1. Chúng tôi đang có một cuộc hôn nhân trưởng thành và tin cậy lẫn nhau, mà người ra không tra hỏi nhau xem thích tóc màu gì.
2. Anh sẽ chẳng bao giờ có thời gian làm hết câu hỏi (đặc biệt là phần “miêu tả các phẩm chất mà bạn ngưỡng mộ nhất ở vợ bạn trong vòng năm trăm từ”).
3. Tôi có nhiều việc quan trọng để suy nghĩ hơn nhiều. Hôm nay Suze và tôi sắp đi một hội chợ đồ baby lớn tại Earls Court, có những năm trăm gian hàng, cộng thêm đồ miễn phí, một show thời trang mẹ-và-bé, và bộ sưu tập xe nôi lớn nhất châu Âu từng được trưng bày trong một tòa nhà!
Khi tôi xuống tàu điện ngầm đã thấy hàng đoàn người đổ về phía các lối vào. Cả đời tôi chưa từng thấy nhiều xe đẩy trẻ em đến thế, mà đấy là chúng tôi còn chưa vào đến nơi!
“Bex!”
Tôi quay lại thấy Suze, đang mặc một bộ váy để trần vai và lưng màu lá mạ tuyệt đẹp, tay giữ chiếc xe nôi kép. Wilfrid và Clementine trông cũng thật duyên dáng trong những chiếc mũ kẻ sọc đáng yêu nhất trần đời.
“Chào!” tôi vội tiến đến và ôm cô thắm thiết. “Thế này không tuyệt sao?”
“Mình đã mua vé cho bọn mình đây...” Cô lục tung túi lên. “Mỗi vé kèm theo một thẻ uống sữa lắc miễn phí
“Hôm nay Tarquin trông Ernie à?”
“Không, mẹ mình đang chăm nó. Họ sẽ có một ngày đáng yêu bên nhau,” Suze trìu mến nói thêm. “Mẹ mình chuẩn bị dạy nó cách vặt lông gà lôi.”
Không chỉ mỗi Tarquin. Cả nhà Suze đều là những người cực kỳ kỳ cục.
Khi chúng tôi vào đến hội chợ, tôi không thể ngăn mình há hốc mồm. Chỗ này thật hoành tráng. Vây quanh tôi là những tấm hình cỡ đại chụp các em bé, những gian hàng sặc sỡ và các PG đứng đưa cho chung tôi giỏ mua hàng. Nhạc phim The Lion King phát ra từ loa, và một chú hề đi cà kheo đang tung hứng những quả chuối làm bằng bọt biển.
“Thế,” Suze nói kiểu công chuyện khi chúng tôi hòa vào dòng người, “cậu đã lên danh sách chưa?”
“Danh sách?” tôi mơ hồ nhắc lại. Tôi không thể thôi nhìn xung quanh vào những chiếc xe nôi của mọi người và xem thử túi và quần áo baby hết cái này đến cái kia. Vài người mỉm cười khi thấy Wilfrid và Clementine, ngồi cạnh nhau với đôi mắt màu thiên thanh sáng, và tôi cười lại đầy tự hào.
“Danh sách đồ em bé ấy,” Suze kiên nhẫn nói. Cậu còn cần mua gì nữa?” Cô lục lọi trong cái phong bì đựng vé. “Đây rồi. Danh sách những thứ cần thiết cho một đứa trẻ mới sinh. Cậu đã có máy khử trùng chưa?”
“Ờ... chưa.” Mắt tôi vẫn đang dán vào một chiếc xe nôi có mui in họa tiết chấm bi tuyệt vời. Đẩy cái này đi dọc đưòng Kings thì chấc sành điệu lắm đây.
“Thế gối đỡ khi cho bú?”
“Chưa.”
“Cậu có định dùng dụng cụ vắt sữa điện không?
“Í ẹ.” Tôi hơi nhăn mặt. “Cò cần phải thế không? Ôii, nhìn kìa, họ bán cả bốt cao bồi mini!”
“Bex...” Suze đợi cho đến khi tôi quay lại. “Cậu cũng biét là có con có ý nghĩa hơn nhiều so với mua quần áo cho nó, đúng không? Cậu thực sự đang có những... kỳ vọng thực tế đấy chứ?”
“Mình có những kỳ vọng hoàn toàn thực tế!” tôi nói, hơi bực. “Và mình sắp mua mọi thứ trong danh sách đó đây. Mình sẽ là người mẹ được chuẩn bị đầy đủ nhất từ trước đến nay. Đi nào, bắt đầu thôi.”
Khi chúng tôi đi dọc theo lối giữa các gian hàng, đầu tôi quay ngang quay ngửa hết bên này lại bên kia. Tôi chưa từng thấy nhiều máy móc thế bao giờ... cả quần áo trẻ em... và đồ chơi nhìn cực kỳ dễ thương nữa...
“Cậu sẽ cần một ghế để cho con ngồi trên ô tô,” Suze nói. “Một số gắn cố định vào xe, một số có bánh xe để đẩy...”
“OK.” Tôi hờ hững gật đầu. Nói thật là tôi không thể hào hứng như thế với mấy cái ghế cho trẻ em ngồi ô tô.
“Và nhìn này, đây là hệ thống máy khử trùng kèm bình sữa,” Suze nói. Cô dừng lại bên gian hàng của Avent và lấy một tờ rơi. “Họ có loại dùng vi sòng... loại chạy điện... ngay cả khi cậu định cho con bú, cậu vẫn cần vắt sữa...
Tôi bị hút vào một gian hàng mang tên Disco Baby. “Suze này!” tôi ngắt lời cô. “Đồ giữ ấm chân cho con!”
“Đúng.” Cô gật đầu. “Cậu muốn mua loại máy khử trùng bốn bình hay sáu bình hay...”
“Và cả cái trống lắc hình những quả cầu lấp lánh xinh xinh nữa kìa! Suze, nhìn kìa!”
“Ôi trời ơi.” Suze bật cười. “Mình phải mua cho hai nhóc sinh đôi mới được.” Cô bỏ tờ rơi của Avent đấy, nắm lấy đẩy xe đẩy nó tiến tới. Ở đó có những chiếc áo cotton “disco girl” và “disco boy”, và những chiếc mũ bóng chày xinh nhất quả đất.
“Mình chỉ ước gì biết được mình đang mang thai con trai hay gái,” tôi nói, nhặt một cái váy hồng tí xíu lên và mân mê nó đầy khao khát.
“Cậu đã thử xem bảng xác định con trai con gái của người Trung Hoa cổ chưa?” Suze nói.
“Rồi. Nó nói mình có con trai.”
“Con trai!” Mặt Suze sáng bừng.
“Nhưng rồi mình lại tìm được một website tên là ‘Analyse Your Cravings [Phân tích các mong muốn của bạn]’ mà theo nó thì mình lại sắp sinh con gái.” Tôi thở dài thất vọng. “Mình chỉ muốn biết.”
Trông Suze có vẻ bối rối, rồi với lấy một cái mũ. “Mua cái này đi vậy. Nó là đồ unisex.”
Tôi mua cái mũ, một đôi giày trẻ con bóng loáng tuyệt đẹp và một áo choàng tắm mini hiệu Groove Baby. Tại quầy hàng tiếp theo tôi mua một cái khăn tắm biển cho baby, một tấm chắn nắng mini, và một cái điện thoại di động điều khiển từ xa gấu Pooh. Nói thật là tôi bắt đầu thấy nặng giỏ rồi, nhưng Suze cứ nhặt hết thứ này đến thứ kia cho vào cái xe nôi đôi của cô. Xe nôi thật tiện dụng khi mua sắm. Trước đây tôi chưa từng đánh giá đúng nó.
Mà chúng tôi sẽ ở đó cả ngày.
“Suze, mình cần một cái xe nôi,” tôi nói, quyết định chớp nhoáng.
“Mình hiểu.” Cô gật đầu cái rụp. “Gian hàng của Pram City chỉ ngay đây, đằng sau Khu C thôi. Chắc hẳn cậu sẽ cần một chiếc xe đẩy đa năng, và có thể cậu cũng muốn một chiếc xe nôi loại nhẹ để đi du lịch...” >
Tôi hầu như không nghe gì khi tôi tiến đến biển hiệu Pram City. Lối vào trang trí đầy cờ và bóng bay, và khi bước qua, tôi thấy hàng dãy xe nôi trải ra ngút ngàn như những bụi cây bằng crom bất tận.
“Xin chào!” tôi nói với người đàn ông mặc áo khoác xanh lá đeo huy hiệu Pram City. “Tôi cần một chiếc xe nôi ngay lập tức.”
“Tất nhiên rồi!” Anh ta cười tươi đáp lại. “Thường thì chúng tôi sẽ giao hàng trong vòng bốn tuần...”
“Không, tôi cần bây giờ” tôi cắt ngang. “Mang về ngay. Loại nào cũng được.”
“À.” Mặt anh ta xịu xuổng. “Những cái này chỉ để trưng bày thôi, tôi e là thế.”
“Làm ơn đi?” tôi nở một nụ cười quyến rũ với anh ta. “Anh phải có một cái nào đó có thể bán cho tôi chứ. Chỉ một chiếc xe nôi nhỏ thôi mà? Một cái đã cũ và anh không cần đến nữa?”
“À... ừm... thôi được.” Anh ta căng thẳng liếc mắt nhìn bụng tôi. “Tôi sẽ... xem mình làm được gì.”
Anh ta hối hả chạy đi, còn tôi nhìn những chiếc xe nôi thời trang đó. Suze đang mê mẩn một chiếc xe nôi đôi cực kỳ hiện đại được trưng bày riêng một bục, còn ở bên phải tôi, một phụ nữ mang bầu đang cùng chồng đẩy chiếc xe nôi như một cỗ máy tuyệt vời, bọc da đen, có gắn cả chỗ để đồ uống.
“Em biết anh sẽ thích mà.” Người phụ nữ rạng rỡ vì hạnh phúc.
“Tất nhiên là anh thích.” Người đàn ông hôn vào gáy cô ta, khẽ xoa cái bụng bầu. “Mình đặt cái này
Tôi chợt cảm thấy nhói đau, tận đáy lòng. Tôi muốn cùng Luke đi xem xe nôi. Tôi muốn hai vợ chồng cùng đi, đẩy xe loanh quanh, và Luke hôn tôi như thế.
Ý tôi là, tôi biết giờ với anh đang là thời điểm nước sôi lửa bỏng và anh thực sự bận rộn. Tôi biết anh sẽ không bao giờ trở thành một Người Đàn Ông Kiểu Mới, biế rõ mọi nhãn hiệu tã giấy và đeo bụng bầu giả. Nhưng vẫn tủi thân. Tôi không muốn làm mọi thứ một mình.
Và tôi cá là anh cũng sẽ thích cái xe nôi bọc da đen ấy. Thậm chí nó còn có cả chỗ để BlackBerry nữa cũng nên.
“Này, Bex.” Suze tiến lại, một tay đẩy hai đứa sinh đôi một tay đẩy chiếc xe nôi siêu hiện đại đó. “Cậu có nghĩ mình cần một chiếc xe nôi mới không?”
“Ờ thì...” tôi nhìn hai đứa sinh đôi. “Không phải cái xe cậu đang dùng vẫn còn khá mới sao?”
“Ừ, nhưng ý tớ là cái này thực sự kỳ diệu. Nó sẽ cực kỳ hữu dụng! Mình nghĩ nên mua nó. Ý mình là mình đâu thể mua quá nhiều xe nôi, đúng không?”
Trong mắt Suze ánh lên sự thèm khát. Từ khi nào Suze đã biến thành một con nghiện xe nôi thế này?
“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Có lẽ mình cũng nên mua nó.”
“Đúng!” Suze vui vẻ nói. “Thế thì chúng ta sẽ có đồng phục xe nôi! Đẩy thử xem này!” Suze đưa cái xe nôi cho tôi và tôi đẩy thử một đoạn. Khá sành điệu, tôi phải nói thế.
“Mình thích tay đẩy mềm mại này,” tôi nói, bóp thử.
“Mình cũng thế! Cả thiết kế bánh xe tinh tế nữa.”
Đây đúng là kiểu của chúng tôi một thời trong các s. Trời ơi, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hào hứng với một chiếc xe nôi như với một bộ váy thế này.
“Thưa bà?” Phụ trách gian hàng đã quay trở lại. “Đây rồi. Hôm nay tôi có thể để bà mua mẫu này. Bảy mươi bảng.”
Anh ta đẩy tới một chiếc xe nôi kiểu cũ mô phỏng xe ngựa màu xám xịt ảm đạm, với gối hồng dây dợ và chăn chần. Suze nhìn nó chòng chọc, thất kinh
“Bex, cậu không thể cho con cậu vào đó được!”
“Cái này không phải cho con mình” tôi nói. “Mà để dùng khi mình đi shopping!” Tôi trút hết đống đồ trong túi mua hàng ra và giật lấy tay đẩy xe. “Thế này tốt hơn rồi.”
Tôi trả tiền và lôi Suze ra khỏi cái xe nôi công nghệ cao, rồi chúng tôi nhằm Khu nghỉ chân thẳng tiến, qua rất nhiều gian hàng trên đường đi. Tôi mua một cái bể tắm bơm hơi, một hộp xếp hình và một chú gấu teddy to bự, và chỉ việc chất tất cả lên xe nôi. Thế mà vẫn còn chỗ cho cả đống nữa. Thành thực mà nói, lẽ ra tôi nên mua xe nôi từ hàng năm trước rồi mới phải.
“Mình đi mua cà phê nhé,” Suze nói, lúc chúng tôi ở gần khu vực cà phê.
“Mình ra kia một lát,” tôi lơ đãng nói. Tôi vừa tia được một gian hàng bán gậy đầu ngựa kiểu cổ điển cho trẻ con cưỡi, thật đúng là tuyệt đối đẹp. Tôi sẽ mua cho con mình và con Suze mỗi đứa một cái.
Khó khăn duy nhất là đang có một hàng người đồ sộ ở đó. Tôi cố hết sức chen được cái xe nôi vào hàng và tựa vào tay đẩy thở hổn hển. Thực sự là tôi khá mệt, sau khi đi bộ ngần ấy. Xếp hàng trước tôi là một bà già khoác áo măng tô đi mưa màu đồ sẫm. Bà quay lại, và biểu lộ một nét mặt kinh hoàng khi thấy tôi đang tựa vào cái xe nôi.
“Để cho quý cô trẻ này qua đi!” bà kêu lên, vỗ vỗ người phụ nữ đứng trước. “Cô ấy mang theo con và còn đang mang thai nữa! Cô gái tội nghiệp kiệt sức rồi, nhìn cô ấy kia kìa!
“Ôi!” tôi nói, kinh ngạc. Mọi người đang dạt sang hai bên, như thể rôi là người của hoàng gia, và bà già mặc áo mưa đồ giục tôi đẩy xe qua. “ừm... không hẳn là tôi có...”
“Qua đi, qua đi! Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?” Bà già cố nhòm vào xe nôi. “Tôi không thể nhìn thấy nò với đống đồ vớ vẩn này!”
“À... ờ...”
Chủ gian hàng nhiệt tình ra hiệu cho tôi qua. Ai cũng chờ cho tôi đi trước.
OK. Tôi biết mình phải trung thực. Tôi thực sự biết thế.
Nhưng hàng người thì khống lồ thế kia, mà Suze thì đang đợi... mà chuyện có đứa bé nào trong xe nôi hay không thì quan trọng gì chứ?”
“Là con trai hay con gái thế?” bà áo mưa vẫn không buông tha tôi.
“Là... con gái!” tôi nghe chính mình nói. “Nó đang ngủ,” tôi vội nói thêm. “Cho tôi mua bốn cái.”
“Ôi, cô bé bé bỏng đáng yêu,” bà già trìu mến nói. “Thế tên nó là gì?”
Ôii! Lại còn tên nữa!
“Tallulah,” tôi buột miệng đáp. “Ý cháu là... Phoebe. Tallulah Phoebe.” Tôi trả tiền cho người bán, lấy mấy cái gậy đầu ngựa và bằng cách nào đó xếp chúng thăng bằng trên xe nôi. “Cảm ơn rất nhiều!”
“Cháu phải ngoan nhé, Tallulah Phoebe,” bà già thò đầu vào xe nôi tặc lưỡi. “Phải ngoan với mẹ và em sắp chào đời nhé.”
“Ôi, cháu nó sẽ ngoan ạ!” tôi hân nói. “Rất vui được gặp bà! Cám ơn bà rất nhiều!” Và tôi vội vã đẩy xe đi, cảm thấy một cơn cười đang dâng lên. Tôi quẹo ở chỗ rẽ và ngay lập tức thấy Suze ở quầy cà phê, tán gẫu với một cô gái tóc highlight có chiếc xe đẩy chuyên dùng cho đường gồ ghề, ba đứa trẻ mặc áo sọc giống nhau bị buộc vào xe bằng đai.
“Bex ơi!” cô gọi với sang. “Cậu muốn uống gì”
“Cho mình cappuccino không cafein và bánh nướng choc chip!” tôi nói to đáp lại. “Và mình phải kể cho cậu nghe chuyện vừa xảy ra mới được...” Tôi im bặt khi cô gái tóc highlight quay lại.
Không thể tin được.
Là Lulu.
Lulu, cô bạn kinh khủng nhà quê của Suze. Tim tôi trĩu xuống như đeo đá trong khi vẫn vui vẻ vẫy chào. Cô ta làm gì ở đây? Đúng lúc bọn tôi đang vui vẻ cùng nhau.
Giờ thì họ đang tiến lại phía tôi, ba đứa bé chập chững bị kéo theo sau như những con diều bị lôi đi trên bãi biển. Lulu trông vẫn kiểu bà- mẹ-thông-thái như cũ, trong quần nhung kẻ hồng, áo trắng và hoa tai ngọc trai có lẽ cũng chui ra từ cùng catalog bà-mẹ-thông-thái ấy.
Ôi trời, tôi biết như thế thật xấu tính. Nhưng tôi không thể ngăn mình được. Lulu đã làm mếch lòng tôi ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ và cô ta hoàn toàn coi thường tôi chỉ vì tôi không cò đứa con nào. (Cũng có khi còn vì tôi cởi áo con ra trước đám trẻ ấy để làm trò cho chúng nữa. Nhưng lúc đó tôi thực sự tuyệt vọng, OK? Mà chuyện đó đâu có nghĩa là chúng trông thấy gì!”)
“Lulu!” tôi nặn ra một nụ cười. “Cậu thế nào? Mình không biết là hôm nay cậu cũng tới đấy!”
“Chính mình cũng đâu có biết!” Giọng Lulu thật sắc lạnh và bề trên đến mức khiến tôi nhăn mặt. “Mình bất ngờ có cơ hội đi quảng bá. Cho cuốn sách nấu ăn cho trẻ mình viết.”
“Ừ, Suze có nói với mình rồi. Chúc mừng!”
“Và chúc mừng cả cậu nữa!” Lulu liếc nhìn bụng tôi. “Lúc nào đó tụ họp nhé! Nói chuyện con cái!”
Lulu lúc nào cũng xấu tính và ngạo mạn với tôi, trong suốt quãng thời gian tôi gặp cô ta. Nhưng giờ chỉ vì bất ngờ tôi có thai mà chúng tôi sẽ trở thành bạn bè tốt sao?
“Sẽ siêu vui cho mà xem!” tôi dễ chịu nói, và Suze liếc tôi một phát.
“Thực ra thì, trong cuốn sách nấu ăn mình viết có phần về mang thai...” Lulu lục túi lôi ra một cuốn sách bóng lộn có minh họa hình cô ta ôm cả đống rau trong bếp. “Mình phải gửi cho cậu một bản mới được.”
“Như nghén ăn với mấy thứ đại loại thế ấy hả?” tôi nhấp một ngụm cappuccino. “Mình cũng có thể viết được sách với vài công thức cocktail không cồn.”
“Mình gọi nó là ‘Nghĩ cho con’.” Cô ta hơi cau mày. “Thật sốc trước những thứ người ta tống vào người khi đang mang thai. Chất phụ gia... đường...”
“Ừ phải.” Tôi ngần ngại, cái bánh ngọt sô cô la đã đi được nửa đường lên môi, rồi tôi bướng bỉnh nhét nó vào mồm. “Mmm, ngon tuyệt.”
Tôi có thể thấy Suze cố nén cười.
“Mấy nhóc nhà cậu có muốn ăn một chút không?” tôi nói, bẻ vụn bánh ra.
“Chúng không ăn sô cô la!” Lulu thét lên, trông kinh hoàng như thể tôi vừa cố dụ chúng dùng cocain vậy. “Mình đã mua chuối sấy rồi.”
“Lulu, chị đâu rồi?” Một cô gái đeo headphone cúi xuống bàn chúng tôi. “Chị đã sẵn sàng thực hiện phỏng vấn với đài phát thanh chưa? Rồi chúng tôi còn muốn chụp hình chị và bọn trẻ
“Tất nhiên rồi.” Lulu nhăn răng ra thành một nụ cười kiểu ngựa. “Đi nào, Cosmo, Ivo, Ludo.”
“Đi đi đồ phô trương, đi đi đồ tinh tướng,” tôi lẩm bẩm.
“Hẹn gặp cậu sau!” Suze nói với một nụ cười căng thẳng khi họ đi khuất. Và đột ngột tôi chợt thấy hơi xấu hổ. Lulu là bạn của Suze và lẽ ra tôi nên cố gắng. Mình sẽ nghĩ tốt về cô ta, tôi bất ngờ quyết định. Dù điều đó có giết chết tôi.
“Thế... thật ngạc nhiên, nhỉ, gặp lại Lulu ấy!” Tôi cố xen chút ấm áp vào giọng mình. “Cô ấy nói đúng, chúng ta nên tụ tập tán gẫu cùng nhau. Có lẽ sau đây chúng ta nên hẹn gặp nhau, uống trà hoặc gì đấy.”
“Mình không muốn thế.” Suze thấp giọng xuống khiến tôi ngạc nhiên. Tôi nhìn sang, và thấy cô đang chằm chằm nhìn xuống tách cap-puccino của mình. Tôi chợt nhớ lại phản ứng của Suze ở nhà mẹ khi tôi nhắc tơi Lulu. Cũng nét mặt căng thẳng ấy.
“Suze, cậu và Lulu cãi nhau à?” tôi lo lắng nói.
“Không hẳn thế.” Suze không định ngẩng lên. “Ý mình là... cô ấy đã làm rất nhiều cho mình. Cô ấy giúp được nhiều việc, đặc biệt là với bọn trẻ...”
Vấn đề với Suze là cô ấy không bao giờ muốn ác nghiệt, nên trước khi nói xấu người khác cô luôn bắt đầu bằng một bài diễn văn nhỏ về việc họ tốt đẹp thế nào...
“Nhưng...” tôi gợi ý.
“Nhưng cô ấy hoàn hảo một cách khốn kiếp!” Khi Suze ngẩng đầu lên, má cô hồng lựng. “Cô ấy khiến mình cảm thấy mình thảm bại toàn tập. Đặc biệt là khi bọn mình cùng nhau ra ngoài. Cô ấy luôn mang theo cơm Ý tự nấ đấy và con cô ấy sẽ ăn món đó. Và chúng lại không bao giờ nghịch, đứa nào cũng thông minh sáng láng...”
“Con cậu cũng thông minh sáng láng mà!” tôi bực tức phản ứng.
“Con của Lulu đều đã đọc Harry Porter!” Giọng Suze nghe như đang tuyệt vọng. “Trong khi Ernie thậm chí còn chưa nói được mấy, chứ đừng nói đến đọc. Trừ một vài cụm tiếng Đức trong nhạc kịch của Wagner. Còn Lulu thì cứ liên tục hỏi hồi mang thai nó mình có bật nhạc Mozart cho nó nghe không, mình đã nghĩ đến thuê gia sư dạy thêm chưa, và đơn giản là mình cảm thấy thật kém cỏi...”
Tôi thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Sao lại có kẻ dám làm cho Suze cảm thấy kém cỏi cơ chứ?
“Suze, cậu là một người mẹ xuất sắc!” tôi nói. “Còn Lulu chỉ là một con bò cái. Mình biết điều đó, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ra. Đừng nghe lời cô ta nữa. Và đừng đọc cuốn sách nấu ăn ngu ngốc của cô ta!” Tôi choàng một tay qua vai Suze và siết chặt. “Nếu cậu cảm thấy kém cỏi thì cậu nghĩ mình cảm thấy thế nào chứ? Mình thậm chí còn chẳng biết bài hát ru nào!”
“Chào buổi chiều!” Giọng sang sảng của Lulu lại bất chợt vang lên sau lưng, và cả hai chúng tôi đều quay lại. Cô ta đang ngồi rrên một bục cao, đối diện một phụ nữ mặc vest hồng và một lượng nhỏ khán giả đang xem. Trên đùi cô ta là hai đứa con còn đằng sau là một tấm poster khổng lồ hình cuốn sách cô ta viết, với một tấm bảng đề CÓ BẢN KÈM CHỮ KÝ TÁC GIẢ.
“Rất nhiều cặp bố mẹ đơn giản là lười khi động đến chuyện cho con ăn,” cô ta nói với một nụ cười thương hại. “Theo kinh nghiệm của tôi, tất cả trẻ em đều thích các vị như quả bơ, cá chày hoặc cháo ngô Ý được nấu tử tế tại nhà.”
Suze và tôi nhìn nhau.
“Mình phải cho hai đứa sinh đôi ăn đây,” Suze nói khẽ. “Mình sẽ qua khu vực Mẹ và Bé.”
“Làm luôn ở đây đi!” tôi phản đối. “Họ có ghế
Cô lắc đầu. “Không đời nào, có mặt Lulu thì không. Mình chỉ mang mấy cái lọ. Mình không định cho cô ấy thấy đâu.”
“Cậu có muốn mình giúp gì không?” tôi tình nguyện.
“Không, đừng lo.” Cô để mắt thấy cái xe nôi của tôi, chất đống cao ngất toàn gậy đầu ngựa, bồn tắm bơm hơi và gấu teddy. “Bex, sao cậu không đi vòng nữa và lần này tìm kiếm những thứ cơ bản? Cậu biết đấy, những thứ mà đứa trẻ sẽ thực sự cần ấy?”
“Ừ, phải.” Tôi gật đầu. “Ý hay”
Tôi đi dọc lối giữa các gian hàng nhanh nhất có thể, cố gắng tránh xa cái giọng the thé của Lulu.
“Ti vi có ảnh hưởng khủng khiếp nhất,” cô ta nói. “Một lần nữa, tôi cho rằng đó đơn thuần là do sự lười biếng của các bậc cha mẹ. Các con tôi luôn được xem một chương trình gồm các hoạt động giáo dục, kích thích phát triển...”
Con mụ ngu ngốc, cố gắng phớt lờ cô ta, tôi lôi tờ hướng dẫn trong hội chợ ra, và đang nhìn quanh để định hướng thì một bảng hiệu thu hút chú ý của tôi. BỘ ĐỒ SƠ CỨU £40. Giờ thì đó là thứ mẹ con tôi cần.
Cảm thấy khá trưởng thành và trách nhiệm, tôi dừng xe nôi lại và bắt đầu chăm chú ngắm nghía bộ sơ cứu. Chúng được xếp trong các hộp rất đẹp, mỗi ngăn lại có những thứ khác nhau. Băng dán... cuộn gạc... và một chiếc kéo nhỏ màu hồng xinh nhất trên đời. Tôi không thể tin trước đây mình chưa từng mua một bộ đồ sơ cứu. Chúng thật tuyệt!
Tôi nhặt bộ đồ sơ cứu ra quầy thanh toán, nơi một người đàn ông trông vẻ ủ rũ mặc áo choàng trắng đang ngồi trên ghé đẩu. Ông ta bắt đầu nhịp nhịp vào hộp đựng tiền trong lúc tôi lấy một catalog MediSupply Professional [Cung cấp y cụ chuyên nghiệp], một thứ khá tẻ nhạt. Hầu như toàn băng dính co dãn, và các nhà máy cung cấp paracetamol và...
Ôiii. Một cái ống nghe. Tôi vẫn luôn muốn có một cái ống nghe.
“Cái ống nghe này bao nhiêu tiền thế?” tồi nói bình thường.
“Ống nghe?” Ồng ta ném cho tôi một cái nhìn ngờ vực. “Cô là bác sĩ à?”
Thật tình! Chẳng lẽ chỉ có bác sĩ mới được phép mua ống nghe thôi sao?
“Không hẳn,” cuối cùng tôi thừa nhận. “Tôi mua một cái thì vẫn được chứ?”
“Cô có thể đặt hàng qua mạng mọi thứ trong catalog này.” Ông ta nhún vai miễn cưỡng. “Nếu cô muốn trả £150. Chúng không phải đồ chơi đâu.”
“Tôi biết chúng khỏng phải đồ chơi!” tôi nói vẻ chững chạc. “Tôi thực sự nghĩ rằng mỗi bậc phụ huynh đều nên có một ống nghe bác sĩ trong nhà đề phòng các tình huống cấp cứu. Cả một máy khử rung tim nữa,” tôi nói thêm, lật qua trang. “Và...”
Tôi ngưng lại giữa chừng. Tôi dán mắt vào hình chụp một bà bầu đang xoa bụng.
Bộ dự đoán giới tính đứa trẻ.
Thực hiện một xét nghiệm đơn giản trong không gian riêng tư tại nhà bạn. Kết quả chính xác và bí mật.
Tim tôi như nhảy lên. Mình có thể biết. Mà không cần đi siêu âm lần nữa. Mà không cần nói với Luke.
“Ừm… cả cái này cũng đặt hàng qua mạng được chứ?” tôi hỏi, giọng hơi khn đi.
“Mấy cái này thì tôi có ở ngay đây.” Ông thò tay vào ngăn kéo lôi ra một chiếc hộp trắng lớn.
“Được rồi.” Tôi nuốt khan. “Tôi mua nó. Cảm ơn.” Tôi chìa thẻ tín dụng ra và ông ra giật ngay lấy.
“Tallulah Phoebe bé bỏng sao rồi?” một giọng nói phát ra từ sau lưng tôi. Lại là bà áo mưa đỏ sẫm. Bà đang nắm chặt một cây gậy đầu ngựa bọc giấy nylon và nhòm vào cái xe nôi giờ đã đầy hơn bao giờ hết nằm ở gian trưng bày mấy hộp sơ cứu. “Nó ngoan thật, nhỉ? Không cả ọ ẹ!”
Tôi gai cả người vì cảnh giác.
“Nó, ừm... đang ngủ,” tôi nói nhanh. “Thực ra tôi vẫn để mặc nó nãy giờ...”
“Cho tôi xem một tí thôi! Tôi không biết bằng cách nào nó ngủ được với ngần kia đồ trên xe nôi. Được không, Tallulah Pheobe?” bà nựng nịu, bỏ hết đống túi của tôi ra.
“Xin để cho nó yên!” tôi bắt đầu tiến lại cái xe. “Nó rất nhạy cảm... và không thích người lạ...”
“Nó mất tích rồi!” bà già thét và đứng bật dậy, tái mét vì sốc. “Đứa bé biến mất rồi! Chỉ còn mỗi cái chăn nhỏ của nó thôi!”
Khốn thật.
“Ừm...” Mặt tôi chợt đỏ bừng. “Thực ra...”
“Thưa cô, thẻ tín dụng của cô không hoạt động,” ông ở quầy tính tiền nói.
“Nó phải hoạt động chứ?” tôi quay lại, bị xao nhãng trong một giây. “Tôi vừa mới làm thẻ tuần trước...”
“Đứa bé đã bị bắt cóc!
Trước sự kinh hoàng của tôi, bà áo mưa ầm ầm lao ra khỏi gian hàng tới chỗ một nhân viên an ninh, tay vẫn cầm cái chăn dây dợ. “Cô bé Tallulah-Phoebe mất tích rồi. Một đứa trẻ đã biến mất!”
“Có nghe thấy gì không?” một cô tóc vàng thét lên khiếp hãi. “Một đứa trẻ đã bị bắt cóc! Ai đó gọi cảnh sát đi!”
“Không, nó không bị bắt cóc!” tôi gọi với theo. “Đã có… hiểu lầm...” Nhưng chẳng ai thèm nghe.
“Nó đang ngủ trong xe nôi!” bà áo mưa liến thoắng với bất kỳ ai nghe bà. “Thế rồi chỉ còn mỗi cái chăn! Bọn này thật độc ác!”
“Một đứa trẻ đã mất tích!”
“Chúng giật lấy nó!”
Tôi có thể nghe thấy tin này lan đi giữa những người đi ngang qua như một đám cháy không thể kiểm soát. Các ông bố bà mẹ thét lên gọi con lại bên mình. Kinh hoàng, tôi thấy hai nhân viên an ninh đang tiến lại chỗ mình, điện đài loẹt xoẹt.
“Giờ thì có khi chúng đã nhuộm tóc, thay đồ cho con bé rồi,” cô tóc vàng kích động nói. “Có khi nó đã đi được nửa đường tới Thái Lan!”
“Thưa bà, ngay khi nhận được báo động này chúng tôi đã cho đóng các lối ra vào hội chợ,” một nhân viên an ninh nói dứt khoát. “Nội bất xuất ngoại bất nhập cho tới khi chúng tôi tìm được đứa bé.”
OK, mình phải ra tay thôi. Mình phải bảo với họ rằng đó là báo động nhầm. Đúng thế. Chỉ cần thừa nhận mình đã bịa raTallulah Phoebe để có thể chen hàng, và mình chắc mọi người sẽ hiểu…
Không, họ sẽ không hiểu đâu. Họ sẽ hành hình mình.
“Máy nhận thẻ rồi. Cô ó số PIN chứ?” ông ở quầy nói, trông hoàn toàn dửng dưng trước toàn bộ cảnh hỗn loạn này. Tôi tự động nhập vào máy và ông đưa cho tôi cái túi.
“Con cô ấy mất tích... mà cô ấy vẫn đang shopping?” cô tóc vàng thốt lên kinh hãi.
“Bà có thể mô tả đầy đủ đứa trẻ được không, thưa bà?” một trong hai nhân viên an ninh hỏi tôi. “Cảnh sát đã nhận được tin, và chúng tôi đã gọi điện cho các sân bay...”
Mình sẽ không bao giờ nói dối nữa. Không bao giờ.
“Tôi... ừm...” Giọng tôi khồng được ổn lắm. “Tôi nên... giải thích một điều.”
“Vâng?” Cả hai cùng nhìn tôi chờ đợi.
“Bex?” Tôi chợt nghe thấy tiếng Suze. “Có chuyện gì thế?” tôi nhìn lên, và cô đứng đó, một tay đẩy xe nôi đôi một ray bế Clementine. Ơn trời, ơn trời, ơn trời...
“Con đây rồi!” tôi nói, giật lấy Clementine từ tay Suze, giọng cao vút vì nhẹ nhõm. “Lại với mẹ nào, Tallulah-Phoebe!”
Tôi ôm Clementine thật chặt, cố gắng che giấu sự thật rằng con bé đang tuyệt vọng cố nhoài người khỏi vòng tay tôi để trở lại với Suze.
“Đây là đứa trẻ bị mất tích à?” Nhân viên an ninh nhìn Clementine từ đầu đến chân.
“Đứa bé bị mất tích?” Trông Suze kinh ngạc. Cô quay lại và nhận ra đám đông vây quanh chúng tôi. “Bex, chuyện quái gì…”
“Mình hoàn toàn quên là cậu đã bế Tallulah-Phoebe bé bỏng đi ăn trưa!” tôi thánh thót nói. “Mình ngốc thật! Và mọi người nghĩ là nó bị bắt cóc!” Tôi tuyệt vọng dùng ánh mắt van xin cô diễn cùng.
Tôi có thể thấy não b đã hiểu ra mọi chuyện. Điều vĩ đại nhất ở Suze là cô ấy hiểu tôi khá rõ.
“ Tallulah-Phoebe?” cuối cùng cô cũng ngờ vực nói và tôi thở hắt ra, nhún vai với bộ mặt xấu hổ.
“Bé Tallulah-Phoebe trở lại rồi!” Bà áo mưa liền loan tin vui đi với những người qua đường. “Chúng ta đã tìm được cô bé!”
“Cô biết cô kia à?” Nhân viên an ninh nheo mắt nhìn Suze.
“Cô ấy là bạn tôi,” tôi nói nhanh, trước khi họ bắt giữ Suze vì tội bắt cóc chính con cô ấy. “Thực ra tôi nghĩ là chúng tôi nên đi rồi...” Tôi cố hét sức ấn Clementine vào xe nôi giữa đống túi đồ và xoay nó vào vị trí sẵn sàng chuồn lẹ.
“Mẹ!” Clementine vẫn đang vươn tay ra về phía Suze. “Mẹ!”
“Ôi trời ơi!” Mặt Suze sáng bừng lên như một ngọn hải đăng. “Mọi người có nghe thấy không? Con bé gọi Mẹ! Một cô bé thông minh!”
“Chúng tôi đi đây,” tôi vội vã nói với hai nhân viên an ninh. “Cảm ơn các anh vì mọi sự giúp đỡ, các anh có hệ thống an ninh thật tuyệt...”
“Khoan đã.” Một trong hai nhân viên an ninh cau mày nghi ngờ. “Sao đứa bé lại gọi cô này là ‘mẹ’?”
“Bởi vì... cô ấy là mẹ đỡ đầu của nó,” tôi tuyệt vọng nói. “Tallulah- Phoebe thông minh này, đấy chỉ là mẹ đỡ đầu của con thôi! Mẹ đỡ đầu! Giờ thì về nhà nào...”
Tôi gần như không dám nhìn thẳng Suze trong khi chúng tôi tiến đến cửa ra. Trên hệ thống loa, DJ đang nói “Và bé Tallulah-Phoebe đã được tìm thấy, an toàn và khỏe mạnh...”
“Thế cậu có muốn kể cho mình toàn bộ chuyện này không, Bex?” cuối cùng Suze nói, không quay đầu l
“Ừm,” tôi hắng giọng. “Không muốn mấy. Thay vì thế, chúng ta đi uống trà đi.”