Một vạch đỏ, đây chứng minh cô không có mang thai.
Không có mang thai liền tốt, không có liền tốt.
Nhìn thấy kết quả, Phong Thánh cũng lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng một hơi này còn chưa có hoàn toàn thả lỏng xuống, khi nhìn thấy Lạc Ương Ương lau mồ hôi trên trán, một bộ dáng nhỏ âm thầm may mắn, mặt anh lại trầm xuống.
“Lúc trước không phải cô uống qua thuốc tránh thai rồi sao? Hiện tại kiểm tra cái gì? Hay là sau ngày đó, cô lại lên giường với người đàn ông khác? Cô liền thích bò lên giường đàn ông như vậy sao?”
Phong Thánh hất tay nhỏ Lạc Ương Ương chộp vào trên cổ tay anh, cùng lúc đó, que thử thai chỉ biểu hiện một vạch đỏ, cũng bị anh tiện tay ném ở một bên.
Tưởng tượng đến Lạc Ương Ương có khả năng xuất hiện ở trên giường người đàn ông khác, ánh mắt Phong Thánh thâm trầm đến đáng sợ, cuồng bạo đến tùy thời đều có thể mưa gió sắp đến.
Lực đạo hất tay của Phong Thánh không nhỏ, Lạc Ương Ương bị ném đến lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã.
Cô mới vừa ổn định thân hình, một phen nhục nhã của Phong Thánh, tức khắc làm cô như lá rụng trong gió, trái tim băng giá đến run bần bật.
“Anh!” Lạc Ương Ương không dám tin tưởng căm tức nhìn Phong Thánh, anh lại có thể nghĩ cô không chịu được như thế.
Nhưng mà, khi Lạc Ương Ương đầy ngập lửa giận lại nhìn đến mắt lạnh của Phong Thánh, trong lòng nháy mắt bừng tỉnh, tiếp đó thần sắc biến đổi cười lạnh lùng: “Liên quan gì anh?”
Không mang thai, đối với cô mà nói chính là kết quả tốt nhất.
Phong Thánh nghĩ như thế nào cô không quan trọng, quan trọng là, cô không nghĩ lại có gút mắc gì với anh.
Sau hôm nay, nước giếng không phạm nước sông, về sau cô gặp anh, tuyệt đối đi đường vòng.
“Cô không phủ nhận.” Mắt lạnh của Phong Thánh hiện lên một chút hung ác, “Cho nên cô thật sự lên giường người đàn ông khác? Cô liền thật dâm loạn như vậy!”
Bàn tay to rũ ở bên người của Phong Thánh âm thầm nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, tựa như đang cực lực ẩn nhẫn lửa giận.
Lạc Ương Ương thẹn quá thành giận, không sợ khí tràng lạnh lẽo tản mát ra trên người Phong Thánh chút nào, cô giận quá thành cười, đau lòng bi thương nói: “Đúng, dâm một mình anh liền đủ loạn!”