Anh không bắt taxi về, chỉ để càng ngày càng xa cô chậm hơn.
Trì Vân Phàm tưởng tượng hình ảnh anh đang ở trên xe buýt hoặc tàu điện ngầm, nếu anh đứng, lưng anh sẽ thẳng tắp, nói không chừng còn rất cool ngầu một tay đút túi, nếu anh ngồi, có thể đang dựa vào lưng vào ghế, mặc kệ là loại nào, biểu tình của anh nhất định thực ôn nhu.
Anh đang nghĩ về cô.
Ánh mắt của Trì Vân Phàm cũng nhu hòa như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống suối dòng suối, đặc biệt trong veo.
Đối diện, vừa mới thiền định xong, Bốc Tình Không nhìn thấy bên Trì Vân Phàm vẫn còn ánh sáng nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Phàm nhi, còn chưa ngủ à?”
Trì Vân Phàm cũng nhỏ giọng: “Ngủ liền đây.”
Điện thoại lại rung lên, Hứa Viễn Hàng gửi đến một giọng nói, cô chui vào chăn bông, bấm vào, áp sát vào tai, nghe thấy giọng nói trầm thấp mang tiếng cười của anh: “Ngủ ngon.”
Sợ ồn ào đến bạn cùng phòng, cô không phát giọng nói: “Chúc ngủ ngon【 ôm 】”
Hứa Viễn Hàng cẩn thận nghiên cứu hình người nhỏ bé đầu vàng quần xanh mọc ra hai cánh tay* một phen, rồi đem chiếc điện thoại vẫn ở trên giao diện trò chuyện WeChat để trước ngực, tựa như đã chấp nhận cái ôm của cô.
Cửa phòng tắm mở ra, Điền Tiểu Thất cởi trần, trên vai quấn khăn trắng, ngâm nga một bài hát đi tới, thấy Hứa Viễn Hàng đã trở về, cậu tò mò hỏi: “Viễn ca, anh biến mất cả đêm, chạy đi đâu vậy? Lên?”
Khóe môi Hứa Viễn Hàng hơi nhếch lên: “Hẹn hò.”
Điền Tiểu Thất “A” nói: “Anh có bạn gái luôn!”
Về chuyện vận động viên yêu đương có lẽ trước đó sẽ bị cấm, cũng không phải chưa từng có tiền lệ gậy đánh uyên ương, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức bị đuổi khỏi đội tuyển quốc gia, tuy nhiên, việc thay đổi quan niệm quản lý trong nhiều năm gần đây, không còn có quy định khắt khe đối với chuyện yêu đương nữa, nhưng đó là đối với đội viên trên 20 tuổi, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tập luyện và thi đấu, nhìn chung huấn luyện viên sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng vị thành niên như Điền Tiểu Thất, đương nhiên khỏi phải nghĩ tới.
Còn chưa có thành tích gì, nói chi chuyện yêu đương?
Nghĩ cũng vô ích.
Coi như có bạn gái, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sớm muộn gì cũng phân ly.
Hứa Viễn Hàng lại mở điện thoại lên, đưa cho cậu xem ảnh bảo vệ màn hình: “Bạn gái của ông đây, thủ khoa tỉnh, xinh không?”
Điền Tiểu Thất thậm chí không thể chớp mắt, đây không phải là một ngôi sao nữ nào chứ? Cậu muốn nhìn một lần nữa, Hứa Viễn Hàng đã thu điện thoại lại, cậu nhịn không được thốt lên, “Thật trâu bò nha.”
Hứa Viễn Hàng khóe mắt liếc xéo qua: “Người thật còn đẹp hơn ảnh chụp gấp trăm lần.”
Điền Tiểu Thất còn muốn đào sâu hơn nữa, nhưng làm thế nào cậu có thể là đối thủ của Hứa Viễn Hàng với cái trình mèo cào này? Nắm gan cào phổi, hết hứng ăn gì.
Hứa Viễn Hàng đi tắm rửa sau khi kết thúc đề tài, trên người chỉ có một cái quần lót, thấy Điền Tiểu Thất vẫn chưa ngủ, ngẩn người ngồi ở trên giường.
“Làm sao rồi?”
Điền Tiểu Thất do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Ngô sư huynh và huấn luyện viên Tần đêm nay cãi nhau.”
“Ừm hứm?”
Trên thực tế, hầu hết mọi người trong đội đều biết Ngô Diệu Kiệt đã không có bất kỳ đột phá nào về độ khó kỹ thuật của môn nhảy cầu trong hai năm qua, cũng có thể nói là đã bước vào giai đoạn bình cảnh[1], một có thể là do năng lực cùng thiên phú, thứ hai là, hắn quá mức ỷ lại kinh nghiệm.
[1]Bình cảnh(瓶颈)= nút cổ chai: Đối với sự phát triển cá nhân, “nút cổ chai” thường được dùng để mô tả trạng thái trì trệ gặp phải trong quá trình phát triển sự nghiệp. Giai đoạn này giống như cổ chai là rào cản. Nếu không tìm được hướng đi đúng đắn, bạn có thể bị mắc kẹt. Ở nút thắt cổ chai.
Đột phá dựa trên kinh nghiệm, nhưng đôi khi kinh nghiệm cản trở sự đột phá. Cả hai thứ đó chính là có mối quan hệ mâu thuẫn như vậy. Làm thế nào để tìm được điểm cân bằng là vấn đề quan trọng nhất đối với Ngô Diệu Kiệt hiện tại, nhưng dường như hắn không nhận ra điều đó mà chỉ muốn tìm kiếm đột phá bằng cách tăng cường huấn luyện.
Tìm nhầm phương hướng, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, thường thường thứ nhận được chính là làm nhiều hiệu quả ít, rơi vào một vòng luẩn quẩn tuần hoàn ác tính.
Mặc dù những đội viên mới còn non kinh nghiệm nhưng họ không ngừng tiến bộ. Đây vô hình cũng là một yếu tố kích thích đối với Ngô Diệu Kiệt, nhưng kích thích càng lớn hơn bắt nguồn từ ——
Điền Tiểu Thất chỉ vào Hứa Viễn Hàng: “Anh.”
“Bởi vì anh đã trở lại đài mười mét.”
Tất nhiên, lời này là do cậu ấy vô tình nghe được huấn luyện viên Tần, nhưng Ngô Diệu Kiệt lúc đó cũng không phủ nhận.
Họ từng là đối tác thân thiết và là đương kim vô địch môn nhảy cầu đôi nam 10 mét, nhưng trong các nội dung đơn, chỉ cần có Hứa Viễn Hàng, nhà vô địch chưa bao giờ có phần của Ngô Diệu Kiệt, cho nên … Hiện tại liền rất chi là vi diệu.
Hứa Viễn Hàng trầm mặc.
Điền Tiểu Thất tiếp tục: “Ngô sư huynh là người lớn tuổi nhất trong chúng em. Lúc đầu anh ấy hẳn là đội trưởng, không có người được chọn thứ hai...”
Không nói hết lời, nhưng bọn họ đều hiểu.
Hứa Viễn Hàng lặng lẽ chìm vào trong bóng tối, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt, nhưng không khí xung quanh dường như lạnh hơn rất nhiều.
***
Cuộc sống của Trì Vân Phàm trở lại tiết tấu bình lặng, mẹ con cô trò chuyện mỗi tuần một lần, hai mẹ con trò chuyện về những chủ đề như ăn uống, ngủ nghỉ, chú ý đến cơ thể.
Thứ tư tuần trước, Trì Hành Kiện đến thành phố A để đi công tác, nhân tiện đến gặp con gái, ông đề cập đến Diệp Cảnh Nhiên, hỏi bọn họ đã gặp qua ở trường hay chưa?
Trì Vân Phàm đã sớm hiểu rõ tính tình của ông ta một cách triệt để, chắc hẳn không phải chuyện gì tốt, cô châm chước trả lời, “Dạ.”
Cô mong rằng ba cô sẽ không đặc biệt đến gặp Diệp Cảnh Nhiên để đối chất về vấn đề này. Dù có đi chăng nữa thì điều đó cũng không thành vấn đề. Cô có cách nói riêng của mình, cô chỉ đứng xa xa nhìn thấy y, còn y có nhìn thấy cô hay không, thì cô không rõ.
Sự thật là Trì Vân Phàm căn bản không biết Diệp Cảnh Nhiên trông như thế nào.
Trì Hành Kiện nghe xong rất vui mừng: “Vị thiếu gia nhà họ Diệp này rất tốt. Cậu ấy đã tặng quà cho con vào ngày sinh nhật của con đó. Sắp tới con phải tương tác với người ta nhiều hơn.”
“Dạ, ba.”
Cô rất ngoan ngoãn đồng ý ngay tại chỗ, nhưng sau đó lại quên việc này không còn một mảnh.
Tối nay, Trì Vân Phàm ra khỏi thư viện, khi bước đến cửa, một bóng người tiến đến trước mặt cô, cô vô thức nhích qua bên cạnh.
Người kia dừng lại: “Bạn học, trùng hợp như vậy, lại gặp nhau.”
Trì Vân Phàm nhìn sang, nhận ra đây là nam sinh đã nói cô chiếm chỗ của cậu ta lần trước.
Diệp Cảnh Nhiên cũng nhìn cô, ánh hoàng hôn màu cam nhẹ nhàng từ một phía chiếu xéo tới, làm mờ đường nét của y, nụ cười trên gương mặt y lại tăng thêm một chút ý vị ấm áp.
Trì Vân Phàm lễ phép lại hơi mang xa cách mà cười gật gật đầu, sau đó, chậm rãi đi qua y.
Chỉ vậy… là đi rồi?
Thiếu gia Diệp gia – người từ trước đến nay luôn được Chúng tinh phủng nguyệt*, làm sao cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên y chủ động chào hỏi một cô gái, đối phương lại cho cái phản ứng hờ hững thế này???
Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng A: all the stars twinkle around the moon–regard something or somebody as a core.
Bạn cùng phòng đứng cách đó không xa, bưng hai ly cà phê chạy tới: “Diệp thiếu, thì ra cậu quen biết với giáo hoa nha.”
Diệp Cảnh Nhiên nghi hoặc: “Ai?”
“Giáo hoa Trì Vân Phàm á, tớ vừa thấy các cậu nói chuyện.”
Diệp Cảnh Nhiên xoay người, tìm kiếm bóng dáng trắng nõn mảnh mai kia, đôi mắt sâu thẳm có chút nheo lại.
Cô ấy, là Trì Vân Phàm?
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca!!!!!
Tình địch phát hiện vợ cậu rồi kìa, mau mang cô ấy giấu đi!
Vân muội: Muốn thử trình độ của Taekwondo đai đen?
Bởi vì trời mưa rào mấy ngày liên tiếp, con đường tình địch gặp mặt có cách trở, sẽ lại cho hai bên gặp nhau ở thời gian ngắn nhất...
[Hết chương 38]
CHÚ THÍCH
*đầu vàng quần xanh mọc ra hai cánh tay: Mình huyền nghi nó là minion, mọi người thấy sao??