“Tôi chỉ là muốn giúp cô nhớ lại chuyện tốt cô đã trải qua, không xằng bậy.” Phong Thánh lạnh mặt, nói đến vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh đừng tới đây!” Thấy Phong Thánh từng bước ép sát, Lạc Ương Ương sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Tối hôm qua là cô đầu óc không thanh tỉnh, mới có thể gây thành sai lầm lớn, cô không muốn lại có bất kỳ gút mắt gì với Phong Thánh.
“Cô rất sợ tôi?” Phong Thánh cởi áo khoác âu phục đen, ném ở trên sô pha phía sau.
“Ai nói sợ?” Trong lòng Lạc Ương Ương sợ tới mức đều sắp run rẩy lên, nhưng vẫn là cứng cổ, cho chính mình thêm can đảm, “Tôi không sợ!”
Chỉ là mặt than lạnh kia của Phong Thánh, người bình thường, phỏng chừng đều sẽ sợ anh đi?
“Không sợ? Vậy cô lui làm gì?” Phong Thánh nện bước kiên định đi về phía cô.
Khí trạng không giận mà uy kia của anh, khiến cho Lạc Ương Ương không dám không lùi.
“Tôi, tôi không lui.” Lạc Ương Ương chống đỡ áp lực cực lớn, chính là ngừng lui về phía sau, cứng đờ đứng ở bên sô pha.
Chịu đựng, loại thời điểm này nhất định không thể biểu hiện quá yếu, bị ăn đến gắt gao mà sẽ hoàn toàn mất đi chỗ xoay người.
Lạc Ương Ương xoắn tâm, muốn vì chính mình tranh thủ một chút quyền lên tiếng, nhưng cô không lưu ý đến chính là, sau khi bị bắt lên xe từ quán nướng, cô liền vẫn luôn ở vào hạ phong, cách bị ăn chết tựa hồ cũng không xa.
Lạc Ương Ương mới vừa đánh răng xong, cánh môi phấn nộn thủy nhuận nhuận, hơn nữa cô tự tin không đủ khẽ run, môi phấn anh đào mê người, nhìn cô rõ ràng sợ hãi, lại thần sắc quật càng đáng thương, Phong Thánh hơi nhấp môi, yết hầu có chút căng thẳng.
Tối hôm qua sau khi khai trai hưởng qua tốt đẹp của cô, cả ngày hôm nay, hình ảnh dụ người phạm tội của cô đều thỉnh thoảng hiện lên ở trong đầu anh.
Anh quen với cấm dục, lần đầu tiên cảm thấy khắc chế dục vọng là khó chịu như vậy.
Quan trọng là, sau khi trải qua tối hôm qua, anh phát hiện vẫn luôn cấm dục chưa chắc là chuyện tốt, ngẫu nhiên phóng túng một chút tựa hồ cũng không tệ lắm.
Theo Phong Thánh tới gần, Lạc Ương Ương cảm thấy ánh mắt anh càng nguy hiểm, cô còn chưa có nghĩ tốt đường lui, Phong Thánh lại đột nhiên duỗi tay bắt lấy bả vai cô, thân hình cường kiện của anh chợt nghiêng tới đây, cô liền như vậy bị áp về phía sô pha.
“A!” Lạc Ương Ương kinh hô một tiếng, khi cả người chợt ngã ở trên sô pha, Phong Thánh cũng cưỡng chế xuống theo, cô theo bản năng liền đi đẩy anh, “Phong Thánh! Anh……”