“Becky! Đứa cháu bé bỏng của mẹ sao rồi?”
Bà còn chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa. Sự chú ý của bà hướng thẳng đến cái bụng bầu. “Nó đang lớn lên đấy! Cháu có nghe thấy tiếng bà không?” Bà cúi xuống gần hơn. “Cháu nghe thấy tiếng bà không?”
“Chào mẹ,” Luke lịch sự nói. “Bọn con có thể vào được không?”
“Tất nhiên rồi!” Bà nhanh chóng thẳng người lại và dẫn chúng tôi vào nhà. “Vào đi! Thư giãn đi nào Becky! Uống trà này. Graham!”
“Anh tới đây!” Bố đang xuống cầu thang. “Becky!” Ông ôm tôi thật chặt. “Vào ngồi đi con. Suze với mấy đứa nhóc đã đến đây rồi...”
“Rồi cơ đấy!” Tôi kêu lên vui sướng. Tôi đã không gặp Suze hàng thập kỷ rồi. Tôi theo bố mẹ vào phòng khách và thấy Suze đang ngồi trên sofa cạnh cô Janice, hàng xóm của bố mẹ. Mái tóc vàng của cô vấn cao thành búi và cô đang cho một trong hai đứa con sinh đôi ti. Trong lúc đó Janice ngọ nguậy khổ sở, rõ ràng là đang cố cật lực để không nhìn.
“Bex!” Mặt Suze rạng lên. “Ôi trời ơi! Trông cậu tuyệt quá!”
“Suze!” tôi rộng vòng tay ôm cô, cố gắng không siết chặt đứa nhỏ. “Cậu thế nào? Cả nhóc Clemmie yêu quý nữa?” Tôi hôn cái đầu bé bỏng tóc vàng.
“Đây là Wilfrid,” Suze nói, hơi đỏ mặt.
Khỉ thật. Lúc nào tôi cũng nhầm. Và làm mọi chuyện tồi tệ hơn, Suze hoàn toàn hoang tưởng rằng Wilfrid trông giống con gái. (Mà cũng đúng thế. Đặc biệt là trong cái bộ áo liền quần đầy dây rợ đấy.)
“Những đứa khác đâu rồi?” tôi nhanh chóng chuyển đề tài.
“À, Tarkie đang lo chúng rồi,” Suze nói, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn theo ánh mắt cô và thấy chồng cô, Tarquin, đang đẩy cháu đỡ đầu của tôi, Ernie, bằng xe cút kít quanh chỗ cái rạp, địu Clementine trước ngực.
“Nữa!” Giọng Ernie ré lên xuyên qua cửa sổ. “Nữa đi bố!”
“Vài tháng nữa là anh sẽ thế đấy, Luke,” tôi cười tươi nói với Luke.
“Ừm ừm.” Anh nhướng mày và lấy chiếc BlackBerry ra. “Anh cần phải gửi vài cái email. Nếu được thì anh lên gác làm nhé?”
Anh bước vội ra khỏi phòng và tôi ngồi xuống một chiếc ghế mềm bên Suze. “Mẹ biết sao không? Bọn con vừa hỏi mua được một ngôi nhà hoàn hảo chưa từng thấy! Xem này!” Tôi lôi tờ ghi thông tin quảng cáo về căn nhà ra khỏi túi xách đưa cho mẹ chờ được ngưỡng mộ.
“Dễ thương quá, con yêu!” mẹ thốt lên. “Nó có riêng biệt hẳn không?”
“À... không. Nhưng nó thực sự...”
“Có bãi đỗ xe để không phải đỗ trên đường không?” Bố nheo mắt nhìn qua vai mẹ.
“Không, không có, nhưng...”
“Chúng nó không cần đỗ xe, Graham,” mẹ cắt ngang. “Chúng nó là người London mà! Đi đâu chúng nó cũng bắt taxi.”
“Em đang nói với anh là không người London nào lái xe đấy hả?” bố nói, giọng mỉa mai. “Có phải em đang nói với anh là trong cả cái thành phố thủ đô này, không một công dân nào từng ngồi vào một chiếc ô tô?
“Tôi sẽ không bao giờ lái xe ở London.” Janice hơi rùng mình. “Anh chị biết đấy, họ sẽ chờ cho đến khi mình dừng đèn đỏ... rồi đâm cho một phát.”
“ ‘Họ’?” bố giận dữ thốt lên. “ ‘Họ’ là ai?”
“Sàn đá cẩm thạch. Ôi con ơi.” Mẹ ngẩng lên khỏi tờ quảng cáo và nhăn mặt. “Thế khi đứa nhỏ tập đi thì sao? Có lẽ con nên trải thảm hết. Một cái thảm Berber điểm các đốm tối màu để không lộ bẩn.”
Bó tay.
“Và tin thứ hai của con là...” tôi nói to, cố gắng kéo cuộc nói chuyện về đúng chủ đề, “con sắp đổi bác sĩ.” Tôi ngừng lại để mọi người ngấm tin. “Con sắp có Venetia Carter.”
“Venetia Carter?” Suze kinh ngạc ngẩng lên khỏi Wilfrid. “Cậu nói thật chứ?”
Ha. Mình biết Suze chắc phải nghe nói tới cô ấy rồi mà.
“Chính xác.” Tôi rạng rỡ vì tự hào. “Bọn mình vừa biết tin mình đăng ký được chỗ. Không kỳ diệu sao?”
“Thế cô ấy giỏi không, cái cô bác sĩ Carter này ấy?” Mẹ hết nhìn tôi lại nhìn Suze.
“Người ta gọi cô ấy là bác sĩ phụ sản đầu bảng.” Suze xoay Wilfrid một cách chuyên nghiệp. “Cháu đã đọc một bài về cô ấy trên tờ Harpers. Cô ấy chắc phải tuyệt vời lắm!”
Một bác sĩ sản đầu bảng! Điều đó khiến tôi thành đầu bảng!
“Cô ấy đỡ cho tất cả các siêu mẫu và ngôi sao điện ảnh,” tôi không thể ngăn mình khoe khoang. “Họ tổ chức các buổi tiệc trà, tặng những chiếc túi hàng hiệu tuyệt hảo và đủ thứ. Có lẽ con sẽ được gặp tất cả bọn họ
“Nhưng Becky này, bố tưỏng con đã có một bác sĩ giỏi đáng kính rồi.” Trông bố có vẻ lo lắng. “Liệu đổi bác sĩ lúc này có phải là ý hay không?”
“Bố, Venetia ở một đẳng cấp khác!” Giọng tôi không thể không lộ chút khó chịu. “Cô ấy là nhất tuyệt đối. Con phải van xin mới có được một chỗ với cô ấy đấy.”
“Thôi được, con yêu, đừng quên bố mẹ khi con nổi tiếng nhé!” mẹ nói.
“Con sẽ không quên đâu! Mà mọi người có muốn xem ảnh siêu âm không?” Tôi thọc tay vào túi, lôi ra một cuộn ảnh đưa cho mẹ.
“Nhìn này!” mẹ hổn hển, chằm chằm nhìn hình ảnh mờ mịt ấy. “Nhìn đi Graham! Đứa cháu bé bỏng đầu tiên của chúng ta. Trông nó giống y hệt mẹ em!”
“Mẹ em?” bố bực tức phản ứng, giật lấy ảnh từ tay mẹ. “Em có mù không thế?”
“Becky, cô đã móc vài món đồ xinh xinh cho đứa bé,” Janice rụt rè chen vào. “Mấy cái áo khoác len... một cái khăn choàng... một bộ những con vật như trên thuyền của Noah... mỗi loài cô làm ba con, để đề phòng bất trắc [1].”
[1] Theo truyền thuyết, trước khi tạo ra cơn Đại Hồng thủy để trừng phạt loài người vì có quá nhiều tội lỗi, Chúa trời đã hướng dẫn Noah đóng một con thuyền, mang lên đó mỗi loài trên thế giới một cặp để tái tạo lại thế giới sau trận Đại Hồng thủy, ở đây Janice móc những con vật đó bằng len, nhưng để cẩn thận đã làm mỗi loài ba con.
“Janice, cô tốt quá,” tôi nói, xúc động.
“Chẳng khó khăn gì đâu mà, cháu yêu! Cô thích đan lát lắm. Tất nhiên, cô luôn hy vọng Tom và Lucy có thể...” Janice nói nhỏ dần rồi một nụ cười dũng cảm, rạng rỡ. “Nhưng chuyện đó không thể.”
“Tom thế nào rồi ạ?” tôi thận trọng hỏi.
Tom là con trai của Janice. Anh cũng trạc tuổi tôi, và đã lấy vợ ba năm trước, một lễ cưới hoành tráng, sang trọng. Nhưng rồi chuyện hơi hỏng một chút. Vợ anh, Lucy xăm mình rồi bỏ trốn cùng một gã sống trong một căn nhà di động, Tom trở nên rất kỳ quặc và bắt đầu xây một căn nhà nghỉ mùa hè trong vườn sau nhà bố mẹ anh.
“À, Tom rất ổn! Giờ nó chủ yếu sống trong căn nhà mùa hè đó. Cô chú mang khay thức ăn cho nó.” Trông Janice hơi bối rối. “Nó nói đang viết sách.”
“Ôi hay quá!” tôi nói giọng động viên. “Về cái gì thế ạ?”
“Về tình trạng xã hội.” Bà nuốt khan. “Có vẻ thế.”
Im lặng bao trùm khi chúng tôi tiêu hóa tin này.
“Anh ấy nghĩ xã hội này đang ở trong kiểu tình trạng nào?” Suze hỏi.
“Không tốt lắm,” Janice thì thào.
“Uống tách trà nữa nhé Janice thân mến.” Mẹ vỗ vỗ tay Janice an ủi. “Hay một ly rượu anh đào?”
“Chỉ một ly anh đào nhỏ thôi,” Janice nói sau khi ngưng một chút. “Tôi sẽ tự đi lấy.”
Khi bà đi qua căn phòng đến tủ để đồ uống, mẹ đặt tách xuống, “Nào, Becky,” mẹ nói, “con có mang hết catalog con có đến đây không?”
“Đây!” Tôi với cái túi du lịch mình khuân vào cùng. “Con có Blooming Marvellous, General Little Trading Company, Little White Company.
“Mình mang đến Jojo Maman Bébé,” Suze chen vào. “Cả Italian Baby Cashmere nữa.”
“Mẹ thì có toàn bộ đống kia.” Mẹ gật gù, với lấy một chồng catalog trên giá để tạp chí. “Các con có Funky Baba chưa?” Mẹ vẫy vẫy một catalog có hình một đứa bé mặc đồ hề.
“Ôôii!” Suze nói. “Cháu chưa từng thấy cái đó!”
“Cậu thấy rồi đấy,” tôi nói. “Con có Petit Enfant. Mẹ này, mẹ xử lý tập Luxury Baby nhé.”
Thở phào sung sướng, tất cả chúng tôi vào chỗ bắt đầu liếc nhanh qua đống ảnh chụp trẻ chưa biết đi mặc những chiếc áo phông cộc tay xinh xắn ngồi trên thảm chơi hay được địu trên những cái địu con sành điệu. Nói thật, chỉ nguyên những món đẹp đẽ này thôi cũng đã đáng để có con rồi.
“Mẹ sẽ gấp góc trang để đánh dấu nếu thấy thứ gì con nên mua,” mẹ trịnh trọng nói.
“OK, con cũng thế,” tôi nói, mê đắm nhìn một dàn trẻ con được hóa trang thành mấy con vật. Chúng tôi phải mua cho con một bộ gấu Bắc Cực mới được. Tôi gập góc trang rồi lật sang trang kế tiếp, một trang tràn ngập những bộ đồ trượt tuyết cỡ nhỏ tuyệt đẹp. Và nhìn đám mũ len có quả bông kia xem!
“Luke, em nghĩ mình nên cho con đi trượt tuyết ngay khi nó còn rất nhỏ,” tôi nói khi anh vào phòng. “Như thế sẽ giúp cho sự phát triển của con.”
“ Trượt tuyết?” Anh có vẻ kinh ngạc. “Becky, anh tưởng em ghét trượt tuyết?”
Đúng là mình ghét trượt tuyết thật.
Nhưng có lẽ chúng tôi vẫn có thể đến Val d’Isère hay đâu đó, mặc mấy bộ sành điệu đó và không trượt tuyết m
“Becky!” Mẹ cắt ngang suy nghĩ của tôi. “Nhìn cái giường này này. Nó có gắn thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, đèn ru ngủ và rung tự động để dỗ trẻ.”
“Wow,” tôi nín thở, nhìn bức hình. “Thật là tuyệt vời! Cái đó bao nhiêu tiền ạ?”
“Kiểu sang trọng là... một nghìn hai trăm bảng,” mẹ nói sau khi xem giá.
“Một nghìn hai trăm bảng?” Luke suýt sặc trà. “Cho một cái giường baby ấy ạ? Mẹ đùa à?”
“Nó gần như một tác phẩm nghệ thuật,” Suze chỉ ra. “Nó áp dụng công nghệ của Nasa.”
“Công nghệ của Nasa?” Luke hừ một tiếng ngờ vực. “Chúng ta có kế hoạch đưa đứa nhỏ lên không gian à?”
“Anh không muốn những gì tốt nhất cho con sao Luke?” tôi phản bác. “Cô thấy thế nào, cô Janice?”
Tôi nhìn qua căn phòng, nhưng Janice không nghe thấy tôi nói. Bà vẫn đang nhìn những tấm hình chụp siêu âm và khẽ dùng khăn tay chấm chấm mắt.
“Janice... cô không sao chứ?”
“Cô xin lỗi, cháu yêu.” Bà xì mũi, rồi nhấp một ngụm rượu anh đào, lau kính. “Tôi xin ly nữa được không, Jane?”
“Cứ tự nhiên, Janice!” Mẹ nói đầy động viên. “Tội nghiệp Janice,” mẹ thì thào nói thêm với tôi và Suze. “Bà ấy muốn có cháu đến tuyệt vọng. Nhưng Tom thậm chí còn chẳng buồn ra khỏi cái nhà gỗ mùa hè của anh ta. Và đến khi nó ra...” Mẹ còn hạ giọng thấp hơn. “Hẳn là nó chưa hề cắt tóc trong hàng tháng trời! Lại còn chuyện cạo râu nữa! Mẹ bảo cô Janice, ‘Nó sẽ không bao giờ kiếm được cô nào tử tế nếu không chịu tút lại bề ngoài!’ Nhưng...” Mẹ ngừng lại khi chuông cửa reo. “Chắc là mấy người đưa đồ ăn đến. Mẹ đã bảo họ dùng cửa bếp rồi cơ
“Để anh mở cho.” Bố đứng dậy, và tất cả chúng tôi quay lại với đám catalog.
“Mọi người có nghĩ là chúng ta nên mua một cái ghế giữ trẻ ngồi tắm và một cái đỡ trẻ nằm tắm không?” tôi nhìn trang giấy. “Cả một chậu tắm bơm hơi dùng khi đi du lịch nữa?”
“Mua cái này này.” Suze chỉ cho tôi hình một cái túi nằm nhồi bông thay chăn cuốn baby. “Mấy cái này hay lắm. Wilfie nhà mình sống luôn trong cái túi của nó.”
“Chắc chắn rồi!” tôi gật đầu. “Gấp góc lại đi.”
“Những trang gấp góc này có vẻ hơi nhiều rồi đấy.” Mẹ nhìn mấy tập catalog, xem xét. “Có lẽ chúng ta nên gấp góc những trang mình không quan tâm.”
“Sao mọi người không đặt mua toàn bộ catalog rồi gửi lại vài thứ mình không thích?” Luke gợi ý.
Ừ, đó là một ý...
Ôi. Anh chỉ đùa thôi mà. Hà hà. Tôi sắp sửa nghĩ ra một câu phản pháo hạ gục anh thì nghe thấy giọng bố sang sảng vọng tới từ trong sảnh.
“Vào nhà đi, Jess. Mọi người đang uống trà.”
Jess đang ở đây!
Ôi trời ơi. Jess đang ở đây.
“Nhanh lên, giấu hết đống catalog đi!” tôi rít lên, và bắt đầu quờ quạng nhét chúng ra sau mấy tấm đệm ghế. “Mọi người biết Jess thế nào rồi đấy.”
“Nhưng con yêu, có thể cô ấy cũng muốn xem qua!” mẹ
Mẹ không thực sự hiểu Jess và tính tằn tiện của chị ấy. Mẹ nghĩ Jess chỉ đang trải qua một “giai đoạn”, như Suze hồi đòi ăn chay tuyệt đối trong vòng ba tuần, rồi hoàn toàn kiệt sức và vục đầu vào ngấu nghiến một cái sandwich thịt xông khói.
“Chị ấy không muốn đâu,” Suze, người từng ở nhà Jess và biết Jess thế nào, nói. Cô giật bản Funky Baba từ tay mẹ và nhét nó xuống dưới ghế nhún của Wilfrid, vừa kịp lúc bố và Jess xuất hiện ở cửa.
“Chào, chị Jess!” Tôi mở lời vui vẻ - rồi ngừng lại vì kinh ngạc. Mới vài tháng không gặp Jess mà trông chị đúng thật là long lanh!
Chị rám nắng đều, mảnh mai và đang mặc quần soóc túi hộp khoe đôi chân dài, mịn màng. Mái tóc cắt ngắn của chị nhạt bớt đi do ánh nắng còn chiếc áo phông không tay màu xanh lá của chị làm nổi bật màu mắt hổ phách.
“Chào mẹ!” chị nói, đặt ba lô xuống. “Chào dì Jane. Becky, em khỏe không?”
“Em khỏe!” tôi không thể thôi tròn mắt nhìn chị. “Trông chị tuyệt quá! Chị rám nắng quá!”
“Ờ.” Jess nhìn xuống chân tay mình, chẳng chút quan tâm, rồi với lấy ba lô. “Con mang đến một ít bánh quy ngô. Cái này được sản xuất ở một hợp tác xã Bắc Guatemala.” Chị đưa cho mẹ một hộp làm bằng bìa các tông thô, và mẹ cứ chuyển nó hết tay này lại tay kia, bối rối.
“Dễ thương quá, Jess,” cuối cùng mẹ nói, và đặt nó xuống cạnh bình trà. “Ăn bánh ngọt đi con!”
“Wow.” Jess ngồi xuống ghế dài. “Nhìn Cl...” Chị ngừng lại khi tôi la lên “Wilfìe!” từ sau lưng Suze.
“Gì cơ?” Suze nói.
“Chị chỉ đang định hỏi... Clementine đâu thôi.” Jess chữa lại. “Và thật không tin nổi đây là Wilfie! Nó lớn
Qua ly trà của mình tôi khẽ mỉm cười với chị khi Suze đáp. Trời ơi, ai có thể tưởng tượng ra điều này? Chị gái tôi và bạn thân nhất của tôi đang cùng nhau tán gẫu.
Có lúc tôi tưởng mình đã mất cả hai bọn họ. Jess, vì chúng tôi đã cãi nhau to, và gọi nhau bằng những cái tên mà giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến tôi phải nhăn mặt. Còn Suze, vì cô ấy kết bạn với một cô bạn mới tên là Lulu, cái cô biết cưỡi ngựa, có bốn con và tưởng mình là mẹ thiên hạ. Tôi vẫn không thể hiểu sao Suze lại thích cô ta được. Trên thực tế, đó là một chủ đề chúng tôi không nhất trí với nhau.
“Chị cũng có cái này cho em đây.” Jess thọc tay xuống đáy ba lô lôi ra một mớ giẻ bẩn thỉu. Janice lùi lại với một tiếng kêu kinh hoảng khe khẽ.
“Cái gì thế, Jess?”
“Becky và cháu sẽ làm khăn lau cho đứa nhỏ,” Jess nói.
“Làm khăn lau cho đứa nhỏ?” Trông mẹ không hiểu gì cả. “Nhưng con yêu, hãng Boots có sản xuất chúng mà. Mình có thể mua hai bảng ba cái.”
“Trông chúng như kiểu... dùng rồi,” Janice rụt rè.
“Chúng ta chỉ cần luộc sôi lên rồi giặt trong dung dịch dầu và xà phòng là được,” Jess cho bà biết. “Như thế sẽ an toàn hơn cho môi trường. Cho cả da đứa trẻ nữa. Và còn có thể tái sử dụng, về lâu về dài ta sẽ tiết kiệm được cả đống tiền.”
“Ờ... tuyệt,” tôi nuốt nước bọt, và sờ đống giẻ, một trong số đó có in chữ “Nhà tù HM Wandsworth” mờ mờ dọc theo mép. Không đời nào tôi lại đi để một đụn giẻ cũ nát bẩn thỉu trong phòng con tôi. Nhưng Jess có vẻ nhiệt tình quá, tôi không muốn làm tổn thương chị ấy.
“Chị cũng sẽ giúp em làm cả cái địu con nữa,” chị nói. “Từ một cái quần jeans cũ của Luke. Đơn giản
“Ý hay!” tôi cố nói. Tôi không dám nhìn Luke.
“Và chị còn có một ý nữa.” Jess xoay người trên ghế để đối diện với tôi. “Em không cần phải đồng ý ngay, nhưng có lẽ em có thể suy nghĩ về nó.”
“Vâng,” tôi căng thăng nói. “Gì thế ạ?”
“Em có thể diễn thuyết được không?”
“Diễn thuyết á?” Tôi suýt ngã ngửa. “Về cái gì?”
“Về việc em đã tống khứ chứng nghiện tiêu tiền như thế nào.” Jess ngả về phía trước, mặt chị toát lên vẻ nồng hậu và đầy tình chị em. “Chị có một người bạn đang làm tư vấn viên, chị đang kể với cô ấy về em và em đã thay đổi ra sao. Cô ấy nói em sẽ là nguồn động viên cho rất nhiều con nghiện trong nhóm của cô ấy.”
Im lặng bao trùm căn phòng. Tôi có thể cảm thấy mặt mình đang đỏ lựng lên.
“Cố lên, Bex.” Suze khẽ hẩy chân tôi. “Cậu sẽ trở nên vĩ đại!”
“Anh sẽ đi cùng,” Luke nói. “Khi nào hả chị?”
“Không cần phải trang trọng lắm đâu,” Jess nói. “Chỉ là một cuộc chuyện trò thân mật về việc cưỡng lại áp lực tiêu thụ. Đặc biệt là giờ em đã mang thai.” Chị lắc đầu. “Thật lố bịch, cái số người rác rưởi cứ cảm thấy buộc phải mua thật nhiều cho con cái họ ấy.”
“Em cho rằng tại mấy cái catalog,” Luke nghiêm trang nói.
“Thế em thấy sao, Becky?” Jess hỏi đến cùng.
“Em không thực sự...” Tôi yếu ớt hắng giọngchắc...”
“Đừng xấu hổ!” Jess đứng dậy khỏi cái ghế dài không thành đến ngồi cạnh tôi trên sofa. “Chị thực sự tự hào về em, Becky ạ. Và em nên tự hào về chính mình...” Nét mặt chị thay đổi và chị dịch khỏi chỗ. “Chị đang ngồi trên cái gì thế này? Cái gì đây?” Chị luồn tay ra sau lưng lôi ra hai tập catalog bóng lộn, tất cả các góc trang đều đang gập.
Chết tiệt. Thể nào chị cũng chọn cuốn Luxury Baby cho mà xem, cái cuốn có ảnh bìa là một đứa nhóc mặc đồ Ralph Lauren, cầm một cái chai hiệu Dior và ngồi trên một chiếc Roll Royce mini.
“Không phải Becky đang xem mấy cái này đâu,” Suze lập tức liến thoắng. “Chúng thậm chí còn không phải của cô ấy nữa. Là của em. Em mua đấy.”
Mình thực sự yêu Suze.
Jess vừa lật lật tập Luxury Baby vừa nhăn mặt. “Sốc quá. Ý chị là, một đứa trẻ thì cần gì bồn tắm bơm hơi mới chả giường cũi hàng hiệu chứ?”
“Ôi, em biết.” Tôi cố hòa nhịp với giọng điệu khinh bỉ của chị. “Thật là khủng khiếp. Mặc dù có lẽ em cũng sẽ mua, chị biết đấy, vài thứ...”
“Nhìn này, Jess, con yêu!” mẹ lên tiếng thật có ích. “Becky vừa chọn được một cái giường siêu hạng cho đứa nhóc đấy!” Mẹ lật tung cả catalog lên. “Nó đâu rồi ấy nhỉ? Nó có đèn nhấp nháy… Biết tự rung...”
Tôi đờ người vì khiếp hãi.
Đừng có cho Jess xem một cái giường trẻ em giá £1200.
“Đây rồi!” Mẹ chìa tập Funky Baba ra.
“Chị Jess không muốn xem đâu!” Tôi cố giật tập catalog lại, nhưng Jess lấy
“Trang nào ạ?” chị nói.
“Mẹ ơi?” Một giọng cắt ngang và tất cả chúng tôi nhìn quanh. Đứng trên lối ra vào là một anh chàng đang cau mày, tóc sẫm màu không cắt và râu ria lởm chởm. Anh cao, lòng khòng, đang cầm một chiếc ba lô cũ nhàu nhĩ và tôi không thể biết anh là ai...
Từ từ đã. Có phải Tom không?
Ối ối. Mình gần như không nhận ra anh ta nữa. Mẹ đã đúng về vụ râu tóc, có vẻ như nhiều ngày trời rồi anh ta chưa từng trông thấy dao cạo.
“Bố cần giúp đỡ với một trong mấy trò ảo thuật đó,” anh ta nói nhát gừng với Janice. “Con thỏ bị kẹt hay gì đó.”
“Ôi trời!” Janice nói, đặt cốc xuống. “Tôi phải đi đây. Tom, chào hỏi tử tế đi, con yêu.”
“Chào mọi người.” Tom gườm gườm liếc nhanh quanh phòng.
“Con biết Suze, bạn của Becky chứ, đúng không?” Janice nói líu ríu. “Và con đã gặp chị gái cô ấy, Jess, bao giờ chưa nhỉ?”
“Chào, Tom!” Suze vui vẻ nói.
“Chào,” Jess nói.
Tôi căng thẳng liếc trộm chị, hoàn toàn sẵn sàng cho một bài lên lớp về việc tiêu hàng nghìn bảng vào một cái giường trẻ em là dấu hiệu của cái thời đại xấu xa và suy đồi này ra sao. Nhưng thật ngạc nhiên chị thậm chí còn không thèm nhìn cái catalog. Chị để nó rơi xuống đùi mình và đang nhìn Tom đăm đắm, bàng hoàng.
Và Tom đang chằm chằm nhìn lại chị.
Ánh mắt chị đưa xuống cuốn sách anh đang cầm. “Đ phải là cuốn The Consumer Society: Myths and Structures [2] không?
[2]Tạm dịch: Xã hội tiêu thụ: Lầm tưởng và Cấu trúc.
“Ừ. Cô đọc chưa?”
“Chưa, nhưng tôi đã đọc một tác phẩm khác của Baudrillard, The System of Objects [3].”
[3] Tạm dịch: Hệ thống Vật thể.
“Tôi có cuốn đó!” Tom tiến một bước về phía chị. “Cô thấy thế nào?”
Ngưng lại một phút.
“Tôi nghĩ khái niệm của ông ta về mô phỏng và sự thay thế không hoàn hảo khá thú vị.” Jess mân mê cái mặt dây chuyền Tiffany tôi tặng chị.
Chị chưa từng mân mê cái mặt dây chuyền Tiffany ấy. Ôi trời đất ơi. Chị đang đong anh ta!
“Tôi đang cố vận dụng sự sụp đổ của siêu thực vào luận đề của tôi về mức độ hỗn loạn của chủ nghĩa tư bản hậu hiện đại.” Tom chăm chú gật gù.
Thế này thật tuyệt cú mèo! Trông họ cũng ưa nhìn, lại có hóa chất hấp dẫn nhau và đang nói tiếng Anh, có điều chỉ toàn những từ kỳ dị chẳng ai hiểu gì thôi. Như một tập của The OC vậy, ngay ở đây trong phòng khách của mẹ tôi!
Tôi liếc Luke một cái, anh nhướng mày. Mẹ hẩy chân Suze, Suze cười t. Tất cả chúng tôi đều hào hứng. Còn Janice, bà nhìn sang bên cạnh mình.
“Dù sao thì,” Tom nhún vai, “tôi phải đi đây...”
Như một cơn lốc xoáy, Janice lập tức ra tay.
“Jess, cháu yêu!” bà kêu lên, nhảy một phát khỏi sofa. “Chúng ta chưa từng thực sự làm quen với nhau, đúng không cháu? Sao cháu không quay lại đây uống trà sau nhỉ, cháu và Tom có thể nói tiếp câu chuyện nhỏ đang dở?”
“Ôi.” Trông Jess bất ngờ. “Ừm… cháu đến là để gặp mọi người ở đây...”
“Tí nữa cháu có thể gặp họ ở bữa tiệc mà!” Janice nắm chặt cánh tay rám nắng của Jess và bắt đầu lôi chị ra cửa. “Jane, Graham, anh chị không phiền chứ?”
“Không hề,” bố dễ dãi nói.
“Vâng, thôi được.” Jess liếc mắt với Tom và sắc hồng thoáng xuất hiện trên má chị. “Cháu sẽ gặp mọi người sau.”
“Tạm biệt!” tất cả chúng tôi đồng thanh.
Cánh cửa đóng lại sau lưng họ và tất cả chúng tôi nhìn nhau trong một niềm vui cố nén.
“Được rồi!” mẹ nói, nhấc bình trà lên. “Giờ thì, như thế không tuyệt sao? Chúng ta có thể hạ hàng rào xuống và dựng rạp qua bãi cỏ của cả hai nhà!”
“Mẹ! Thật tình!” tôi trợn mắt. Mẹ lúc nào cũng thế, nghĩ quá lố và tưởng tượng ra đủ kiểu lố bịch...
Ôii. Con tôi có thể là người cầm nhẫn cho cô dâu chú rể!
Trong khi Jess đang ở bên hàng xóm, Luke đọc báo còn Tarquin tắm cho bọn trẻ, tôi và Suze chiếm trọn phòng cũ của tôi. Chúng tôi bật radio thật lớn tiếng, mở nước đầy bồn, cho thật nhiều xà phòng tạo bọt tắm và thay nhau ngồi trên thành bồn tán gẫu, y như hồi xưa ở Fulham. Rồi Suze ngồi trên giường cho bọn trẻ ăn còn tôi sơn móng chân.
“Cậu sẽ không còn làm được như thế lâu nữa đâu,” Suze nói, quan sát tôi.
“Tại sao?” tôi hoảng hốt nhìn lên. “Như thế có hại cho đứa bé à?”
“Không, ngốc ạ!” Cô cười. “Cậu sẽ không thể với tới!”
Thật là một ý nghĩ kỳ cục. Thậm chí tôi còn không thể tưởng tượng là sẽ to đến thế. Tôi đưa một tay xoa bụng và đứa nhỏ nảy lên phản ứng lại.
“Ôii!” tôi nói. “Nó đạp mạnh quá!”
“Cứ chờ mà xem, rồi nó sẽ bắt đầu chọc đầu gối và mọi thứ vào người cậu,” Suze nói. “Kỳ lắm, như thể bên trong mình có một sinh vật lạ vậy.”
Bạn thấy không, đây là lý do vì sao bạn cần có cô bạn thân khi mang thai. Không một cuốn nào trong đống sách về mang thai của tôi nói, “Kỳ lắm, như thể bên trong mình có một sinh vật lạ.”
“Chào em yêu.” Tarquin lại xuất hiện ở cửa. “Anh cho Wilfie ngủ nhé?”
“Vâng, nó ăn xong rồi.” Suze trao cho Tarquin đứa bé ngái ngủ, nó rúc vào vai bố như thể biết rằng mình thuộc về nơi đó.
“Anh thích móng chân của em không, Tarkie?” tôi nói, ngoe nguẩy ngón chân cho anh thấy. Tarquin ngọt ngào lắm. Dạo đầu tôi biết anh, anh hoàn toàn lập dị và dở hơi và thậm chí tôi còn không thể nói chuyện nổi với anh - nhưng bằng cách nào đó khi năm tháng trôi qua anh đã ngày càng trở nên b
Anh lơ đãng nhìn móng chân tôi. “Tuyệt vời. Thôi nào, anh bạn.” Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng Wilfie. “Ngủ tít cung thang đi nào.”
“Tarkie thật là một ông bố tốt,” tôi nói đầy ngưỡng mộ, khi anh đi khuất khỏi căn phòng.
“Ôi, anh ấy tuyệt lắm,” Suze nói đầy yêu thương khi bắt đầu cho Clementine bú. “Trừ việc anh ấy cứ cho chúng nó nghe nhạc kịch của Wagner suốt ngày. Ernie giờ có thể hát được đoạn độc diễn của Brunnehilde từ đầu đến cuối bằng tiếng Đức, nhưng lại chẳng nói được mấy từ tiếng Anh.” Lông mày cô nhăn tít lại. “Mình đang bắt đầu thấy lo, thật đấy.”
Tôi rút lại. Tarquin vẫn lập dị như thế.
Tôi lấy cái mascara mới ra, bắt đầu bôi lên lông mi trong lúc nhìn Suze làm mặt hề với Clementine và thơm đôi má bầu bĩnh xinh xắn của nó. Cô ấy thật đáng yêu khi ở bên những đứa con, Suze ấy.
“Cậu có nghĩ mình sẽ là một ngưòi mẹ tốt không, Suze?” Lời nảy ra khỏi miệng tôi trước cả khi tôi nhận ra mình có nghĩ đến chúng.
“Tất nhiên rồi!” Suze nhìn tôi chằm chằm trong gương. “Cậu sẽ là một người mẹ xuất sắc! Cậu sẽ tốt, cậu sẽ vui tính, và cậu sẽ là bà mẹ ăn mặc đẹp nhất trên sân chơi...”
“Nhưng mình còn chẳng biết tí gì về bọn trẻ con. Ý mình là, nói thật đấy, không gì cả.”
“Mình cũng thế, nhớ không?” Suze nhún vai. “Cậu sẽ sớm quen thôi!”
Ai cũng nói tôi sẽ sớm quen thôi. Nhưng nhỡ tôi không thể thì sao? Tôi đã làm bài tập đại số ba năm liền, và chưa bao giờ thấy quen cả.
“Cậu không thể cho mình biết vài bí kíp làm cha mẹ được sao?” tôi đặt chổi mascara xuống. “Ví dụ như... những thứ mình nên biết chẳng hạn
Suze chau mày suy nghĩ. “Những bí kíp duy nhất mình có thể nghĩ được là những điều thực sự cơ bản,” cuối cùng cô nói. “Cậu biết đấy, những điều vẫn diễn ra mà không cần nói thành lời.”
Tôi đột ngột cảm thấy hoảng hốt.
“Chính xác thì ví dụ như cái gì?” tôi cố nói bình thường. “Ý mình là, có khi mình cũng biết chúng rồi…”
“Ừ, cậu biết rồi mà.” Cô chìa ngón tay ra đếm. “Những điều như có một chút kiến thức về sơ cứu... đảm bảo rằng mình có mọi thiết bị cần thiết... có thể cậu sẽ muốn đăng ký học một lớp mát xa cho trẻ em...” Cô xốc Clementine lên vai. “Cậu có đang học Baby Einstein không?”
OK, giờ thì tôi hoảng thật rồi. Tôi chưa từng nghe tới Baby Einstein.
“Đừng lo, Bex ạ!” Suze vội nói khi nhìn mặt tôi. “Mấy cái đó chẳng quan trọng lắm đâu. Miễn là cậu có thể thay tã và hát ru, cậu sẽ ổn thôi!” Tôi không biết thay tã. Và tôi chẳng biết bài hát ru nào cả.
Trời ơi, mình nguy rồi.
Chừng đó hai mươi phút sau Suze cho Clementine bú xong và đưa cho Tarquin bế.
“Được rồi!” Cô đóng cửa sau khi anh đi ra và quay lại, mắt lấp lánh. “Không có ai quanh đây cả. Đưa cho mình cái nhẫn cưới. Mình chỉ cần một sợi dây hay gì đấy...”
“Đây.” Tôi lục lọi trong tủ quần áo tìm một sợi ruy băng gói quà cũ của Christian Dior. “Cái này được không?”
“Cũng được.” Suze đang luồn sợi ruy băng qua chiếc nhẫn. “Nào, Becky, cậu có chắc là cậu muốn biết không?”
Tôi cảm thấy một thoáng nghi ngờ. Có lẽ Luke. Có lẽ chúng tôi nên đợi một sự ngạc nhiên thần kỳ. Nhưng nếu thế - làm thế nào tôi biết mình nên mua xe nôi màu gì?
“Mình muốn biết,” tôi kiên quyết nói. “Làm đi.”
“Thế thì lại ngồi xuống đi.” Suze thắt nút sợi ruy băng, nhìn vào mắt tôi và cười. “Chuyện này phấn khích lắm đấy!”
Suze là số một. Tôi biết cô ấy sẽ có cách nào đó để tìm ra mà. Cô ấy giơ sợi ruy băng treo cái nhẫn lơ lửng phía trên bụng tôi và cả hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào nó, không rời mắt.
“Nó không chuyển động,” tôi thì thào.
“Một phút nữa nó sẽ,” Suze thì thào lại.
Chuyện này thật rùng rợn. Tôi cảm thấy như chúng tôi đang trong một cuộc gọi hồn và thình lình cái nhẫn sẽ đọc ra tên người chết trong khi cửa sổ sập đánh rầm và các bình hoa rơi xuống sàn vỡ loảng xoảng.
“Nó đang đi kìa!” Suze rít lên khi thấy cái nhẫn bắt đầu đu đưa trên sợi ruy băng. “Nhìn kìa!”
“Ôi trời ơi!” Giọng tôi nghe như tiếng thét nghèn nghẹt. “Nó nói gì thế?”
“Nó đang chuyển động hình vòng tròn! Là con gái!”
Tôi há hốc miệng. “Cậu chắc chứ?”
“Chắc! Cậu sẽ có con gái! Chúc mừng!” Suze choàng tay qua người tôi.
Đó là một cô bé. Tôi cảm thấy hơi chấn động một chút. Tôi sắp có con gái! Tôi biết ngay mà! Suốt ngày tôi có những xung động của con gái.
“Becky?” Cửa bật mở và mẹ xuất hiện, lộng lẫy trong bộ dát sequin màu tía và son sáng màu hợp tông. “Mọi người sắp đến bây giờ đấy.” Mắt mẹ hết chiếu tướng tôi lại đến Suze. “Mọi thứ ổn cả chứ các con?”
“Mẹ ơi, con sắp có con gái!” tôi buột ra trước khi kịp ngăn mình lại. “Suze đã thử bằng nhẫn! Nó chuyển động thành hình tròn!”
“Con gái!” Cả khuôn mặt mẹ sáng bừng lên. “Mẹ đã nghĩ bụng là trông có vẻ giống con gái mà! Ôi, Becky, con yêu!”
“Như thế không tuyệt sao ạ?” Suze nói. “Cô sắp có cháu gái!”
“Mẹ có thể lôi ngôi nhà búp bê cũ của con ra, Becky!” Mẹ tràn ngập hạnh phúc. “Và mẹ sẽ sơn lại phòng còn trống màu hồng...” Mẹ tiến lại xem bụng tôi. “Phải, xem cách con mang bầu nó này, con yêu. Đúng là con gái rồi.”
“Xem cả cái nhẫn nữa!” Suze nói. Cô nhấc dải ruy băng lên trên bụng tôi và chăm chú nhìn nó. Lúc đầu nó đứng yên tuyệt đối - rồi cái nhẫn bắt đầu đu đưa qua lại. Trong một lúc không ai nói gì.
“Mẹ tưởng con nói là chuyển động tròn,” cuối cùng mẹ nói, bối rối.
“Thì đúng mà! Suze, chuyện gì thế? Sao nó lại lắc qua lắc lại?”
“Biết chết liền!” Cô nhìn cái nhẫn, lông mày nhăn tít. “Có lẽ cuối cùng thì nó là con trai.”
Tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chặp vào bụng tôi như thể đang chờ đợi nó lên tiếng nói chuyện với mình.
“Bụng con cao lắm,” cuối cùng mẹ nói. “Có thể là con trai đấy.”
Một phút trước mẹ tôi còn bảo trông có vẻ giống con gái. Ôi vì Chúa. Vấn đề về những câu chuyện của các bà vợ già là chúng thực sự vớ vẩn
“Thôi dù sao thì cũng xuống nhà đi, các con,” mẹ nói, khi nhạc bắt đầu ầm ầm nổi lên từ dưới tầng. “Keith từ nhà hàng Fox and Grapes đã đến. Anh ta đang pha đủ loại cocktail.”
“Tuyệt quá!” Suze nói, với tay lấy cái túi đựng đồ cá nhân của mình. “Một giây nữa bọn cháu xuống ngay ạ.”
Mẹ rời phòng, và Suze bắt đầu trang điểm với một tốc độ khiến tôi nhìn mà kinh ngạc.
“Quỷ tha ma bắt, Suze! Cậu đang luyện tập để thi Olympic trang điểm đấy hả?”
“Cậu cứ chờ đấy,” Suze nói, tô nhũ mắt lên mí. “Rồi cậu cũng sẽ có khả năng trang điểm trong vòng đúng ba giây thôi.” Cô chỉnh son lên quẹt một phát. “Xong!” Cô vớ lấy chiếc váy sa tanh màu xanh lá lịch lãm lồng vào người, rồi lôi trong túi một cái cài tóc nạm đá quý ra vấn tóc thành một búi.
“Đẹp đấy!” tôi nói, thán phục cái cài tóc.
“Cám ơn.” Cô ngần ngại nói. “Lulu cho mình đấy.”
“À, ừ.” Giờ tôi nhìn lại rồi, chẳng đẹp đến thế. “Thế... Lulu sao rồi?” Tôi buộc mình nói năng lịch sự.
“Cô ấy ổn!” Mặt Suze cúi xuống khi cô chỉnh lại tóc cho cân, “Thực ra cô ấy đang viết sách.”
“Sách á?” Tôi chưa từng có ấn tượng Lulu là típ sách vở.
“Về chuyện nấu nướng cho con cái.”
“Thật á?” tôi ngạc nhiên nói. “Thế, có lẽ tớ nên đọc. Hay không?”
“Mình chưa đọc,” Suze nói sau khi ngừng lại một chút. hiển nhiên cô ấy là một chuyên gia, bốn đứa rồi cơ mà…”
Trong giọng cô ấy có chút căng thẳng mà tôi không thể xác định là gì. Nhưng rồi Suze ngẩng lên - và tóc cô là một đống rối bù kinh hãi đến mức cả hai chúng tôi phải phá lên cười.
“Để mình làm cho.” Tôi với lấy cái cài tóc, gỡ nó ra khỏi búi tóc, chải cả mái tóc rồi vấn lại, để một chút tóc lại ở phía trước.
“Tuyệt.” Suze ôm tôi một cái. “Cám ơn, Bex. Và giờ thì mình thèm một ly cocktail Cosmo chết đi được. Đi nào!”
Cô ấy đúng thật là đã phi nước đại ra khỏi phòng và tôi theo sau cô xuống cầu thang, hơi kém hào hứng hơn một chút. Tôi đoán mình sẽ uống một ly Hoa quả Tinh khiết Nhàm chán Gì đấy.
Ý tôi là, hiển nhiên tôi chẳng nề hà gì. Tôi đang tạo ra một con người mới đẹp đẽ và hoàn thiện. Nhưng mà… Nếu tôi là Chúa trời, tôi sẽ làm sao để phụ nữ có bầu uống cocktail cũng không sao. Đúng hơn, tôi sẽ khiến cho việc uống cocktail tốt cho sức khỏe. Và tay mình không bị phù lên. Và sáng ra không nôn mửa gì hết. Và sẽ không còn đoạn đi đẻ đau đớn nữa...
Cứ nghĩ thế thì chắc là tôi sẽ có cả một hệ thống khác biệt từ đầu đến cuối.
Cho dù chỉ có cocktail không cồn, đó vẫn là một bữa tiệc tuyệt vời. Đến nửa đêm rạp đã đầy khách, và tất cả chúng tôi đều có một bữa tối ngon lành. Bố làm cả một bài phát biểu để nói về chuyện mẹ tuyệt vời ra sao với tư cách một ngưòi vợ, người mẹ, và giờ sắp trở thành một người bà. Còn chú Martin hàng xóm thì trình diễn một màn ảo thuật cực kỳ xuất sắc! Trừ một đoạn khi chú ấy cố cắt Janice ra làm đôi: vừa bật lưỡi cưa máy lên thì cô đã sợ quá bắt đầu la ầm ĩ, “Đừng giết em, Martin!” nhưng chú vẫn tiếp tục cho cưa rồ máy như một gã điên trong phim kinh dị.
Cuối cùng thì mọi chuyện ổn cả. Martin cởi mặt nạ ra còn Janice sau khi uống chút rượu brandy thì cũng bình tĩnh lại.
Giờ thì ban nhạc đang chơi và tất cả chúng tôi đều trên sàn khiêu vũ. Bố mẹ đang lướt dần ra xa, mặt hồng lựng và cười với nhau tình tứ, ánh sáng lấp lánh trên bộ váy dát sequin của mẹ. Suze đang nhảy với một tay choàng qua cổ Tarquin còn tay kia ôm Clementine, con bé đã thức dậy và không chịu ngủ lại. Tom và Jess đang đứng bên rìa sàn khiêu vũ, nói chuyện và thỉnh thoảng ngượng nghịu đung đưa người cùng nhau. Trông Tom khá bảnh với bộ com lê cà vạt đen, tôi để ý thấy thế - còn cái váy thêu đen của Jess thì tuyệt đẹp! (Tôi hoàn toàn chắc là một chiếc Dries van Noten. Nhưng tất nhiên nó được làm tại một hợp tác xã phụ nữ ở Guatemala và có giá khoảng ba mươi xu. Toàn thế.)
Tôi mặc chiếc váy hồng kiểu hankie hem mới mua, và đang nhảy (duyên dáng nhất có thể, trong tình trạng có cái bụng bầu) với Luke. Bố mẹ lướt qua vẫy tay chào chúng tôi, và tôi cười lại, cố gắng không rúm người lại vì kinh hãi. Tôi biết đây là tiệc của họ và mọi thứ, nhưng bố mẹ tôi đúng là không biết nhảy. Mẹ đang lắc hông, theo kiểu hoàn toàn lỗi thời, còn bố thì trông giống như đang đấm vào không khí, như kiểu đang đánh nhau với ba gã vô hình cùng một lúc.
Tại sao các bậc cha mẹ không biết nhảy? Đây là một định luật vật lý phổ quát hay gì chăng?
Đột nhiên một ý nghĩ khủng khiếp lao vào đầu tôi. Chúng tôi sắp trở thành cha mẹ! Trong vòng hai mươi năm nữa, con của chúng tôi sẽ co rúm người lại khi thấy chúng tôi nhảy.
Không. Mình không thể để điều đó xảy ra.
“Luke!” tôi nói một cách khẩn cấp, cố át tiếng nhạc. “Mình phải nhảy thật sành điệu để không làm con mình xấu hổ!”
“Anh nhảy cực sành điệu,” Luke đáp. “Thực sự là cực sành điệu.”
“Không, anh không hề sành điệu!”
“Hồi còn teen anh từng đi học nhảy đấy, em biết không?” anh đáp. “Anh có thể nhảy valse như Fred Astaire.
“Valse?” tôi nhắc lại giọng nhạo báng. “Thế đâu phải sành điệu! Chúng ta cần phải biết tất cả những bước nhảy đường phố. Xem em đây này.”
Tôi làm vài điệu giật đầu và nảy người thời thượng, như người ta vẫn làm trong các video rap. Khi tôi ngẩng lên, Luke đang há hốc mồm nhìn tôi.
“Em yêu,”, anh nói, “em đang làm gì vậy?”
“Đấy là hip hop!” tôi đáp. “Đấy là đường phố!”
“Becky! Con yêu!” Mẹ đã chen lấn xô qua các vị khách đang nhảy để ra chỗ tôi. “Có chuyện gì thế? Con đẻ rồi à?”
Thật tình! Gia đình tôi chẳng có tí khái niệm nào về các xu hướng nhảy kiểu đường phố đương đại ở đô thị cả.
“Con không sao!” tôi nói. “Chỉ nhảy thôi mà.”
Ái. Thực ra có khi tôi đã bị căng một hay ba cơ cũng nên.
“Đến đây nào, J-Lo.” Luke choàng tay qua người tôi. Mẹ đã lướt qua chỗ cô Janice nói chuyện và tôi ngước mắt lên nhìn gương mặt rạng ngời của Luke. Anh đang trong tâm trạng tốt chưa từng thấy từ sau cuộc điện thoại công việc gọi đến lúc đang uống cà phê.
“Cuộc điện thoại ấy nói chuyện gì vậy?” tôi hỏi. “Tin tốt lành chứ?”
“Bọn anh vừa được bật đèn xanh ở Barcelona.” Mũi anh giật giật, lúc nào nó cũng vậy khi anh đang sung sướng yêu đời nhưng muốn tỏ ra thật điềm tĩnh. “Thế là tổng cộng có tám văn phòng, khắp châu Âu. Tất cả là nhờ hợp đồng với Arcodas.”
Anh chưa bao giờ nói với tôi rằng Barcelona có trong kế hoạch! Đúng kiểu Luke, luôn giữ im lặng cho đến khi mọi thỏa thuận đã xong không đạt được gì thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ hé một lời về nó.
Tám văn phòng. Cả ở London và New York. Thật hoành tráng.
Nhạc chuyển sang điệu slow và Luke kéo tôi lại gần hơn. Liếc qua khóe mắt tôi trông thấy Jess và Tom đang cùng nhau dịch lại sàn nhảy gần hơn. Cố lên nào, tôi thầm sai khiến Tom. Hôn cô ấy đi.
“Thế là mọi thứ đều đang ổn thỏa?” tôi nói.
“Mọi thứ, em yêu ạ, không thể tuyệt vời hơn.” Luke nhìn vào mắt tôi, không còn chút chòng ghẹo nào trong mắt. “Thật đấy. Chúng ta sắp mở rộng gấp ba lần rồi.”
“Chà.” Phải mất một lúc tôi mới tiêu hóa được tin này. “Chúng ta sẽ trở thành triệu triệu phú sao?”
“Có thể.” Anh gật đầu.
Chuyện này tuyệt quá. Tôi vẫn luôn muốn trở thành một triệu triệu phú. Chúng tôi có thể có một tòa nhà tên là Tháp Brandon!
“Chúng ta có thể mua một hòn đảo không?” Suze có một hòn đảo của riêng mình ở Scotland và lúc nào tôi cũng cảm thấy thua kém một chút.
“Có lẽ.” Luke cười.
Tôi đang định bảo chúng tôi cũng cần một chuyên cơ riêng nữa thì đứa bé bắt đầu cuộn người cựa quậy trong bụng tôi. Tôi cầm lấy tay Luke đặt lên bụng mình.
“Nó đang nói xin chào đấy.”
“Chào con,” anh trầm giọng thì thầm. Anh kéo tôi vào chặt hơn và tôi nhắm mắt lại, hít vào hương thơm của loại nước hoa cạo râu của anh, cảm thấy âm nhạc đập qua mình như nhịp trái t
Tôi không nhớ mình từng hạnh phúc như thế bao giờ chưa. Chúng tôi đang khiêu vũ bên nhau, má kề má, giữa chúng tôi là đứa con đang đạp, chúng tôi vừa có một ngôi nhà mới thần tiên và sắp trở thành triệu triệu phú! Mọi thứ đơn giản là thật hoàn hảo.
BECKY BKANDON
TỰ KIỂM TRA BÀI HÁT RU
Mary, Mary, quite contrary
Had a little lamb
And
Tom, Tom, The piper’s son
Went to London to look at the
Fell off the wall
And he called for his pipe.
And all the king’s hourses and his fiddlers three
Couldn’t put
And the dish ran away with the spoon
Little Jack Horner…
He had ten thousand men
Meet a piemen
Little Boy Blue
Lost his sheep
Of [bad word] knows.
…