Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Thật vất vả Vưu Vưu mới rời đi, Thuần Vu Thừa cúi đầu nhìn một cái lều trại nhỏ nổi lên dưới bụng của mình, bất đắc dĩ thở dài: “Huynh đệ, ủy khuất mày, chờ lần tới đi liền thỏa mãn mày.”

Thuần Vu Thừa hít sâu bình ổn khí huyết cuồn cuộn của mình, vẫn còn chưa có hoàn toàn bình ổn xuống, phía sau lại truyền đến động tĩnh.

Anh lệch đầu về một bên, nhìn Vưu Vưu cầm một khăn lông lớn, đang chà lau tóc ướt.

Bởi vì động tác tay nâng lên của cô, núi tuyết trước ngực càng đột ngột hiện ra.

Ánh mắt Thuần Vu Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm bộ ngực cô liền không dời tầm mắt khỏi.

Ai da, anh thật sự không phải cố ý muốn nhìn, chỉ là, thật sự khá xinh đẹp.

Dây thần kinh Vưu Vưu khá lớn, ngay từ đầu cũng không có phát hiện Thuần Vu Thừa dị thường.

Thấy ánh mắt Thuần Vu Thừa thẳng tắp nhìn chằm chằm một chỗ liền không dời mắt, động tác chà lau tóc của cô chợt dừng, theo tầm mắt anh nhìn xuống, lúc này mới phát hiện cảnh xuân của mình lộ ra, cô sợ tới mức lập tức bảo hộ ở trước ngực: “Sắc lang! Anh nhìn cái gì đó?”

Khó trách vừa rồi cô cảm thấy có chút không thích hợp, Thuần Vu Thừa giống như không có thể nói như lần trước, hóa ra là đang trộm ngắm cô!

Nhìn lén bị bắt tại trận, Thuần Vu Thừa ngược lại buông lỏng, ánh mắt dời lên nhìn về phía Vưu Vưu lúc kinh lúc rống, thần sắc anh đặc biệt bình tĩnh.

“Đây cũng không thể hoàn toàn trách tôi, ai bảo chính cô mặc như vậy.” 

Anh là một người đàn ông chính trực tráng niên huyết khí phương cương, sắc đẹp ở phía trước, nếu nhìn thoáng qua liền không muốn xem lại, kia mới là có vấn đề được không.

“Tôi mặc thành như vậy thì sao? Tôi lại không phải không có mặc!” Vưu Vưu chỉ cảm thấy cơn tức không ngừng tuôn lên trên, khăn lông lớn gắt gao che ở trước người.

Quần áo bị nước mưa xối cô cũng không muốn nha, Thuần Vu Thừa chỉ dựa vào suy nghĩ nửa người dưới thì thôi, còn đổi lỗi lên trên người cô, đây là đàn ông gì vậy

“Cô là có mặc, nhưng mặc còn dụ hoặc hơn không mặc.” Thuần Vu Thừa thu hồi tầm mắt từ trên người Vưu Vưu, mắt nhìn phía trước chuyên tâm lái máy bay trực thăng, nửa câu sau, anh nói thầm không dám nói đến quá lớn tiếng.

Nửa che không che, ở dưới cái nhìn của anh đây cùng lạt mềm buộc chặt không có gì khác biệt.

Anh chỉ nhìn mà không động tay, đã là rất khắc chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK