồng nộ. Tôi đã có nó rồi. Tôi vừa có nó xong. Tôi sẽ gửi thẳng cái gói này trở lại, phát hoàn bưu cục gốc.
Không. Tôi sẽ đích thân trả nó lại cho cô ta. Chính tôi. Trong cơn chóng mặt, tôi thấy mình đứng lên, với lấy áo khoác. Tôi sẽ đi tìm Venetia và tôi sẽ kết thúc chuyện này. Một lần và mãi mãi.