• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi sắp được lên Vogue! Tuần trước, Martha, người sẽ viết bài “Bà mẹ tương lai ngon lành nhất” đã gọi điện và chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện rất lâu và cực kỳ hay ho.

Có lẽ tôi đã bịa ra vài chuyện nho nhỏ. Như chế độ tập luyện hàng ngày của tôi. Cả chuyện sáng nào tôi cũng quả mâm xôi nghiền, và chuyện tôi đã làm thơ cho đứa con chưa chào đời của mình ra sao (tôi luôn có thể chép vài bài từ quyển nào đó). Ngoài ra tôi còn nói là chúng tôi đã sống ở căn nhà trên đường Delamain đó rồi, vì nghe có vẻ hay hơn là sống trong căn hộ.

Nhưng vấn đề là chẳng bao lâu nữa chúng tôi cũng sẽ sống ở đó thôi. Thực ra giờ nó đã là của chúng tôi rồi. Và cô Martha ấy thực sự quan tâm đến vụ phòng trẻ riêng cho con trai và con gái. Cô ta nói chúng sẽ là điểm nhấn của bức ảnh. Một điểm nhấn!

“Becky?”

Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng lên nhìn thấy Eric đang bước qua sàn nhà tiến về phía tôi. Tôi lập tức giấu danh sách của mình dưới một tập catalog MaxMara và đảo mắt một lượt khắp cửa hàng để đảm bảo rằng không phải mình vừa bỏ qua một khách hàng đang lấp ló đâu đó. Nhưng chẳng có ai. Mấy hôm nay buôn bán không được thuận lợi lắm.

Nói thật là chúng tôi còn gặp một thảm họa nữa. Ai đó ở bộ phận markering quyết định tiến hành một chiến dịch “quảng cáo truyền miệng”, thuê sinh viên quảng cáo về The Look trên phố và phát tờ rơi trong các quán cà phê. Vụ này hẳn là đã tuyệt vời lắm, nếu họ không giao cho một nhóm ăn cắp vặt, những kẻ sau đó còn vào cửa hàng và thó cả một bộ mỹ phẩm Benefit. Chúng đã bị bắt... nhưng ngay cả như thế. Tờ Daily World được một ngày tha hồ viết, về chuyện “The Look đã quá tuyệt vọng, giờ còn rước thêm bọn tội phạm chính hiệu.”

Cửa hàng hoang vắng hơn bao giờ hết, và để bồi thêm một cú nữa, năm nhân viên đã xin nghỉ việc trong tuần này. Thảo nào Eric trông cáu tiết thế.

“Jasmine đâu?” Anh liếc quanh khu tiếp tân của bộ phận mua sắm cá nhân.

“Cô ấy ở... trong kho,” tôi nói dối.

Thực ra, Jasmine đang ngủ trên sàn một phòng thay đồ nào đó. Lý thuyết mới của cô là, vì công việc chẳng có gì mà làm, cô có thể dùng thời gian làm việc để ngủ còn đêm thì đi câu lạc bộ. Đến nay lý thuyết này vẫn hoạt động khá hiệu quả.

“Ừm, dù sao thì cô mới là người tôi muốn gặp.” Anh cau mày. “Tôi vừa nhận được bản fax hợp đồng cho vụ Danny Kovitz. Rất lắm yêu sách, anh bạn này của cô. Anh ta nói rõ là vé máy bay hạng nhất, phòng suite ở khách sạn Claridge, xe limo riêng, nước khoáng San Pellegrino không hạn chế, ‘khuấy đều, rồi lấy hết bọt đi’...”

Tôi cố nén cười. Đúng kiểu Danny rồi.

“Anh ấy là một nhà thiết kế lớn, quan trọng,” tôi nhắc Eric nhớ. “Lắm tài nhiều tật mà.”

“ ‘Để đảm bảo quá trình sáng tạo,’ ” Eric đọc to lên, “ ‘ông Kovitz yêu cầu có một cái bát đường kính ít nhất mười inch, đầy kẹo dẻo nhiều màu. Không được có màu xanh lá.’ Ý tôi là, chuyện vớ vẩn gì vậy?” Anh ta đập đập tờ giấy bực tức. “Anh ta mong đợi gì chứ, rằng sẽ có người nào đó ngồi hàng giờ nhặt kẹo dẻo xanh lá ra khỏi bát rồi vứt đi chắc?”

Ôii. Mình thích kẹo dẻo xanh lá cây.

“Tôi không ngại lo việc này đâu,” tôi chợt nói.

“Tốt.” Eric thở dài. “Ừm, tôi chỉ có thể nói rằng, tôi hy vọng toàn bộ những nỗ lực và tiền bạc này là xứng đáng.”

“Đáng mà!” tôi nói, bí mật chạm vào cái bàn gỗ để cầu may mắn. “Danny là nhà thiết kế hot nhất trong tầm tay! Anh ấy sẽ nảy ra ý tưởng về thứ gì đó cực kỳ xuất sắc, mang tính định hướng và hiện đại. Rồi mọi người sẽ lũ lưọt kéo đến cửa hàng. Tôi hứa!”

Tôi thực sự, thực sự hy vọng mình đúng.

Khi Eric khệnh khạng đi khuất, tôi tự hỏi không biết có nên gọi điện cho Danny xem anh ấy đã có ý tưởng gì chưa. Nhưng chưa kịp gọi thì điện thoại đã reo.

“A lô?”

“Chào em!” giọng Luke vang lên. “Anh đây.”

“Ôi, chào anh!” tôi ngả người ra sau ghế, sẵn sàng buôn chuyện. “Này, em vừa nghe tin về hợp đồng của Danny. Anh sẽ không bao giờ đoán được...”

“Becky, anh e là chiều nay anh không đi được.”

“Cái gì?” Nụ cười của tôi tuột mất.

Chiều nay là buổi học tiền sản đầu tiên của chúng tôi. Là buổi mà người được chọn ở cùng mình khi sinh cũng phải đến, chúng tôi sẽ tập thở và kết bạn suốt đời. Và Luke đã hứa sẽ tới. Anh đã hứa.

“Anh xin lỗi.” Anh có vẻ lơ đãng. “Anh biết mình đã nói sẽ tới. Nhưng ở công ty có chút... khủng hoảng.”

“Khủng hoảng” tôi đứng bật dậy, lo lắng.

“Không hẳn là khủng hoảng,” anh lập tức chữa lại. “Chỉ là... có việc không tốt lắm xảy ra. Sẽ ổn thôi. Chỉ là một trục trặc nhỏ thôi.”

“Chuyện gì thế anh?”

“Chỉ là... một vụ cãi vã nội bộ nho nhỏ. Anh sẽ không đi sâu vào chuyện đó. Nhưng anh thực sự rất tiếc vụ chiều nay. Anh muốn đến đó lắm.” Nghe giọng anh có vẻ day dứt một cách chân thành. Có cáu lên với anh giờ cũng chẳng để làm gì.

“OK mà anh.” Tôi giấu một tiếng thở dài. “Mình em cũng sẽ ổn thôi.”

“Chẳng lẽ không ai đi cùng em được sao? Hay là Suze

Đó cũng là một ý tưởng. Đằng nào thì tôi cũng được Suze chọn là người ở bên cô ấy khi cô ấy sinh con. Chúng tôi là bạn khá thân. Mà có ai đó đi cùng sẽ hay hơn.

“Có lẽ thế.” Tôi gật đầu. “Thế tối nay thì anh có đi được không?”

Tối nay chúng tôi có hẹn với Venetia, bạn trai cô và toàn bộ bạn cùng học với Luke ở Cambridge. Tôi thực sự mong chờ dịp này, trên thực tế tôi còn đang định sấy tóc kiểu nữa.

“Hy vọng thế. Có gì anh sẽ báo với em.”

“OK. Hẹn gặp anh sau.”

Tôi tắt máy và đang định gọi số của Suze thì nhớ ra chiều nay cô có kế hoạch đưa Ernie đến một nhóm mẫu giáo mới. Vậy nên cô sẽ không đi cùng tôi được. Tôi ngả người lại ra sau ghế, nghĩ rất lung. Mình cũng có thể tự đi một mình. Mình muốn nói là, mình đâu có sợ một đám bà bầu chứ, đúng không nhỉ?

Hoặc là...

Tôi lại cầm điện thoại lên và bấm phím tắt gọi một số.

“Chào mẹ,” tôi nói ngay khi đầu bên kia nhấc máy. “Chiều nay mẹ có định làm gì không?”

Lớp học tiền sản được tổ chức trong một ngôi nhà ở Islington có tên là “Lựa chọn, Sức mạnh, Tâm trí cởi mở”, thực sự hay, tôi thấy thế. Chắc chắn là đầu óc tôi cởi mở. Khi đi dọc con phố đến ngôi nhà, tôi thấy mẹ dừng chiếc Volvo lại và đỗ được xe vào chỗ, sau khoảng tám lần cố gắng, quệt phải thùng rác một lần và được một tài xế xe tải nhảy ra khỏi xe của anh ta hướng dẫn.

“Mẹ ơi!” tôi gọi, khi cuối cùng mẹ cũng ra được khỏi xe, trông hơi kích động. Mẹ đang mặc một hiếc quần trắng lịch thiệp, áo khoác thể thao xanh lính thủy và giày lười hàng hiệu bóng lộn.

“Becky!” Mặt mẹ sáng bừng lên. “Trông con tuyệt quá, con yêu. Ra đi nào, Janice!” Mẹ đập đập cửa kính xe. “Mẹ rủ Janice đi cùng. Con không phiền chứ, con yêu?”

“Ơ… không,” tôi ngạc nhiên nói. “Tất nhiên là không ạ.”

“Cô ấy đang chẳng có việc gì làm, nên sau đây mẹ định rủ cô ấy đến cửa hàng Liberty để xem mấy thứ đồ vải vóc cho phòng trẻ. Bố đã sơn màu vàng, nhưng bố mẹ vẫn chưa quyết định màu rèm cửa...” Mẹ liếc nhìn bụng tôi. “Có đầu mối gì là con trai hay con gái chưa?”

Tôi chợt nhớ tới Bộ Dự đoán Giới tính vẫn đang giấu trong ngăn kéo đồ lót của mình, hai tuần sau khi tôi mua. Tôi cứ lôi nó ra liên tục, rồi không có gan và lại cất đi. Có lẽ tôi cần Suze cổ vũ tinh thần.

“Không rõ lắm,” tôi nói. “Giờ thì chưa ạ.”

Cửa xe bật mở và Janice ra khỏi xe, kéo theo một búi đồ đan. “Becky, cháu yêu!” bà nói không ra hơi. “Chị có cần đóng cửa bằng điều khiển từ xa không Jane?”

“Chị đóng cửa vào đã, rồi tôi sẽ khóa bằng điều khiển từ xa,” mẹ ra lệnh. “Sập mạnh vào.”

Tôi có thể trông thấy một cô gái mang bầu mặc váy nâu đang gọi cửa một ngôi nhà cách chúng tôi mấy nhà nữa. Hẳn là chỗ đó rồi!

“Tôi đang nghe tin nhắn của Tom ấy mà,” Janice nói, nhét que đan lại vào cái túi cói, cùng với điện thoại di động. “Tôi sẽ gặp nó sau vậy. Nó cứ nói toàn chuyện Jess! Jess thế này, Jess thế kia...”

“Jess?” tôi nhìn bà chằm chặp. “Và Tom?”

“Tất nhiên!” Cả gương mặt bà rạng rỡ hẳn lên. “Chúng nó thực sự làm thành một cặp đáng yêu. Tôimuốn hy vọng gì, nhưng...”

“Này, hãy nhớ, Janice,” mẹ nói chắc nịch, “chị không thể theo được mấy chuyện này của tụi trẻ đâu.”

Jess và Tom đang hẹn hò sao? Và chị thậm chí còn chưa buồn kể cho tôi? Thật tình. Sáng hôm sau bữa tiệc tôi đã hỏi chuyện với Tom là thế nào thế, nhưng chị chỉ lộ vẻ hoàn toàn ngượng nghịu và đánh trống lảng. Nên tôi cho rằng chưa có gì cả.

Tôi không thể ngăn mình cảm thấy hơi bị xúc phạm. Toàn bộ ý nghĩa của việc có chị em gái là bạn gọi điện cho cô ấy kể chuyện bạn trai mới của mình. Chứ không phải cho cô ấy ra rìa.

“Tức là... Jess và Tom đang đi lại với nhau?” tôi hỏi cho chắc.

“Chúng nó thân thiết lắm.” Janice gật đầu như bổ củi. “Rất, rất thân. Và cô phải nói Jess là một cô gái rất siêu. Cô và cô ấy hợp nhau rất nhanh!”

“Thật á?” tôi cố để không có vẻ quá ngạc nhiên - nhưng tôi không thể thấy Jess và Janice có điểm gì chung.

“Thật chứ! Nhà cô và Jess cảm thấy như người trong nhà vậy. Trên thực tế, cô và chú Martin đã quyết định hoãn chuyến du lịch trên biển vào hè tới, để phòng trường hợp chúng ta có một...” Bà ngưng lại. “Đám cưới,” bà thì thầm.

Đám cưới?

OK. Mình phải nói chuyện vơi Jess thôi. Ngay bây giờ.

“Chúng ta đến rồi,” mẹ nói khi chúng tôi tiến đến cửa, trên có biển đề: XIN MỜI VÀO RỒI BỎ GIÀY RA.

“Chính xác thì một lớp học tiền sản sẽ diễn ra trò gì?” Janice hỏi, tháo đỏi xăng đan Kurrt Geiger ra.

“Tập thở và những thứ tương tự,ôi nói mập mờ. “Chuẩn bị cho việc sinh con.”

“Hoàn toàn thay đổi so với thời của chúng ta, Janice ạ,” mẹ chen vào. “Chúng nó bây giờ còn có cả huấn luyện viên sinh con!”

“Huấn luyện viên! Như vận động viên tennis!” Janice có vẻ phấn khích trước ý tưởng này. Rồi nụ cười của bà vụt tắt và siết cánh tay tôi. “Tội nghiệp Becky bé bỏng. Cháu chẳng hề biết mình đang dấn thân vào cái gì.”

“Dạ,” tôi nói, hơi hoảng. “Thế... ừm... chúng ta vào được chưa?”

Lớp học được tổ chức trong một căn phòng trông như phòng khách. Nệm nhồi hạt xốp được xếp thành vòng tròn, đã có vài bà bầu ngồi đó cùng mấy ông chồng ngượng nghịu ở bên.

“Xin chào.” Một phụ nữ mảnh mai tóc đen dài mặc quần tập yoga bước vào. “Tôi là Noura, giáo viên tiền sản của các bạn,” cô nói giọng nhỏ nhẹ. “Chào mừng đã tới.”

“Chào Noura!” tôi cười tươi và bắt tay cô. “Tôi là Becky Brandon. Đây là mẹ tôi... Còn đây là Janice.”

“À.” Noura gật đầu ra vẻ hiểu biết rồi bắt tay Janice. “Rất vinh hạnh được gặp chị, Janice. Chị là... đối tác của Becky? Chốc nữa mấy cặp đồng giới nữa cũng tới, nên xin đừng cảm thấy...”

Ối trời ơi! Cô ấy nghĩ...

“Chúng tôi không phải les!” Tôi vội cắt ngang lời cô, cố gắng không cười khi thấy nét mặt hoang mang của Janice. “Janice chỉ là hàng xóm của chúng tôi thôi. Tí nữa cô ấy sẽ đi cùng mẹ đến Liberty.”

“Ôi, tôi hiểu rồi.” Noura dường như hơi thất vọng. “Được rồi, mời vào, cả ba. Mời ngồi.”

“Mẹ và Janice sẽ đi lấy cà phê,” mẹ nói, tiến đến cái bàn sát tường. “Con ngồi đi, Becky.”

“Vậy Becky này,” Noura nói khi tôi rón rén ngồi xuống một cái nệm xốp. “Chúng ta sẽ đi quanh phòng, tự giới thiệu. Laetitia vừa giải thích là cô ấy sẽ sinh con tại nhà. Cô định sinh con ở đâu?”

“Ở Cavendish với Venetia Carter,” tôi nói, cố làm ra vẻ thản nhiên.

“Wow,” một cô mặc váy hồng nói. “Có phải cô ấy đỡ đẻ cho tất cả các ngôi sao không?”

“Vâng. Thực ta cô ấy là bạn khá thân của tôi.” Tôi không thể không nói thêm, “Tối nay chúng tôi có hẹn đi chơi, thực ra là thế.”

“Thế cô đã nghĩ xem minh muốn sinh con kiểu gì chưa?” Noura tiếp tục.

“Tôi sẽ sinh con trong nước với hoa sen và mát xa kiểu Thái,” tôi nói đầy tự hào.

“Tuyệt vời!” Noura đánh dấu gì đó lên danh sách của cô. “Tức là về mặt lý tưởng cô thích sinh con kiểu năng động [1]?”

[1] Nguyên văn “Active Birth”: Kiểu sinh con trong đó người mẹ tích cực tham gia, bằng cách điều khiển cơ thể mình theo bản năng hơn là dựa vào sự giúp đỡ của các yếu tố bên ngoài như bác sĩ, thuốc, v.v. Nhưng Becky chỉ hiểu theo nghĩa đen của từ này: Sinh con năng động.

“Ừm...” tôi hình dung ra mình bồng bềnh trong một bồn nước ấm dễ chịu, trên nền nhạc và giữa những bông sen dập dềnh xung quanh, có thể cầm cả một ly cocktail nữa. “Không, tôi nghĩ thực ra khá thụ động.”

“Cô muốn sinh con kiểu... thụ động?” Noura có vẻ bối rối.

“Ừ.” Tôi gật đầu. “Về mặt lý tưởng thì thế.”

“Và cả thuốc giảm đau?”

“Tôi đã có một hòn đá đặc biệt dùng khi sinh nở của người Maori rồi,” tôi tự tin nói. “Và tôi còn tập yoga nữa. Nên chắc là tôi sẽ OK thôi.”

“Tôi hiểu.” Trông Noura như kiểu định nói thêm gì nữa. “Được rồi,” cuối cùng cô nói. “Nào. Giờ trước mặt các bạn là mẫu đơn về kế hoạch sinh con và tôi muốn các bạn điền hết vào. Chúng ta sẽ lấy mọi ý tưởng các bạn ghi ra làm chủ đề thảo luận.”

Có tiếng xì xầm khi mọi người cùng cầm bút chì lên và bắt đầu nói chuyện với bạn cùng đi.

“Tôi cũng muốn nghe ý kiến của mẹ Becky và Janice.” Noura nói thêm, khi mẹ và Janice ra nhập lại nhóm. “Không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội được nghe những phụ nữ đứng tuổi từng trải qua việc sinh nở và làm mẹ nói và học hỏi được sự thông thái của họ.”

“Tất nhiên rồi, các bạn yêu quý! Chúng tôi sẽ kể cho các bạn mọi thứ về việc này.” Mẹ lấy ra một phong bạc hà. “Ai ăn kẹo Polo không?”

Tôi cầm bút chì lên - rồi lại đặt xuống. Mình phải nhắn tin cho Jess ngay xem có chuyện gì. Tôi lôi điện thoại ra, tìm số di động của chị rồi bấm tin.

OMG Jess! Chị đang hẹn hò với Tom đấy à????

Rồi tôi xóa đi. Quá khích động. Chị sẽ phát hoảng toàn tập và không đời nào trả lời.

Hi Jess. Tình hình thế nào? Bex.

Thế này khá hơn rồi. Tôi bấm nút Send và hướng chú ý của mình trở lại bảng kế hoạch sinh nở. Đó là một danh sách toàn câu hỏi, có chỗ trống để điền câu trả lời.

1. Những ưu tiên của bạn khi bắt đầu trở dạ là gì?

Tôi vắt óc suy nghĩ một lát, rồi viết: “Trông xinh đẹp.”

2.Bạn đối phó với những cơn đau thời kỳ đầu thế nào? (VD: tắm nước nóng, xoa bóp chân tay.)

Tôi đang định viết là “Đi shopping” thì điện thoại bíp bíp. Tin nhắn trả lời của Jess!

Vẫn ổn. Cảm ơn em.

Đúng là Jess. Vài từ, chẳng mang thông tin gì. Tôi lập tức nhắn lại:

Chị đang hẹn hò với Tom à??

“Nộp giấy nào, mọi người.” Noura vỗ vỗ tay. “Xin các bạn dừng bút…” Hết giờ rồi sao? Trời ạ, y như kiểm tra ở trường. Tôi lên nộp cuối cùng, nhét nó vào giữa để Noura không trông thấy. Nhưng cô lật một lượt các bản, vừa đọc vừa gật gù. Rồi cô dừng lại.

“Becky, dưới câu ‘ưu tiên khi bắt đầu trở dạ’ cô điền ‘Trông xinh đẹp’.” Cô ngẩng đầu lên. “Đây có phải một trò đùa không?”

Sao tất cả mọi người đều đang nhìn mình thế nhỉ? Tất nhiên đó không phải trò đùa.

“Khi bề ngoài xinh đẹp thì sẽ cảm thấy dễ chịu! Đó là cách giảm đau tự nhiên. Tất cả chúng ta đều nên trang điểm hoặc làm tóc...”

T được những cái cau mày và tiếng cười rúc rích từ khắp cả phòng, tất cả trừ một cô mặc áo hồng sành điệu, cô ấy đang gật đầu tán thành.

“Đồng ý với chị!” cô nói. “Tôi thà làm thế còn hơn xoa bóp chân tay.”

“Hoặc là đi shopping,” tôi nói thêm. “Cách đó chữa được cơn nghén buổi sáng, nên...”

“Shopping chữa khỏi cơn nghén sáng?” Noura cắt ngang. “Cô đang nói về cái gì vậy?”

“Trong mấy tuần đầu mang thai, mỗi lần thấy buồn nôn là tôi lại đến Harrods mua gì đấy để khỏi nghĩ về nó,” tôi giải thích. “Thực sự có hiệu quả.”

“Tôi thì thường order qua mạng,” cô áo hồng nói.

“Có lẽ các bạn có thể thêm vào danh sách các cách chữa,” tôi gợi ý đầy thiện chí. “Sau mục uống trà gừng ấy.”

Noura há hốc miệng - rồi lại ngậm lại. Cô quay sang một cô khác đang giơ ray, đung lúc đó điện thoại tôi lại bíp bíp báo tin nhắn mới.

Gần như thế.

Gần như thế? Ý chị là gì? Tôi nhanh tay bấm

Janice nghĩ c sắp cưới!

Tôi bấm Send. Ha. Thế này sẽ kích thích chị hơn.

“OK. Chuyển sang mục khác nào.” Noura lại tiến vào giữa phòng. “Sau khi ngó qua câu trả lời của các bạn, tôi thấy rõ ràng là các bạn đều rập trung nghĩ đến chuyện sinh nở và làm sao để đối phó với nó.” Cô nhìn quanh nhóm. “Câu đáp đầu tiên của tôi là: đừng lo. Các bạn có thể đối phó. T các bạn.”

Những tiếng cười căng thẳng rộ lên quanh phòng.

“Đúng vậy, các cơn đau có thể rất dữ dội,” Noura nói. “Nhưng cơ thể các bạn được cấu tạo để chịu đựng được chúng. Và điều các bạn cần nhớ là, đó là sự đau đơn tích cực. Tôi chắc là hai bác đây cũng đồng ý?” Cô nhìn về phía mẹ và Janice, Janice đã lôi que đan ra và đang đan thoăn thoắt.

“Tích cực?” Janice ngẩng lên, kinh hoảng. “Ôi không, cô ơi. Tôi đau khốn khổ khốn nạn. Hai mươi tư giờ trong cái nóng hè nghiệt ngã. Tôi ước gì không ai trong số các cô tội nghiệp ở đây phải gánh chịu điều đó.”

“Và hồi ấy chúng tôi còn không có thuốc giảm đau nữa,” mẹ tôi chen ngang. “Lời khuyên của tôi là hãy đồng ý tiêm, uống mọi loại họ có."

“Nhưng vẫn có các phương pháp tự nhiên, mang tính bản năng hơn mà các bạn có thể áp dụng,” Noura nhanh chóng nói thêm. “Tôi chắc là các bác thấy xoa bóp và thay đổi tư thế giúp đỡ đau hơn?”

Mẹ và Janice nhìn nhau nghi ngại.

“Tôi sẽ không nói thế đâu,” mẹ ôn tồn nói.

“Hay là tắm nước ấm?” Noura gợi ý, nụ cười trên mặt cô co lại.

“Tắm?” mẹ bật cười vui về. “Cô ơi, khi cô đang bị từng cơn đau đớn khổ sở hành hạ và chỉ muốn chết thì tắm táp cũng chẳng ích lợi mấy đâu!”

Tôi có thể nhận thấy Noura đang trở nên hơi cáu qua cái cách cô hít thở sâu hơn và siết tay lại thành nắm đấm.

“Nhưng cuối cùng chẳng lẽ điều đó lại không đáng giá sao? Sự đau đớn dường như là một cái giá khá thấp, nếu so với niềm vui khi đem lại một sự sống mới

“À...” Mẹ trao cho tôi một ánh mắt nghi ngờ. “Tất nhiên, tôi rất hạnh phúc khi sinh ra Becky bé bỏng. Nhưng thực sự tôi đã cố giữ chỉ có một đứa. Cả hai chúng tôi, đúng không, Janice?”

“Không bao giờ nữa.” Janice rùng mình. “Có cho tôi một triệu bảng cũng không.”

Khi nhìn lướt một lượt khắp phòng tôi thấy mặt của tất cả các bà các cô đều đã đóng băng. Cả mặt của hầu hết các anh nữa.

“Được rồi!” Noura nói, rõ ràng là cố gắng để giữ vẻ dễ chịu. “Vâng, cảm ơn hai bác vì... những lời khích lệ đó.”

“Chuyện nhỏ!” Janice lại hân hoan tiếp tục múa kim đan.

“Giờ chúng ta sẽ thử làm một bài tập thở nho nhỏ,” Noura tiếp tục, “cái này, tin hay không thì tùy, sẽ có ích với các cơn co thắt lúc bắt đầu sinh. Tôi muốn tất cả các bạn ngồi thẳng lên và hít thở nông. Hít vào... thở ra... đúng rồi...”

Trong khi tôi đang thở nông thì điện thoại lại bíp.

Cái gì?????

Ha! Tôi cố nín cười và nhắn tin lại.

Là tình yêu à???

Vài phút sau điện thoại lại bíp có tin nhắn mới.

Bọn chị đang có vài vấn đề

Ôi trời. Hy vọng Jess không sao. Tôi không cố ý trêu chọc

Thế này đòi hỏi phải khéo léo, vừa tập thở vừa nhắn tin ấy. Nên tôi bỏ bài tập thở và bấm:

Vấn đề j? sao c ko kể với e?

“Cháu đang nhắn tin với ai thế, cháu yêu?” Janice nói, bà cũng bỏ dở bài tập thở nông để giở mẫu đan ra xem.

“À... chỉ là một người bạn thôi ạ,” tôi nói nhẹ bẫng, đúng lúc một tin nhắn nữa đến. Jess hẳn là cũng bỏ dở việc chị đang làm, dù là việc gì.

Chị không muốn làm phiền em, chuyện dở hơi lắm.

Thật tình. Sao mà Jess lại nghĩ là chị đang làm phiền tôi được? Tôi muốn biết về cuộc sống yêu đương của chị. “C là chị e mà!!!” tôi đang định nhắn tin tiếp thì Noura vỗ tay để mọi người chú ý.

“Thư giãn nào, mọi người. Bây giờ chúng ta sắp thử làm một bài tập đơn giản giúp thư giãn đầu óc. Bạn tập của các bạn sẽ nắm cánh tay bạn và véo, khiến bạn bị bầm tím kiểu cũ. Và các bạn sẽ tập thở để qua cơn đau. Hãy tập trung suy nghĩ, thư giãn đi nào... Các bạn tập, đừng sợ khi tăng áp lực! Và các bạn sẽ thấy sức chịu đựng của mình cao hơn mình tưởng thế nào! Becky, tôi lấy cô làm mẫu nhé, nếu được?” cô nói thêm, tiến lại.

Dạ dày tôi lộn tùng phèo căng thẳng. Tôi không thích âm thanh của cụm từ “bầm tím kiểu cũ”. Hay kể cả một vết bầm tím kiểu mới tinh cũng không. Nhưng tôi không thể tỏ ra sợ sệt được, mọi người đang nhìn tôi.

“Thế cũng được,” tôi nói, hăng hái đưa tay ra.

“Hiển nhiên là đau đẻ sẽ kinh hơn thế này nhiều, nhưng chỉ để cho các bạn chút khái niệm...”

Cô nắm lấy cánh tay tôi. “Nào, thở đi...”

“Au!” tôi nói, khi cô bất ngờ véo tay tôi. “Au, đau quá!”

“Thở đi, Becky,” Noura hướng dẫn. “Thư giãn nào.”

“Tôi đang thở đây! Auuuuu!”

“Giờ thì cơn đau đang mạnh hơn...” Noura phớt lờ tôi. “Hãy tưởng tượng rằng cơn co đang đến đỉnh điểm...”

Tôi hổn hển thở nặng nhọc khi Noura véo da tôi còn mạnh hơn.

“Giờ thì nó đang rút dần... rồi hết hẳn.” cô buông tay tôi ra, nở một nụ cười với tôi. “Cô thấy không, Becky? Cô đã thấy mình có thể đối phó với nó thế nào chưa, dù có sợ bao nhiêu?”

“Phù.” Tôi suýt hết hơi.

“Cô có nghĩ mình học được gì có giá trị từ việc này không?” Cô nhìn tôi gật đầu vẻ hiểu biết. “Một điều gì đó giúp cô chuẩn bị tinh thần trước nỗi sợ hãi của mình?”

“Có.” Tôi nghiêm trang gật đầu. “Tôi đã học được rằng tôi chắc chắn là cần thuốc tê.”

“Dùng thuốc mê ấy con ạ,” mẹ chen vào. “Hoặc mổ đẻ!”

“Bác không thể dùng thuốc mê được.” Noura nhìn mẹ không tin nổi. “Đâu phải cứ tự dưng mà người ta cho dùng, bác biết mà!”

“Becky sẽ đến chỗ xịn nhất London!” mẹ phản ứng. “Nó có thể có mọi thứ nó muốn! Này con yêu, nếu mẹ là con mẹ sẽ mát xa kiểu Thái rồi ngâm mình trong bồn tắm trước khi đẻ thật, rồi sau đó là thuốc tê và liệu pháp hương thơm...”

“Đây là sinh con!” Noura gào lên, vò đầu bứt tóc. “Cô đang sinh ra một đứa trẻ chứ không phải yêu cầu theo danh mục dịch vụ phòng khách sạn chết bầm nào đó!”

Lặng im choáng váng.

“Tôi xin lỗi,” cô nói bình tĩnh hơn. “Tôi... không biết mình bị làm sao nữa. Chúng ta giải lao một chút. Các bạn tự nhiên dùng đồ uống nhé.”

Cô cắm đầu bước ra khỏi phòng, và tiếng xì xầm nói chuyện bắt đầu rộ lên.

“Thôi!” mẹ nói, nhướng mày. “Tôi nghĩ có người cần phải tập thở nông! Janice, chúng ta đến Liberty được chưa?”

“Từ từ đợi tôi đan xong hàng này đã.” Janice điên cuồng múa que đan. “Nhìn này! Xong rồi. Đi cùng không, Becky?”

“Cháu không biết nữa,” tôi nói, dằn vặt. “Có lẽ cháu nên ở lại đến cuối giờ.”

“Mẹ nghĩ Noura không biết cô ta đang nói gì đâu!” mẹ lên tiếng thông đồng. “Mẹ và Janice sẽ cho con biết mọi thứ con cần biết. Và con có thể giúp mẹ chọn một cái túi xách mới!”

“Thế thì OK ạ.” Tôi đứng bật dậy. “Đi nào!”

Khi tôi mua sắm xong cùng hai bà và đi làm tóc xong thì đã sáu giờ. Tôi về nhà thấy Luke trong phòng làm việc. Đèn đóm tắt hết, và anh chỉ ngồi đó trong bóng tối.

“Luke?” tôi đặt đống túi mua sắm xuống. “Mọi chuyện ổn chứ?” Anh quay sang phía giọng nói của tôi, và ngẩng đầu lên. Tôi ngó anh ngạc nhiên. Mặt anh căng thẳng quá, với một vết nhăn dọc giữa đôi lông mày.

“Ổn,” cuối cùng anh nòi. “Mọi chuyện ổn cả.”

Tôi thì thấy chẳng có vẻ gì là ổn. Tôi bước vào phòng làm việc, ngồi lên cái bàn đối diện anh và nhìn mặt anh thật kỹ.

“Luke, vụ khủng hoảng ở công ty hôm nay thế nào rồi?”

“Đó không phải một vụ khủng hoảng.” Anh cố gắng nở nụ cười. “Anh dùng nhầm từ. Đó chỉ là... một vụ việc. Chẳng có gì quan trọng. Tất cả đều được giải quyết xong xuôi cả rồi.”

“Nhưng...”

“Em thì thế nào?” Anh vuốt ve tay tôi. “Lớp học ra sao?”

“Ôi.” Tôi cố nhớ lại. “À thì... cũng được. Anh không bỏ lỡ gì nhiều đâu. Hết giờ em đi mua sắm với mẹ và Janice. Bọn em đi đến shop Liberty và Browns...”

“Em có làm quá sức không đấy?” Anh nhìn kỹ tôi đầy lo lắng. “Em có nghỉ ngơi không? Nhớ những gì Venetia nói về huyết áp đấy.”

“Em không sao mà!” tôi vẫy một tay trong không khí. “Chưa từng thấy khỏe hơn thế này.”

“Tốt,” Luke liếc đồng hồ, “chúng ta nên đi sớm thôi. Anh sẽ tắm nhanh một cái rồi gọi taxi.” Giọng anh khá vui vẻ, nhưng khi anh đứng dậy tôi để ý thấy vai anh hơi căng ra.

“Luke...” tôi ngập ngừng. “Mọi thứ vẫn ổn thật chứ?”

“Becky, đừng lo.” Luke đặt cả hai bàn tay tôi vào tay anh. “Mọi chuyện ổn cả. Ngày nào bọn anh cũng có những cuộc khủng hoảng nho nhỏ. Đấy là đặc tính công việc, em biết mà. Bọn anh xử lý chúng rồi tiến lên. Có lẽ anh chỉ hơn thường lệ thôi. Đơn giản vì tại thời điểm này anh rất bận.”

“Ừm, OK,” tôi nói, dịu đi. “Anh đi tắm đi.”

Anh đi dọc hành lang đến phòng ngủ trong khi tôi chất đống túi vào sảnh. Tôi khá mệt, thực sự là thế, sau một buổi chiều với mẹ và Janice. Có lẽ tôi cũng phải tắm một cái, sau khi Luke xong. Tôi có thể dùng gel tái tạo da mùi hương thảo và tập vài động tác yoga dãn cơ để tiếp thêm sinh lực.

Hoặc nếu không thì tôi có thể ăn nhanh mấy cái KitKat. Tôi vào bếp và vừa mới đang định lẩy cái hộp xuống thì chuông cửa reo. Không thể nào đã có taxi rồi.

“Xin chào?” tôi nói vào điện thoại nội bộ.

“Becky à?” một giọng sang sảng đáp lại. “Jess đây.”

Jess?

Tôi kinh ngạc bấm nút cửa. Jess làm gì ở đây thế nhỉ? Mình còn không biết chị đang ở London.

“Mười lăm phút nữa taxi sẽ tới.” Luke thò đầu vào cửa bếp, quấn mỗi chiếc khăn tắm.

“Tốt hơn anh nên mặc cái gì vào đi,” tôi nói. “Jess đang trong thang máy lên đây.”

“Jess á?” Trông Luke bất ngờ hết sức. “Chúng ta đâu có hẹn với chị nhỉ, hay là có?”

“Không.” Tôi nghe thấy tiếng lanh canh dịu dàng của chuông cửa căn hộ mình và chợt bật cười. “Nhanh lên anh, mặc quần áo vào!”

Tôi mở cửa và thấy Jess, mặc quần jeans, giày thể thao và áo không tay bó sát màu nâu, thực sự khá đẹp theo phong cách hoài cổ, thập niên 1970.

“Chào em!” Ch ôm tôi thật chặt. “Em khỏe không, Becky? Chị đi gặp giáo sư hướng dẫn, tiện thể ghé qua. Chị đã thử gọi điện hỏi trước nhưng đường dây bận suốt. Thế này không sao chứ?”

Trông chị hơi căng thẳng quá. Thật tình! Cứ như thể tôi sắp sửa nói, “Ừ, đúng đấy, chị biến đi” vậy.

“Tất nhiên là không sao!” tôi nồng nhiệt ôm lại chị. “Được gặp chị thật tuyệt. Chị vào nhà đi!”

“Chị mang một món quà đến cho cháu.” Chị thọc tay vào ba lô lôi ra một bộ áo liền quần màu nâu với dòng chữ TÔI SẼ KHÔNG LÀM Ô NHIỄM THẾ GIỚI màu be in đằng trước.

“Hơ... tuyệt!” tôi nói, lật qua lật lại nó trên tay. “Cảm ơn chị!”

“Nó làm bằng sợi gai dầu tự nhiên đấy,” Jess nói. “Em vẫn còn ý định mua toàn đồ bằng sợi cây gai dầu cho đứa nhóc đấy chứ?”

Toàn đồ bằng sợi cây gai dầu? Chị đang nói cái khỉ gì...

Ôi. Có lẽ tôi đã nói gì đó như thế thật ở bữa tiệc của mẹ để chị khỏi lên lớp tôi về sợi cotton tẩy trắng xấu xa.

“Em sẽ mua một phần đồ bằng sợi gai dầu, một phần là các loại sợi khác,” cuối cùng tôi nói. “Để... ừm... cho đa dạng sinh học ấy mà.”

“Hay quá.” Chị gật đầu. “Và chị định bảo là chị có thể mướn hộ em một cái bàn thay tã. Có một hợp tác xã của sinh viên nữ chuyên cho thuê đồ chơi và các thiết bị dùng cho trẻ. Chị có số điện thoại đây.”

“Vâng!” Tôi nhanh chân đá sập cửa phòng trẻ trước khi chị kịp nhìn thấy cái bàn thay tã có kèm theo cả phông biểu diễn rói Circus Tent mới được Funky Baba chuyển đến. “Em sẽ... ghi nhớ. Chị vào uống nước cái đã.”

“Em đã làm khăn lau cho con chưa?” Jess theo tôi vào bếp.

Đừng nói chuyện khăn lau nữa chứ. Tôi không thể bảo chị là tôi đã vứt hết đống giẻ đó ở nhà mẹ rồi.

“À, chưa ạ...” tôi vội đưa mắt nhìn quanh. “Nhưng em đã làm một số thứ khác.” Tôi vớ lấy một cái khăn lau chén bát trên giá và thắt nút ở đầu. “Đây là đồ chơi hữu cơ tự làm ở nhà,” tôi làm vẻ thản nhiên nói, quay đi. “Nó được gọi là Ngài Thắt Nút.”

“Tuyệt quá.” Jess ngắm nghía nò. “Thật là một ý tưởng đơn giản. Tốt hơn nhiều so với bất cứ thứ rác rưởi được sản xuất hàng loạt nào.”

“Và em đang định... sơn cái thìa này bằng sơn tự nhiên không độc.” Cảm thấy bạo dạn hơn, tôi lôi một cái thìa gỗ từ ngăn kéo ra. “Em sẽ vẽ mặt cho nó và đặt tên là Chú Thìa.”

Trời ạ, mình giỏi mấy trò tái chế sinh thái này ghê. Có khi mình tự bắt đầu viết newsletter thôi!

“Dù sao thì, để em lấy gì cho chị uống đã.” Tôi rót cho Jess một cốc rượu rồi ngồi thụp xuống đối diện chị. “Thế tình hình thế nào rồi? Em không thể tin được khi nghe Janice bảo chị đang hẹn hò với Tom!”

“Chị biết,” Jess nói. “Chị xin lỗi, lẽ ra chị nên kể với em. Nhưng chuyện đó quá...” Chị ngưng lại.

“Gì cơ?” tôi nói, hồi hộp.

Jess bắt đầu nhìn chằm chằm vào cốc rượu mà không uống. “Chuyện này có vẻ thực sự chẳng đi đến đâu,” cuối cùng chị nói. “Sao lại không?”

Jess lại im lặng. Chị vẫn chưa thực sự quen với việc buôn-chuyện-về-bạn-giai này, đúng không nhỉ?

“Chị kể tiếp đi nào,” tôi nịnh bợ. “Em sẽ không tiết lộ bất cứ gì chị nói cho ai. Ý em là... chị thực sự thích

“Tất nhiên là thế. Nhưng...” Chị thở hắt ra. “Chỉ là...”

“Becky!” Luke thò đâu vào cửa. “Ôi, chào chị Jess. Em không định chen ngang đâu, nhưng bọn em sắp phải đi bây giờ...”

“Hai người có kế hoạch rồi à,” Jess nói, giọng trở nên kiên quyết. “Thế chị sẽ về.”

“Không!” tôi đặt tay lên cánh tay chị. Đây là lần duy nhất từ trước đến nay Jess từng ghé thăm tôi để hỏi lời khuyên, tôi sẽ không đuổi chị đi đâu. Đây chính xác là những gì tôi đã tưởng tượng chúng tôi sẽ làm từ khi gặp chị lần đầu tiên. Hai chị em gái, ghé nhà nhau chơi, nói chuyện về các chàng trai...

“Luke.” Tôi quyết định chớp nhoáng. “Sao anh không đi trước rồi em sẽ gặp anh ở quán bar nhỉ?”

“Ừ, nếu em chắc mình muốn thế.” Luke hôn tôi. “Thật vui được gặp chị, Jess ạ!”

Anh rảo bước khỏi bếp và khi nghe tiếng cửa trước đóng lại tôi xé một gói Pringles mini ăn. “Rồi. Chị thích anh ta...”

“Anh ấy tuyệt lắm.” Jess mân mê vết chai trên ngón tay chị. “Anh ấy thông minh, và thú vị, có quan điểm logic... và còn đẹp trai nữa. Chị muốn nói là, điều đó thì không cần nói cũng biết.”

“Chính xác!” tôi nói sau khi ngừng một chút.

Thành thật mà nói, Tom chưa từng khiến tôi cảm thấy thế bao giờ. (Cho dù cả Janice lẫn Martin đều chắc như đinh đóng cột là cả đời tôi luôn yêu anh ta trong vô vọng.) Nhưng mỗi người một ý.

“Thế vấn đề là gì?” tôi di di tay thành hình vòng tròn, gợi chị nói.

“Anh ấy quấy quá. Anh ấy gọi cho chị khoảng mười lần một ngày, anh ấy gửi bưu thiếp in toàn nụ hôn...” Jess ngước lên với một vẻ miệt thị và tôi không thể không thấy một chút thương cảm cho anh bạn cũ Tom tội nghiệp. “Tuần trước anh ấy còn cố xăm tên chị lên cánh tay. Anh ấy gọi điện cho chị để kể là anh ấy đang xăm, chị tức điên lên nên anh ấy làm đến chữ J thì dừng lại.”

“Anh ấy xăm chữ J lên cánh tay?” tôi không ngăn được mình cười hinh hích.

“Phía trên gần khuỷu tay.” Chị đảo mắt. “Trông lố bịch lắm.”

“À, chắc anh ấy chỉ cố trông sành điệu thôi,” tôi gợi ý. “Chị biết đấy, Lucy từng muốn anh ấy xăm nhưng anh ấy đâu có làm. Có lẽ anh ấy chỉ muốn gây ấn tượng với chị thôi.”

“Hừ, chị không thấy ấn tượng gì cả. Còn về Janice thì...” Jess luồn tay vào mái tóc cắt ngắn. “Bà ấy gọi cho chị gần như hàng ngày nói toàn chuyện kỳ vọng vớ vẩn. Chị đã nghĩ đến quà Giáng sinh của Tom chưa? Chị có muốn đi nghỉ cuối tuần và nếm rượu tại Pháp cùng họ không? Chị thực sự chịu không nổi. Nên chị đang nghĩ sẽ chấm dứt việc này.”

Tôi nhìn lên kinh hãi. Chấm dứt? Thế còn vụ con tôi trở thành người cầm nhẫn cưới thì sao?

“Chị không thể từ bỏ chỉ vì vài chi tiết nhỏ nhặt ấy!” tôi phản đối. “Ý em là, ngoài cái hình xăm ra, hai người hợp nhau chứ? Bọn chị có bao giờ cãi nhau không?”

“Hôm trước bọn chị vừa cãi nhau một trận khá lớn,” Jess gật đầu.

“Về cái gì?”

“Chính sách xã hội.”

Ôi, điều đó đã chứng minh. Họ sinh ra là để dành cho nhau!

“Jess, hãy nói chuyện với Tom đi,” tôi bốc đồng nói. “Em cá là bọn chị sẽ tìm ra cách. Chỉ có mỗi chuyện hình xăm…”

“Không chỉ có thế.” Jess vòng tay bó gối. “Còn có... một chuyện nữa.”

“Chuyện gì thế?”

Hít một hơi thật sâu, tôi chợt nhận ra. Chị cũng đang mang thai. Chắc chắn là thế. Trời đất ơi tuyệt quá! Chúng tôi sẽ sinh con cùng nhau, chúng sẽ thành anh chị em họ và chúng tôi sẽ có những tấm ảnh dễ thương chụp chúng đang cùng nhau chơi trên cỏ...

“Chị vừa được đề nghị tham gia một dự án nghiên cứu hai năm ở Chile.” Giọng của Jess khiến quả bong bóng của tôi vỡ choác.

“Chile?” Miệng tôi há hốc vì khiếp hãi. “Nhưng nó... xa tít mù tắp mà.”

“Bảy nghìn dặm,” chị nói, gật đầu.

“Thế... chị có định đi không?”

“Chị vẫn chưa quyết định. Nhưng đây là một cơ hội trong mơ. Là đội mà chị đã muốn tham gia hàng bao năm trời.”

“Phải,” tôi nói sau khi ngưng lại một chút. “Thế thì... chị nên đi.”

Tôi phải ủng hộ chị. Đây là sự nghiệp của Jess. Nhưng tôi không thể ngăn mình cảm thấy buồn. Tôi chỉ vừa mới quen biết chị gái thất lạc của mình, và giờ chị sắp sửa biến mất sang bán cầu bên kia thế giới sao?

“Chị gần như đã quyết định chắc chắn là sẽ đi.” Chị ngẩng đầu lên và tôi thấy mình đang nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách long lanh của chị. Tôi luôn nghĩ Jess có đôi mắt thật đẹp.

Có lẽ con tôi cũng sẽ có đôi mắt hổ phách long lanh y như thế.

“Em sẽ phải gửi cho chị nhiều hình của cháu chị đấy nhé,” Jess nói, như thể đọc được ý nghĩ của tôi. “Để chị có thể trông thấy nó lớn lên.”

“Tất nhiên! Hàng tuần luôn.” Tôi cắn môi, cố gắng tiêu hóa hết toàn bộ chuyện này. “Thế... còn Tom thì sao?”

“Chị vẫn chưa bảo với anh ấy.” Chị so vai lại. “Nhưng thế này sẽ có nghĩa là dấu chấm hết cho chuyện của bọn chị.”

“Không cần phải thế đâu! Hai người có thể yêu xa mà... Có thể email...”

“Trong hai năm á?”

“À thì...” giọng tôi nhỏ xíu lại. Có lẽ chị đúng. Họ mới gặp nhau vài tuần trước. Còn hai năm lại là một khoảng thời gian khá dài.

“Chị không thể từ bỏ một cơ hội như thế này vì một... người đàn ông nào đấy.” Nghe giọng chị như thể đang tự tranh cãi với chính mình. Có lẽ chị đang thấy tan nát nhiều hơn những gì tỏ ra. Có lẽ, bên dưới mọi vẻ bề ngoài, chị thực sự yêu Tom say đắm.

Nhưng ngay cả khi tôi thấy rõ như thế, công việc vẫn là cuộc đời của chị ấy. Chị ấy đơn giản là không thể từ bỏ nó bây giờ.

“Chị phải đi Chile,” tôi nói chắc như đinh đóng cột. “Như thế sẽ thật tuyệt vời cho chị. Và chuyện với Tom sẽ ổn cả thôi. Bằng cách nào đó.”

Gói Pringles có vẻ sắp hết sạch nên tôi đứng dậy tiến đến tủ bếp. Tôi mở cửa và ngắm nghía mấy ngăn giá một cách băn khoăn. “Chúng ta hết khoai tây chiên rồi... Mà em lại không nên ăn lạc... Mình có ít bánh quy Ritz“Thực ra, chị có mang theo ít bắp rang bơ,” Jess nói, trông mặt hơi hồng lên. “Vị toffee.”

“Vị gì cơ?” tôi há hốc mồm nhìn chị.

“Trong ba lô của chị ấy.”

Jess mang theo bắp rang bơ vị toffee? Nhưng... cái đó không có nguồn gốc hữu cơ. Cũng không giàu dinh dưỡng. Lại không làm từ khoai tây hợp tác xã.

Tôi trân trối nhìn khi chị thọc tay vào ba lô lấy cái gói. Một cái DVD cũng rơi ra cùng, bóng lộn trong lớp giấy bóng kính, và chị nhét nò trở lại, má còn đỏ hơn trước.

Từ từ chút.

“Cái gì đấy chị?” tôi giật lấy nó. “Nine Months à? Jess đây đâu phải loại phim chị thích!”

Trông Jess hoàn toàn lúng túng.

“Chị nghĩ có lẽ nó là loại em thích,” cuối cùng chị nói. “Đặc biệt là lúc này.”

“Chị mang cái này đến đây để mình cùng xem à?” tôi nói mà không tin nổi, và sau một lát, chị gật đầu.

“Chị chỉ nghĩ là...” Chị hắng giọng. “Nếu em không phải làm gì...”

Tôi không thể tin được mình thấy xúc động đến mức nào. Lần đầu tiên chúng tôi có một buổi tối bên nhau, tôi đã cố bắt Jess xem phim Pretty Woman, và tin tôi đi, đó là một thảm bại. Nhưng giờ chị đang ở đây, với bắp rang bơ và một đĩa phim của Huge Grant. Và kể cho tôi chuyện bạn trai của chị. Y như những gì tôi tưởng tượng về việc có chị gái.

“Nhưng em phải đi mà.” Jess nhét cái DVD trở lại ba lô. “Thực ra, giờ em nên bắt đầu đi

Tôi cảm thấy tình yêu thương chị trào dâng - và đột nhiên tôi chẳng muốn đi đâu cả. Sao tôi lại dành cả buổi tối trong một quán bar đông đúc nào đấy, nói chuyện với hàng đống người tốt nghiệp Cambridge ngạo mạn mà tôi thậm chí còn không hề quen biết, trong khi tôi có thể dành thời gian bên chị tôi? Tôi có thể gặp Ngài Hoàn Hảo của Venetia vào lúc khác. Luke sẽ thấy OK thôi.

“Em sẽ chẳng đi đâu hết,” tôi nói chắc chắn, xé gói bắp rang bơ ra. “Chị em mình ở nhà vui vẻ đi.”

Chúng tôi đã có một buổi tối vui chưa từng thấy. Tôi và Jess cùng xem Nine Months (Jess vừa xem vừa giải ô số Sodoku, nhưng chẳng sao vì tôi cũng vừa xem vừa đọc tạp chí Hello!) và chúng tôi gọi điện thoại hội nghị cho Suze để hỏi lời khuyên về chuyện Tom, rồi gọi pizza. Và Jess thậm chí còn không bảo tôi rằng chúng tôi có thể tự làm với giá ba mươi xu.

Đến tầm mười một giờ thì chị về, nói rằng chắc tôi phải mệt lắm rồi, thế là tôi đi ngủ, tự hỏi không biết Luke sẽ về muộn đến mức nào nữa. Chắc anh cũng phải vui lắm, nên mới ở lại lâu thế này. Khi cuối cùng một dải ánh sáng từ lối vào chiếu lên mặt tôi và khiến tôi nheo mắt, tôi mới nhận ra hẳn là mình đã ngủ quên đi, vì tôi có thể thề rằng mình đang được Nữ hoàng trao cho giải Oscar.

“Chào!” tôi ngái ngủ nói. “Mấy giờ rồi nhỉ?”

“Mới một giờ hơn,” Luke thì thầm. “Anh xin lỗi vì đã đánh thức em.”

“Không sao mà anh.” Tôi với tay ra chỗ đèn ngủ bên giường bật lên. “Thế cuộc gặp gỡ thế nào?”

“Vui lắm!” Trong giọng Luke tỏa ra vẻ phấn khởi mà tôi không hề chờ đợi. Tôi dụi đôi mắt lờ đờ của mình và nhìn anh chăm chú. Mặt anh rạng rỡ và anh toát lên vẻ vui tươi sống động mà đã hàng tuần nay, nếu không muốn nói là hàng tháng, tôi không trông thấy. “Anh đã quên mất mình từng có biết bao điểm c với tất cả những người bạn cũ ấy,” anh nói. “Bọn anh nói chuyện về những thứ mà anh thậm chí còn không nghĩ đến nhiều năm nay. Chính trị... nghệ thuật... Matthew, bạn cũ của anh, giờ đang quản lý một gallery. Anh ấy mời chúng ta đến xem một triển lãm. Chúng ta nên đi!”

“Wow!” tôi không thể ngăn mình mỉm cười trước vẻ hồ hởi của Luke. “Tuyệt quá đi mất!”

“Hay thật, chỉ một chút nghỉ ngơi giữa bộn bề công việc.” Anh lắc lắc đầu như vẫn không tin nổi. “Anh nên làm thế nhiều hơn. Quan tâm đến nhiều thứ khác nữa. Thư giãn một chút.” Anh bắt đầu cởi khuy áo. “Thế buổi tối với Jess của em thế nào?”

“Tuyệt! Bọn em xem phim và ăn pizza. Em phải kể cho anh tin này mới được...” Tôi bất chợt ngáp. “Có lẽ là ngày mai.” Tôi lại rúc vào gối và ngắm Luke cởi quần áo. “Còn anh bạn trai nổi tiếng của Venetia thì thế nào? Có chán đời như trong ảnh không?”

“Anh ấy không đến,” Luke nói.

Tôi ngừng dụi dụi đầu dễ chịu và ngỏng đầu lên ngạc nhiên. Bạn trai của Venetia không ở đó sao? Nhưng tôi tưởng toàn bộ mục đích của buổi tối này là giới thiệu chúng tôi với Justin - chuyên gia tài chính tuyệt vời cơ mà?

“À ừ. Nhưng sao lại thế?”

“Họ chia tay rồi.” Luke treo quần lên móc.

“Họ đã chia tay?” tôi bật dậy ngồi trên giường. “Nhưng... em tưởng cô ấy yêu Justin hơn bất kỳ ai khác. Em tưởng cô ấy đã đi nửa vòng trái đất để đoàn tụ cùng anh ta và họ là cặp hạnh phúc nhất trong vũ trụ này?”

“Cô ấy đúng là đã đi nửa vòng trái đất.” Luke nhún vai. “Họ đúng là cặp hạnh phúc nhất. Cho đến cách đây ba ngày. Cô ấy khá buồn vì chuyện này.”

“Rồi,” tôi nói sau khi ngừng lại. “Em hiểu.”

Đột nhiên buổi tối xiên sang một hướng khác. Không phải là Luke được giới thiệu với anh bạn trai lâu năm của Venetia. Mà là buổi tối khi Venetia mới độc thân trở lại khóc trên vai Luke.

“Thế... là Venetia chia tay trước?” tôi hỏi một cách bình thường. “Hay là anh ta?”

“Anh không chắc ai trong họ đòi chấm dứt.” Luke tiến vào phòng tắm. “Có vẻ như giờ anh ta đã trở lại với vợ.”

“Vợ á?” Giọng tôi vút lên như tên lửa. “Ý anh là gì, ‘vợ’?”

“Venetia tưởng họ đã chia tay hoàn toàn, chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa.” Luke mở vòi nước và tôi hầu như không nghe thấy anh nói gì. “Cô ấy đã có một giai đoạn khó khăn, về chuyện yêu đương ấy, Ven tội nghiệp. Hình như cô ấy luôn phải lòng mấy gã có vợ và dính vào những tình huống phức tạp.”

Tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh đây. Thở đều. Không được quá khích.

“Những tình huống kiểu thế nào?” tôi nhẹ nhàng hồi.

“Ôi, anh cũng chẳng biết nữa.” Luke đang bóp kem đánh răng ra bàn chải. “Kiện tụng ly dị... vài xì căng đan với một bác sĩ cấp cao ở bệnh viện nơi cô ấy làm việc... Còn có một lệnh huấn thị của tòa hồi ở LA...” Anh cau mày nhìn tuýp thuốc. “Cái này sắp hết rồi.”

Kiện tụng ly dị? Lệnh huấn thị? Xì căng đan?

Tôi không thể đáp lời. Miệng tôi đang ngáp ngáp như một con cá vàng. Mọi bản năng trong cơ thể tôi đều đang ở mức báo động đỏ.

Cô ta đang đong Luke.

Tôi nhìn Luke đánh răng như thểon mắt của Venetia. Anh chỉ mặc độc mỗi cái quần pyjama, làn da vẫn còn rám nắng từ hồi hè, những cơ bắp trên vai khẽ lên xuống khi anh chải răng. Ôi trời, ôi trời. Tất nhiên là cô ta định mồi chài Luke rồi. Anh đẹp trai, sở hữu một công ty nhiều triệu bảng và họ từng yêu đương hồi còn trẻ nữa chứ. Có khi anh còn là tình đầu của cô ta và cô ta chưa từng trao trái tim cho ai khác.

Cũng có thể cô ta là tình đầu của anh.

Chợt tôi thấy hẫng trong dạ dày. Thật lố bịch, vì ngay lúc này dạ dày tôi đã đầy bao nhiêu món.

“Thế đấy!” tôi cố cho giọng mình có vẻ tự tin và vui vẻ. “Em có cần lo lắng không đây?”

Luke té nước lên mặt. “Ý em là sao cơ?”

“Em...” tôi không sao bắt mình nói ra điều đó được. Như thế tức là có ý gì đây, rằng tôi không tin anh sao? Tôi thay đổi chiến thuật. “Cô ấy có lẽ cũng nên thử quyến rũ những ngưòi đàn ông độc thân. Như thế cuộc sống cô ấy sẽ đỡ phức tạp hơn!” Tôi kèm theo một tiếng cười nho nhỏ, nhưng khi Luke quay lại, anh lại nhíu mày.

“Venetia đã có vài… lựa chọn sai lầm. Nhưng không lần nào trong số ấy là do cố tình hay ác ý. Cô ấy đơn giản là lãng mạn vô phương cứu chữa.”

Anh đang bảo vệ cô ra. Tôi cảm thấy hoàn toàn hụt hẫng.

Một tiếng bíp đột ngột vang lên từ áo khoác của Luke. Anh ra khỏi phòng tắm, lau khô mặt và lôi di động ra khỏi tui áo.

“Tin nhắn của Venetia.” Anh nhìn nó và mỉm cười. “Nhìn này. Đây là ảnh chụp tối nay.”

Tôi cầm lấy cái điện thoại từ tay anh và nghiên cứu màn hình. Venetia đứng đó, mặc kiểu đi chơi với quần jeans ống bó, áo khoác da và bốt cao gót mũi nhọn. Cô ta đang nhìn thẳng vào ống kính với nụ cười tự tin, tay choàng qua Luke như thể sở hữu anh.

Ý nghĩ kẻ phá hoại gia đình người khác vụt qua đầu tôi trước khi tôi kịp ngăn nó lại.

Hừ, nhưng cô ta sẽ không thể phá hoại gia đình này. Không đời nào. Luke và tôi đã cùng trải qua biết bao nhiêu chuyện sau ngần ấy năm, và muốn phá hủy mọi thứ đòi hỏi nhiều hơn một mụ bác sĩ tóc đồ điệu chảy rớt đi giày nhọn hoắt nào đấy. Tôi tự tin 110 phần trăm là thế.

Cơ quan Quản lý Dịch vụ Ngân hàng Quốc tế Ombudsman

Tầng 16-18 Tòa nhà Percival, Đường Commercial, London EC1 4UL

Bà R. Brandon

37 Maida Vale Mansions

Maida Vale

London NW6 0YF

Ngày 10 tháng Chín năm 2003

Thưa bà Brandon

Tôi rất tiếc phải thông báo với bà rằng đơn xin thành lập một ngân hàng trên mạng, “Ngân hàng Becky”, đã bị ủy ban chúng tôi bác bỏ.

Quyết định này dựa trên rất nhiều cơ sở, đặc biệt là tuyên bố của bà rằng để điều hành một ngân hàng trên mạng “chỉ cần một cái máy vi tính và nơi nào đó để cất toàn bộ số tiền.”

Tôi chúc bà thành công trong mọi dự án sau này, nhưng gợi ý rằng đừng nên tính ngân hàng là một trong số đó.

Trân trọng

John Franklin

Ủy ban Kinh doanh trên Internet

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK