• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là con gái.

Đó là một bé gái với đôi môi như cánh hoa cong lên, một nhúm tóc sẫm màu và đôi tay xinh xinh nắm lại, giơ lên ngang tai. Suốt ngần ấy tháng, đó là đứa trẻ ở trong bụng tôi. Thật kỳ lạ, nhưng vào phút giây nhìn thấy nó, tôi chỉ nghĩ: Là con. Tất nhiên là con.

Giờ nó đang nằm trên một chiếc giường cơ động bằng nhựa bên giường tôi, mặc bộ Baby Dior co dãn trắng cực xinh. (Tôi muốn thử cho nó mặc nhiều bộ khác nhau xem có hợp không, nhưng cô hộ sinh hơi nghiêm khắc với tôi, cô bảo cả hai mẹ con cần phải ngủ.) Tôi cứ ngắm nó mãi không chán, cảm thấy thật nhẹ nhàng sau buổi tối lộn xộn hôm qua, cứ thế ngắm từng nhịp thở phập phồng của nó, từng lần co duỗi của những ngón tay tí hon.

Cuộc sinh nở thật...

Chậc, họ bảo là “sinh thường và dễ”, một điều khiến tôi thực sự băn khoăn. Tôi thấy nó khá phức tạp và vất vả muốn chết. Nhưng thôi kệ. Có một số thứ tốt nhất nên nhớ lờ mờ thôi. Ví dụ như đẻ con và hóa đơn Visa.

“Chào em. Em dậy rồi à.” Từ chiếc ghế anh ngồi suốt đêm qua, Luke ngẩng lên, dụi mắt. Anh vẫn chưa cạo râu, tóc bù xù còn áo thì nhàu nhĩ.

“Uh-huh.”

“Con bé thế nào?”

“Ổn.” Tôi không thể ngăn một nụ cười nở trên mặt mình khi nhìn con lần nữa. “Hoàn hảo.”

“Con thật hoàn hảo. Em thật hoàn hảo.” Mặt anh vẫn thấp thoáng vẻ hạnh phúc mơ màng ngay cả khi anh nhìn tôi, và tôi biết anh đang hồi tưởng lại đêm qua.

Cuối cùng chỉ còn Luke ở lại phòng, mọi người khác đã ra ngoài chờ rồi về nhà vì bác sĩ Braine nói từ lúc đó đến khi sinh còn lâu. Nhưng không hề! Một giờ ba mươi sáng hôm nay con bé đã chào đời, mắt sáng rực và ngáo ngơ nhìn xung quanh ngay lập tức. Nó sẽ là một cô nàng tiệc tùng, tôi biết thế.

Con bé vẫn chưa có tên. Danh sách tôi lập ra đã bị bỏ đi dưới sàn bên cạnh giường. Đêm qua tôi đã lôi nó ra khi cô hộ sinh hỏi tôi định đặt tên con là gì - nhưng tất cả những cái tên tôi nghĩ đến đều không hợp. Đơn giản là chúng... không hợp. Kể cả Dolce. Kể cả Tallulah-Phoebe.

Chợt có tiếng gõ cửa khẽ khàng. Cửa nhẹ nhàng mở ra và Suze thò đầu vào. Cô đang một tay ôm bó huệ tây lớn, tay kia cầm một quả bóng bay màu hồng bơm khí hê li.

“Xin chào,” cô hổn hển, và khi ánh mắt cô chạm xuống chiếc giường nhỏ, cô đưa tay bịt miệng. “Ôi trời ơi Bex, nhìn kìa! Con bé xinh quá!”

“Mình biết.” Tự dưng nước mắt trào lên mắt tôi. “Mình biết nó rất xinh.”

“Bex?” Vẻ lo lấng, Suze vội bước đến giường tôi, bó hoa sột soạt. “Cậu không sao chứ?"

“Mình không sao. Mình chỉ...” Tôi nấc, quệt mũi. “Mình không hiểu sao nữa.”

“Sao?” Suze ngồi xuống mép giường, mặt ngập nỗi kinh hoàng. “Bex... chuyện đó tồi tệ lắm hả?”

“Không, không phải thế.” Tôi lắc đầu, cố tìm từ diễn đạt. “Mình không hiểu sao lại thấy... hạnh phúc đến thế.”

“À, ra thế.” Mặt Suze sáng bừng như thể đang nhớ lại. “Cậu sẽ cảm thấy thế, nhưng nó sẽ không kéo dài mãi đâu, nên nhớ như vậy...” Nhưng rồi dường như nghĩ lại, cô ôm tôi thật chặt. “Chuyện này thật kỳ diệu. Chúc mừng. Chúc mừng anh, Luke!”

“Cảm ơn em.” Anh mỉm cười. Mặc dù trông anh như kiệt sức, mặt anh vẫn rạng ngời. Anh nhìn vào mắt tôi và tôi cảm thấy hiểu anh tận đấy lòng. Như thể chúng tôi có chung một bí mật không ai hiểu được vậy.

“Nhìn những ngón tay nhỏ xíu ấy kìa!” Suze cúi xuống chiếc giường nhỏ. “Chào con yêu!” Cô ngẩng lên. “Nó có tên chưa?”

“Vẫn chưa!” Tôi nằm lại cho thoải mái, hơi nhăn mặt. Sau đêm qua tôi thấy mệt rã rời. Dù vậy, tin tốt lành là thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, và họ còn vừa cho tôi một đống thuốc giảm đau nữa.

Cửa lại bật mở, và mẹ xuất hiện. Mẹ đã gặp con tôi rồi, lúc tám giờ sáng nay, lúc mẹ mang phích cà phê nóng và bánh mì ngọt tới. Bây giờ mẹ đang khệ nệ với đống túi quà, theo sau là bố.

“Bố… gặp cháu gái đi bố!” tôi nói.

“Ôi Becky, con yêu. Chúc mừng con.” Bố ôm tôi chặt nhất, nồng ấm nhất. Rồi ông nhòm vào giường bé, chớp mắt nhiều hơn bình thường một chút. “Ôi chà. Chào bà cụ non.”

“Đây là mấy bộ quần áo cho con, Becky, con yêu.” Mẹ lôi ra một túi du lịch khổng lồ chặt ních đặt phịch lên chiếc ghế gần đó. “Mẹ không biết con thích mặc gì, nên chỉ lấy đại thôi...”

“Cảm ơn mẹ.” Tôi kéo khóa túi rồi lôi ra một cái áo len đan dày mình đã không mặc năm năm rồi. Rồi tôi thấy một cái nữa. Một thứ mềm mịn như nhung, đính cườm, màu thanh thiên nhạt óng ánh.

Chiếc khăn của tôi. Chiếc khăn Denny and George quý giá của tôi. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đầu tiên khi ánh mắt tôi chạm vào nó.

“Nhìn này!” Tôi lôi nó ra, cẩn thận không làm bong hạt cườm nào. Cái này tôi cũng không động đến từ lâu lắm rồi. “Nhớ chiếc khăn này không, Luke?”

“Dĩ nhiên là anh nhớ!” Mặt Luke dịu đi khi anh trông thay nó. Rồi anh nói thêm, lạnh lùng, “Em mua nó cho bác Ermintrude, theo anh nhớ.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.

“Bi kịch là bà ấy đã chết trước khi kịp đeo nó. Tay bà ấy bị đứt lìa, đúng không nhỉ?”

“Chân,” tôi đính chính.

Mẹ nghe đoạn đối thoại này, bối rối.

“Bác nào?” mẹ nói, và tôi không thể nhịn nổi cười.

“Một người bạn cũ,” Luke nói, buộc khăn quanh cổ tôi. Anh nhìn nó một lát, như thoáng ngạc nhiên, rồi lại nhìn xuống đứa bé. “Ai có thể nghĩ rằng...”

“Em biết.” Tôi vuốt thẳng góc khăn. “Ai có thể nghĩ thế?”

Bố vẫn chưa hết mê mẩn nhìn đứa cháu. Ông đặt một ngón tay lên chiếc giường nhỏ, và con bé liền giơ bàn tay nhỏ xíu của nó lên nắm lấy.

“Thế, bà non này,” bố nói, “chúng ta sẽ gọi cháu là gì nhỉ?”

“Bọn con vẫn chưa quyết định,” tôi nói. “Khổ quá đi mất!”

“Mẹ vừa mua cho con một cuốn sách đây!” mẹ nói, lần sờ trong cái túi du lịch. “Grisabella được không?”

“Grisabella á?” bố nhắc lại.

“Đó là một cái tên dễ thương!” mẹ nói đầy tự vệ, lôi ra cuốn 1000 Tên cho Con gái đặt lên giường. “Mà lại khá độc.”

“Để trên sân chơi nó bị gọi là Grizzle [1] à!” bố phản đối.

[1]. Tóc hoa râm.

“Không nhất thiết! Tên thân mật của nó có thể là Bella... hoặc là Grizzy...”

“Grizzy? Jane, em có điên không đấy?”

“Thôi được rồi, thế anh thích tên gì?” mẹ nói, cảm thấy bị xúc phạm.

“Anh đang nghĩ... có lẽ là…” bố hắng giọng. “Rhapsody.”

Tôi liếc nhìn Luke đang làm khẩu hình câu Rhapsody á? với nét mặt kinh hoàng mà buồn cười quá.

“Cháu cô ý này,” Suze chen vào. “Tên các loại hoa quả thì nhàm quá rồi - nhưng thảo mộc thì không. Ta có thể gọi cô bé là Tatragon [2]!”

[2]. Cây ngải dấm.

“Tatragon á?” mẹ có vẻ kinh hãi. “Thế thì cháu có thể gọi nó là Ớt Bột! Thôi, hai bác mang theo champagne để gội đầu cho con con bé đây... Thế này không quá sớm chứ?” Mẹ lôi ra chai rượu cùng một mẩu giấy. “À quên, mẹ đã ghi lại tin nhắn từ đại lý môi giới nhà của các con đây. Anh ta gọi điện trong lúc mẹ ở nhà các con, và mẹ đã cho anh ta biết vài suy nghĩ của mẹ! Mẹ bảo, ‘Một đứa bé sơ sinh phải chịu cảnh không nhà vào Giáng sinh chỉ vì anh đấy, ông trẻ.’ Câu đó khiến anh ta im bặt! Anh ta nói anh ta muốn xin lỗi. Rồi anh ra bắt đầu lải nhải vớ vẩn gì đấy về biệt thự ở Barbados! Thử hỏi thế có điên không.” Mẹ lắc đầu. “Thôi, ai muốn uống champagne nào? Mấy cái ly đâu hết nhỉ?” Mẹ đặt chai rượu xuống và bắt đầu tìm trong tủ dưới ti vi.

“Con chả biết họ có ly champagne không,” tôi nói.

“Trời ạ!” mẹ tặc lưỡi và lại đứng lên. “Mẹ sẽ nói chuyện với quản lý buồng.”

“Mẹ, ở đây làm gì có quản lý buồng.”

Chỉ vì họ có thực đơn sang trọng và ti vi, hình như mẹ nghĩ chỗ này là khách sạn Ritz-Carlton.

“Mẹ sẽ tìm được cái gì đấy,” mẹ cương quyết nói, rồi tiến ra cửa.

“Cô có cần giúp gì không?” Suze đứng dậy. “Đằng nào cháu cũng phải đi gọi điện cho Tarkie.”

“Cảm ơn cháu, Suzie!” Mẹ mỉm cười với cô. “Còn Graham, anh xuống xe lấy máy ảnh nhé. Em quên không mang lên.”

Cửa đóng lại sau lưng bố - lại chỉ còn Luke và tôi trong phòng. Cả con gái chúng tôi nữa.

Xin giới thiệu con gái chúng tôi, Tatragon Parsley Sage Onio[3].

Ngải dấm Mùi tây Ngải đắng Hành.

Không.

“Chậc.” Luke lùa tay vào mớ tóc bù xù vuốt ra sau. “Trong vòng hai tuần nữa chúng ta sẽ vô gia cư.”

“Bị tống ra đường!” tôi nhẹ nhàng nói. “Chả sao.”

“Anh đoán là em mong được lấy một người có thể cho em một mái nhà, đúng không?”

Anh đang đùa - nhưng trong giọng anh phảng phất chút chua xót.

“À ừ,” tôi nhún vai, ngắm bàn tay nhỏ xinh của con xòe ra như một chú sao biển nhỏ. “Lần sau sẽ may mắn hơn.”

Thấy im lặng, tôi ngước lên. Hình như Luke sốc thật.

“Luke, em đùa đấy!” tôi vội nói. “Chuyện vặt ấy mà!”

“Em vừa mới sinh con. Lẽ ra em phải có nhà. Lẽ ra chúng ta không nên ở trong hoàn cảnh này. Lẽ ra anh không nên...”

“Đó không phải lỗi của anh!” tôi nắm tay anh. “Luke, mình sẽ ổn thôi. Mình sẽ xây được tổ ấm ở bất cứ đâu mình bên nhau.”

“Anh sẽ kiếm cho chúng ta một tổ ấm,” anh nói, gần như dữ dội. “Becky, chúng ta sẽ có một ngôi nhà thật tuyệt vời, anh hứa với em...”

“Em biết là chúng ta sẽ có.” Tôi siết chặt tay anh. “Nhưng nói thật là chuyện đó không quan trọng.”

Tôi không nói điều đó chỉ để động viên anh. (Mặc dù tôi đúng là một người vợ biết động viên chồng.) Chuyện đó thực sự đích thực là không có vẻ gì quan trọng. Ngay lúc này, tôi cảm thấy như mình đang ở trong một cái bong bóng. Cuộc sống thực đang ở ngoài kia, cách xa hàng dặm. Tất cả những gì quan trọng chỉ là con gái chúng tôi.

“Nhìn kìa!” tôi nói, khi nó bất chợt ngáp. “Con mới sinh được tám tiếng mà đã biết ngáp rồi! Thông minh quá đi mất!”

Trong một lúc chúng tôi đều nhìn đăm đăm vào chiếc giường nhỏ, sững sờ, hy vọng con bé sẽ làm điều gì đó nữa.

“Này, có khi một ngày nào đó con bé sẽ thành thủ tướng đấy!” tôi nói, nhỏ nhẹ. “Như thế không tuyệt sao? Chúng ta sẽ sai nó làm đủ thứ chúng ta muốn!”

“Nhưng nó sẽ không làm đâu.” Luke lắc đầu. “Nếu mình bảo nó làm gì, thể nào nó cũng làm ngược lại.”

“Nó đúng là bướng!” Tôi vuốt một ngón tay lên trán vầng trán tí xíu của con.

“Nó có chính kiến riêng,” Luke đính chính. “Xem cái cách nó lờ mình đi kìa.” Anh ngồi lại xuống giường. “Thế mình gọi nó là gì bây giờ nhỉ? Không phải Grisabella đâu.”

“Cũng không phải Rhapsody.”

“Không phải Parsley.” Anh cầm cuốn 1000 Tên cho Con gái lên và bắt đầu giở xem.

Trong khi ấy tôi chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn gương mặt đang ngủ của con bé. Có một cái tên cứ nảy ra trong đầu tôi mỗi lần tôi nhìn con. Cứ như thể nó đang bảo với tôi vậy.

“Minnie,” tôi nói to.

“Minnie,” Luke nhắc lại, thử xem nghe thế nào. “Minnie Brandon. Em biết không, anh thích tên này.” Anh mỉm cười ngước lên. “Anh thực sự thích.”

“Minnie Brandon.” Tôi không thể ngăn mình cười đáp lại. “Nghe cũng hay anh nhỉ? Cô Minnie Brandon.”

“Hiển nhiên là đặt theo tên của bác Ermintrude, nhỉ?” Luke nhướng mày.

Ôi trời! Tôi còn chưa nghĩ ra điều này nữa.

“Đương nhiên rồi!” tôi không nhịn được cười. “Mỗi tội chẳng ai biết điều đó ngoài chúng ta.”

Nữ Bộ trưởng Minnie Brandon, thành viên Hội đồng cố vấn của Nữ hoàng.

Tiểu thư Minnie Brandon trông thật lộng lẫy khi cô khiêu vũ với Hoàng tử trong bộ xiêm y vũ hội dài chấm sàn của Valentino...

Minnie Brandon đã làm cả thế giới choáng váng...

“Ừ.” Tôi gật đầu. “Đó sẽ là tên của con bé.” Tôi cúi xuống giường con ngắm ngực nó phập phồng theo từng hơi thở. Rồi tôi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, hôn lên đôi má xinh xinh. “Chào mừng con đến thế giới này, Minnie Brandon.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK