Trì Vân Phàm quay trở lại lớp học, không khí bên trong khá ngột ngạt vì sắp đến kỳ thi thử lần thứ hai ở Miên Thành. Các học sinh đều ở lại chỗ ngồi ôn bài thật kỹ, thật ra lúc này mọi người đều liệt cảm xúc đối với chuyện thi cử, vì còn làm gì khác được nữa? Có xếp hạng liền có cạnh tranh, thi cử tàn khốc, mười hai năm đều đã gắng gượng qua tới, nay chỉ còn hơn một tháng, dù thế nào cũng phải cắn răng kiên trì đến cùng.
Tối hôm qua sau khi đèn trong ký túc xá tắt hết, Lạc Thiêm Đăng trốn ở trong chăn lén bật đèn pin ôn tập, lúc này buồn ngủ đến mức mắt mở không lên mà cô ấy còn cầm trên tay một tập thơ cổ Trung Quốc phải học thuộc lòng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, gật gà gật gù đọc thầm. Phương pháp mà Trì Vân Phàm dạy trước đây đã giúp cô ấy thiết lập một cách có hệ thống kiến thức các môn học vào trong đầu, nhưng vì những điểm kiến thức quá phức tạp nên không thể làm trong một sớm một chiều, chỉ có thể từ từ.
Trì Vân Phàm kéo ghế ngồi xuống, Lạc Thiêm Đăng cùng cô lên tiếng chào hỏi, cô cười đáp lại, sau đó lấy tai nghe trong cặp ra, chuẩn bị nghe kinh kịch. Vừa kết nối vào điện thoại, màn hình sáng lên, là Hứa Viễn Hàng gửi tin nhắn Wechat cho cô--
"Bữa sáng rất không tệ, tôi ăn hết rồi."
Đằng sau đính kèm một bức ảnh chụp cái túi rỗng.
Không khó để tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của Hứa Viễn Hàng khi gửi tin nhắn này cho cô. Trì Vân Phàm không khỏi nghĩ đến những lời vừa tiện tai nghe được, hàng mi dài hơi rũ, cảm xúc bị che kín nơi đáy mắt. Ôm cây đợi thỏ phải không? Mua bữa sáng tất cả đều là món yêu thích của anh ta phải không?
Anh ta thật sự cho rằng bắt được nhược điểm của cô, cô liền sẽ mặc cho anh ta xoa nắn?
Trì Vân Phàm nở một nụ cười nhạt, ngay cả ánh sáng nơi đáy mắt cũng khẽ nhúc nhích, vừa định đeo tai nghe vào lỗ tai, Mục Điềm liền đi tới, từ phía sau ôm bả vai cô: "Tiểu Phàm nhi, thi thử lần hai này cậu kiềm chế một chút nga, lần nào cũng quăng tớ biết xa như vậy, hại tớ về nhà sắp bị ông già tụng chết."
Tất nhiên là Mục Điềm nói đùa. Dù sao cô nàng cũng đã quyết định đi du học rồi, căn bản không quan tâm đến thành tích. Kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ là hình thức nên chẳng có tý áp lực gì cả. Vì có loại hình "Con nhà người ta" như Trì Vân Phàm ở bên cạnh cùng ông cha già trong nhà là người sĩ diện, luôn thích so sánh các cô với nhau khiến cô phiền muốn chết.
"Cậu nói xem, thừa nhận con nhà người ta ưu tú hơn con nhà mình thì khó như vậy sao?"
"Tại sao ông ấy không suy nghĩ lại một chút xem liệu gene của mình có bằng người ta không?"
Mục Điềm ngay thẳng tự tin: "Nếu ông ấy đặt cho tớ cái tên này thì tớ người cũng như tên làm đứa bại gia nữ ngốc bạch ngọt có gì sai?"
Trì Vân Phàm có chút hâm mộ tính tình thẳng thắn của cô nàng. Có thể nói ra những điều mình có trong lòng, không che giấu tâm sự của mình, cũng không thể che giấu niềm vui và nỗi buồn của mình, đơn giản lại tự nhiên, phần lớn thời gian đều vô ưu vô lự, dù có khổ sở cũng rất dễ dàng được an ủi. Chỉ có những đứa trẻ được cha mẹ thực sự yêu thương và nâng niu mới là như vậy.
Sau khi nói xong, Mục Điềm cảm thấy cơn tức giận dồn nén cả đêm nay ở trong lòng đã biến mất gần hết, cô nàng càng thoải mái hơn, trợn mắt nói: "Phàm nhi, tớ vừa nói sai rồi, cậu nhất định phải phát huy thật tốt, thi càng cao càng tốt, tớ thích nhìn dáng vẻ ông cha già nổi trận lôi đình nhất."
Dù sao, sau khi cô nàng xuất ngoại, có muốn cũng không thấy được.
"Nhân tiện," mạch tư duy của Mục Điềm nhảy chủ đề cực nhanh, "Tháng sau sinh nhật lão Cao, cậu định tặng quà gì cho anh ấy?"
Trì Vân Phàm lắc đầu: "Còn chưa nghĩ ra."
Mục Điềm háo hức muốn thử: "Chúng ta phải mưu đồ một chút, cho anh ấy món quà mừng tuổi vừa kích thích lại khó quên chứ sao."
Tuy nhiên, cô nàng chưa kịp lên kế hoạch thì thầy chủ nhiệm đã xuất hiện ở cửa nên không còn cách nào khác là phải tạm thời lui quân, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Trì Vân Phàm cũng nghe kinh kịch không thành, cô tìm bút ký môn lịch sử lật ra đọc. Thực tế, tâm tư đã bay tới nơi nảo nơi nao. Làm thế nào mới có thể lấy lại video từ trong tay Hứa Viễn Hàng?
Lạc Thiêm Đăng ở bên cạnh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ, còn đang suy nghĩ, lão Cao? Hạng nhất trong ban khoa học tự nhiên của khối 12 - Cao Ngạn Thần? Ba người bọn họ có lẽ là người được các bạn học hâm mộ nhất khối. Cao Ngạn Thần được đề cử vào một trường danh tiếng, Mục Điềm cũng quyết định đi du học, về phần Trì Vân Phàm, chỉ cần cô ấy muốn thì đều có thể dễ dàng thi vào các trường danh tiếng trong và ngoài nước.
Chao ôi, nghĩ nhiều vô ích, vẫn là ôn tập đi.
Chín giờ đúng, thi Ngữ văn chính thức bắt đầu. Lớp 21 là lớp trọng điểm và là một trong những phòng thi có tính liêm chính nhất. Giáo viên gác thi phát đề thi xuống, sau khi nói một số hạng mục cần chú ý liền rời đi.
Độ khó của kỳ thi thử lần hai so với liên thi tám trường thì thấp hơn không ít. Hầu hết các câu hỏi cơ bản phía trước đều như cho free điểm, mọi người đều múa bút thành văn. Tốc độ làm bài của Trì Vân Phàm còn nhanh hơn, mất 40 phút liền đem đề mục trắc nghiệm-đọc hiểu làm hết.
Chủ đề phần làm văn lần này là: Lý tưởng của tôi.
Hiếm khi Trì Vân Phàm bị những từ ngữ đơn giản và xa lạ này làm cho suy nghĩ vẩn vơ. Lý tưởng của tôi? Là cái gì? Trong đầu trống rỗng, một lát sau, cô nhận ra rằng mình không có lý tưởng.
Con đường đi tới tương lai đã được định đoạt. Điều đáng quý và hiếm có như lý tưởng này, cô chưa từng có được.
Nói như vậy cũng không chuẩn xác, có lẽ, khi còn nhỏ từng có đi, nhưng hiện tại đã không nhớ rõ nữa.
Trì Vân Phàm sững sờ nhìn vào tờ đề thi đến xuất thần, nhất thời không viết được gì. Một lúc sau, cô lại cầm bút lên, "soạt soạt soạt" ở giữa dòng đầu tiên viết ra tên chủ đề.
Bốn mươi phút sau, cô viết xong. Trên tờ giấy trắng kẻ ô vuông có nhiều dòng chữ lưu loát, đẹp mắt, nét chữ rõ ràng, chân thành, gần như thấm vào mặt giấy.
Không có lý tưởng thì thế nào. Điều đó không thể ngăn cản cô sáng tác ra một bài văn lấy được điểm cao mang tên « Lý tưởng của tôi ».
Trì Vân Phàm không có thói quen kiểm tra đáp án. Viết xong cô gấp đề thi và bài thi để sang một bên. Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ nộp bài, cô ngồi đó thẫn thờ. Cơn buồn ngủ lại ập đến nên dứt khoát nộp bài thi sớm.
Một bên khác, trong phòng học ban thể dục. Giáo viên gác thi đứng trên bục giảng cũng không thể ngăn được các chiêu gian lận thần thông của đám học sinh phía dưới. Ném viên giấy, truyền tài liệu, thậm chí còn có mắt đi mày lại. Lúc đầu ông còn nhắc nhở vài câu, về sau cũng lười quản.
Với sự chi viện từ bốn phương tám hướng, Đại Tráng đã thành công tiến tới đề làm văn. Khá lắm, lý tưởng của tôi, cái này đơn giản nha, đừng nói tám trăm chữ, tám ngàn chữ cậu cũng có thể viết ra!
"Lý tưởng của tôi là trở thành tỷ phú."
"Sau khi thành tỷ phú, tôi muốn để Đinh nữ sĩ đóng cửa hàng vịt quay, an hưởng tuổi già. Tôi muốn lấy một người vợ xinh đẹp dịu dàng, rồi sinh một hơi bảy tám phú nhị đại. Tôi còn muốn mua một ngôi biệt thự, không, mua một hòn đảo tư nhân nho nhỏ, một nửa để bản thân ở, một nửa khác dùng để làm nông gia nhạc *.."
(*Yue: Nông gia nhạc: Du lịch nông thôn tập trung vào việc tích cực tham gia vào một lối sống nông thôn. Nó có thể là một biến thể của du lịch sinh thái. Nhiều ngôi làng có thể tạo điều kiện cho du lịch vì nhiều dân làng rất hiếu khách và háo hức chào đón du khách)
"Tôi còn có kế hoạch mua hai tòa nhà ba mươi tầng ở Miên Thành, chỉ thuê không bán. Như vậy, mỗi ngày tôi không phải thu tiền thuê nhà thì chính là đang trên đường đi thu tiền thuê nhà.."
"Đây là lý tưởng của tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện lý tưởng vĩ đại của mình." Nghĩ nghĩ, Đại Tráng lại sao chép nguyên văn bài phát biểu của Trì Vân Phàm tại buổi lễ động viên thi đại học: "Nguyện tôi có được dũng khí theo gió vượt sóng, căng buồm ra khơi, thắng ngay từ trận đầu!"
Cậu kiểm tra bài văn từ đầu đến cuối, cảm động muốn rớt nước mắt. Nhìn đi, cậu viết hay và chân thực biết bao nhiêu.
Thật muốn ném qua cho Viễn ca xem thử. Trước giờ phần làm văn của anh đều "sét đánh bất động" không viết chữ nào.
Phần làm văn của Hứa Viễn Hàng thực sự vẫn còn trống. Sáng nay tâm tình anh tốt, nhìn ô lựa chọn đáp án cho các câu hỏi trắc nghiệm đều rất thuận mắt. Cứ luân phiên theo trình tự ABCDCBA. Anh cũng viết một vài câu trả lời ngắn, còn lại anh liền không có ý định viết.
Người còn ở phòng học mà tâm đã bay đến sân bóng rổ.
Hứa Viễn Hàng đang chuẩn bị nộp bài thi đi chơi bóng, lúc này lão Thang đã đi vào, chắp tay sau lưng đi quanh phòng học, dừng lại ở chỗ anh. Lão Thang cầm lấy bài thi của anh lên nhìn, lông mày cau lại đến mức bắt được ruồi. Gõ bàn anh nói nhỏ: "Em ra đây với thầy."
Lão Thang không đi về phía văn phòng, mà đi đến cuối hành lang.
Hứa Viễn Hàng đã làm tốt chuẩn bị đợi ông rót một chén súp gà cho tâm hồn, ai ngờ ông chỉ khẽ thở dài: "Có dự định gì cho tương lai không?"
Hứa Viễn Hàng mím môi không trả lời.
"Em thực sự định chỉ loanh quanh như thế này trong suốt phần đời còn lại của mình sao?"
Anh vẫn im lặng, đường cong từ vai đến eo đã lặng lẽ kéo căng dưới lớp quần áo.
Lão Thang nhìn những ngọn đồi xanh mướt phía xa, như đang lẩm bẩm một mình: "Thầy dạy học hơn 20 năm rồi, gặp đủ loại học sinh, thành tích tốt có, đương nhiên thành tích kém càng nhiều hơn. Tuổi còn nhỏ không lo học hành, trốn học đánh nhau, hút thuốc uống rượu, một số đứa còn dùng ma túy. Thầy bất lực, chỉ có thể khuyên bảo chứ không làm gì được."
Ông quay đầu lại: "Nhưng em thì khác."
Ông chắc chắn lại lặp lại một lần: "Hứa Viễn Hàng, em khác họ."
Hứa Viễn Hàng vẫn là giọng điệu không quan tâm: "Em chả có gì khác họ"
Lão Thang gầm nhẹ: "Em là người vô địch thế giới!"
Hứa Viễn Hàng cười, trong mắt lại không có một gợn sóng: "Đó là trước đây."
"Vậy thì sao? Trước kia có thể, sau này cũng có thể!"
Lão Thang càng nói càng kích động: "Chỉ dựa vào quá khứ của em, thầy không cho phép em tiếp tục sa sút như vậy!"
"Có nghe thấy không?"
Lão Thang bình tĩnh lại một chút: "Thầy có đứa cháu trai. Nó là fans của em."
Hứa Viễn Hàng ngây ngẩn cả người. Mọi lời nói hỗn láo dùng để đánh trả đều bị nhét vào miệng. Đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó vô hình giữ chặt, đau đớn không giải thích được. Lại nghe lão Thang nói: "Tháng trước nó vừa mới gia nhập đội nhảy cầu thành phố. Em là thần tượng của nó."